Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối canh ba, Vũ xương thành đã một mảnh đen nhánh, Trình Tử Dương từ trên xoay người xuống giường, sớm đã chuẩn bị xong y phục dạ hành, cởi ra bó vãi ngực thay bộ y phục nữ tử. Ngoại trừ không có mang mặt nạ hồ điệp, nghiễm nhiên khôi phục thành hiệp đạo. Bởi không có mặt nạ hồ điệp, cho nên trên mặt chỉ cột lên cái khăn đen chặn nửa khuôn mặt.

Trình Tử Dương khẽ đẩy mở cửa sổ, lộ ra nửa điểm khe hở nhìn ra ngoài một hồi, không có động tĩnh gì, liền đóng cửa sổ, đẩy cửa ra đi ra ngoài, lại thi triển khinh công nhập vào bóng đêm.

Mà Trình Tử Dương từ khi đạp ra cửa đến thi triển khinh công ẩn vào bóng đêm một màn kia, vừa vặn bị Chu Tích Huân cũng mặc y phục dạ hành ra cửa toàn bộ thu ở trong mắt. Chu Tích Huân hơi chần chờ, thi triển khinh công đi theo, một đường theo xuống tới, Chu Tích Huân phát hiện đối phương khinh công tốc độ cực nhanh, thân ảnh quen thuộc, khiến nàng tự nhiên nghĩ tới người nào đó. Bởi vì hiện nay trên đời, phỏng chừng không có mấy người có khinh công tốc độ có thể nhanh như vậy, nhanh đến có thể đem chính mình bỏ rơi, nghĩ tới người ấy mới có thể chính là nữ tử mà bản thân mình muốn tìm, trong lòng vui mừng hưng phấn mà cảm xúc còn chưa kịp phát sinh đã bị áp chế, toàn thân từng tế bào đều tỏa ra kinh ngạc. Nếu như hắc y nhân trước mặt là Trình Tử Dương, nàng từ trong phòng phò mã đi ra... dung nhan tương tự chính là..."Băng" một tiếng, Chu Tích Huân bị tiếng vang trong đầu làm chấn động quá lớn quên mất phải đi về phía trước, cả người trong nháy mắt ánh mắt rớt xuống... Y thật là nàng? Thế nhưng hắn điều không phải nhi tử đại tướng quân sao? Thế nào liền biến thành nữ hiệp đạo chuyên đối nghịch với quan phủ? Nàng điều không phải chỉ cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh sao? Thế nào liền biến thành Nhị thiếu gia của phủ đại tướng quân? Còn có dung nhan... Quả thực làm nàng kinh hãi, hai người kia ngoại trừ dung mạo có điểm tương tự, thân phận bối cảnh, tính cũng đều đối nghịch nhau, nhưng... Ta nhất định phải biết y có đúng hay không chính là nàng. Nếu theo lời nói kia của y thì nàng hiện tại nhất định là đi tìm Trương Phú, nếu ở nơi đó nhìn thấy nàng...

Lúc thân thể chạm tới mặt đất, Chu Tích Huân đột nhiên dồn sức hít vào một hơi, như mũi tên bắn đến phương xa hòa nhập trong bóng đêm.

Chu Tích Huân nhẹ nhàng đứng trên nóc nhà Trương Phú, sau đó xoay người trợt đến dưới mái hiên, treo ở ngoài cửa trên nóc nhà, mắt nhìn trộm từ cửa sổ trong vào nhà. Quả nhiên, trong bóng đêm, chỉ thấy trong phòng đứng bên giường có một gã hắc y nhân, tay đang cầm kiếm để ở trên cổ của người nọ. Chỉ nghe người nọ nằm ở trên giường run rẩy thanh âm hoảng sợ nói: "Đại, đại, nữ, nữ hiệp tha mạng a! Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là một thời nổi lên tham niệm, mới nhận bạc của Trương đại nhân làm giả khẩu cung. Nữ hiệp tha mạng a, nếu mà tiểu nhân không đáp ứng Trương đại nhân, Trương đại nhân cũng sẽ muốn lấy mạng tiểu nhân a. Tiểu nhân cũng do bất đắc dĩ, nữ hiệp liền tha mạng cho tiểu nhân mệnh đi, lần sau tiểu nhân cũng không dám nữa...." Người nói chuyện đó là Trương Phú, Trương Phú còn tiếp tục nói, Chu Tích Huân bên ngoài nhưng cũng nghe không lọt tai. Nguyên lai, nguyên lai y thật là nàng, trong lòng chẳng biết có tư vị gì, cũng không biết là hỉ còn là bi, hay oán... Có lẽ bí mật mang theo quá nhiều tình cảm, để cho nàng vô pháp tiếp thu sự thật này, mắt chậm rãi rơi nước...

Nhưng nàng tâm tình vạn chủng chưa kịp hoàn thần, đột nhiên vài bóng đen từ phía dưới thân đá cửa xong vào nhà. Chớp mắt, trong phòng vang lên tiếng va chạm của binh khí. Chu Tích Huân cả kinh, nhanh chóng chạy vào trong nhà, nhìn thấy ba gã hắc y nhân từng chiêu hướng vào người Trương Phú, mà Trình Tử Dương đang liều mạng che chở Trương Phú, nhưng bởi Trương Phú không biết võ công, hắn hết sức hoảng sợ, làm cho chiêu thức Trình Tử Dương có điểm mất trật tự.

Chu Tích Huân nhanh chóng nâng kiếm đâm về phía một tên trong hắc y nhân, muốn phá giải nguy hiểm cho Trình Tử Dương, xử trí vài tên hắc y nhân, kỳ thực võ công mấy tên hắc y nhân không cao, nên Chu Tích Huân không quá hai chiêu liền đá ngả lăn người nọ, chuẩn bị nhắc kiếm lên hiệp trợ Trình Tử Dương, nhưng khi ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ mở to, trong miệng phản xạ có điều kiện hô: "Cẩn thận...." Người cũng phản xạ có điều kiện vọt tới...

Nguyên lai, một gã hắc y nhân cầm kiếm chém về phía Trương Phú, mắt thấy kiếm sắp đâm vào cổ hắn. Trình Tử Dương không quan tâm một gã hắc y nhân khác lấy kiếm đâm về phía mình, dùng trường kiếm trong tay phóng ra, trực tiếp đâm thủng ngực đối phương. Giải quyết xong nguy cơ của Trương Phú, nhưng sau lưng lại có một thanh kiếm nhắm vào mình đang tới gần, theo tình huống hiện tại, Trình Tử Dương tuyệt nhiên khó tránh khỏi nhát kiếm này. Quả nhiên, kiếm kia vô tình xuyên qua ngực, nhưng... Kiếm này chính là xuyên vào trong ngực Chu Tích Huân.

Trình Tử Dương cả kinh, xoay người ôm lấy Chu Tích Huân đang che cho mình. Một cước đá bay tên hắc y nhân, toàn thân nàng mất đi trọng lực trong nháy mắt ngả vào ngực mình. Trình Tử Dương cố sức ôm, cúi đầu nhìn người trong ngực, khi thấy đôi mắt mê người, tâm nhịn không được luống cuống. Toàn thân không khống chế nổi từng đợt hàn ý tập kích, phát run. Trong lòng nàng ngoại trừ hoảng loạn, còn có e sợ thật sâu. Sợ sẽ như Trình Phong gia gia của nàng phải rời bỏ nàng đi vậy, khủng hoảng sợ sệt. Nàng không biết mình vì sao đối với cô gái này có cảm giác như vậy. Thế nhưng không phải do suy nghĩ nhiều, cũng không phải do không kiểm soát, cổ sợ hãi cùng hoảng loạn cũng đang tập kích mình, để cho toàn thân phát run.

Chu Tích Huân ngẩng đầu nhìn người gần trong gang tấc, đang hoảng hốt lo lắng lung tung. Nàng biết, nàng đã đoán đúng, trong lòng không khỏi mừng rỡ vạn phần. Ta rốt cuộc tìm được người, trong miệng thấp giọng hô: "Tử Dương..." Quyến luyến, đưa tay muốn chạm vào dung nhan người, nhưng khóe mắt thoáng nhìn hắc y nhân bị Trình Tử Dương đá bay, nâng kiếm lại muốn xông lại. Chu Tích Huân vội vàng từ trong giày rút ra chủy thủ, xuất ra toàn lực khí bắn tới. Chỉ nghe hắc y nhân kia kêu lên một tiếng đau đớn ngã trên mặt đất, mà hắc y nhân kia bị Chu Tích Huân đá ngả, khi nhìn thấy đồng bọn chết hết, nhanh chóng bò dậy, chật vật thoát khỏi hiện trường.

Nhìn thấy hắc y nhân chết hết, chạy cũng đã chạy, lường trước đã an toàn, Chu Tích Huân cũng nữa nhịn không được, ngất đi. Trình Tử Dương nhìn thấy người trong lòng mắt nhắm lại một khắc kia, lòng của nàng giống như bị móc sạch vậy, hốt hoảng mà không biết làm sao, nhịn không được giọt nước mắt xuống, bi thống hô: "Huân nhi, Huân nhi, đừng làm ta sợ, nàng đừng làm ta sợ a...." Ôm tay của Chu Tích Huân dùng một lát lực, đem đối phương thật chặc ôm vào trong lòng: "Ta sẽ không để cho Huân nhi có chuyện, sẽ không, tuyệt sẽ không. Ta mang Huân nhi trở về, chúng ta sẽ quay về...." Dứt lời, ôm ngang Chu Tích Huân, cũng quên mất bên người còn có một Trương Phú, bước nhanh khỏi căn nhà kia, mau chóng nhập trong bóng đêm. Rất nhanh, người đã đến biệt viện, mau chóng đem Chu Tích Huân trở vào gian phòng.

Trình Tử Dương đem Chu Tích Huân khẽ đặt lên giường, thấy đối phương hai mắt nhắm chặc, khuôn mặt không có chút máu, lòng Trình Tử Dương hốt hoảng, hoảng loạn đến mức nàng không biết kế tiếp nên làm như thế nào, nội tâm sợ hãi hốt hoảng cùng dằn vặt nàng, hận không thể cũng cho mình một đao, để cho mình hôn mê ngã vào bên người đối phương, cùng chết chung với nữ tử này. Bởi vì loại cảm giác này, nàng nghĩ so với chết còn khó hơn vạn bội. Thế nhưng, mình không thể để cho đối phương chết, mình tình nguyện người chết kia là bản thân, em vì sao ngu như vậy, tại sao muốn thay ta đỡ một kiếm kia, vì sao? Huân nhi biết không? Ta tình nguyện người nằm ở chỗ này chính là ta, Huân nhi vì sao luôn luôn không để ý an nguy của mình một lần lại một lần cứu ta. Ta không đáng, Huân nhi có biết, ta không đáng, là ta lừa dối Huân nhi, là ta hủy đi hạnh phúc của Huân nhi, mà Huân nhi... Mà Huân nhi vì sao hoàn phải cứu ta...

Nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, một giọt một giọt, rơi vào trên y phục Chu Tích Huân, thấm ướt một mảnh nhỏ xiêm y... Trình Tử Dương lau nước mắt, cưỡng chế di động nan định tâm tình, thân thủ giải khai Chu Tích Huân quần áo, lộ ra trắng noãn không rảnh da thịt, Trình Tử Dương nhớ tới Chu Tích Huân có thói quen mang theo kim sang dược bên mình. Vì vậy nhanh chóng lục lạo tìm đồ, quả nhiên tìm được một bình nhỏ, trong lòng vui vẻ, trannh thủ vì đối phương xử lý vết thương...

May mà vết thương điều không phải rất sâu, cũng không có đâm trúng yếu hại, máu đã dừng lại, hẳn là không có gì đáng ngại. Sau khi, biết không có nguy hiểm, Trình Tử Dương tâm đang vô cùng hoảng loạn rốt cục bình tĩnh lại, thoáng cái ngồi bẹp dưới đất, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển. Qua một hồi lâu, Trình Tử Dương hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Chu Tích Huân nằm ở trên giường, trong bụng từ chối một hồi lâu, sau cùng lòng lại hung hăng, nói câu: Xin lỗi. Liền cấp tốc đem y phục màu đen Chu Tích Huân toàn bộ cởi, còn bao gồm áo lót nhuốm máu, sau đó ở trong phòng lấy ra một bộ y phục, lại thêm một trận bận rộn, đầu chảy đầy mồ hôi nhễ nhại đối phương mới mặc quần áo tử tế, vừa săn sóc vừa quan tâm đối phương, nhẹ nhàng đắp kín mền cho nàng. Sau đó đem y phục dạ hành và áo lót nhuốm máu ôm vào trong ngực, muốn ly khai, nhưng đi hai bước nhưng dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú vào dung nhan tái nhợt Chu Tích Huân một hồi lâu, mới sải bước từ cửa sổ vọt ra ngoài.

Nương bóng đêm, Trình Tử Dương thoát ra được bên hồ vùng ngoại ô, ở bên tảng đá lớn, lấy y phục bỏ vào bao, trực tiếp ném vào trong hồ. Sau đó, cấp tốc trở về biệt viện, kế tiếp vọt vào thư phòng, thay xong y phục liềm nằm ngay lên giường. Tuy rằng, nằm ở trên giường thế nhưng Trình Tử Dương vẫn mở to hai mắt, thường thường nhìn ngoài cửa sổ, ngủ không được, muốn chờ tới hừng đông, nàng muốn đi nhìn nữ tử kia đang bị thương có đỡ hơn không, có hay không tỉnh lại.

Thế nhưng trời còn chưa sáng, cửa phòng đã bị gõ, Trình Tử Dương cả kinh, kẻ nào gõ cửa vào canh giờ này? Chẳng lẽ chuyện tối ngày hôm qua bị phát hiện? Trình Tử Dương đầu óc thanh tỉnh đã đoán được, ba gã hắc y nhân khi nãy dĩ nhiên là đi giết người diệt khẩu, mà tên hắc y nhân đào tẩu tất nhiên sẽ trở lại bẩm báo. Nếu như việc này với Trương Văn Vũ có liên quan, tất nhiên sợ hắn sẽ sinh nghi, nên tới tới tìm mình?

Có phải hay không chúng ta cứu Trương Phú nên bọn mật thám đã đi bẩm báo? Không tốt, Huân nhi có thương tích trong người, sợ khó có thể giấu diếm. Nghĩ vậy, Trình Tử Dương thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, tiếng đập cửa đột nhiên trở nên có chút gấp, Trình Tử Dương quay đầu nhìn chăm chú vào cánh cửa kia, suy tư về đối sách.

"Phò mã gia, phò mã gia... Công chúa cho mời...." Giọng Yên nhi? Trình Tử Dương vội vàng mở cửa phòng ra, nhưng ai biết, đứng ở ngoài cửa Yên nhi đột nhiên kêu to một tiếng, còn đem thân chuyển sang chỗ khác: "Phò mã gia, ngày cũng không cần mặc như thế đi gặp công chúa đi!"

Trình Tử Dương ngạc nhiên, cúi đầu nhìn vào trên người mình, phát hiện mình nóng lòng, dĩ nhiên đã quên mặc ngoại bào, một thân áo lót chỉ chạy ra mở cửa, ngực bất đắc dĩ cười, đây không phải là vẫn ăn mặc quần áo sao, Yên nhi có cần dùng bộ dáng kinh quái như thế không a! Hơn nữa, không phải đều là nữ nhân thôi a... Bất quá Trình Tử Dương cũng hiểu được cái niên đại này, giữa nam nữ gặp mặt phải áo ngoài, không thể chỉ mặc áo lót gặp ngoại nhân, chỉ cười ảm đạm: "Xin lỗi nha, ngươi trở lại nói với công chúa nói, ta lập tức đi tới." Nói xong, cửa "Phanh" một tiếng liền đóng lại.

Yên nhi đứng ở ngoài cửa cảm thấy khó hiểu dùng ngón tay gãi gãi cái trán. Đêm nay giá công chúa và phò mã rốt cuộc là thế nào, lúc trời còn chưa sáng, công chúa liền vội vã muốn gặp phò mã. Mà phò mã vừa nghe đến công chúa cho mời, gấp đến độ ngay cả y phục cũng không mặc liền lập tức mở rộng cửa, kỳ quái, phi thường chi kỳ quái... Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, Yên nhi cũng không dám hỏi nhiều, trở lại hồi báo Chu Tích Huân, đã bị Chu Tích Huân đuổi ra ngoài.

Trình Tử Dương nhanh cấp tốc mặc y phục chỉnh tề, muốn kéo cửa phòng ra, nhưng ngừng tay lại, khoan đã, ta hiện tại lấy thân phận phò mã đi gặp nàng, thì không thể biết trên người nàng có thương tích. Nếu như biết trên người nàng có thương tích, tất nhiên biết đêm nay người kia là ta, đó mới hiểu rõ thân phận chân chính của ta, thì sẽ biết ta là nữ tử, một khi tiết lộ ra ngoài là tội lớn khi quân ắt hẳn dẫn đến họa diệt môn. Trình Tử Dương bất giác cười khổ, để cho nàng biết mình gả cho một nữ tử, có thể đối với nàng mà nói cũng là một loại đả kích cùng khuất nhục đi? Nếu sớm muộn phải ly khai, cần gì phải cho nàng biết chứ? Còn nữa, trong lòng nàng đã có ái nhân rồi không phải sao? Nghĩ tới đây, Trình Tử Dương đột nhiên phát hiện, khi mình nghĩ đến đối phương đã có người yêu, thời khắc đó tim của mình có khi là bi thống cùng bất đắc dĩ, nàng chấn kinh rồi, mình đối với đối phương rốt cuộc là dạng cảm tình gì? Là bởi vì cảm kích, hay bởi vì cảm động? Vẫn là, bởi vì thích? Hoặc là? Không, sẽ không, mình không thể thích nàng, nếu như là nói, nhất định là bi kịch, mình không nên lại để cho bi kịch ở trên người mình trình diễn. Huân nhi... Trình Tử Dương trong lòng khẽ kêu. Sư phụ, ta sẽ giúp người bảo vệ nàng tốt, ta sẽ nhượng nàng có được hạnh phúc mà nàng nên có...Bất giác, trên mặt Trình Tử Dương hiện ra dáng tươi cười, mà nụ cười kia lại vô cùng thê mỹ...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân ân, tất cả mọi người đừng thô bạo ta ~~~~~o(>_<)o ~~ nhưng làm sao khả năng động ta chứ ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net