Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tờ mờ sáng vẫn còn đang lạc trong cõi thần tiên, Trình Tử Dương bị liên tiếp tiếng đập cửa phải định thần lại, mở hai mắt ra liền nghe được thanh âm Chu Tích Huân từ ngoài cửa truyền vào: "Này, rời giường đi! Chúng ta phải khởi hành rồi!"

Hiện tại mấy giờ mà khởi hành, cần vội vả như vậy sao? Trình Tử Dương buồn bực ngồi dậy, lấy tay rờ trán, xem ra tối hôm qua uống hơi nhiều, hơi nhức đầu. Trình Tử Dương đứng dậy bưng chậu nước tối hôm qua để rửa mặt, nước lạnh lẽo làm cho đang mơ màng thanh tỉnh rất nhiều, mặc quần áo tử tế, đột nhiên lại nghĩ đến mục đích đi chuyến này, vừa mặc xong lại cỡi ra, đem quan phục ngày hôm qua mặc vào, cũng không tệ lắm, cũng thật vừa với người mình, đem mũ đội lên, mới chậm rì rì đi mở cửa, cửa vừa mở ra, thấy ngoài cửa không một bóng người, Trình Tử Dương lường trước nhất định là nàng kia không kịp đợi mình đi ra ngoài, bất giác, một bên khóe miệng hơi giơ lên.

"Này, cười ngốc gì vậy, động tác ngươi thật không nhanh a! Chậm rãi như nữ nhân." Khi Trình Tử Dương nghĩ đến vẻ mặt tức giận Chu Tích Huân không nhịn được, đáy lòng chợt cảm thấy buồn cười, không đợi được, bị chính thanh âm băng lãnh của nữ tử không khách khí cắt ngang.

Trình Tử Dương cả kinh, nụ cười trên mặt vừa thu lại, khôi phục gương mặt lãnh đạm, trực tiếp đi tới bên cạnh Chu Tích Huân, còn không quên ném cho đối phương một câu: "Tổng so với ngươi không giống một hảo nữ tử."

"Ngươi..." Chu Tích Huân bị câu nói kia của đối phương tức giận, "Ngươi" nửa ngày ngoài "Ngươi" ra cũng không nói được câu gì. Mới vừa rồi còn thấy đối phương một thân quan phục quả thật dễ xem, nhưng khi xảy ra sự việc kia đáy lòng toàn bộ phủ nhận, dù nhìn thế nào cũng thấy xấu, mặc hoàng bào cũng không như Thái tử, liền là một bộ thái giám. Người như vậy cũng chỉ có mỗi Lộ Vương thích thôi, thực sự là mắt chó đui mù mới sẽ thích người như vậy, thật vì Lộ Vương cảm thấy bi ai.

Bởi vì xuất hành đến Vũ Xương này dùng thân phận khâm sai phá án, có thật nhiều quan binh đi theo bảo hộ, phụ trợ tra án, ở gần mình có vốn có ba mươi quan binh trong đội ngũ, còn có vài cái đại kỳ tượng trưng cho thân phận theo gió lay động, nhìn qua đội ngũ có cảm giác chậm rãi, hiện ra khí thế quan uy.

Kỵ mã Trình Tử Dương cùng Chu Tích Huân đứng đầu đội ngũ, ngựa của Yên nhi với Lâm Tùng theo sau hai người. Trình Tử Dương nhìn thẳng nhìn cũng không nhìn Lâm Tùng, tuy rằng trên lễ nghi có điểm thất lễ, nhưng Trình Tử Dương cố ý quên, nàng mới không cần quản nhiều như vậy! Chu Tích Huân nhìn vẻ mặt nghiêm trọng, cố ý không thấy Lâm Tùng mà chăm chú nhìn vào Trình Tử Dương phía trước, ngực chợt cảm thấy buồn cười, xem ra cũng không phải đầu gỗ a! Chỉ là hắn làm bộ chẳng quan tâm mà thôi, nghĩ đến đối phương sẽ khó chịu. Chu Tích Huân mới bị Trình Tử Dương chọc tức, giận đến không nhẹ lòng rốt cuộc tìm được lời trút hả giận, ngực thoáng cái thư thản. Vì vậy trên mặt lập tức xuất hiện nụ mê người, hai chân đá vào thân ngựa, thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước, đội nhân mã liền chậm rãi theo hai người xuất phát.

Đi tới cửa thành, dĩ nhiên ngoài ý muốn Trình Tử Dương nhìn thấy Ly Thịnh Đường cùng một tên lính thủ hạ đứng dưới cửa thành, nhìn hình dạng, tựa hồ là đang đợi người. Đợi Trình Tử Dương cùng quan binh tới gần, thân ảnh của Ly Thịnh Đường động, tiến lên đón, Trình Tử Dương nhanh chóng nhảy xuống ngựa, gọi khẽ: "Cha, sao ngươi lại tới đây?" Chuyện này xác thực nằm ngoài ý muốn Trình Tử Dương.

Ly Thịnh Đường đối với câu hỏi Trình Tử Dương chỉ là gật đầu, sau đó quay sang Chu Tích Huân dựa theo quân thần chi lễ hành lễ: "Vi thần tham kiến công chúa". Theo phép tắc Đại Minh, lễ quân thần lớn nhất, kế tiếp mới là bối phận lễ tiết, nên sau khi Ly Thịnh Đường hành lễ quân thần rồi mới đến con dâu Chu Tích Huân hành lễ. Chu Tích Huân cũng không phải không hiểu đạo lý này, thế nhưng nàng đáy lòng không muốn thừa nhận nàng cùng phò mã tầng này quan hệ, cũng sẽ không thừa nhận Ly Thịnh Đường là công công*. Vì vậy quay Ly Thịnh Đường, Chu Tích Huân chỉ là hơi gật đầu hành lễ, không có mở miệng gọi "Cha".

công công*: Cha chồng

Ly Thịnh Đường nhìn thấy Chu Tích Huân đối với mình hành lễ, lập tức thi lễ, mặc dù Chu Tích Huân không gọi mình là cha, trong lòng cũng đã rất vui mừng, đã cảm thấy rất thỏa mãn. Nếu như đối phương thực sự gọi mình cha, hắn còn sợ chính mình sẽ giảm thọ vô phúc hưởng thụ chứ, dù sao đối phương là long chủng, là chủ tử cao cao tại thượng điều không phải sao?

Hành lễ xong, Ly Thịnh Đường mới xoay người đối mặt Trình Tử Dương, từ trong lòng xuất ra bùa hộ mệnh Đỗ Ái Phi nhờ hắn đưa tới: "Đây là tẩu tẩu đưa cho ngươi."

Ái Phi? Trình Tử Dương giật mình, nàng làm sao sẽ cho ta cái này? Hơn nữa còn là để cho cha chuyển giao? Trình Tử Dương nghi ngờ, ngước mắt lên thấy Ly Thịnh Đường, muốn từ trên mặt của đối phương tra tìm một chút tin tức, thế nhưng Ly Thịnh Đường là nhân vật ra sao, thế nào dễ dàng bị ngươi đọc được tâm tư của hắn?

Trình Tử Dương đưa tay nhận lấy: "Cảm tạ cha, sau này con sẽ hướng đại tẩu nói tiếng cám ơn."

Ly Thịnh Đường ngực cười lạnh, quả nhiên, bùa hộ mệnh điều không phải của Thành nhi, nàng tại sao lại xin bùa hộ mệnh cho Thành nhi? Giữa bọn họ rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Ảnh nhi như vậy, lẽ nào Phi nhi cũng vậy sao? Quả thật là con trai ngoan của ta a!

Trình Tử Dương nào biết đâu rằng đây là Ly Thịnh Đường cố tình thử nàng, trong lòng chỉ là nghi hoặc Đỗ Ái Phi vì sao phải để cho cha chuyển giao bùa hộ mệnh, không lo lắng cha nàng nghi ngờ sao? Tuy rằng các nàng quan hệ thuần khiết, thế nhưng hiểu lầm này rất sâu hết đường chối cãi, có lý nói cũng không được, đến lúc đó bị người ném vào Hoàng Hà là càng tắm càng đục.

Ly Thịnh Đường cưỡng chế lửa giận trong lòng, ngoài mặt giả bộ quan tâm dặn dò tất cả cẩn thận, Trình Tử Dương xoay người nhảy lên lưng ngựa, rồi hướng hắn thi lễ, tiếp tục thúc ngựa chạy ra khỏi cửa thành.

Ra khỏi cửa thành, Chu Tích Huân đột nhiên nói với Trình Tử Dương: "Ngốc tử, đừng tưởng rằng bùa hộ mệnh thật là tẩu tẩu đưa cho ngươi." Một màn vừa rồi Chu Tích Huân đều cẩn thận tỉ mỉ lưu ý, bởi vì tẩu tử để cho công công đưa bùa hộ mệnh cho nhị thúc, việc này quá mức không hợp lý, hành động tặng bùa hộ mệnh quá mức thân mật, thông thường đều là trưởng bối hoặc là quan hệ không bình thường mới có thể vì đối phương cầu bùa hộ mệnh, đại tẩu vì nhị thúc cầu bùa hộ mệnh, ý tứ rõ ràng, cho thấy quan hệ giữa bọn hắn không tầm thường?

Trình Tử Dương đối với lễ tiết chưa từng có chú ý nhiều, tuy rằng cũng hiểu được có điểm không thích hợp, thế nhưng cũng không có như Chu Tích Huân nghĩ đến thấu triệt như vậy. Nhưng Chu Tích Huân dù sao cũng là không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, chẳng qua là cảm thấy cái này đầu gỗ mặc dù là khiến người khác cực kỳ chán ghét, thế nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện câu dẫn tẩu tẩu của mình như vậy. Nàng nghĩ cái bùa hộ mệnh đấy chưa chắc là tẩu tử tặng cho hắn, tuy rằng nàng cũng cảm thấy kỳ quái, thế nhưng cũng lười quản. Dù sao đối với chuyện của hắn, nàng không có hứng thú.

Trình Tử Dương đột nhiên thính đối phương nói như thế, ngực vừa giác kỳ quái: "Vì sao nói như vậy?"

Chu Tích Huân quay đầu không nhìn nàng, giọng điệu ghét bỏ: "Tự mình nghĩ."

Điều không phải Ái Phi đưa sao? Vậy là ai đưa? Cha vì sao phải nói dối gạt ta? Trình Tử Dương đối với việc khi nãy của cha mình không hiểu, cũng không nghĩ tới phụ thân của nàng sẽ có tâm thử mình. Vì vậy nàng càng nghĩ, càng không nghĩ ra đạo lý trong đó.

Trong lòng hai người đều có tâm sự riêng, cho nên một đường đi tới cả hai đều không nói gì, thật kỳ quái. Hai người cấp cho ngoại nhân cảm giác cực kỳ xa lạ, điều này làm cho Lâm Tùng vô cùng khó hiểu, trong lòng âm thầm nghi hoặc nghĩ tiểu sư tỷ cùng phò mã có thể cũng không phải là như vậy, có thể, cũng không phải là ván đã đóng thuyền, mình còn có cơ hội. Nghĩ đến đây, đáy lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đi được nửa ngày, Yên nhi thúc ngựa đuổi theo Chu Tích Huân, hỏi: "Công chúa, chúng ta nghỉ ngơi một chút dùng lương khô đi? Tất cả mọi người đều mệt mỏi."

Chu Tích Huân gật đầu, lớn tiếng tiếng hô: "Ngay tại chỗ này nghỉ ngơi." Vốn bọn họ nên do Trình Tử Dương là khâm sai tuần phủ làm chủ, thế nhưng chẳng biết tính sao, trong lòng mọi người nhận định công chúa mới là người chủ sự chuyến này, đều nghe theo chỉ thị của nàng. Ai bảo công chúa là nữ nhi hoàng thượng chi, dù cho không có chức quan cũng so với ngươi khác vẫn tôn quý hơn! Dù sao nhân gia là chủ tử, ngươi chỉ là tiểu quan.

Trình Tử Dương cũng tung người xuống ngựa, tìm chỗ gần cây đại thụ ngồi xuống. Chu Tích Huân ngồi xuống bên cạnh, nhìn bộ dạng đối phương như có điều suy nghĩ, trong lòng cười thầm, chẳng lẽ còn đang suy nghĩ về chuyện bùa hộ mệnh sáng nay? Xem ra đầu gỗ quả thật là đầu gỗ, ngốc nghếch đều có đủ. Nhìn Trình Tử Dương không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, dáng dấp chăm chú, khiến cho Chu Tích Huân lại thấy được hình bóng của nàng, ánh mắt ngẩn ngơ, qua một hồi lâu, trong lòng thầm than một mạch, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi có còn muội muội nào khác không?"

Trình Tử Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn Chu Tích Huân, không hiểu nàng vì sao có câu hỏi này. Chu Tích Huân nhìn thấy vẻ mặt đối phương mờ mịt, cho là mình không có nói rõ ràng, lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Ngoại trừ Dịch Dịch và Y Hân, ngươi có hay không một người muội muội khác? Chính là nàng và ngươi lớn lên rất giống?"

Trình Tử Dương trong lòng thất kinh, cố giả bộ bình tĩnh, ảm đạm cười: "Không có a! Vì sao hỏi như vậy?"

Chu Tích Huân có chút thất vọng, bất quá cũng là.... Nếu như nàng cũng là đại tướng quân chi nữ, vì sao từ nhỏ chỉ đi theo gia gia, không chỗ nương tựa chứ? Nếu như nàng thật là nữ nhi đại tướng quân, nàng sẽ như Dịch dịch vậy từ nhỏ được sủng ái, sư tỷ cũng sẽ không thu làm đồ đệ, cũng sẽ không thành hiệp đạo đi! Chu Tích Huân gượng ép cười: "Không có gì."

Trình Tử Dương ám thở phào, không có gì là tốt rồi, đừng nhìn ra được gì, tội khi quân làm sao có thể đùa giỡn như vậy.

Lâm Tùng đã đi tới, đưa cho Chu Tích Huân lương khô và nước: "Thiệt thòi tiểu sư tỷ, dùng lương khô lót bụng."

"Cảm tạ" Chu Tích Huân khách khí, lấy tay tiếp nhận, quay đầu liếc nhìn trình Tử Dương, đem lương khô và nước đưa tới: "cho ngươi." Chu Tích Huân nghĩ đầu gỗ này làm khâm sai đại thần cũng thật thất bại, chưa từng có ngưới đưa đồ ăn cho hắn, trong nháy mắt cảm giác mình thực sự là người tốt, không hổ là phong phạm hiệp nữ.

Trình Tử Dương nhìn lương khô đưa tới, khóe miệng hơi giơ lên, nhẹ giọng nói câu: "Cảm tạ" liền nhận đồ đi qua. Nhưng một màn này khiến cho Lâm Tùng đứng bên cạnh ngực rất khó tiếp thụ, nhưng lại không thể làm gì, quay Chu Tích Huân lại nói: "Tiểu sư tỷ, ta cầm điểm tâm tới đưa cho nàng." Dứt lời sẽ xoay người đi, nhưng bị Chu Tích Huân gọi lại: "Sư đệ, ngươi cũng đừng bận tâm lo cho ta, ngươi cũng phải nghỉ ngơi một chút đi! Yên nhi sẽ cho lấy cho ta." Nàng không muốn Lâm Tùng quá đa tình, những chăm sóc quan tâm nàng không trả nổi.

Lâm Tùng nghe Chu Tích Huân nói như thế, biết đối phương ở cự tuyệt hảo ý của mình, cự tuyệt mình quan tâm, cũng giống như là cự tuyệt tình cảm của mình, trong lòng rất là đau xót, bất giác tâm tình bi thương nhuộm đầy toàn thân. Chu Tích Huân nhìn đối phương thụ thương mà nhãn thần vẫn nhìn chăm chú vào chính mình, chợt cảm thấy xấu hổ. Ánh mắt Trình Tử Dương nhìn hai người kia, xem ra hai người bọn họ cũng không phải là quan hệ tình nhân a! Trong lòng Huân nhi rốt cuộc là người nào? Trình Tử Dương lường trước mình là không nghĩ ra được, nên đừng lãng phí tế bào não, phải giúp nàng tháo vây được rồi.Vì vậy nói rằng: "Lâm thiếu hiệp, ngươi qua đây ngồi bên này, nói cho ta một chút về vụ án đi? Khiến cho trong lòng ta có một để."

Lâm Tùng ngước mắt nhìn Trình Tử Dương, gật đầu, đi tới bên cạnh Trình Tử Dương ngồi xuống, chậm rãi kể lại chuyện mình đã trải qua: "Ta cùng với Thành Phúc tiêu cục Trần Nghị Trần tiêu đầu mấy năm trước sớm nhận thức, hơn nữa tháng trước, trước một ngày ta trên đường đi qua Vũ Xương, liền muốn đi tìm Trần tiêu đầu dự định ôn chuyện. Nhớ kỹ ngày đó Thành Phúc tiêu cục rất là bận rộn, Trần tiêu đầu nói cho ta biết, bọn họ ngày mai phải áp một chuyến tiêu đi biên quan, nên ngày ấy Trần tiêu đầu vội vàng chuẩn bị cho chuyện lên đường áp tiêu, để cho ta lưu lại trong tiêu cục, đợi hắn buổi tối làm xong tất cả mọi việc sẽ cùng ta hảo hảo uống một chén. Ta nhìn bọn họ vội vàng, cũng không tiện đi quấy rối, ở trong tiêu cục nhàn rỗi buồn chán liền ra ngoài đi dạo , không khéo ở trên đường đụng phải mấy bạn tốt, liền cùng bọn chúng cùng nhau kết giao uống rượu nói chuyện phiếm, không ngờ lại đến nửa đêm, đêm đó uống hơi nhiều, vốn muốn dự định liền cùng mấy người kia ở khách điếm ngủ lại một đêm, nhưng nhớ tới ước hẹn với Trần tiêu đầu, liền cùng bọn chúng cáo biệt. Một thân một mình trở về tiêu cục, trở lại cổng tiêu cục, ta gặp được cửa chính tiêu cục không khóa, nghĩ thật kỳ quái, đi vào phía sau đại viện thì thấy dưới đất đầy tử thi, sân lộn xộn một mảnh, rõ ràng có vết tích đánh nhau, ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, quan binh đột nhiên vọt vào, đem ta bắt lại nhốt vào đại lao."

Trình Tử Dương trầm tư một hồi, hỏi: "Đêm đó ngươi uống rượu cùng với mấy người kia, ngươi có thể tìm được họ sao? Nếu bọn họ có thể làm chứng cho ngươi, chứng minh lúc đó ngươi không có khả năng xuất hiện ở Thành Phúc tiêu cục giết người."

Nghe Trình Tử Dương nói, Lâm Tùng thoáng cái hưng phấn: "Tự nhiên có thể tìm tới, bọn họ liền ở tại vùng ngoại ô Vũ Xương đi lên trên núi."

Trên núi? Trình Tử Dương kỳ quái: "Bọn họ ở trên núi? Không biết có phải nhân vật lục lâm thảo khấu không đây?" Đầu năm nay nhân vật lục lâm vào nhà cướp của rất nhiều, chiếm giữ ở trên núi, rất khó cho chuyện không nghĩ tới hướng bọn họ là thảo khấu.

Lâm Tùng ngẩn ra, lập tức gật đầu. Cái gật đầu này không chỉ có Trình Tử Dương thở dài, ngay cả Chu Tích Huân cũng thở dài lắc đầu, xem ra bây giờ chứng nhân là không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net