Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người cùng đi tới đại sảnh, Trương Văn Vũ nhìn thấy bọn họ, mau chóng tiến lên hành lễ, sau lại hàn huyên vài câu, Trương Văn Vũ lại bắt đầu mời ngọ thiện, nói cái gì tối hôm qua không uống đủ rượu bù lại. Trình Tử Dương quay đầu liếc nhìn Chu Tích Huân, nhìn ý của nàng. Chu Tích Huân thu được câu hỏi trong mắt Trình Tử Dương. Vì vậy mở miệng cười: "Trương đại nhân, nếu được thì ở biệt viện nơi đây tùy tiện ăn một chút, thuận tiện nói về vụ án. Sau khi ăn xong, chúng ta đi xem hiện trường." Nói xong, lại cười: "Chúng ta khâm sai đại nhân phụng chỉ tới đây phá án, cũng không thể chỉ lo ăn uống, cũng không đi tới hiện trường như vậy rất khó nhìn, sẽ trở thành đầu đề câu chuyện của những kẻ quá rảnh rỗi." Sau cùng bổ sung thêm những lời này, tự nhiên còn là cấp đối phương một vài biểu hiện giả dối, làm đối phương sơ sẩy phòng bị.

Trương Văn Vũ luôn miệng tuân theo. Vì vậy ba người ở biệt viện tùy tiện dùng ít điểm tâm. Ở trên bàn cơm, Trương Văn Vũ nói về vụ trọng án là như vầy: "Ngày ấy vào giờ hợi, Hạ quan ở nha môn xử lý công sự, đang muốn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được có người kích trống, ta liền cùng bọn nha dịch chạy tới cửa, nhìn thấy đánh trống là một người trung niên nam tử. Hạ quan nhận ra tên nam tử này, hắn là tên gõ mõ cầm canh bổn thành Vương lão nhị. Vương lão nhị đang hốt hoảng nhìn thấy hạ quan liền nói Thành Phúc tiêu cục chết rất nhiều người. Lúc đó, hạ quan cực kỳ kinh hãi, nhanh chóng mang theo bọn nha dịch chạy tới Thành Phúc tiêu cục. Chúng ta vừa đến, liền thấy Lâm Tùng ngồi xổm bên cạnh một cổ thi thể. Thấy chúng ta tiến đến, vẻ mặt hắn vô cùng hoảng hốt. Hạ quan y theo trình tự, trước đem Lâm Tùng giam, đợi điều tra xem hắn có hay không cùng với vụ án liên quan. Trải qua việc điều tra, hạ quan phát hiện vẫn còn có người sống sót, theo hình thái miêu tả hung thủ của người sống sót, cùng Lâm Tùng tương tự. Hơn nữa đêm đó cũng có người chứng kiến nhìn thấy bóng lưng hung thủ hành hung sau đó thoát khỏi hiện trường, theo người chứng kiến miêu tả, trang phục tên hung thủ cùng vóc người bóng lưng và Lâm Tùng cũng vô cùng phù hợp, cho nên hạ quan mới tạm giữ Lâm Tùng, để tiến thêm một bước điều tra".

"Trương đại nhân an bài, buổi chiều nay để ta gặp một lần người sống sót và chứng nhân tận mắt chứng kiến vụ án." Nghe xong Trương Văn Vũ kể, Trình Tử Dương phân phó. Đối với quan trường lễ tiết có thể Trình Tử Dương thực sự không thông hiểu nhiều lắm, giống bây giờ xử lý công vụ trong trường hợp này vậy, thông thường quan viên cũng tự xưng bản quan, mà nàng lại vẫn là ta tới ta đi. Chu Tích Huân nhưng thật ra rất lưu ý, điều không phải mình không nhắc nhở nàng mà là cho rằng như vậy rất tốt. Nàng cũng không thích quan trường, nếu nói vụn vặt buồn chán lễ tiết, Trình Tử Dương đạm mạc, không có chút nào quan uy hình dạng khiến cho Chu Tích Huân đột nhiên cảm thấy người này tựa hồ cũng không phải rất đáng ghét.

Vâng, phò mã gia." Trương Văn Vũ cung kính đáp.

Nhìn tất cả mọi người đều no bụng, Trình Tử Dương đứng dậy, lên tiếng: "Chúng ta bây giờ đến hiện trường đi!"

Vì vậy, ba người cùng một đám quan binh đến Thành Phúc tiêu cục tra án. Đám quan binh đi theo tự nhiên là có người Trình Tử Dương mang tới, cũng có nha dịch Trương Văn Vũ, đương nhiên người của bọn họ nhiều hơn. Trình Tử Dương quan sát hiện trường sẽ không để lộ vẻ mặt khác thường, không thể để cho đối phương biết mình phát hiện đầu mối gì. Nàng sợ thật vất vả phát hiện đầu mối hoặc chứng cứ sẽ bị đối phương phá huỷ, cho nên đành phải bất lộ thanh sắc, làm cho kẻ khác cảm giác tựa hồ nàng cũng không có dụng tâm đang tra xét hiện trường.

Trình Tử Dương nhìn hiện trường đã không có thi thể, ngoại trừ trên đất vết máu, cũng chỉ có mấy chiếc mã xa. Trình Tử Dương lường trước đây cũng là đồ vật chuyên chở hàng hoá, mà giá ba chiếc mã xa, ngoại trừ trong đó trên một chiếc xe rỗng tuếch, trên hai chiếc xe khác còn có ngăn tủ, bao quần áo, binh khí các loại vật kiện, nhìn ngăn tủ bị mở ra, bên trong có chút quần áo và đồ dùng hàng ngày. Trình Tử Dương phán định hai chiếc xe hẳn là bị người lục lọi qua. Vậy sự kiện giết người lần này, hung thủ rất có thể là vì hàng hóa trong chuyến tiêu này mà đến, mà cỗ xe không kia, tất nhiên là đồ vật muốn áp tiêu, nên vật phẩm sau khi bị người lấy đi, xe liền trống không. Chuyến tiêu này áp tải đồ gì chứ? Làm sao lại dụ cho người đến tiêu cục tới cướp tiêu.

Trình Tử Dương chậm rãi đi tới chiếc xe trống, mắt quét mắt xuống đất, bởi vì sàn nhà được lót bằng phiến đá, trên mặt đất ngoại trừ có chút cát đất, vừa xem hiểu ngay không có phát hiện chỗ khả nghi nào. Đứng ở xe bên cạnh, Trình Tử Dương ngẩng đầu vừa nhìn, đối diện tường rào ba thước, tường rào không cao, phỏng chừng mới có hơn hai thước. Trình Tử Dương xoay người nhìn xuống đại môn, đại môn kia ở bên trái, cách nàng ước chừng cũng hơn ba thước. Trình Tử Dương vừa cúi đầu cẩn thận tra xét cỗ xe này, quả nhiên trong xe trống không, ngoại trừ hai bánh xe, mặt trên cũng chỉ có mấy khối tấm ván gỗ hợp lại thành xa bản, thế nhưng cũng cảm thấy vô ích. Trình Tử Dương lại nhìn kỹ xe kia bên trên còn có vết tích tro bụi. Xe này thiết kế chỗ đặt rương cũng không lớn, song song cũng có thể được hai cái rương nhỏ kích thước tương đồng.

Trình Tử Dương chậm rãi dạo một vòng xe trống, mắt vẫn cẩn thận nhìn chăm chú vào mỗi một chỗ trên xe. Khi nàng đi tới đưa lưng về phía tường, rốt cục cũng phát hiện ra một thứ, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh bốn phía, thấy bọn quan binh đều ở đây cũng tra tìm đầu mối, không ai lưu ý đến nàng, chỉ có Trương Văn Vũ thường thường đối với nàng tươi cười, làm nàng gặp khó khăn. Hắn cứ thỉnh thoảng nhìn nàng, làm sao có thể đi lấy vật ở giữa xa bản với bánh xe. Vào lúc nàng phiền não suy tư đối sách, chợt thấy Chu Tích Huân hướng phía Trương Văn Vũ đi tới, hình như nói với Trương Văn Vũ cái gì đó. Trương Văn Vũ thỉnh tay cung người xuống, liền theo Chu Tích Huân đi vào trong phòng. Trình Tử Dương trong lòng vui vẻ, làm bộ mạn bất kinh tâm* đem thứ đó lặng lẽ thu vào trong lòng, sau đó cất bước cũng theo đi vào trong nhà.

mạn bất kinh tâm*: thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới

Vừa đi vào đại sảnh Thành Phúc tiêu cục, chỉ thấy Chu Tích Huân mỉm cười nhìn mình, Trình Tử Dương cũng cười đáp lại, hỏi: "Thế nào, hai người các ngươi phát hiện ra được cái gì không?"

Chu Tích Huân chớp chớp đôi mắt mê người, làm bộ kinh ngạc: "Không có a! Nếu là có cái gì, Trương đại nhân cũng đã sớm phát hiện, đúng không, Trương đại nhân?" Câu nói sau cùng kia Chu Tích Huân là hướng mắt nhìn Trương Văn Vũ nói. Trương Văn Vũ có chút hoảng hốt, có lẽ là quá mức chột dạ, tranh thủ thời cơ, nói không ngớt vâng, là..., là... Thần đã rất cẩn thận lục soát qua hiện trường, cũng không có phát hiện cái chỗ khả nghi khác."

"Ừ, ta luôn luôn rất tin tưởng năng lực làm việc Trương đại nhân." Trình Tử Dương tiếp lời, tiếp theo lại nói: "Chúng ta đây không nên ở chỗ này lãng phí thời gian, chúng ta đi gặp hai gã chứng nhân?" Lúc này, Trình Tử Dương rất muốn biết khẩu cung hai gã chứng nhân. Bởi vì, nàng hình như phát hiện cái gì.

Ở nha môn tri phủ, Trình Tử Dương gặp được hai gã chứng nhân. Hai người này nhìn thấy Trình Tử Dương và Chu Tích Huân lập tức quỳ xuống hành lễ, bộ dáng kích động, Trình Tử Dương vội nâng dậy hai người, mỉm cười lễ phép nhường hai người ngồi xuống, lại sai người chiêu đãi nước trà, sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Nhị vị có thể đem chuyện lúc đó các ngươi chứng kiến, kể lại chi tiết cho ta nghe hay không?"

Hai người khẩn trương, đồng thời lên tiếng trả lời. Trong đó có một tên nam tử trẻ tuổi tương đối gầy lùn mở miệng trước: "Tiểu nhân tên là Trương Lục, là hạ nhân Thành Phúc tiêu cục. Đêm hôm đó, trên đường đem hàng chất vào xe, để sáng sớm kịp lên đường, đoàn người sớm liền nghỉ ngơi. Bởi vì Lâm Tùng tặc tử đêm đó phải ngủ lại tiêu cục, Trần tiêu đầu mới phân phó tiểu nhân trước hết chờ hắn để mở cửa cho hắn nghỉ ngơi. Vì vậy ta cũng chỉ hảo hảo ngồi tại cửa chờ hắn, do bận rộn cả ngày, nên ngồi ở đó bất tri bất giác liền ngủ, ngủ gà ngủ gật. Đột nhiên bị liên tiếp tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, tiểu nhân tưởng Lâm Tùng đã trở về, liền đi mở cửa cho hắn, nhưng ai biết, vừa mở cửa, ta đã bị người cho một cước bay ra ngoài. Trước khi hôn mê, tiểu nhân thấy thân ảnh của người nọ rất giống với Lâm Tùng, nghĩ rằng tất nhiên là người kia là kẻ tham tiền, nổi ác tâm ra tay hạ sát cướp tiêu. Uổng Trần tiêu đầu đối với hắn vô cùng tốt như vậy, cư nhiên Lâm Tùng tặc tử lại có ý định cướp tiêu thằng nhãi này vốn không phải người." Nói xong lời cuối cùng, Trương Lục là một bộ dạng cắn răng nghiến lợi, có loại cảm giác hận không thể đem đối phương bầm thây vạn đoạn.

Trình Tử Dương nghe xong hai lông mày hơi nhăn lại, nhưng không nói gì thêm, đi hỏi tiếp một người khác. Người vội vàng lên đáp: "Tiểu nhân kêu Trương Phú, điếm tiểu nhị tiệm bán đồ cổ bổn thành, đêm đó sau khi vẽ xong mẫu thiết kế mặt tiền cửa hàng, ăn khuya xong mới về nhà, nên khi về nhà tương đối trễ. Ở trên đường về nhà đi ngang qua Thành Phúc tiêu cục, tiểu nhân thấy một gã nam tử thủ ôm một cái hộp đứng ở trên tường rào Thành Phúc tiêu cục, sau đó liền không thấy thân ảnh hắn đâu nữa...."

Trình Tử Dương hỏi: "Hắn chỉ có một người?"

Trương Phú nhanh chóng đáp: Đúng vậy, chỉ một."

"Trong tay ôm một hay nhiều hộp" ?

Trương Phú suy nghĩ một chút: "Một".

Trình Tử Dương lẳng lặng nhìn Trương Phú một hồi, khóe miệng đột nhiên hơi cong lên, lộ ra cổ nhàn nhạt tiếu ý: "Hảo, khổ cực hai vị." Tiện đà quay sang Trương Văn Vũ nói: "Trương đại nhân, làm phiền ngài phái người tiễn bọn họ trở về đi!"

"Vâng" Trương Văn Vũ ra lệnh tiễn hai vị ra khỏi đại sảnh nha môn. Giờ chỉ còn lại có hai người ở đại sảnh, Chu Tích Huân rốt cục không nhịn được thấp giọng hỏi: "Có đúng hay không nhìn ra đầu mối gì?"

Trình Tử Dương nhìn Chu Tích Huân nhàn nhạt cười, giơ tay lên, đưa ngón trỏ ra để xuống trên môi, làm một động tác chớ có lên tiếng, sau đó mới lớn tiếng nói: "Công chúa, nháo cả một ngày cũng mệt mỏi, chúng ta nên trở lại nghỉ ngơi đi?"

Chu Tích Huân nhìn Trình Tử Dương, nàng liệu định đối phương khẳng định tìm được điểm đáng ngờ, nàng cũng biết nơi đây điều không phải chỗ nói chuyện. Vì vậy cũng nghe theo Tử Dương làm bộ lớn tiếng : "Hảo, có việc ngày mai lại nói tiếp."

Trương Văn Vũ vừa vặn đi đến, nghe được các nàng nói như vậy, cũng không có nói thêm cái gì, liền cung tiễn hai vị ly khai nha môn.

Trở lại biệt viện, Trình Tử Dương vào thư phòng, Chu Tích Huân đối Yên nhi phân phó vài tiếng, liền đi theo vào thư phòng, thuận lợi đóng chặc cửa phòng.

"Ngươi ở hiện trường có đúng hay không thấy cái gì?" Chu Tích Huân lường trước đối phương tất nhiên ở hiện trường phát hiện chứng cớ gì rõ ràng, lúc đó thấy ánh mắt của Trình Tử Dương nhìn Trương Văn Vũ, nàng liền đoán được, cho nên mới cố ý đem Trương Văn Vũ dẫn ra.

Khóe miệng Trình Tử Dương khẽ cong, quay đầu liếc mắt bốn phía, vừa ngẩng đầu ngắm nhìn nóc nhà, Chu Tích Huân nhìn thần sắc của nàng, không nhịn được nói: "Yên tâm, ta kêu Yên nhi trông chừng cho chúng ta rồi, không có kẻ khác có thể tới gần gian nhà này."

Trình Tử Dương không thể không thừa nhận đối phương thông minh cẩn thận. Vì vậy từ trong lòng móc ra từ hiện trường nhặt được một vật, ngoài miệng nói: "Có thể nhặt được vật này, cần phải cảm tạ công chúa hỗ trợ." Trình Tử Dương tự nhiên biết đối phương là cố ý dẫn dắt Trương Văn Vũ rời đi. Trình Tử Dương năm ngón đưa ra, trong bàn tay dĩ nhiên là một cái kim nhẫn.

Chu Tích Huân cả kinh, nhanh tay đoạt lấy nhẫn đặt ở trước mắt nhìn kỹ một phen: "Đó là một chiếc nhẫn thông thường, cũng không có chỗ bất thường a!"

Trình Tử Dương nhìn vẻ mặt Chu Tích Huân kinh ngạc, không nhịn cười được, thật không biết nói nữ tử này thông minh hay ngu ngốc đây, nhẫn đương nhiên là nhẫn thông thường. Thế nhưng nó có thể chứng minh một việc, đó chính là sở thác Thành Phúc tiêu cục sở áp tiêu, có thể là đồ trang sức toàn là vật phẩm loại quý giá. Bất quá, nàng cũng có thể lý giải, Chu Tích Huân chỉ là tương đối cẩn thận tỉ mỉ mà thôi, muốn từ trong giới chỉ* nhìn ra đầu mối khác. Thế nhưng nếu như đây là một nhóm mặt hàng theo tiêu chí riêng hàng hóa mà nói có thể cũng sẽ không khiêu khích dẫn tới án mạng, bởi vì đồ vật có ký hiệu tham ô là rất khó tiêu thụ.

giới chỉ*: chiếc nhẫn

"Ngươi cười cái gì?" Thấy Trình Tử Dương giễu cợt nàng rõ rệt như thế. Nàng liền nổi giận, lời nói ra với ngữ khí cũng không được khá lắm.

Trình Tử Dương cũng không thèm cùng nàng tính toán, hướng cái ghế một bên ngồi xuống, mới chậm rãi nói: " Nhìn vào chiếc nhẫn, xem ra lần này án mạng có thể là cùng lần áp tiêu này của Thành Phúc tiêu cục hữu quan, tên này hung thủ phỏng chừng liền là hướng về đồ vật trong chuyến áp tiêu này đi. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, hung thủ này tất nhiên trước đó biết chuyến tiêu này áp tải là vật gì, bằng không cũng sẽ không đến tiêu cục đoạt tiêu."

Chu Tích Huân nghe xong Trình Tử Dương phân tích, chậm rãi gật đầu. Trình Tử Dương tiếp tục nói: "Ta tra xét xe áp tiêu, từ trên xe bụi bặm vết tích nhìn ra, trên xe áp tiêu trống không hẳn là có hai cái rương không lớn, mà Trương Phú dĩ nhiên nói hung thủ kia chỉ ôm một cái hộp. Còn có, khoảng cách chiếc xe kia cách tường ước chừng 3 thước, mà khoảng cách đại môn cũng không sai biệt lắm. Theo Trương Lục lí do thoái thác, ngay lúc đó đại môn mở ra, ngươi nói hung thủ ôm hai cái rương nặng, không theo cửa đi ra ngoài, lại đi leo tường? Án theo bản năng phản ứng con người, ở trên người ôm vật nặng muốn nhanh ly khai, phản xạ có điều kiện sẽ chọn một đường nhanh và tiện, mà hung thủ kia ôm hai cái rương, trên người trọng lượng nặng thêm, nên khoảng cách tường và cửa không sai biệt lắm, theo phản xạ có điều kiện, hung thủ chắc sẽ tông cửa xông ra, mà không phải nhảy tường."

Chu Tích Huân nghe xong, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là nói hai tên nhân chứng cho khẩu cung giả?"

Trình Tử Dương chậm rãi gật đầu: "Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, phải biết rằng nguyên nhân trong đó, xem ra, còn phải dùng các phương pháp khác nữa." Hai người kia sẽ không vô duyên vô cớ làm giả khẩu cung. Tất nhiên là có người bảo bọn họ nói như thế, mà người này rất có thể là hung thủ, dù không phải, tất nhiên cùng án này liên quan. Hai người kia có ý định giấu diếm, xem ra lấy khâm sai thân phận ngoài sáng truy vấn hai tên chứng nhân là rất khó hỏi ra chân tướng, vậy chỉ có đổi một thân phận khác đi gặp hai người kia một hồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc, hạ chương phỏng chừng liền đoán được thân phận ~~HOHO~ thật không dễ dàng khai thác ~~

Còn có ~~ các ngươi không được bạo hành ta ~~~o(>﹏<)oo(>﹏<)ooo(>﹏<)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net