chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tử Dương ở Ly phủ ở ngây người một ngày, chờ tới chạng vạng mới dùng bữa tối ở hậu phương sau đó ly khai. Chậm rãi đi trên đường cái đèn đuốc sáng trưng, nhìn trái một chút rồi lại nhìn bên phải, dù sao vẫn còn sớm, nàng cũng không vội hồi cung. Nói thật ra, thì ở trong cung ngây ngô thực sự quá buồn chán, chỉ muốn ngủ đi! Thế nhưng loại địa phương như hoàng cung, ngủ thế nào cũng không thoải mái, Trình Tử Dương cảm thấy mệnh cách của mình thật quá nhỏ đi, như hoàng cung là chỗ vô cùng tôn quý thì không phải nơi thích hợp với nàng. Nói không chính xác bởi vì mệnh lý tương khắc, đưa tới huyết quang tai ương, không cẩn thận cứ như vậy mất mạng. Nghĩ đến từ chết, Trình Tử Dương đột nhiên nhớ lại những lời thiếu nữ kia nói trên cầu nại hà, lẽ nào bây giờ Mạnh bà thang thực sự khang hiếm? Vẫn là chết quá nhiều người? Hay Mạnh bà thang dừng sản xuất a...

Trình Tử Dương miên man suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên bị vài con tuấn mã giữa lộ hấp dẫn nhãn cầu, nhưng bởi vì cự ly quá xa, cũng không thể thấy rõ người ngồi trên lưng ngựa là ai, chỉ mơ hồ nhận ra một nam một nữ. Tuy rằng thấy không rõ, thế nhưng trực giác nói cho Trình Tử Dương, người đó hẳn là nàng nhận thức. Vì vậy, Trình Tử Dương nỗ lực tập trung quan sát, tập trung nhìn vào, hình như bóng dáng ngồi trên con ngựa dẫn đầu nhìn có điểm quen mắt, dáng người có điểm như... Suy tư không được ba mươi giây, Trình Tử Dương kinh ngạc, Huân nhi? Nàng, nàng đã trở về?

Này nhận thức, khiến Trình Tử Dương phản ứng đầu tiên chính là lập tức xoay người né tránh, trách đi đối phương. Vừa mới xoay người, mặt của Tiểu chiết tử vô cùng lớn in đến mi mắt Trình Tử Dương, sợ đến mức phải nàng nhanh chóng lui ra phía sau từng bước, lấy lại bình tĩnh, Trình Tử Dương liền lên tiếng: "Ngươi không có việc gì thì dính ta gần như vậy làm cái gì?"

Tiểu chiết tử không nghĩ tới Trình Tử Dương đang đi mà lại đột nhiên xoay người, cũng đem hắn cả kinh không nhỏ, nghe được Trình Tử Dương đặt câu hỏi, định thần lại mau mau trả lời: "Xin, xin lỗi phò mã gia."

Trình Tử Dương mặc kệ hắn, còn nữa hiện tại cũng không phải thời gian truy cứu chuyện này. Trước mắt tối trọng yếu là lập tức trốn đi, miễn cho bị Huân nhi nữ nhân thiên biến vạn hóa này nhìn thấy. Tuy rằng Trình Tử Dương không rõ tại sao mình phải tránh Chu Tích Huân nhưng sau khi cùng nàng thành thân, Trình Tử Dương nhìn thấy nàng liền chột dạ, tổng cảm giác là chính mình thua thiệt đối phương. Tựa như này, đầu óc mình còn không có đưa lý trí ra phản ánh, liền phản xạ có điều kiện muốn tránh đi.

Thế nhưng vừa định lách người, chỉ thấy sắc mặt của Tiểu chiết tử thay đổi, trở nên kinh hỉ vạn phần, mắt chiếu sáng mà thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, Trình Tử Dương tiếng la trong đáy lòng phá hủy, chợt nghe thanh âm ngạc nhiên Tiểu chiết tử truyền tới: "Công chúa, phò mã gia, công chúa, công chúa đã trở về."

Trình Tử Dương buồn bực, bất đắc dĩ, chỉ có thể quay người chờ công chúa tới gần. Kỳ thực Chu Tích Huân ở hơn mấy chục thước đã nhìn thấy hai người đứng giữa đường lộ. Bởi vì Trình Tử Dương thực sự quá chói mắt, dù cho ẩn trong đám người đều có thể liếc mắt liền thấy nàng, huống chi là trên đường cái không nhiều người này.

Ngựa Chu Tích Huân chậm rãi tới gần, mắt rất khinh thường nhìn chăm chú vào Trình Tử Dương. Mà Trình Tử Dương nhìn vẻ mặt khinh thường của đối phương, khóe miệng nhẹ cong, nhàn nhạt lộ ra nụ cười lười biếng, ngươi khinh thường, ta cũng muốn nhượng ngươi biết ta cũng không ngại. Nhưng khi đối phương đến gần, nàng rốt cục chú ý tới kẻ cưỡi ngựa theo sau lưng Chu Tích Huân Lâm Tùng.

Nhìn thấy Lâm Tùng dáng dấp như tên tiểu bạch kiểm, phản ứng đầu tiên trong lòng Trình Tử Dương đó chính là: Nàng không phải là đi tìm hắn đi? Lẽ nào hắn liền là tình nhân trong mộng của nàng? Trình Tử Dương nghiêm túc đánh giá Lâm Tùng, mặc dù đối phương lớn lên là cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng không quá xứng đôi Huân nhi đi! Quả nhiên, ái tình là làm cho người mù quáng, tình nhân trong mắt người vĩnh viễn đều chỉ có Tây Thi hay Phan An.

Đợi Chu Tích Huân đến gần, Tiểu chiết tử nhanh chóng hành lễ với Chu Tích Huân: "Tiểu chiết tử tham kiến công chúa." Yên nhi tung người xuống ngựa, quay sang Trình Tử Dương khẽ khom người hành lễ: "Yên nhi tham kiếm phò mã gia."

Chu Tích Huân cũng không xuống ngựa, trê cao nhìn Trình Tử Dương, nhìn thấy ánh mắt đối phương luôn liếc Lâm Tùng, trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, vốn dự định làm bộ không biết cưỡi ngựa đi qua đối phương, thế nhưng...

Chu Tích Huân trên mặt đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào, tuy rằng loại ngọt lại làm cho người không rét mà run: "Ai da! Phò mã gia, hôm nay sao ngươi hăng hái như vậy ra nghênh tiếp bổn công chúa? Tới, để bản công chúa giới thiệu một chút, vị này chính là Lâm Tùng, Lâm thiếu hiệp, là bản công chúa lần này cố ý đón trở về." Lời này của Chu Tích Huân chính là một câu hai ý nghĩa, một mũi tên trúng hai đích, mục đích chính là làm cho hai người đều hiểu lầm, để một người hết hy vọng, người kia đừng nên mộng tưởng hão huyền.

Lời này quả thực làm cho trong lòng Trình Tử Dương với Lâm Tùng đều ngẩn ra. Trình Tử Dương tự nhiên đã sớm đoán được công chúa trong lòng thích người khác, cũng đoán được nam tử trước mắt phỏng chừng là người trong lòng công chúa, thế nhưng không nghĩ tới đối phương không cố kỵ chút nào, không e dè mà nói ra. Đây là muốn cố ý kích thích nàng sao?

Mà Lâm Tùng nhìn dáng dấp Trình Tử Dương, tâm tình càng là ngã vào đáy cốc, quay sang Chu Tích Huân càng không dám ôm bất kỳ hy vọng nào nữa. Nam tử trước mắt, bất kể là từ tướng mạo bên ngoài, phong thái, khí chất đều rõ ràng vượt quá mình nhiều lắm, tiểu sư tỷ sẽ vứt bỏ hắn để cùng một chỗ với mình sao? Đáp án là phi thường rõ ràng.

Mà người qua đường nghe được Chu Tích Huân nói những lời này, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ba người. Nhìn Chu Tích Huân dung nhan mỹ lệ, người qua đường đều đoán được cô gái này nhất định là 昤 Chiêu công chúa, mà đứng ở đối diện, người cực kỳ anh tuấn bất phàm chắc là Phò mã, nhưng còn nam tử kia là ai? Nghĩ đến những lời công chúa lúc nãy, quả thực làm cho người khác vô cùng kinh ngạc, a... Chẳng lẽ là nam sủng của công chúa? Phải chăng công chúa ngoại tình? Vậy phò mã gia mới vừa tân hôn không lâu lại bị cấm sừng đi? Thương cảm a thương cảm a! Phò mã gia tuấn tú như vậy, dĩ nhiên không bằng người làm mình đọi nón xanh, thật đáng buồn a! Thương cảm a! Đáng tiếc a... Tuy rằng đông đảo người trên đường trong lòng đều thao thao bất tuyệt mà càn rỡ suy đoán lung tung, nhưng ngại vì đối phương là công chúa với phò mã, cũng không dám dừng bước chỉ trỏ, chỉ là ánh mắt vẫn liếc nhìn ba người, cước bộ cũng chậm lại rất nhiều.

Cử động người qua đường rất rõ ràng, có thể nào tránh được nhãn cầu đương sự? Chu Tích Huân cũng không như Trình Tử Dương nhẫn nhịn tốt như vậy, vừa thu lại nụ cười, lớn tiếng quát: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua soái ca với mỹ nữ a?"

Trình Tử Dương chảy mồ hôi, nàng cho rằng lời này chỉ có ở 21 thế kỷ mới xuất hiện chứ, không nghĩ tới nơi đây cũng có người nói những lời này trước.

Quả nhiên, bị Chu Tích Huân quát như thế, còn có người dám xem bọn hắn a! Nhanh cúi đầu, cước bộ tốc tốc ly khai hiện trường. Mà theo những lời người đi đường này vừa giải tán, công chúa nuôi nam sủng, tin tức phò mã gia bị cấm sừng nhanh chóng truyền ra. Đương nhiên, ngay lúc đó bọn họ tự nhiên là đoán không được.

Nhìn thấy người đi đường khôi phục thái độ bình thường, Chu Tích Huân quay đầu một lần nữa nhìn kỹ Trình Tử Dương: "Ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, không sai, ngươi nghĩ vậy đi, nên ngươi phải biết thức thời." Chu Tích Huân đương nhiên biết đối phương sẽ hiểu lầm quan hệ giữa Lâm Tùng và nàng. Nàng chính là cố ý phải làm cho đối phương hiểu lầm, ngoại trừ làm cho đối phương không nên ôm mộng tưởng nàng còn muốn cho đối phương hưởng thụ cảm giác khi bị cấm sừng sẽ khó chịu thế nào, ai bảo để cho mình nhìn hắn như vậy liền phiền chán chứ!

Trình Tử Dương ngẩn ra, quả thế, được rồi, không cần lớn lối như thế, không phải là một tên tiểu bạch kiểm sao! Còn là một tên tiểu bạch kiểm yếu đuối a, Trình Tử Dương đáy lòng vô liêm sỉ mà châm biếm. Trình Tử Dương chính là nhìn không thuận dáng dấp Chu Tích Huân phách lối, có gì đặc biệt hơn người, cùng nàng có quan hệ gì, hừ! Nàng khinh bỉ.

Chu Tích Huân thấy Trình Tử Dương mặt không biến hóa, còn vô cùng bình tĩnh dòm nàng, lòng có điểm chán nản, người này tâm thật là than tử đàm sao? Một điểm tâm tình chưa từng, Mộc Đầu Nhân một, chân không có ý nghĩa. Chu Tích Huân nghĩ mất mặt, cũng không có ý định tái để ý nàng, khẽ nói tiếng "Đi", phóng ngựa liền từ Trình Tử Dương mà bên cạnh thân đi tới.

Lâm Tùng lại thâm sâu nhìn chăm chú Trình Tử Dương, mới phóng ngựa đuổi kịp Chu Tích Huân. Đi tới bên cạnh Chu Tích Huân thân, Lâm Tùng hỏi: "Ngươi nói như vậy, không sợ... Hắn hiểu lầm sao?" Tuy rằng trong lòng Lâm Tùng đã tinh tường minh bạch hai người bọn họ là vợ chồng là sự thực không thể thay đổi được nữa. Trong lòng cũng có điểm thừa nhận quan hệ của bọn họ, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn thừa nhận người nọ là phu quân sư tỷ, vì vậy nói đến bên miệng, liền biến thành "Hắn".

Chu Tích Huân cười cười, tùy ý đáp: "Sẽ không, chúng ta bình thường cũng hay cãi nhau như vậy mà, hắn sẽ không coi là thật không." Chu Tích Huân nói như vậy không thể nghi ngờ chính là sau tặng thêm một thương, khiến cho Lâm Tùng ngộ nhận tình cảm của bọn họ rất tốt, đối phương sẽ không tùy tiện sinh nghi đối với nàng. Quả nhiên, Lâm Tùng nghe xong trong lòng rất không có tư vị, cũng liền ngậm miệng không nói.

Đợi bọn hắn đều giục ngựa sau khi rời đi, Trình Tử Dương khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng lại có hàm ý khác, vừa định bước đi tiếp tục đi dạo, khóe mắt lại nhìn xung quanh đường lộ sau lại thấy Thượng Quan Vũ nhìn chăm chú vào mình. Trình Tử Dương ngẩn ra, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười mà nghênh đón: "Thượng quan cô nương, thật là đúng lúc a!"

Thượng Quan Vũ diện vô biểu tình, chỉ là kinh ngạc nhìn Trình Tử Dương một hồi, mới lên tiếng: "Xem ra, quan hệ giữa ngươi với công chúa cũng không tốt lắm."

Trình Tử Dương biết đối phương tất nhiên là thấy được một màn kia, vì thế bất đắc dĩ cười: "Có lẽ là vậy đi!"

Thượng Quan Vũ có điểm bội phục nam tử trước mắt, thê tử nhà mình chẳng kiêng nể mà để tất cả mọi người biết nàng ngoại tình, bị cắm sừng lên đầu, hắn lại vẫn năng tâm bình khí hòa như vậy, là không quan tâm để ý sao?"Đây là cuộc hôn nhân bất hạnh a." Thanh âm Thượng Quan Vũ không lớn tổng kết.

Trình Tử Dương bất đắc dĩ cười, dời đi trọng tâm câu chuyện: "Thượng quan cô nương sao lại ở đây? Là muốn đi đâu sao?" Trong miệng tuy rằng dời đi trọng tâm câu chuyện, thế nhưng trong lòng vẫn là nghĩ, cuộc hôn nhân này từ vừa mới bắt đầu chính là sai, thì sao hạnh phúc? Chỉ là đang chờ đợi thời cơ kết thúc mà thôi.

"Ngưng Yên thân thể có điểm khó chịu, nghe nói thành Tây có cháo cua làm không tệ, nên vì nàng mua một ít." Thượng Quan Vũ đương nhiên biết đối phương đang cố ý nói sang chuyện khác, nàng cũng không muốn tiếp tục dò xét sự tình phu thê giữa hai người, cũng liền đem đề tài dời đi, dứt lời, Thượng Quan Vũ ngước mắt nhìn Trình Tử Dương: "Có muốn hay không đi vào nếm thử?"

Trình Tử Dương không nghĩ tới đối phương hẹn mình, hơi chút chần chờ, đột nhiên trong đầu xuất hiện nụ cười Chu Tích Huân rõ ràng mang theo tiếu ý, trong lòng sẽ không muốn sớm như vậy hồi cung, vì vậy cười đáp ứng.

Trình Tử Dương và Thượng Quan Vũ sóng vai đi ở phía trước, Tiểu chiết tử buồn bực ở đi theo phía sau, đáy lòng lẩm bẩm, một phò mã gia không an phận, còn không nhanh đi về bồi công chúa, còn ở bên ngoài đi dạo, còn rêu rao mình cùng một mỹ nữ hẹn ước, thật có nhiều tổn hại tới mặt mũi hoàng gia. Nếu như, để công chúa biết tất nhiên sẽ rút da hắn. Cả ngày theo Trình Tử Dương đi dạo, chân của Tiểu chiết tử đều trầy da tróc dải, hắn tình nguyện đứng ở trong cung vội này vội kia, cũng không cần chạy đông chạy tây. Thái giám này cũng là viên quan nhỏ ở trong cung thoải mái đã thành thói quen rồi. Bất quá Tiểu chiết tử không phải không thừa nhận, kỳ thực phò mã gia và vị cô nương xinh đẹp này đi cùng một chỗ, quả thật rất đẹp mắt.

Đi được một đoạn đường, Thượng Quan Vũ liếc Tiểu chiết tử theo sau lưng, đè thấp thanh âm nhẹ giọng nói: "Hắn là người của công chúa? Ngươi không sợ hắn trở lại cáo trạng với công chúa ư?"

Trình Tử Dương cũng nhẹ giọng hồi: "Không ngại, nàng không có hứng thú biết chuyện của ta."

Thượng Quan Vũ quay đầu nhìn sườn mặt Trình Tử Dương, nàng không phải không thừa nhận, nam tử trước mắt quả thật làm mình hứng thú, cũng thừa nhận, nam tử như vậy đối nữ tử có lực hấp dẫn rất lớn a. Nàng đột nhiên sinh ra một ý tường, đó là nàng muốn phân tích hắn rốt cuộc có ý gì. Đương nhiên, nàng đối với quan hệ giữa hắn cùng công chúa cũng cùng mức độ là hiếu kỳ.

Này, cháo cua ước hẹn, đúng là kéo gần cự ly giữa hai người. Mặc dù đối với Thượng Quan Vũ mà nói, có lẽ là mang theo mục đích tính tiếp cận, nhưng là bất kể nguyên nhân gì làm cho các nàng tụ chung một chỗ, ở trong quá trình phát hiện và nhận thức hoàn toàn là thuộc về cảm quan cá nhân nàng. Nàng không phải không thừa nhận, cùng đối phương ở chung, để cho nàng cảm thấy rất thoải mái, nàng đột nhiên phát hiện, nhiệm vụ ban đầu tiếp cận tựa hồ có chút biến vị, hình như trở nên có chút thú vị.

Mà ý nghĩ Trình Tử Dương đơn giản hơn, mặc dù đối phương luôn luôn lạnh như băng, bộ dáng lạnh lùng. Thế nhưng, hình như cũng là một tương giao bằng hữu đáng giá kết giao, ít nhất mình cảm thấy được hiện tại không có gì đáng giá để đối phương vắt óc tìm mưu kế lừa gạt nàng.

p/s: vẫn không liên quan đến truyện nhưng ta muốn các ngươi ngắm và cảm nhận  mỹ nữ cùng ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net