chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu người nhận được thư mời đều vô cùng giật mình, hỏi rõ, biết Lộ Vương mời chính là sáu người bọn hắn, không chỉ giật mình, càng nhiều hơn chính là nghi vấn. Bọn họ thực sự không nghĩ ra Lộ Vương vì sao vô duyên vô cớ mở tiệc chiêu đãi bọn họ. Ba vị công chúa coi như là thông tuệ hơn người, cho dù suy nghĩ nát óc đều nghĩ không ra một nguyên cớ đi. Mà ba tên phò mã có nghĩ tới nát đầu có lẻ cũng không đoán được nguyên nhân gì. Trình Tử Dương đoán được một ít, thực sự là sợ cái gì đó sẽ xảy ra.

Màn đêm buông xuống, Chu Tích Huân rốt cục không thể nhịn được nữa đi tới cửa phòng Trình Tử Dương: "Này, ngươi là ốc sên a! Động tác chậm như vậy."

Đang gác tay ở vách ngăn cửa sổ Trình Tử Dương nghe được tiếng kêu la, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, ngực ngầm hạ quyết định, hảo, ta liền sẽ đi gặp Vương gia ngươi, nhìn ngươi rốt cuộc muốn làm gì.

Cửa mở, thấy vẻ mặt tức giận của Chu Tích Huân, Trình Tử Dương không có ý cười, tiện đà cúi đầu lặng lẽ đi tới bên cạnh đối phương, không thể trêu vào, ta trốn tránh còn không được sao?

Chu Tích Huân xoay người nộ khí đằng đằng nhìn Trình Tử Dương từ từ đi tới bên người mình, tốt! Động tác của mình đã chậm coi như xong, còn coi thường bản công chúa, để cho người khác chờ lâu như vậy, một điểm hối lỗi cũng không có, hơi quá đáng. Vừa muốn rống giận, đã thấy vài tên thái giám đi vào tiểu viện, cầm đầu tên thái giám kia trong tay đang cầm một cái khay hình chữ nhật, trên khay quan phục màu đỏ thẩm được xếp chỉnh tề còn có mũ ô sa đặt trên bộ quan phục. Vài tên thái giám đi tới trước người Chu Tích Huân và Trình Tử Dương, cung kính hành lễ, thái giám cầm đầu cung kính giơ hai tay lên, đem khay đưa cho Trình Tử Dương: "Phò mã gia, đây quan phục của ngài."

Trình Tử Dương liếc nhìn quan phục, hai tay tiếp nhận: "Đây là quan phục khâm sai?"

"Đây là đặc biệt vì phò mã gia may quan phục thái tử thiếu phó." Kia thái giám hạ thắt lưng, cung kính nói. Thái tử thiếu phó? Điều không phải quan phục khâm sai sao? Trình Tử Dương có điểm nghi hoặc. Kỳ thực Trình Tử Dương làm sao hiểu được khâm sai cũng chỉ là chỉ định đặc biệt phái đi hoàn thành một sứ mệnh nào đó đến lúc làm xong thì không còn quan phục nữa, mặc quan phục vẫn là chức quan của mình. Liền như, ngươi là thái tử thiếu phó, hiện tại vẫn là thái tử thiếu phó, bất quá bây giờ chỉ tra rõ án mạng mà thôi.

Chu Tích Huân nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Trình Tử Dương, cực kỳ ghét bỏ kêu lên: "Yên nhi...."

Yên nhi theo Chu Tích Huân lâu như vậy, tự nhiên hiểu được lòng của chủ tử. Vì vậy từ trong lòng móc ra ngân lượng thưởng cho vài tên thái giám, cũng nói rằng: "Làm phiền mấy vị công công." Tuy rằng công chúa là hoàng đế chi nữ, là chủ tử, thế nhưng đây là quy củ trong cung bất thành văn, đây đối với thái giám mà nói chỉ là một phần mỡ tồi thôi.

Mấy thái giám vui vẻ tiếp nhận bạc, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười như hoa, cong lưng không ngừng nói lời cảm tạ, liền lui xuống ly khai Tử Trúc Viện.

Trình Tử Dương nhìn hết thảy màn này liền líu lưỡi, nguyên lai chỉ cần đem y phục tới cũng có phần thưởng? Thế nào nơi nơi đều phải khen thưởng a? Nghĩ đến túi tiền nhà mình, cực kỳ buồn bực, không được, tổng phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, không thì thực sự là nửa bước khó đi a!

Khi Trình Tử Dương đang sững sờ, thanh âm Chu Tích Huân lại vang lên: "Tiểu hiên tử...."

Tiểu hiên tử đi tới phía trước, thấy ánh mắt Chu Tích Huân đang ám chỉ, cung kính, đi tới trước người Trình Tử Dương, đem quan phục trong tay Trình Tử Dương tiếp nhận: "Phò mã gia, nô tài đi giúp ngài cất kỹ."

Trình Tử Dương phục hồi tinh thần lại, gật đầu. Sau đó cùng đã cất bước đi trước Chu Tích Huân đi tới bắc ngự viên.

Đợi hai người tới bắc ngự viên, phu phụ đại công chúa cùng nhị công chúa đều đã đến, bọn họ nhìn thấy Chu Tích Huân và Trình Tử Dương liền vui cười nghênh đón, đại công chúa với nhị công chúa đồng thời hô: "Tam hoàng muội."

Chu Tích Huân cười ngọt, hình dạng rất ôn nhã: "Đại hoàng tỷ, nhị hoàng tỷ, đại phò mã, nhị phò mã các ngươi tới thật sớm a!"

Tiêu Kiền cùng Hồ Định Nghĩa cười chào hỏi: "Tam hoàng muội, tam phò mã."

Trình Tử Dương trên mặt lộ vẻ thanh nhã cười, đối với bốn người hơi cúi người thi lễ.

"Ha ha ha. . ." Sau tiếng cười hào sảng, Lộ Vương xuất hiện ở trước mặt của mọi người. Sau khi mọi người hành lễ với hắn, Lộ Vương mỉm cười nhưng đôi mắt giả vờ lơ đãng cứ liếc mắt nhìn Trình Tử Dương, sau đó bất động thanh sắc dời đi tầm mắt, sau lại bày ra một tư thế gọi mời: "Tới, chúng ta an vị đi!" Tuy rằng cái nhìn Lộ Vương rất ngắn, thế nhưng thâm ý trong đó hai vị phò mã há có thể không rõ phía sau ánh mắt kia có hàm ý gì sao? Mà được biết nhị vị công chúa tự nhiên cũng sẽ lưu ý đến ánh mắt đó, trong lòng cũng không khỏi thở dài, đều nghĩ tam phò mã tựa hồ có điều gì phiền toái. Trình Tử Dương tự nhiên cũng lưu ý, đáy lòng cười lạnh một tiếng. Hiện trường chỉ có Chu Tích Huân hoàn toàn không hề có cảm giác, một điểm đều không phát hiện được có gì đó không ổn.

Các vị đang ở trong buổi tiệc, tự nhiên mà nói khách sáo là tránh không được, mời rượu lẫn nhau tự nhiên không thể thiếu. Trình Tử Dương với Tiêu Kiền, Hồ Định Nghĩa đang uống rượu, tương đối quen thuộc, trong bữa tiệc lời nói của ba người tự nhiên hơn trước đó. Mặc dù Trình Tử Dương đối với hai người này cũng không quen biết, nhưng là giữa bọn họ cũng không có lợi ích để dính dáng, cũng không lo lắng bọn họ sẽ đối với nàng thế nào, còn nữa, nàng nghĩ hai người này đáng giá làm bằng hữu tương giao.

Coi như, Chu Tích Huân lúc đầu không biết Lộ Vương đối với phò mã nhà mình có dụng ý gì, thế nhưng với sự thông minh của nàng, trong buổi tiệc Lộ Vương luôn nhìn Trình Tử Dương, nhìn kỹ cũng để cho nàng có phát hiện, Chu Tích Huân liếc Lộ Vương, lại nhìn sang Trình Tử Dương, nhìn vẻ mặt Trình Tử Dương lãnh đạm tựa hồ không hề phát hiện, ở trong lòng nghĩ, người này thật là đầu gỗ sao? Lẽ nào một điểm đều không cảm giác được dụng ý của hắn đối với mình sao? Còn xem như mọi chuyện không liên quan tới mình mà nhàn nhã trạng, mình cũng gây phiền toái trên người còn không biết. Triều đình trên dưới ai chẳng biết Lộ Vương, bị hắn để mắt tới, thì kẻ nào có thể trốn khỏi? Hắn thâm thụ Thần Tông sủng ái, mặc kệ hắn làm cái gì, Thần Tông đều nhắm một mắt mở một mắt, đây là thầm dung túng. Triều đình trên dưới không có một người dám công nhiên đắc tội hắn, cho dù thua thiệt, bị khi dễ cũng chỉ có thể đem hoàng liên làm đường ăn.

Trình Tử Dương tự nhiên là phát hiện ánh mắt của Lộ Vương luôn liếc nàng, chỉ là cố ý giả vờ không biết mà thôi. Dù sao có một số việc, chỉ lo lưu ý càng không giải quyết được vấn đề. Trình Tử Dương thong thả ứng phó việc mời rượu trong buổi tiệc, uống rượu mặt không đỏ không thở mạnh, như uống nước sôi giống nhau. Tiệc này, lại có người dọn thức ăn lên, luôn có một đôi mắt trong bóng tối luôn liếc nhìn nàng, hắn đem một mâm bao gồm cam, đường , sườn tới nhưng tự dưng toàn bộ đổ vào trên người Trình Tử Dương. Trình Tử Dương phản xạ có điều kiện từ trên ghế đứng lên, cúi đầu nhìn người mình đầy mỡ, bất giác giữa hai lông mày nhăn thành chữ xuyên. Hạ nhân vội vàng xin lỗi, Trình Tử Dương mặt không thay đổi ngước mắt nhìn hạ nhân, nàng biết, đối phương tất nhiên là cố ý.

Lộ Vương nói chuyện, thanh âm nghiêm nghị quát khẽ hạ nhân, sau đó hô: "Người đâu, nhanh chóng dẫn tam phò mã đi thay đổi y phục." Nói xong, một tên hạ nhân đi nhanh đến trước mặt của Trình Tử Dương, vẻ mặt áy náy: "Ngượng ngùng a tam phò mã, đều do thuộc hạ bản vương hành sự bất lực, làm dơ y phục tam phò mã."

Trình Tử Dương tự nhiên biết đối phương mà làm bộ làm tịch, không chỉ nàng, toàn bộ tất cả mọi người biết hí kịch này tất nhiên do Lộ Vương khéo tay bày ra, thế nhưng, dù cho trong lòng mọi người biết rõ, cũng đều làm như không biết. Bởi vì, đừng nói không có chứng cứ, cho dù có, cũng không thể nói, đây là quan trường.

Bất đắc dĩ, Trình Tử Dương chỉ có đi theo một gã hạ nhân đi thay y phục. Lộ Vương nhìn bóng lưng Trình Tử Dương rời đi, mỉm cười mà trong mắt nhiều hơn là chứa hàm ý. Chu Tích Huân nhìn Lộ Vương một chút, vừa quay đầu liếc nhìn bóng lưng Trình Tử Dương, đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ, nhếch miệng lên, cũng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó im lặng không lên tiếng trở lại chỗ ngồi. Nếu như nàng Chu Tích Huân đoán không lầm, hoàng thúc nàng một hồi sẽ mượn cớ ly khai yến tràng.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, chỉ chốc lát, Lộ Vương thực sự tùy tiện tìm cái lý do, liền rời đi. Chu Tích Huân nhìn bóng lưng Lộ Vương bỏ đi, trên mặt nở nụ cười càng đậm.

Mà bên kia Trình Tử Dương đi theo tên hạ nhân kia vào một cái phòng, trực giác nói cho nàng biết, nàng phải thay y phục nhanh lên một chút, mau chóng trở lại yến tràng. Nàng cảm giác Lộ Vương sẽ rất nhanh theo tới đây được. Thế nhưng, dù cho động tác nàng đã vô cùng nhanh, nhưng vẫn chậm, nàng vẫn bị Lộ Vương ngăn lại, may mà chính là, nàng không có bị ngăn ở trong phòng, mà là đang phòng ngoài trong tiểu viện tử.

Tên hạ nhân thấy Lộ Vương, còn chưa kịp hành lễ đã bị Lộ Vương nhấc tay cho hắn lui xuống, trong nháy mắt trong tiểu viện liền duy chỉ còn lại hai người.

Trình Tử Dương vẻ mặt bình thản như trước nhìn Lộ Vương, căn cứ vào lễ tiết, hơi thi lễ một cái: "Vương gia." Nghỉ, nhấc chân cất bước sẽ phải rời khỏi. Lại bị Lộ Vương giơ lên một tay cấp cản lại. Lộ Vương mỉm cười nhìn Trình Tử Dương: "Tam Phò mã không cần vội vã ly khai? Bản vương sẽ không ăn ngươi."

Trình Tử Dương như trước gương mặt đạm nhiên: "Vương gia nói đùa."

Lộ Vương cũng không có ý định cùng nàng đi vòng vèo, cũng không có nhiều thời gian để hắn vòng quanh. Vì vậy đi thẳng vào vấn đề: "Ta biết ngươi cùng tam công chúa quan hệ thế nào, trong lòng tam công chúa đã có đối tượng nàng sẽ không đem ngươi để ở trong lòng, cũng sẽ thèm liếc mắt nhìn tới ngươi, không bằng... Không bằng ngươi theo bản vương, bản vương tất nhiên có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn có." Điều kiện này đích xác rất dụ dỗ nhân, so với vậy vinh hoa phú quý, quan lớn tước vị quyền thế càng mê người. Thế nhưng, điều kiện dụ người như vậy lại đổi lấy một tiếng cười khinh thường Trình Tử Dương. Tiếng cười khinh thường này xác thực kích thích Lộ Vương, hắn không nghĩ tới đối phương không biết tốt xấu còn chưa tính, lại vẫn đối với điều kiện của Lộ Vương hắn khinh thường. Lộ Vương đã đưa ra điều kiện mê người như thế, đối phương lại xem như chẳng đáng một xu.

Thế nhưng tức giận hiện trên mặt được vài giây liền tiêu biến hầu như không còn, trên mặt một lần nữa lại nở ra một nụ cười tươi, từng bước một ép sát Trình Tử Dương, nhìn càng ngày càng tới gần trước người Lộ Vương, Trình Tử Dương tuấn mi hơi nhíu, từng bước từng bước lui xuống, thẳng đến lưng vào tường, không thể lui được nữa.

Lộ Vương ở trước người Trình Tử Dương chỉ còn khoảng cách rất nhỏ. Tuy rằng Trình Tử Dương thân cao một thước bảy mươi hai, thế nhưng đối với một thước tám mươi mấy Lộ Vương mà nói, còn là thấp hơn nửa cái đầu. Lộ Vương nụ cười trên mặt đột nhiên thay đổi, cúi đầu, miệng ở bên tai Trình Tử Dương dừng lại, thấp thanh âm nói: "Đừng cho là ta không biết lá bài tẩy của ngươi, ngươi người mang khinh công võ nghệ lại làm bộ tay trói gà không chặt, bị kẻ bất lực đánh đều không đánh trả, ngươi giấu diếm ngươi một thân võ công rốt cuộc có mục đích gì? Còn có, ngươi lén lút tới Dị Hương Duyên rốt cuộc muốn gì? Ngươi và hoa khôi Ngưng Yên rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Các ngươi có mưu đồ gì? Hay như hoàng huynh nói, các ngươi Ly gia ở mưu đồ bí mật tạo phản sao?"

Trình Tử Dương trong lòng cả kinh, đối phương làm sao biết nhiều như vậy? Ngay cả Ngưng Yên đều biết, còn nói Ly gia mưu đồ bí mật tạo phản, xem ra Vương gia này thực sự không đơn giản, không chỉ có điều tra đến Ngưng Yên, biết nàng có võ công, còn có thể vu hãm Ly gia tạo phản, nếu như những thông tin này để hoàng thượng biết, không chỉ có chính mình dính vào phiền phức, còn liên lụy Ly phủ. Kỳ thực Trình Tử Dương nào biết đâu rằng, Ly gia mưu đồ bí mật tạo phản lời này là Thần Tông nói với Lộ Vương, cũng không phải Lộ Vương vu hãm Ly Thịnh Đường. Thế nhưng lúc này mà Trình Tử Dương lại hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng lo lắng là sợ Ly phủ bị chính mình làm phiền hà.

Mặt của Trình Tử Dương nhăn lại, lạnh giọng hỏi: "Dục gia chi tội."

Khuôn mặt Lộ Vương vẫn đang mỉm cười ý: "Có đúng hay không gán tội cho người ngươi đáy lòng rõ ràng, có muốn hay không báo cáo hoàng thượng để hắn tra một chút sau đó trả lại trong sạch cho ngươi a?"

Trình Tử Dương tự nhiên biết không thể để hoàng thượng biết, bất đắc dĩ hạ, vừa lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

Nghe được Trình Tử Dương hỏi như thế, Lộ Vương cười ra tiếng, tuy rằng thanh âm cũng là cực thấp: "Ta vừa đã nói, chỉ cần ngươi theo bản vương, bản vương không những giấu diếm cho ngươi, còn có thể cho ngươi tất cả mong muốn, đương nhiên, ta có thể cho phép ngươi gạt công chúa, gạt người trong thiên hạ." Đương nhiên cần phải giấu diếm, bằng không hoàng thúc ngang nhiên câu dẫn hôn phu hoàng chất nữ nói thật là mặt mũi hoàng gia không còn, đến lúc đó hoàng thượng tất nhiên sẽ can thiệp, vậy tuồng vui này hắn cũng liền hát không nổi nữa.

Trình Tử Dương cười lạnh một tiếng: "Ta đây có đúng hay không còn muốn cảm kích vương gia ngươi?"

Lộ Vương cười, cúi đầu nhìn Trình Tử Dương tờ này gần ngay trước mắt tuấn mỹ dung nhan, kìm lòng không đặng giơ lên một tay muốn đụng vào, lại bị Trình Tử Dương rất vô tình đẩy ra, Lộ Vương ngẩn ra, lập tức cười: "Ngươi không nên cảm kích bản vương." Nói xong, nụ cười trên mặt thu hồi, vẻ mặt đưa tình: "Ngươi chỉ cần thích bản vương là đủ rồi."

Nghe nói như thế, Trình Tử Dương toàn thân nổi da gà tự động đứng lên, khiến cho Trình Tử Dương cảm giác được một tia hàn ý, ngực chợt cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ mặt chế nhạo, vừa muốn châm chọc một phen, lại nghe được...

"Hoàng thúc cùng tam phò mã nhà ta phải gần như vậy, là nói chuyện gì chứ?" Một câu chế nhạo trêu chọc phiêu đãng vang lên ở trong tiểu viện. Trình Tử Dương dù không quay đầu lại cũng biết thanh âm này xuất từ người phương nào.

Trình Tử Dương quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Chu Tích Huân vẻ mặt tiếu ý mà đứng cách đó không xa, hai tay đặt trên ngực, mắt mỉm cười nhìn chằm chằm bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net