15. Cứu tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại phu nhân trước thấy Càn Hoạn chú ý người mình lên tiếng, "Đây là Như nhi là người bên cạnh của thiếp, lão gia cảm thấy nàng như thế nào?"

Càn Hoạn gật đầu, "Thì ra là người của nàng!" hắn tiến đến một cái ghế ngồi đối diện với Như Yên, thuận lợi ngắm nàng, "Như nhi, ngươi vừa gãy đoạn nhạc tên là gì?"

Như Yên hơi nhướng mặt lên để gây chú ý đến Càn Hoạn đương nhiên các vị phu nhân không hề biết, "Bẩm lão gia, nô tỳ vừa gãy một đoạn hy vọng, đây là một khúc được người truyền thụ nói đến một người uy vũ nhưng lại vô lực không có nỗi một người nối dõi cầu xin tứ hải cuối cùng vào năm ấy hài tử đã sinh ra nhưng lại đổi mạng chính là người cha, thật rất chua xót!"

Càn Hoạn hài lòng, "Nếu có người nỗi dõi thì xá gì sinh mạng già này, thật tốt, nói không giấu gì các vị phu nhân đều chỉ sinh hài nữ, bản thân thật giống người đó!"

Như Yên tỏ vẻ mình sai, "Nô tỳ không biết xin lão gia cùng các vị phu nhân lượng thứ, khúc âm này Như nhi muốn đổi thành một khúc vui vẻ không biết ý lão gia cùng phu nhân cảm thấy như thế nào?"

Cạn Hoạn vui vẻ không ngớt, gật đầu cho phép

Như Yên ngoài việc bồi cầm các phu nhân còn cùng hắn nơi Thư phòng bàn luận cờ, Hắc Kha dùng sóng âm truy tim ngõ ngách bản đồ vào lần đã phát hiện ra mật thất, nhưng lại bị chắn dường như có sắp xếp trước

Càn Hoạn vui vẻ, "Kì nghệ của Như nhi tốt thật, 10 ván ta liền thua 10, Như nhi đã từng thua ai chưa?"

Như Yên chỉ cười cười gật đầu, âm thanh du dương, "Có đấy lão gia, một người mãi không thắng được!"

Càn Hoạn say đắm nhìn người đối diện say sắc, "Ai vậy?"

Như Yên câu mỵ, "Là Trần ... Bạch ... Sam, lão gia biết người này chứ!"

Càn Hoạn nghe tên chợt ra khỏi mỵ ái nhưng cũng nhanh chóng lại đám chìm vào từng cử chỉ, từng câu nói, từng ánh mắt, những câu đối, nàng ra chàng đối xuân cảnh

Như Yên nhận thấy người kia say đắm, nhanh chóng nói ra mục đích "Bản đồ nơi đó đâu rồi lão gia nhỉ!"

Càn Hoạn say mê, "Trong mật thất"

Như Yên đứng dậy đi sang bên cạnh, "Lão gia, bản đồ ấy từ đâu ra vậy?"

Càn Hoạn ngẩn ngơ, "Tiên triều vẽ lại tổ tiên để lại, ta may mắn có được, không những ta mà các nhánh đến hạ nguồn đều có được"

Như Yên vẽ một đường dài từ tay đến vai Càn Hoạn, "Ai là người tìm ra các ống dẫn tuyệt vời ấy!"

Càn Hoạn run nhẹ theo cử chị Như Yên, "Là Sa Na mang đến"

Như Yên thổi nhẹ lướt qua vai Càn Hoạn, "Ai là Sa Na vậy?"

Càn Hoạn, "Là người ẩn cư sĩ nơi này, ẩn sâu trong Đầm Động Bích sâu ba thước rộng bảy thước"

Như Yên ngồi lại nơi kia hạ một con cờ, Càn Hoạn bừng tĩnh nhìn xung quanh không rõ chỉ biết tiếp tục ván đấu cờ

Đêm xuống nơi mật thất bị trộm đi một tấm bản đồ cổ, lại trộm đi mỹ nhân, trộm luôn đi một số lượng nước lớn không biết bằng cách nào, đến ngày hôm sau đoàn cứu tế đã đến cứu nạn nơi nhà hoang tụ tập, nước, thức ăn và một đoàn quân nhỏ đến trước phủ sa hoa, Càn Hoạn không kịp trở tay đang ngủ thì quản gia gõ cửa bẩm báo

"Lão gia, quân cứu tế đến, lão gia, người mau tỉnh dậy"

Càn Hoạn không kịp hoàn hồn đã ngồi dậy vội vội vàng vàng nghênh đón, khi hắn vừa y phục chỉnh tề bước ra thì người trong phủ đều đã bị bắt lại không được di chuyển

Càn Hoạn quỳ lạy, "Hạ quan tiếp đón chậm trễ xin hoàng tử tha mạng"

Cơ Đồ nhìn người quỳ dưới đất một mảng khinh bỉ, "Là quan phụ mẫu có lẽ nên đổi thôi!"

Càn Hoạn không phục, "Hạ quan nghênh giá chậm xin hoàng tử khai ân"

Khang Liêm bực bội phát lực, "Càn Hoạn ngươi cự mình là quan phụ mẫu lại không nể nang ai làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, lại còn mặc kệ dân đói dân khát bản thân hưởng thụ nhung lụa ăn no mặc áo gấm, ngươi nghịch như vậy đủ đem đầu ngươi đi chém không!"

Càn Hoạn chết không nhận, "Oan quá hoàng tử, hạ quan không có làm, hạ quan bị oan"

Khang Liêm muốn đánh tên cẩu quan một trận nhưng Cơ Đồ chặn lại nhàn nhạ trả lời, "Chặn mạch nước ngầm, thu phí nước, mưu cầu tư lợi, muốn báo oan đến nha môn, bắt Càn Hoạn lại, người trong phủ không được phép xuất phủ, ai trái lời CHÉM KHÔNG THA, cứu tế xong đến lượt ngươi đấy Càn Hoạn"

Những đám lính hướng đến khai thông mạch nước, chiếu theo bản đồ chưa đầy nữa tháng đã lưu thông nước từ hạ nguồn đến thượng nguồn, đích thân Cơ Đồ chọn ra quan phụ mẫu khắp nơi, uy danh ba vị hoàng tử lan đến tận kinh thành

Vậy còn người tiêu hao lớn nhất lại đang dưỡng thần xem tình hình, vào đêm trộm đồ đương nhiên giao tranh với đám người thủ hạ cao thủ của Càn phủ

Minh Trúc mang thuốc tiến vào, "Tỷ mau uống hết chén thuốc này rồi hảo nghỉ ngơi"

Sam mặt không cảm xúc, nhưng lòng rối rắm, "Muội mang đến một bát máu còn hơn bát đen sì ấy đấy!" tay tiếp nhận một hơi uống sạch tâm muốn than vãn cầu cứu, "Muốn ói quá! Ai đó cứu tôi với!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net