chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người trở về khách điếm thay đổi y phục, không muốn ở lại lập tức rời đi Vũ xương. Chu Tích Huân là công chúa, cũng không lo lắng Trương Văn Vũ xằng bậy, thế nhưng Lâm Tùng nếu như là bị oan uổng bỏ tù. Hôm nay bị nàng cứu đi, khó đảm bảo hung thủ sát hại Phúc Thành tiêu cục sẽ không xuất thủ, để ngừa vạn nhất, vẫn nên sớm đi ly khai cho thỏa đáng.

Ba người cưỡi mã suốt đêm ly khai Vũ Xương, đợi đến mặt trời mọc, mới ở một cái đường nhỏ không người dừng ngựa nghỉ ngơi."Tiểu thư, chúng ta đây là trở lại kinh thành sao?" Yên nhi đi tới bên người Chu Tích Huân hỏi.

"Ân" Chu Tích Huân chỉ than nhẹ, không có nói nhiều, mắt nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ đang suy nghĩ gì.

"Vậy Trình tiểu thư? Tiểu thư không tìm nàng ư?" Yên nhi ngồi xuống bên người Chu Tích Huân, tiếp tục hỏi. Nàng thấy kỳ quái, các nàng thiên lý xa xôi không phải là tìm Trình tiểu thư sao? Hiện tại không tìm sao?

Chu Tích Huân chính là rối rắm vấn đề này. Nàng là muốn tiếp tục tìm, nhưng hôm nay bên người mang theo Lâm Tùng. Hắn là tội nhân không nên đi khắp nơi, còn mau chóng thay hắn điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho hắn. Thế nhưng nội tâm nàng cũng lo lắng Trình Tử Dương, nàng phái ám sĩ đi tìm nhưng cũng không được tung tích của nàng ấy, nàng thực sự rất sợ nàng ấy sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ám sĩ của mình phái đi cái nào đều tìm không được nàng ấy. Nàng hiện tại cũng không biết tìm nàng ấy thế nào, còn nữa, mới thành thân không lâu nếu như rời kinh quá lâu, sợ phụ hoàng sẽ trách cứ, quên đi, vẫn hồi kinh trước, rồi tính toán sau là được.

"Tiểu sư tỷ, ngươi là công chúa?" Vấn đề này Lâm Tùng từ tối hôm qua đã muốn hỏi.

Chu Tích Huân quay đầu nhìn Lâm Tùng, nàng biết lúc này cũng không thể gạt hắn nữa, vì vậy gật đầu: "Xin lỗi, bởi bất tiện tiết lộ thân phận."

Lâm Tùng thu hồi ánh mắt nguyên bản nhìn Chu Tích Huân, cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt đất, qua một hồi lâu, mới sâu kín mở miệng: "Đáng tiếc ta là tội nhân, nếu không ta nhất định sẽ tham dự cuộc thi võ trạng nguyên năm nay."

Chu Tích Huân ngẩn ra, thế nhưng lập tức hiểu tâm tư của đối phương, ngực thầm than mộ trận, thanh âm lẳng lặng nói: "Mấy ngày trước, ta cùng với nhị công tử Ly Thịnh Đường đại tướng quân thành hôn."

Nguyên lai Lâm Tùng đang ở nhà tù cũng không biết chuyện này, cho nên câu nói này đã làm cho toàn thân hắn tê dại, không biết làm sao, hút ngụm khí lạnh, mở to mắt quay đầu nhìn chăm chú vào Chu Tích Huân. Hắn thực sự vô pháp tiếp thu chuyện như vậy, sư tỷ của hắn thế nào lại thành thê tử người khác? Hắn vẫn luôn cho là bọn họ thanh mai trúc mã, chờ sau khi lớn lên liền cầu sư phụ làm chủ, để cho bọn họ thành thân. Đối phương là công chúa đã khiến cho hắn vô pháp tiếp nhận rồi, làm cho hy vọng của hắn cơ hồ sắp thất bại, vốn cho là chỉ cần thi võ trạng nguyên sẽ có cơ hội thú nàng làm vợ, không nghĩ tới. . .

"Ta biết sư đệ ngươi tốt với ta, ta cũng đối đãi ngươi như đệ đệ, nên yên tâm đi! Ta sẽ cầu phụ hoàng phái người tới tra rõ án này, trả lại trong sạch cho ngươi." Chu Tích Huân đương nhiên biết tâm tư của đối phương, chỉ là cố ý làm bộ không biết, tránh cho đối phương xấu hổ.

Lâm Tùng trong nháy mắt cảm giác mình vô lực, hắn chỉ nói câu: "Cảm tạ tiểu sư tỷ." Tuy rằng hắn không cam lòng, thế nhưng, hiện tại ván đã đóng thuyền, hắn còn có biện pháp nào chứ?"Thế nhưng, tiểu sư tỷ có thể đáp ứng ta một việc không?" Lòng Lâm Tùng đột nhiên ra một quyết định.

Chu Tích Huân không hiểu nên nhìn Lâm Tùng, không biết đối phương cần mình đáp ứng cái gì: "Chỉ cần ta có thể làm được, ta tự nhiên đáp ứng." Lời cảnh cáo phải nói trước, vạn nhất đối phương đưa ra yêu cầu vô lý hoặc mình không làm được!

"Nếu như án này kết thúc, cho ta ở lại làm hộ vệ bên người tiểu sư tỷ đi? Tuy rằng, tiểu sư tỷ võ công so với ta tốt hơn, thủ vệ cũng nhiều, cũng không cần ta, nhưng hãy để cho ta đi theo bên người tiểu sư tỷ đi?" Ánh mắt Lâm Tùng hết sức khẩn cầu nhìn chăm chú vào Chu Tích Huân.

Tuy rằng Chu Tích Huân vô cùng khó xử, thế nhưng việc này nàng có thể làm cũng không quá phận không phải sao? Thế nhưng nàng muốn tách khỏi đối phương. Nếu như đáp ứng, đối phương sẽ vẫn đi theo bên cạnh mình, trong lòng cũng thật khó chịu, nếu như không đáp ứng, có thể làm thương tổn trái tim đối phương, dù sao mình đã làm thương tổn hắn một lần. Nếu như ngay cả yêu cầu này cũng không đáp ứng, có đúng hay không quá mức vô tình a? Cuối cùng Chu Tích Huân cũng đáp ứng, đi một bước tính một đi!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Hôm qua nghe Ngưng Yên nói Đỗ Ái Phi quay về Ly phủ. Trình Tử Dương nghĩ nàng cần phải hồi phủ nhìn, nàng cần tìm Đỗ Ái Phi nói chuyện. Vì vậy, sáng sớm dùng qua điểm tâm trở về Ly phủ. Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân bước vào Ly phủ, nguyên bản dựa theo lễ tiết, hắn hẳn là dắt cùng công chúa trở về, nhưng hiện tại công chúa cũng không biết đã chạy đi đâu, nàng cũng không kịp đợi nàng trở về, liền về trước.

Quản gia Ly thấy Trình Tử Dương từ xa đến nhanh lên vui vẻ đón: "Nhị thiếu gia, ngươi đã về rồi! Thái phu nhân, lão gia cùng mấy phu nhân đều ngóng trông người!" Trình Tử Dương biết những lời này chỉ là khách sáo, bọn họ như thế nào ngày trông mong mình chứ! Lẽ nào là bởi vì mình hiện tại là phò mã, leo lên cửa này làm hoàng thân mà có thể dùng giá trị con người bay lên? Trình Tử Dương đáy lòng chế nhạo, nguyên lai làm phò mã còn có chỗ tốt như vậy.

Vừa muốn theo Ly Viễn Tẩu đi vào đại sảnh, liếc mắt thấy Tiểu chiết tử theo sau lưng, lòng nghĩ hẳn là hất hắn sang một bên, nếu không mình cũng không tiện hành sự! Vì vậy ho nhẹ một tiếng, thể hiện mình là chủ tử mà ra giá: "Ta bây giờ trở lại nhà, ngươi cũng không cần theo bên người ta, ngươi theo bọn hạ nhân đi nghỉ ngơi đi! Đợi ta, lát nữa xong việc sẽ gọi ngươi." Nói xong, cũng không chờ Tiểu chiết tử trả lời, Trình Tử Dương liền cho đòi hạ nhân, phân phó nói: "Ngươi mang vị công công này đi nghỉ ngơi, hảo chiêu đãi hắn không được chậm trễ."

Đối phương nghe được là công công, vội vã hành lễ sau dẫn đối phương theo hắn. Tiểu chiết tử liếc nhìn Trình Tử Dương, cũng không tiện nói gì, chỉ là khom lưng thi lễ một cái, liền theo hạ nhân Ly phủ rời khỏi.

Trình Tử Dương nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, khóe miệng hơi cong, lộ ra tiếu ý, hướng đại sảnh đi đến, một bước vào đại sảnh, liền nhìn thấy thân ảnh của Ly Y Dịch cũng từ trong sảnh đường vội chạy đến. Ly Y Dịch thấy Trình Tử Dương, nhanh chóng nghênh đón, kéo tay của Trình Tử Dương, khẩn trương hỏi: "Nhị ca, thế nào? Tại sao lâu như thế mới trở về?" Nói xong lại nhìn phía sau Trình Tử Dương: "Huân nhi tỷ tỷ đâu? Nàng không cùng ngươi trở về sao?"

Trình Tử Dương lộ ra nụ cười thản nhiên, trêu ghẹo: "Nhìn ngươi khẩn trương, ngươi là muốn gặp nhị ca hay là muốn gặp Huân nhi tỷ tỷ của ngươi a?"

Ly Y Dịch mặt đỏ lên, không thuận theo: "Nhị ca liền giễu cợt nhân gia, hai người các ngươi, nhân gia đều muốn gặp!"

Trình Tử Dương nở nụ cười, vừa định trêu chọc thêm vài câu, thì các trưởng bối Ly phủ bước chân vào đại sảnh. Trình Tử Dương mau ngậm miệng, vội vã ở bên tai Ly Y Dịch thấp giọng nói câu: "Ngươi yên tâm đi! Nhị ca đáp ứng ngươi tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

Mọi người tiến vào đại sảnh thì đều có một động tác giống nhau, chính là ánh mắt liếc nhìn chung quanh. Trình Tử Dương đáy lòng cười thầm, thẳng thắn mở miệng nói: "Công chúa cũng sẽ không tới."

Sau khi mọi người nghe được, mới đình chỉ ánh mắt nhìn chung quanh. Ly Thịnh Đường ngồi xuống vị trí trung tâm ở đại sảnh, mới hỏi: "Công chúa đâu? Thế nào không cùng ngươi trở về?"

Không đợi Trình Tử Dương trả lời, thì Viên Điệp Ảnh mang theo Ly Y Hân từ trong nhà chính đi đến, chống lại ánh mắt Trình Tử Dương, hơi cúi đầu xuống, liền muốn mang Ly Y Hân ngồi xuống bên cạnh. Nhưng Ly Y Hân thấy Trình Tử Dương nhưng vui vẻ, lập tức chạy như bay đến trước mặt Trình Tử Dương: "Nhị ca, ngươi thế nào đến bây giờ mới trở về chứ? Hân nhi nhưng rất nhớ ngươi, tân nương tử nhị ca đâu? Hân nhi muốn nhìn hình dạng tân nương tử như thế nào, có hay không so với Hân nhi đẹp hơn a."

Trình Tử Dương bị lời nói Ly Y Hân chọc cười, ngồi chồm hổm: "Đương nhiên không phải, Hân nhi rất đẹp nga! Trên thế giới Hân nhi là đẹp nhất."

Hân nhi nghe nói như vậy, cực kỳ vui vẻ: "Vậy ngươi không nên thú công chúa, chờ Hân nhi lớn lên, Hân nhi sẽ làm tân nương của nhị ca."

Trình Tử Dương bị những lời này làm cho tức cười, vừa muốn đáp lời, lại nghe được Ly Thịnh Đường quát khẽ một tiếng: "Hân nhi không được hồ nháo, mau đi qua chỗ mẹ ngươi."

Ly Y Hân bĩu môi, không tình nguyện trở về bên người Viên Điệp Ảnh, Viên Điệp Ảnh lôi kéo tay nhỏ bé của nàng thối lui đến cái ghế một bên ngồi xuống.

Trình Tử Dương đứng lên, nhìn Ly Thịnh Đường trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn: "Công chúa có việc ly khai kinh thành, qua vài ngày mới trở về."

Ly Thịnh Đường trán hơi nhíu, gật đầu: "Chính là có việc gấp?" Ly Thịnh Đường đương nhiên biết công chúa thành thân ngày thứ hai liền rời đi kinh thành, hắn hỏi như vậy, muốn biết công chúa đã hồi kinh chưa, không nghĩ tới còn chưa trở về. Mà vội vã rời kinh như vậy, tất nhiên là có chuyện gấp, bằng không thì làm sao thành thân ngày thứ hai liền rời đi.

"Không biết, công chúa vẫn chưa nói." Trình Tử Dương thành thực trả, lời chính không biết cũng tốt, biết càng nhiều sự tình càng phiền phức.

Bỗng từ trong nội đường lại đi tới hai người, Trình Tử Dương quay đầu nhìn lại, thấy được Đỗ Ái Phi với đại ca nàng sóng vai đi ra. Ly Quân Khánh tươi cười, hạnh phúc không gì sánh được, mà Đỗ Ái Phi theo vào đại sảnh, mắt cũng chỉ nhìn chăm chú vào Trình Tử Dương, trong mắt tựa hồ bao hàm rất nhiều ngôn ngữ. Trình Tử Dương cũng nhìn Đỗ Ái Phi, rất muốn đi tới chỗ nàng hỏi rõ nguyên do, thế nhưng, nàng không thể, chỉ có làm bộ không biết.

Ly Quân Khánh nhìn thấy Trình Tử Dương liền vui vẻ đi tới, vì hai người giới thiệu: "Ngọc Thành, tới, đại ca giới thiệu một chút, vị này là đại tẩu của ngươi, Đỗ Ái Phi. Phi nhi, đây là Ngọc Thành, là nhị đệ ta, các ngươi khi còn bé cũng đã gặp mặt, không biết còn nhớ rõ không?"

Trình Tử Dương mỉm cười lắc đầu: "Chuyện đã lâu như vậy, làm sao sẽ nhớ kỹ, đại tẩu hảo." Trình Tử Dương chào hỏi.

Đỗ Ái Phi nghe câu này "Đại tẩu hảo", tâm không khỏi đau đớn, nhưng trên mặt không có có bất kỳ biểu tình, quay sang Trình Tử Dương chỉ là lễ phép gật đầu.

Ở đại sảnh, Ly Thịnh Đường hỏi vài câu về thành thân sau đó tình huống hoàng thượng triệu kiến. Sau khi nghe nói nghĩ cũng không có chỗ gì đặc biệt, ngực an tâm một chút, mọi người rãnh rỗi hàn huyên một hồi, cũng liền giải tán.

Đỗ Ái Phi đến gần nội đường thì, quay đầu liếc nhìn Trình Tử Dương. Trình Tử Dương tự nhiên thấy được ánh mắt đối phương tựa hồ muốn ám chỉ và vân vân, Trình Tử Dương suy đoán có thể nàng cũng muốn giải thích hết thảy đi!

Trình Tử Dương đi theo vào nội đường, nhìn bóng lưng Đỗ Ái Phi cùng Ly Quân Khánh đi song song, liền có chút khó chịu, phải như thế nào tìm cơ hội cùng nàng nói chuyện chứ! Trong lúc suy tư, đột nhiên có người kéo kéo y phục của nàng, Trình Tử Dương quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Ly Y Hân.

"Nhị ca, nương ta làm hoa quế cao ăn ngon lắm, ngươi có muốn hay không nếm thử?" Ly Y Hân ngẩng đầu nhìn Trình Tử Dương, giọng non nớt nói.

Trình Tử Dương mỉm cười, ngồi chồm hổm: "Tốt! Cảm tạ Hân nhi." Kỳ thực Trình Tử Dương là không muốn ăn, thế nhưng tiểu bằng hữu thật là có ý tốt, nàng không tiện cự tuyệt.

"Ta đây hiện tại đi lấy, một hồi đưa cho nhị ca." Ly Y Hân nói xong liền vội vả chạy đi, cũng không chờ Trình Tử Dương làm thế nào trả lời.

Trình Tử Dương nhìn bóng lưng Ly Y Hân, cười rồi đứng lên, sau đó quay sang Viên Điệp Ảnh bên người nói: "Cảm tạ, Hân nhi rất khả ái."

Viên Điệp Ảnh ngượng ngùng cười: "Chỉ là tùy tiện làm một chút, phỏng chừng không thể ăn, ngươi đừng ghét bỏ." Đương nhiên, Trình Tử Dương biết đây là lời khách sáo, nàng tình nguyện tin tưởng lời Ly Y Hân nói.

Trình Tử Dương cười lên thêm vài phần ôn hòa: "Làm sao biết chứ! Được Hân nhi tán thưởng như vậy, tất nhiên là ăn ngon."

Trên mặt Viên Điệp Ảnh cũng nở nhu hòa cười. Không biết vì sao, nàng đối mặt với thiếu niên trước, ngoại trừ cảm thấy rất thân thiết, còn có cảm giác an tâm mà, cùng đối phương sống chung một chỗ, trong lòng của mình rất là thoải mái, không có có bất kỳ gò bó hoặc là thấp thỏm. Chắc có lẽ là bởi vì trên người đối phương khí chất ôn hòa cùng cổ lười biếng làm cho người khác tin cậy vào nhân phẩm đi? Dù sao, đối phương không vì bất luận thù lao gì cứu nàng.

Lúc hai người khiêm tốn nói chuyện phiếm, một màn này lại rơi vào trong mắt Ly Thịnh Đường đang đứng phía xa. Nhìn thê tử mình luôn mang vẻ mặt tươi cười. Hắn liền nổi trận lôi đình, nàng tươi cười như thế cho tới bây giờ sẽ không dành cho mình, đừng nói là nụ cười phát ra từ nội tâm, coi như là gượng ép cười, nàng cũng không nguyện cho nhiều. Mà giờ khắc này, nàng với không chút nào keo kiệt mà mặt giãn ra vui cười với con trai của mình. Này, rất khó khiến cho Ly Thịnh Đường tin tưởng giữa bọn họ không có gian tình. Bất giác, hai tay nắm chặt,chỗ cổ tay lộ ra gân xanh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, rốt cục đổi mới ~~o(>﹏<)o

Cảm tạ các vị, luôn ủng hộ duyệt duyệt, viết không được khá, mong muốn tha thứ, không thể để cho các vị thoả mãn, duyệt duyệt rất là xin lỗi, sở dĩ có hay không tiếp tục ủng hộ, quyền lựa chọn ở trong tay các ngươi. Bất quá duyệt duyệt ở đây vẫn phải nói tiếng cám ơn, cho dù khen ngợi hay phê bình, duyệt duyệt đều cảm tạ các ngươi dụng tâm nhìn thử văn, duyệt duyệt vẫn là rất vui vẻ. . . O(∩_∩)O, cảm tạ các vị tung hoa hoa, cảm tạ các vị ủng hộ ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net