Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên lai sau khi Lộ Vương ly khai yến tiệc, Chu Tích Huân coi như mình không thích tên phò mã này, nhưng cũng không có thể trơ mắt nhìn đối phương bị Lộ Vương gây rối hay ức hiếp đi? So với tác phong hiệp nghĩa của mình ngay cả một điểm đều không phù hợp, suy đi nghĩ lại, luôn luôn không yên lòng, lương tâm, cánh cửa này thế nào cũng không qua được. Vì vậy, không nhẫn được, đang muốn mượn cớ ly khai, liền thấy bốn người còn lại đều minh bạch cùng ánh mắt cổ vũ, cả người ngẩn ra, nguyên lai mọi người đều biết việc này chứ! Lập tức mặt lộ dáng tươi cười, tiêu sái xoay người, theo hướng Lộ Vương đi tới.

Người vừa đến tiểu viện, hoàng thúc cùng phò mã trên danh nghĩa của nàng có tư thế ám muội hiện ra ở trước mắt của mình. Nàng biết hoàng thúc nhất định là đang uy hiếp dụ dỗ, muốn phò mã khuất phục dưới dâm uy hắn. Chu Tích Huân chính là nghĩ mãi không thông, tên đầu gỗ tiểu bạch kiểm kia có gì tốt, chọc cho hoàng thúc nàng tốn công phí sức mở yến bày bố câu dẫn, được rồi! Nàng thừa nhận tiểu bạch kiểm kia hẳn là bộ dạng hại nước hại dân. Thế nhưng nam tử trưởng thành quá mỹ như vậy, lại thiếu khí khái nam tử, đó không phải là nên tự ti sao? Có điểm nào nhất hấp dẫn người? Bất quá ngẫm lại hoàng thúc nàng có long dương chi ái, không phải là loại thiếu niên kiều mỹ hắn thích sao?

Yên lặng đứng ở hồ suy tư, nghĩ nên như thế nào cứu hắn từ trong tay hoàng thúc, thì mắt lại thấy Lộ Vương đang nâng tay lên muốn sờ Trình Tử Dương, trong lòng liền sinh ra cảm giác khó chịu, thực sự là hơi quá đáng, dĩ nhiên bày trò trêu chọc phò mã trước mặt bản công chúa, dù cho chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Chu Tích Huân trong lòng có điểm tức giận, kỳ thực càng nhiều cũng xuất phát từ dung nhan hắn cực giống với người trong lòng mình, gương mặt đó để cho nàng kìm lòng không nổi nghĩ đến nàng, để cho nàng có loại ảo giác, người bị khi dễ không phải là phò mã tiểu bạch kiểm của nàng, mà là đáy lòng để cho nàng kính nể vừa thương yêu nữ tử ấy. Vì vậy, không đợi nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên để cứu Trình Tử Dương, một câu không chút khách khí cứ như vậy thốt ra.

Lộ Vương thấy Chu Tích Huân quả thực lấy làm kinh hãi, có loại cảm giác bị bắt gian tại giường. Lộ Vương lui về phía sau mấy bước, cùng Trình Tử Dương kéo ra cự ly, ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại tâm tình lúng túng, dùng vẻ mặt tươi cười mà quay sang Chu Tích Huân nói: "Ngạch... Chiêu a! Ngươi thế nào đến nơi này?"

Vốn là câu rất khách sáo, nhưng Chu Tích Huân nghe không dễ chịu, cũng bắt đầu văn vẻ: "Hoàng thúc không hy vọng Chiêu xuất hiện ở đây sao? Lẽ nào Chiêu phá hư chuyện tốt gì của ngươi sao?" Chu Tích Huân làm bộ kinh sợ, ánh mắt chớp chớp, bộ dáng kinh ngạc nhãn thần vô tri mà nhìn chăm chú vào Lộ Vương.

Lộ Vương lại thấy xấu hổ, nhưng Trình Tử Dương chợt cảm thấy buồn cười, nữ nhân này thật đúng là làm bộ quá đáng yêu a! Còn cố ý giả bộ như vậy, làm cho nhân muốn không biết nàng ngụy trang đều khó khăn. Bất giác, nhớ lại các nàng lần đầu gặp mặt, đối phương liền cố ý giả vờ bị chuột rút để cho mình cỏng nàng, nhất thời cảm thấy mình khi đó thế nào ngu như vậy. Dĩ nhiên bị lừa, bất quá ngẫm lại, khi đó đối phương tất nhiên là rất nghiêm túc, giả bộ rất cẩn thận, không biết khi đó thế nào giả bộ như thật chứ, không giống bây giờ vậy, nói cách khác là không thể nói, đối phương đối với mình còn thật để ý? Thế nhưng suy nghĩ một chút, Trình Tử Dương lại thấy không đúng, tất nhiên là bởi vì đối phương thật có lòng muốn lừa gạt mình, bất giác có chút hơi tức giận. Thế nhưng Trình Tử Dương nàng thế nào liền bỏ quên một điểm rất trọng yếu, đó chính là Chu Tích Huân nàng ta đối với nàng cũng không ác ý, chỉ là hảo tâm tiếp cận, đều do nàng tuyệt tình lạnh lùng mới làm cho người ta ra không chịu được liền bày ra chiêu này.

Lộ Vương nghe thấy Chu Tích Huân không khách khí chút nào, cũng có chút thẹn quá thành giận, ý muốn ở chính diện châm chọc. Thế nhưng, thành thục lão luyện, tâm cơ sâu đậm Lộ Vương tự nhiên sẽ không đem tâm tình trưng bày ở trên mặt. Vì vậy chỉ là cười cười: "Chiêu nói đùa, hai người các ngươi phu thê cứ từ từ mà trò chuyện, bản vương đi trước." Nói xong, cất bước rời đi tiểu viện. Chu Tích Huân vẫn luôn cười híp mắt nhìn Lộ Vương, thẳng đến bóng lưng của hắn tiêu thất khỏi tầm nhìn của mình.

Trình Tử Dương bởi vì nghĩ đến đối phương lúc mới gặp mặt đã lừa dối mình. Lúc này trong lòng sinh nho nhỏ hờn dỗi, vì vậy trên mặt viết hai chữ "Khó chịu" tiêu sái đến bên người Chu Tích Huân, giọng nói bất hảo nói lời cảm tạ: "Cảm tạ." Sau khi nói hai chữ đơn giản, cũng sải bước ly khai.

Chu Tích Huân thấy thái độ người nọ, ngọn lửa trong lòng bùng cháy, grừ, người này tỏ thái độ gì a! Bản công chúa hảo ý thay hắn giải vây, hắn liền mất hứng, chẳng lẽ là trách bản công chúa phá hư chuyện tốt của hắn? Nghĩ không ra hắn cũng là một kẻ yêu thích người không bình thường, đây cũng khó trách, trách không được bộ dạng âm nhu kiều mị, một điểm cũng không như nam nhân. Kể từ đó, nghĩ ai cũng mê mình, không việc gì làm lại đi gây sự sao? Chu Tích Huân sinh khí, sinh khí rất lớn, hảo, ta Chu Tích Huân sau này nếu như xen vào nữa chuyện của ngươi, ta sẽ không mang họ Chu, theo họ Ly nhà ngươi, hừ! Ngực mắng xong, còn chưa thoải mái, cắn môi dưới, căm giận, bất bình, thầm mắng mình nhiều chuyện, không có việc gì tự tìm phiền toái.

Chu Tích Huân tâm tình khó chịu thẳng đến sau khi tàn tiệc cũng còn chưa bình ổn, mang theo tâm trạng khó chịu trở về cung, ngồi ở trong khuê phòng mình, hai tay chống bàn kéo cằm, nàng thừa nhận người nọ lớn lên giống nàng ấy, mình cũng sẽ không lỗ mãng như vậy, xem ra nàng với Lộ Vương muốn kết thù oán. Chu Tích Huân phát hiện, mỗi lần vừa nghĩ tới nàng, tâm tình của mình sẽ không khống chế được, như vậy một điểm cũng không như tác phong xử sự của mình. Thế nhưng, Chu Tích Huân lại rất thích chính vì nàng có cảm giác xung động, cũng hưởng thụ, bởi vì thế, chứng minh chính mình thực sự yêu nàng không phải sao? Bất kể hậu quả, vì nàng điên cuồng, vì nàng nổi điên, vì nàng duy tâm sở dục... Loại cảm giác này không cần trước nghĩ sau nghĩ điều không phải rất tốt sao?

Tưởng niệm trong lòng nàng, Chu Tích Huân từ trong lòng móc ra một tiểu hà bao màu vàng, đổ ra một thỏi bạc vụn. Chu Tích Huân đem đĩnh bạc vụn thận trọng để lên bàn, hai tay cùng đặt ở bên cạnh bàn, nhãn thần mê người mở to nhìn thật sâu chăm chú vào thỏi bạc tử, rơi lệ, tựa hồ thỏi bạc là vật nàng vô cùng mê luyến,thấy thế nào đều nhìn không đủ.

Một mực luôn bên cạnh nàng, vì ngày mai phải đi Vũ Xương, vội vàng thu thập hành lý. Yên nhi thấy chủ tử nhà mình tử nhìn chằm chằm một thỏi bạc vụn, ngực kỳ quái, chủ tử nhà mình rốt cuộc làm sao đây? Một thỏi bạc vụn có cái gì đẹp chứ? Thân là công chúa chủ tử, cái gì vàng bạc tài bảo, trân châu mã não, phỉ thúy, dạ minh châu, trân phẩm hiếm thếấy chưa thấy qua a, thế nào lại cư nhiên nhìn chằm chằm một thỏi bạc vụn chưa tới mười hai lượng, mắt lộ vẻ mê luyến, chẳng lẽ chủ tử là ngã bệnh ư?

Yên nhi mau chóng đi đến bên người Chu Tích Huân, nhẹ giọng kêu: "Công chúa."

"Có chuyện gì?" Gục xuống bàn Chu Tích Huân lười biếng đáp lời, đường nhìn không rời bạc vụn nửa phần.

Yên nhi thấy chủ tử như thế, lại càng kỳ quái, cũng dời đi đường nhìn, nhìn đĩnh bạc vụn, nghĩ không có chỗ bất đồng a, không phải là bạc thông thường sao? Cũng là đĩnh bạc có chỗ rất nhỏ đặc biệt, chính mình không có lưu ý đến? Tò mò Yên nhi đưa tay cầm bạc lên, vốn muốn để xuống trước mắt tỉ mỉ nghiên cứu một phen, còn chưa đưa đến trước mắt, đã bị Chu Tích Huân kêu to một tiếng "A... , ngươi đừng động" sợ tay run một cái, bạc tuột khỏi tay...

Chu Tích Huân cầm lấy tay cầm bạc của Yên nhi vừa nhìn, không gặp hình bóng bạc, cả người hoảng loạn, khẩn trương hỏi: "Bạc, bạc đâu?"

Nhìn thấy vẻ mặt chủ tử khẩn trương như vậy, lại gặp được bạc từ trong tay của mình không cánh mà bay. Yên nhi cũng khẩn trương, lời ra khỏi miệng đều có điểm nói lắp: "Không, không, không biết."

"Ngươi thế nào không biết? Rõ ràng ngươi mới vừa cầm." Đối phương rõ ràng cầm bạc, dĩ nhiên lại nói không biết, trong lòng hoảng loạn, Chu Tích Huân nhịn không được thanh âm cũng rống lớn lên.

Chu Tích Huân hoang mang lo sợ, hoảng loạn không biết làm sao. Yên nhi cho tới bây giờ chưa thấy qua, Yên nhi bị dọa đến không nhẹ, đầu óc đột nhiên trống rỗng không biết nên làm thế nào cho phải.

Chu Tích Huân buông tay của Yên nhi ra, nhanh chóng tìm kiếm bốn phía trên mặt đất, tuy rằng nàng sẽ không dùng não đi phân tích chắc là rơi trên mặt đất, thế nhưng thân thể theo bản năng, cũng tìm trên mặt đất. Yên nhi thấy tình huống như vậy, cũng nhanh đi kiếm trên mặt đất, nàng rốt cục phát hiện thỏi bạc không bình thường,... ít nhất ... Ở trong lòng chủ tử là cực kỳ trọng yếu, so với sở hữu kỳ trân dị bảo cũng còn phải trân quý hơn, bởi vì chủ tử nhà nàng cho tới bây giờ sẽ không thèm để mắt tới trân bảo quý hiếm đắt tiền này.

Yên nhi tìm trên mặt đất, đột nhiên hai mắt sáng ngời, rốt cục nhìn thấy bạc đoan chánh nằm ở bên chân ghế, vui vẻ lấy tay cầm lấy lại kêu to: "A, ta tìm được rồi, ta tìm được rồi."Cảm thấy vui vẻ, Yên nhi nghĩ so với công chúa ban cho nàng một trăm lượng hoàng kim còn muốn hưng phấn hơn.

Thanh âm Yên nhi rất lớn, đắn đo cầm bạc trong tay liền thoáng cái bị đoạt đi rồi, nhanh chóng dùng tốc độ lấy lại. Yên nhi cho rằng bạc phỏng chừng còn không có cảm thụ được nhiệt độ bàn tay mình chứ! Yên nhi nhìn chủ tử tay cầm bạc, biểu tình giống như mất mà nhặt lại được tánh mạng của mình. Bạc tìm được rồi, tâm Yên nhi cũng an định, vì vậy nhịn không được mở miệng hỏi: "Công chúa, thỏi bạc này có chỗ gì đặc biệt a?Sao trân quý như thế?"

Chu Tích Huân vừa mới hoảng loạn nhưng giờ cũng vì bạc một lần nữa trở lại trong tay chính mình thế nên tâm tình bình tĩnh trở lại, nghe được Yên nhi hỏi như thế, liếc đối phương một cái, ngực trách cứ đối phương, hại bạc của nàng thiếu chút nữa đã không thấy tăm hơi. Vì vậy Chu Tích Huân cũng lười trả lời nàng, cầm bạc một lần nữa trở lại ngồi trên ghế, mắt xoay chuyển, nghĩ thầm bạc lần này là rơi trên mặt đất, lần sau nếu như bị tiểu nha đầu kia ném vào túi tiền vậy phải làm thế nào? Đến lúc đó nhiều bạc như vậy, nàng nên như thế nào phân biệt được bạc nào mới là cái này? Không được, phải làm một ký hiệu, cho nên dùng tay lấy ra một thanh tiểu chủy thủ giấu ở trong giày, bắt đầu nghiêm túc thật cẩn thận tại nơi đĩnh bạc khắc cái gì.

Yên nhi cũng không dám quấy rối, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn chủ tử chăm chú điêu khắc, thế nhưng cuối cùng nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, chậm rãi di chuyển cước bộ, đứng ở bên cạnh Chu Tích Huân nghiêm túc nhìn. Chỉ chốc lát, trên thỏi bạc liền hiện ra một chữ hoàn chỉnh "Dương", Yên nhi đáy lòng lặp lại nhớ kỹ chữ "Dương" không rõ là có ý gì, đột nhiên, trong đầu một cái tên thổi qua, đáy lòng một tiếng kêu sợ hãi: A! Là Trình tiểu thư. Lẽ nào bạc này là Trình tiểu thư đưa cho chủ tử?

Không sai, thỏi bạc này ngày đó là hai người bọn họ lần đầu gặp mặt. Chu Tích Huân lừa Trình Tử Dương nói mình bị chuột rút, Trình Tử Dương cổng nàng đến khách sạn bình dân, lưu lại một thỏi bạc tử liền rời đi. Chu Tích Huân vẫn luôn hảo hảo mà cất dấu thỏi bạc này, đêm khuya vắng người chỉ có tự mình một người, thường xuyên sẽ lấy ra nhìn vật nhớ người.

Chữ "Dương" khắc hoàn, Chu Tích Huân buông chủy thủ trong tay, trên mặt rốt cục mỉm cười lộ ra nụ cười an tâm mà mê người, ánh mắt thật sâu mang theo thâm tình nhìn chăm chú vào thỏi bạc, phảng phất bạc chính là hình ảnh người yêu trong lòng nàng.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Cùng thời gian này, bên trong đại sảnh Ly phủ, Ly Thịnh Đường ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, nghe Ly Xa bẩm báo: "Lão gia, hoàng cung đưa tới tin tức, nói nhị thiếu gia được phong làm khâm sai đại thần. Ngày mai liền khởi hành đi đến nha môn tri phủ Vũ Xương Hồ Quảng điều tra án giết hơn mười cái nhân mạng."

Đoạn thoại này, đúng dịp cũng bị Đỗ Ái Phi đang muốn đi vào đại sảnh trong lúc vô ý nghe được, nhất thời dừng lại cước bộ, không yên tâm, đoán trước hung đồ sát hại hơn mười cái nhân mạng tất nhiên là tên côn đồ hung ác. Hắn đi tra án mạng không biết có thể hay không chọc giận kẻ bắt cóc mà đưa tới tai họa? Đỗ Ái Phi có điểm lo lắng khiến cho tâm loạn, nhất thời chẳng biết như thế nào cho phải. Sợ hắn nguy hiểm, đương nhiên là mong muốn hắn bình an. Vì vậy Đỗ Ái Phi trong tâm nhớ lại ban đêm cầu bùa bình an cho hắn. Vì vậy, rất nhanh lấy tay sờ vào ngực, cực nhanh, trong bàn tay liền có một cái bùa bình an. Đỗ Ái Phi gắt gao mà đem bùa bình an nắm trong tay, do dự một hồi lâu, mới làm ra một cái quyết định rất lớn, giẫm chận tại chỗ đi vào đại sảnh.

Ly Thịnh Đường đột nhiên nhìn thấy Đỗ Ái Phi, lấy làm kinh hãi, nhưng giá kinh ngạc trong nháy mắt liền tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trên mặt tạo nên dáng tươi cười nhu hòa hỏi: "Phi nhi, thế nào đã trễ thế này còn không có nghỉ ngơi đây?" Bởi vì Đỗ Ái Phi không chỉ có là vợ của ái tử Ly Quân Khánh, cũng là nữ nhi bạn tốt Đỗ Nguyên của mình, tương đối khách khí.

Đỗ Ái Phi quay sang Ly Thịnh Đường cất tiếng gọi khẽ "Cha", đón trả lời: "Đang muốn chuẩn bị đi nghỉ ngơi."

Ly Thịnh Đường gật đầu một cái: "Ân, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Đừng quá muộn."

Đỗ Ái Phi gật đầu, vừa đi hai bước, cố trang đột nhiên nghĩ tới chuyện gì chuyện hình dạng, tiện đà quay người lại quay Ly Thịnh Đường nói rằng: "Được rồi, cha, mấy ngày trước ta không cẩn thận nhặt được bùa hộ mệnh nhị đệ, luôn luôn quên trả lại cho hắn, cha cầm trả lại cho hắn đi?"

Ly Thịnh Đường nhìn bùa hộ mệnh Đỗ Ái Phi đưa tới, kỳ quái, thế nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, lấy tay tiếp nhận: "Hảo, ta sẽ đưa cho hắn."

Đỗ Ái Phi lại giả bộ như không thèm để ý vậy, hơi thi lễ một cái, liền đi ra đại sảnh. Nhưng nhân vừa ra đại sảnh, liền thở dài một hơi, đè nén khẩn trương cũng buông lỏng, tim liền đập nhanh hơn, lòng bàn tay trong nháy mắt toát ra nhiều tầng mồ hôi. Đỗ Ái Phi liếc mắt nhìn cổng chính, bước nhanh ly khai.

Ly Thịnh Đường tay cầm bùa hộ mệnh để trước mắt, nhìn không nháy mắt, đầu óc lại chuyển động, hắn nghĩ, sự tình hình như cũng không phải là như lời Đỗ Ái Phi nói. Nhưng, nàng vì sao phải lừa dối mình chứ? Ly Thịnh Đường không giải thích được vấn đề này, thế nhưng, hắn vẫn sẽ đi tìm lời giải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net