Chương 22: Tái ông mất ngựa, nào biết họa phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tồn dư của lão đang phá hủy kinh mạch của muội. Với tình trạng hiện tại xem ra, nó với nội công của muội đã triệt tiêu lẫn nhau. Nghĩ là, bây giờ có thể muội đã hoàn toàn là một người bình thường, thậm chí còn tệ hơn."

" Còn nữa nếu lâu dài dùng yêu lực của ta sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí của loài người, thọ mệnh sẽ giảm."

Sáu năm khổ tu đã đổ sông đổ bể.

Vu Thanh Phong thật lâu trầm mặt, thủy chung ánh sáng kiên định chưa bao giờ vuột tắt " Ta có thể luyện lại từ đầu, quang trọng hơn, nhờ huynh nói với Trần Khanh Ngôn. Xem như ta cầu xin nàng, cử người đến Thanh Thành môn, ngăn cản lão bá bá lại."

Gật đầu xem như đáp ứng, trước khi lui ra, A Hươu cho nàng một nụ cười trấn an " Thật ra tình huống không tệ như muội nghĩ. Vừa lúc muội có thể tu linh lực, năng lực tu sĩ hơn xa võ giả rất nhiều. Chưa kể, muội có thể ký khế ước với yêu tinh ở đây, đó là một chiến lực không nhỏ."

Không gian yên tĩnh chỉ còn một mình nàng, Vu Thanh Phong trầm ngâm thật lâu, khẽ cười khổ. Biết đâu đây chính là cơ duyên dành cho nàng. Tái ông mất ngựa*, nào biết họa phúc.

*Câu truyện nổi tiếng, ngụ ý sự đời thay đổi thất thường, mọi chuyện xảy ra, phúc họa khó liệu.

------"-----

Phong ấn vô tận hãi vực nứt vỡ, ma khí tràng ra theo gió lang tỏa khắp nơi. Làng bán yêu thu nhận phần lớn nạn dân, chưa biết khi nào thanh kiếm trên đỉnh đầu này sẽ rơi xuống.

Mà tu sĩ thủ hộ làng đã nhập ma chính là tin tức trời gián, nhất thời dân tâm khó an.

Đương nhiên, Trần Khanh Ngôn không dám để muội muội tại nơi nguy hiểm như vậy, liền hạ lệnh bán yêu phụ trách bảo hộ phó giáo chủ nhanh chóng đưa nàng tới nơi an toàn.

Căn cứ theo lý thiết, nơi không có người liền sẽ không có ai nhập ma. A Hươu quyết định tha Vu Thanh Phong tới cấm địa định cư.

" Vậy đây là lý do ta bị đưa tới đây?"

Sương mù mờ mịch, giơ tay không thấy năm ngón, hai bóng người chầm chậm bước đi.

" Là do giáo chủ đồng ý ta mới dám đưa muội tới nơi có linh khí nồng đậm này, nơi quan trọng vậy ngài cũng cho muội ở, cứ ngỡ giáo chủ rất sủng muội. Nào ngờ,... muội bị trục xuất từ khi nào vậy hả?!" Vừa mới đây thôi, hắn ôm theo thỉnh cầu từ muội muội cưng của giáo chủ đến, dương dương tự đắt biết bao. Nào ngờ A Hươu trực tiếp bị từ trên đỉnh Thiên Nhai đá xuống.

" Ta là người của Thanh Thành môn, khi biết ta rời đi, nàng sẽ trục xuất ta."

Không có lý do gì giúp không công cho một ngoại nhân. Trần Khanh Ngôn rõ ràng làm đúng, là nàng quá phận.

Nghĩa là sẽ không có sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, nàng phải một mình ngăn cản lão bá bá trước khi công chúa bị hại.

"Một nha đầu bị phế hết võ công đánh bại vị tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong, là điều không có khả năng." A Hươu tổng kết.

" Nhưng, cũng không phải là không thể."

Với tình huống thất bại hoàng toàn, A Hươu vô cùng bình tĩnh, đôi diện với đôi mắt sáng rực của nữ hài đi cạnh bên hắn mỉm cười kéo nàng về phía trước " Muội nhớ con hổ cứu muội rồi tha về làng chứ? Nó là 1 trong 12 thủ vệ của cấm địa, 12 con thú được đặt theo tên 12 con giáp. Cùng một thời với kết đan kỳ Ưng trưởng làng, chúng chỉ là những con thú có tu vi luyện khí kỳ đỉnh phong. Nhưng nghe nói đó là do chúng tự nguyện áp chế tu vi, hiện tại đã đạt đến mức cực hạn của giống loài, một khi chúng đột phá chính là tiềm lực vô cùng lớn, có thể nói chúng là những yêu tinh mạnh mẻ nhất đứng về phe giáo chủ. Muội chỉ cần tu được ích linh lực, ký khế ước cùng một trong chúng nó, liền sẽ có khả năng hạ gục ông già."

Phút chốc, Vu Thanh Phong nhớ đến con hổ vô cùng to lớn, oai hùng đứng sừng sửng cản bước chân lão ba bá đêm đó, mặc cho thân thể đã bị lửa chảy đỏ, vẫn không chút hoan mang." Liệu, nó sẽ chịu ký khế ước cùng ta sao?"

" Không biết a. Nhưng muội có hơn một tháng sống cùng chúng nó, biết đâu sẽ là con mạnh mẽ hơn. A, tới rồi, muội xem kìa."

Ánh sáng đỏ rực của buổi hoàng hôn cuối ngày xuyên qua lớp lớp sương mù mờ mịch như mộng như ảo, thấp thoáng nơi xa 12 chiếc bóng to nhỏ không đồng đều mơ hồ kéo dài đến tận chân trời.

Dưới hơi nước phản chiếu vô số ánh quang lung linh chiếu khắp đại địa, A Hươu hứng phấn kéo tay Vu Thanh Phong chạy về phía trước.

Đó là khởi đầu cho cuộc phiêu lưu mới, mười hai thủ vệ và cuộc chiến với làng yêu tinh sắp mở màng.

Tác giả có lời muốn nói:

Mười hai con giáp bao gồm;tý, sửu, dần, mẹo, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tức, hợi.
Theo thứ tự là: chuột, trâu, hổ, mèo( bên trung là thỏ), rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, heo.

Mọi người thấy tiểu Thanh Phong hợp với con nào nè?

Chọn đi, chọn trúng có thưởng. Bỏ phiếu nhiệt tình vào, thích con nào chọn con đó. Chọn xong, rút tay ta, khui hàng,... ý lộn,... con nào được chọn nhiều nhất sẽ là bạn đồng hành sau này của nhân vật chính nha.

Tiểu kịch trường:

Vu Thanh Phong: Công chúa, chờ ta thu phục xong con pokemon mạnh nhất. Lập tức sẽ cưỡi chiến mã tới cứu ngươi.

Thương Quang Phong Linh: Hoan đường! Bổn cung mà cần người đến cứu sao? Ai bày ra cái trò phi lý này?

AA: Khụ khụ, kịch bản gia truyền a. Công chúa bị bắt.... bạch mã hiệp sĩ anh hùng cứu mỹ nhân....công chúa lấy thân báo đáp.... hai người từ đó sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.

Cẩu đầu đao đến....

Thượng Quang Phong Linh: ngươi nói lại xem.

AA: Là công chúa văn võ sông toàn, khí dũng hiên ngang, vô cùng oai hùng đi cứu hiệp sĩ chân yếu tay mền bị bầy yêu tinh tàn bạo bắt. Mỹ nhân cứu anh hùng, duyên lành tác hợp, trời sinh một đôi.

Vu Thanh Phong:....

AA khóc chút chít: mạng nhỏ của ta lúc nào cũng bị đe dọa. Ta sống dễ dàng sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net