Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Trình Tử Dương xuất hiện ở trước mặt Chu Tích Huân, đã thu lại cảm xúc rối bời của mình. Trên mặt lộ ra nụ cười lãnh đạm, không mang theo bất kỳ tia cảm tình gì nhìn chăm chú vào Chu Tích Huân nằm trên giường.

Chu Tích Huân nhìn vẻ mặt Trình Tử Dương như vậy, lòng do dự, đây là nàng sao? Nàng sao có thể hờ hững như thế? Đêm qua, không phải người kia còn ôm mình vào lòng sao nhưng bây giờ lại không lộ ra một chút khẩn trương? Lòng của Chu Tích Huân có điểm bi thương, không mà phải là rất bi thương, mang theo đau thương. Nàng tìm người trước mắt đã tìm lâu như vậy, không ngờ nàng đang ở bên cạnh mình, nhưng vẫn giấu diếm, lừa dối... Nghĩ đối phương không thèm quan tâm chú ý tới mình, nghĩ tới nàng ở Dị Hương Duyên có nhân tình, Chu Tích Huân tâm càng đau đớn, đau chỉ biết lẳng lặng nhìn đối phương, sau đó rơi lệ, chẳng biết còn có thể nói cái gì...

Trình Tử Dương nhìn đối phương nước mắt rơi xuống, không biết sao lòng mình có chút rung động, nụ cười trên mặt cũng không còn lãnh đạm mà trở nên gượng ép.

Nhưng cũng là bởi vì vẻ mặt Trình Tử Dương gượng ép mang theo nụ cười bi thương, lại cứu sống tâm Chu Tích Huân. Chu Tích Huân phát hiện, đối phương kỳ thực cũng không có lạnh lùng, thực ra, nàng cũng quan tâm mình không phải sao? Không phải, trên mặt của nàng làm sao sẽ lộ ra tia đau nhức? Chu Tích Huân nở nụ cười, nụ cười kia ấm áp ôn nhu mà như vầng sáng mặt trời mới mọc, xẹt qua bóng tối u ám, nhu hòa lướt qua linh hồn làm cho mình sống lại.

Chu Tích Huân lau khô nước mắt, quay qua Trình Tử Dương nở nụ cười, giỏi lắm, muốn che giấu tung tích, ta liền cùng chơi với nàng, dù sao bây giờ nàng là phò mã. Ta không cần tiếp tục lo lắng nàng lại đột nhiên rời khỏi ta. Ta cũng không sợ tìm không được nàng, mình nhất định sẽ dùng nổ lực lớn nhất, đi vào trong tim tên đầu gỗ nàng.

Chu Tích Huân có lúc tâm tro nguội vậy cực kỳ bi ai rơi lệ khi thì đột nhiên như lúc ban đầu mỉm cười như ánh sáng mặt trời vậy, khiến cho Trình Tử Dương có điểm mơ hồ, đoán không ra tâm tư của đối phương, để cho mình rất là lo lắng. Đột nhiên nhớ tới dấu hiệu đầu tiên của kẻ điên đều là một hồi khóc sau sẽ cười? Nghĩ vậy, Trình Tử Dương có chút khẩn trương, muốn tiến lên phía trước hỏi. Thế nhưng, nhìn đôi mắt đối phương hiện lên tia nhu tình mà mê người, chân như đinh đóng ở trên sàn nhà, không dời không động được nửa phần. Cho tới bây giờ, mình chưa thấy qua nhãn thần nhiếp nhân tâm phách mê người đối phương, làm cho mình toát mồ hôi lạnh, tim đập rộn lên khẩn trương lại vừa chột dạ.

Chu Tích Huân nhìn Trình Tử Dương nở nụ cười quyến, đột nhiên giơ lên một tay, quay sang ngoéo Trình Tử Dương một cái... Ngực Trình Tử Dương run lên, mồ hôi càng không khống chế được vậy tiết ra ngoài, tim nhanh chóng đập kịch liệt. Chu Tích Huân để cho nàng cảm thấy sợ, sợ đến muốn lập tức xoay người né ra... Thế nhưng, cổ họng của nàng chỉ cầu mông nuốt xuống, giơ chân lên, chậm rãi hướng về chỗ Chu Tích Huân dịch bước.

Trình Tử Dương đi tới bên giường liền dừng lại, mắt thẳng tắp, không có một tia thẹn thùng, to gan nhìn chằm chằm Chu Tích Huân, nàng mang theo thần sắc tái nhợt xanh xao mà mỹ nhan. Trong đầu có chút chập mạch, để cho mình không biết bản thân đang làm cái gì, có lẽ kế tiếp nên làm chút gì, chỉ biết phải lẳng lặng nhìn, nhưng ánh mắt kia lại tinh thuần không hiểu biết nhân gian giống như một hài đồng.

Chu Tích Huân nhìn Trình Tử Dương ngây ngốc, đáy lòng cười thầm, ra vẻ nũng nịu nói: "Phò mã, nhân gia bị thương."

Trình Tử Dương một trận mồ hôi lạnh trào ra, tâm vừa không có quy luật đập thình thịch kịch liệt, khẽ nhếch môi, mới chật vật hộc ra một chữ "A." Nàng nghĩ nữ tử trước mắt đã khiến cho tim của mình không thể bình tĩnh, ngoại trừ hoảng hốt, còn làm tim đập nhanh, lẽ nào đầu óc nàng bị chập mạch, không lẽ đối phương đã nhìn thấu thân phận của mình, mà vẫn không hỏi, nàng rốt cuộc là muốn thế nào? Sao lại trở nên dị thường đây? Dị thường để cho mình hoảng hốt, e ngại.

"Lẽ nào Dương đều không quan tâm nhân gia một chút sao? Thế nào đối với nhân gia lãnh đạm như thế?" Chu Tích Huân nhìn vẻ mặt khẩn trương Trình Tử Dương, trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ.

"Vậy nàng đã đỡ hơn chưa?" Mồ hôi trên trán Trình Tử Dương lướt qua gương mặt, rơi vào trên vai. Khuôn mặt tuấn tú đầy mồ hôi, một giọt một giọt chảy xuống như pha lê hợp với thần thái khẩn trương, tựa hồ vẽ phác thảo một phong cảnh tuyệt luân.

Nhìn Trình Tử Dương khẩn trương, Chu Tích Huân không đành lòng, ngực thầm than một tiếng, cứ từ từ sẽ đến đi! Phải để một nữ tử tiếp thu một nữ tử yêu mình, đó việc khó khăn cỡ nào a! Nàng không giống mình, đã ở trong cung thì cũng thường thấy nữ tử đối thực, nhưng nàng có thể bị các loại đạo đức lễ giáo ràng buộc, đừng nói vô pháp tiếp thu, có thể mơ cũng không dám tưởng đi! A! Có một số việc, đích thật là không gấp được. nụ cười quyến rũ trên mặt Chu Tích Huân vừa thu lại, lộ ra nụ cười thanh nhã, ôn nhu nói: "Nàng chớ khẩn trương, ta chỉ là, ta chỉ trêu chọc nàng thôi, thương thế của ta không có gì đáng ngại."

Thấy Chu Tích Huân hồi phục thái độ bình thường, Trình Tử Dương vốn cho là mình buộc chặt mà thần kinh mới thả lỏng, tim đập lại bình thường, từng đợt tim đập nhanh cũng đã tiêu tán... Nói chung, mình hết thảy đều đã khôi phục thái độ bình thường, bình tĩnh trở lại cùng đạm mạc, thế nhưng, vì sao bất năng? Tựa hồ còn nhiều hơn vài loại cảm giác? Là thất vọng? Hay thất lạc? Còn có chua xót... Đáy lòng Trình Tử Dương vô lực cười, Trình Tử Dương a Trình Tử Dương, ngươi nghĩ quá nhiều, mình chỉ là một người bất hạnh. Nữ nhân trước mắt tốt đẹp như thế, ngươi cứ nhìn, lại cảm thấy không đủ, không được, nàng vốn không thuộc về ngươi, vận may với hạnh phúc sẽ không theo ngươi đâu...

Trình Tử Dương suy tư những chuyên kia, như trời đông giá rét hay nước đá giống nhau, đem lòng của nàng phải tưới đến thấu tâm lạnh. Tất cả tâm tình theo cổ cảm giác mất mát tiêu tán mà không có lưu lại nửa điểm vết tích. Trong lòng mỉm cười có chút bất đắc dĩ, bất giác xoa mặt, nhìn Chu Tích Huân, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì là tốt rồi." Ngừng một tí, lại nói: "Huân nhi, nàng thế nào bị thương." Câu hỏi nghe rất chột dạ, đối phương nhưng là vì cứu mình mới bị thương, ngươi dĩ nhiên lại hỏi người khác thế nào bị thương. Trình Tử Dương lòng không khỏi cười nhạo bản thân, Trình Tử Dương a Trình Tử Dương, ngươi đủ dối trá, ngươi cũng quá không tim không phổi, đối phương vì ngươi mới thụ thương mà phải nằm ở ở đây.

Nghe được câu hỏi này của Trình Tử Dương, lòng Chu Tích Huân vô cùng đau nhức, nàng biết đối phương ở có ý định giấu diếm thân phận của mình. Nàng không trách Dương, nhưng tâm lại không khống chế được đau nhức cùng cực. Chu Tích Huân nói với chính mình, không có việc gì, từ từ sẽ đến, sau này Dương sẽ hiểu rõ lòng của ta, tiếp thu tâm ý của ta, sẽ thân phận thật sự đối mặt với ta. Có lẽ, nếu như mình may mắn, còn có thể được Dương yêu, thật không? Tử Dương?

Chu Tích Huân mang theo ánh mắt bi thương, khiến Trình Tử Dương không dám nhìn thẳng, nhanh chóng bỏ qua một bên khuôn mặt, nàng muốn tiếp tục giả bộ đạm mạc, muốn tiếp tục vô tâm vô phổi, muốn đối phương hiểu lầm cho là mình cũng không biết nàng thụ thương. Nhưng vì sao những lời này chỉ tới yết hầu đã bị tắc nghẹn? Vì sao những lời này tựa như có nghìn cân nặng? Thế nào cũng không mở lời ra được?

Chu Tích Huân thầm than, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua ta đi nhà Trương Phú, gặp ba gã hắc y nhân, phỏng chừng bọn họ là muốn giết Trương Phú diệt khẩu. Ta cùng bọn chúng đánh nhau, mới bị thương, trong đó 2 người đã chết, một người chạy. Nếu như việc đó cùng Trương Văn Vũ có liên quan. Ngày hôm nay, hắn sẽ đến thử chúng ta, chuyện ta bị thương, muốn Dương thay ta giấu diếm, đừng cho bất luận kẻ nào biết." Dương ngươi đã nói không nên những lời này, giấu diếm thân phận, vậy thì do ta nói đi. Ta nói rồi, ta sẽ vẫn che chở Dương ngươi, bảo hộ, liền nhất định sẽ đem Dương bảo hộ thật tốt. Mặc dù, Dương không có thân thế bi thương, nhưng trong lòng Tích Huân ta, mặc kệ thân thế Dương là như thế nào, ta cũng sẽ dùng hết khả năng của mình cố gắng che chở tốt Dương ngươi, sẽ không bức bách Dương ngươi làm bất cứ chuyện gì.

Trình Tử Dương quay người lại, nhìn chăm chú vào Chu Tích Huân, thời gian một giây lại một giây trôi qua, cứ thế hai cặp mắt mê người lẳng lặng nhìn nhau, tựa hồ quên được rất nhiều thứ,... ít nhất ..., hai người đều quên nên thế nào tránh đi ánh mắt xích, trần, khỏa. Bởi vì, họ điều không phải đều giấu đi lòng mình hay sao?

Sau cùng, Trình Tử Dương là người dời tầm mắt, cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt đất, thanh âm vô cùng mềm nhẹ: "Hảo, ta đã biết, Huân nhi nghỉ ngơi thật tốt, việc tra án cứ giao cho ta đi!"

"Hảo, Dương cẩn thận một chút. Bọn chúng có thể phái sát thủ ám sát nhân chứng. Chứng tỏ rằng sát hại hơn mười cái nhân mạng Thành Phúc tiêu cục đích thực thủ phạm tuyệt không đơn giản, tuyệt đối sẽ không chỉ là một hai người, hoặc chính là một tổ chức." Chu Tích Huân thấp giọng nói.

Trình Tử Dương gật đầu, mới lại hỏi: "Thương thế của Huân nhi, có nặng lắm không?" Trình Tử Dương biết, bọn họ cũng không thể thỉnh lang trung xem bệnh. Nàng thực sự rất lo lắng thương thế của đối phương. Tuy rằng, nàng biết thanh kiếm kia cũng không có đâm trúng yếu hại, mặc dù nàng biết vết thương hiện nay sẽ không trí mạng. Thế nhưng, nàng lo lắng, sợ vết thương xử lý không tốt sẽ dẫn đến chuyển biến xấu.

"Yên tâm, thực sự không có việc gì, chỉ bất quá, ta hiện ở cái dạng này nếu bị Trương Văn Vũ thấy, tất nhiên sẽ khả nghi, sở dĩ...."

"Huân nhi yên tâm, ta sẽ có biện pháp, nàng an tâm dưỡng thương." Trình Tử Dương không đợi đối phương nói gì liền dùng lời khuyên chặn lại.

Chu Tích Huân nhìn Trình Tử Dương thật sâu, một hồi lâu mới gật đầu, nhẹ giọng nói: "Hảo, vạn sự cẩn thận."

Sau khi nói thế, hai người tựa hồ cũng không biết nên nói cái gì, bên trong gian phòng trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Tuy ở trong gian phòng tĩnh lặng, nhưng trong lòng hai người dâng trào, là nỗi lòng không yên, là cảnh tượng tâm trí lay động, là đoán không ra bất an, là cố nén mà khó nhịn... Tựa hồ rất nhiều cảm xúc bất thường xuất hiện, cảm giác, tâm tư toàn bộ toàn bộ xuất hiện trong cùng một lúc, thậm chí, có chút cảm giác xa lạ...

"Cốc, cốc, cốc..." Một tiếng đập cửa phá vỡ không gian vắng vẻ ngột ngạt, trong phòng hai người không hẹn mà cùng dời đi đường nhìn, chăm chú nhìn vào cánh cổng đang đóng chặc.

Một hồi lâu, Trình Tử Dương mới bừng tỉnh, chậm rãi đi tới trước cửa đem cửa phòng mở ra. Đứng ngoài cửa chính là Yên nhi. Sắc mặt của Yên nhi có tí khẩn trương, nhìn thấy cửa vừa mở ra, cũng không thèm quản Trình Tử Dương, thoáng cái liền chạy vào phòng, trong miệng thở nhẹ: "Công chúa không xong, Trương đại nhân cầu kiến." Bởi vậy có thể thấy được, Yên nhi là biết Chu Tích Huân vì sao mà bị thương.

Chu Tích Huân cả kinh, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe được Trình Tử Dương nói: "Trương đại nhân đâu? Ta đi gặp hắn."

"Trương đại nhân ở tiền viện đại sảnh chờ triệu kiến." Yên nhi trả lời.

Trình Tử Dương gật đầu, lại nói: "Ngươi ở tại chỗ này chiếu cố công chúa thật tốt, việc bên ngoài, các ngươi đừng để ý, biết không?" Dứt lời, quay đầu liếc nhìn Chu Tích Huân, thấy ánh mắt đối phương có chút bận tâm, thầm thở dài trong ngực, quay đầu bước ra cửa phòng.

"Trương đại nhân sao hôm nay ngày đến sớm như vậy a?" Trình Tử Dương vừa vào đến đại sảnh, liền đối với Trương Văn Vũ mỉm cười nói.

"Hạ quan tham kiến phò mã gia" Vẻ mặt Trương Văn Vũ rõ ràng lộ ra vẻ sốt ruột, sau khi hành lễ liền lập tức nói: "Phò mã gia, việc lớn không tốt, Trương Phú tối hôm qua bị người ám toán."

Trình Tử Dương giả vờ kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra? Có chết hay không?" Trình Tử Dương đột nhiên nhớ tới đêm qua bởi vì lo lắng thương thế Chu Tích Huân, nên vội vã ly khai, đem Trương Phú quên đi, những sát thủ kia nghìn vạn lần có thể quay lại giết hắn. Trình Tử Dương thừa nhận, khi xử lý việc này do mình quá mức sơ sẩy, mình thế nào liền... A... Xem ra, tình cảm mình đối với Huân nhi tựa hồ đã vượt ra khỏi dự định phạm vi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ho khan, cái kia, cuối tuần đến rồi hắc ~~ cái kia ~ các ngươi hiểu được ~~~o(≧v≦)o~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net