Chương 15-16: Theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15: Theo đuổi.


Thẩm Giai Nghi đánh người trong trường học, lẽ ra phải bị đưa ra hội đồng kỉ luật. Nhưng là không hiểu vì cái gì, Bạch lão gia lại đến tận trường xin cho nàng, còn nói là Bạch Sở Thanh có lỗi, cho nên bằng mọi cách đừng đánh rớt hạnh kiểm của Thẩm Giai Nghi. Ban đầu Hiệu trưởng không có đồng ý, bởi vì tha cho Thẩm Giai Nghi thì chẳng khác nào làm mất hết cả uy nghiêm nội quy của trường, nhưng mà khi Trầm Lượng cùng Hạ Linh Doanh cùng đến làm áp lực, Hiệu trưởng buộc phải nuốt cục tức xuống bụng, cách chức chủ tịch hội sinh viên đồng thời phạt Thẩm Giai Nghi lao động ngoài giờ một tuần lễ ở trường.

Thẩm Giai Nghi từ ngày hôm đó không còn chạy đến phòng Lăng Nhược Ca sau giờ học mà phải bận rộn dọn dẹp các thứ trong trường. Sáng phải đến sớm dọn vệ sinh sân bóng, giữa trưa phải rửa khay đồ ăn trong canteen, chiều lại đi các lớp đóng cửa sổ, lau bảng, gần tối thì vào thư viện xếp sách vở.

Lăng Nhược Ca siêng năng làm việc ở trường, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp Thẩm Giai Nghi ở đâu đó. Nhưng là sau lần nói chuyện kia, nàng cùng Thẩm Giai Nghi cũng không gặp lại nhau lần nào, bất chợt cảm thấy có gì đó không ổn... có lẽ là, nàng đã quen với sự xuất hiện của Thẩm Giai Nghi, cho đến một ngày Thẩm Giai Nghi bị tách khỏi, Lăng Nhược Ca đương nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Lần đó Lăng Nhược Ca cũng tìm Sở Anh hỏi chuyện, mới biết được việc Bạch Sở Thanh giở trò với Trầm Đình, chọc tức Thẩm Giai Nghi. Nàng cũng nghe được Thẩm Giai Nghi đã đến xin lỗi Ngô lão sư, còn tặng lại hắn một cặp kính mới đắt tiền. Bạch Sở Thanh sau ngày hôm đó cũng không đi học nữa, hiện giờ sinh viên năm tư trong trường cũng không còn gì làm ngoài việc kết thúc vài môn học bị treo và chờ nhận bằng.

Cho nên Thẩm Giai Nghi có dịp ở lại trường, trầm lắng lại một chút.

Nhưng mà không hiểu vì sao dạo này hay gặp Lăng Phi Phàm đến như vậy.

Ban đầu, Thẩm Giai Nghi chỉ nghĩ là Lăng Phi Phàm quan tâm em gái, tới gặp Lăng Nhược Ca. Nhưng là càng về sau, nàng càng cảm thấy có gì đó không đúng. Lăng Phi Phàm không chỉ là hay đến gặp nàng, mà còn mời nàng đi ăn, đi chơi, đi xem phim... tất cả những hành động đó khiến cho một giả thiết được giấy lên.

Ôi chao~ Phi Phàm đáng thương, người tôi thích là em gái anh, không phải anh.

Lăng Phi Phàm đi làm ở Bắc Kinh, nhưng là không hiểu vì sao sau khi Lăng Nhược Ca sinh, hắn liền chuyển tới Quảng Châu. Năng lực của hắn rất tốt, cho nên làm việc ở đâu đều không thành vấn đề, lại còn rất khéo chăm trẻ con, cho nên Lăng Nhược Ca thường xuyên quăng Tử Nhan cho hắn.

Nhưng là Lăng Phi Phàm cũng rất dồi dào tinh lực, thường hay chạy đến trường đại học. Ban đầu là gặp Lăng Nhược Ca, thăm hỏi trò chuyện. Nhưng chỉ vài câu đầu, Phi Phàm đã không nhịn được hỏi đến lớp trưởng Thẩm.

Thẩm Giai Nghi trực hết một tuần, cuối cùng cũng được giải phóng. Hôm nay nàng ra về sớm một chút với hy vọng không đụng phải Phi Phàm. Ai ngờ, vừa ló mặt ra, Lăng Nhược Ca cùng Lăng Phi Phàm đã đứng đủ ở đấy. Hơn một tuần tránh mặt Lăng Nhược Ca, Thẩm Giai Nghi giờ nhìn nàng cũng có chút gượng gạo, cảm giác ánh nhìn xa cách kia khiến nàng không thể chịu nổi.

_A ha, Tiểu Thẩm đến rồi sao. Lâu rồi không đông đủ như vậy, hay là chúng ta đi ăn một bữa, anh mời.

Thẩm Giai Nghi nhìn một chút nét mặt đạm nhạt của Lăng Nhược Ca, lòng càng trầm hơn. Nàng không muốn cùng Phi Phàm ở chung, nhưng vì có Lăng Nhược Ca ở đây, Thẩm Giai Nghi cuối cùng không có từ chối.

...

Lăng Phi Phàm lái xe đưa hai người đến một nhà hàng Tây sang trọng. Hắn rất phong độ, ưu nhã mở cửa cho Thẩm Giai Nghi. Trong giây phút Thẩm Giai Nghi bước từ xe của Lăng Phi Phàm ra, Lăng Nhược Ca bỗng cảm thấy thật chói mắt trước hào quang của hai người. Thật sự họ rất đẹp đôi. Lăng Phi Phàm anh tuấn như vậy, cùng với Thẩm Giai Nghi trẻ trung xinh đẹp, đứng chung với nhau không sai một phân, hình ảnh hoà hợp đến khó tả.

Nghĩ đến chân thực, Lăng Nhược Ca có chút trầm mặc, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình của mình hôm nay thực không tốt.

Lăng Phi Phàm dẫn hai người vào trong nhà hàng, rất nhiệt tình giới thiệu, tìm chủ đề nói chuyện. Thẩm Giai Nghi lại rất lạnh nhạt, Lăng Nhược Ca cũng thật kiệm lời, qua loa đối đáp cho có lệ.

Ăn chưa được một nửa thì Lăng Nhược Ca đã kiếm cớ muốn ra về. Thẩm Giai Nghi hơi cau mày, nhìn đĩa thức ăn vẫn còn nguyên trước mặt nàng, cũng không lên tiếng. Lăng Phi Phàm nói để hắn đưa nàng về, nhưng Lăng Nhược Ca lắc đầu, bảo Hạ Linh Quân đã chờ ở bên ngoài, thực ra hôm nay cũng có hẹn với nàng, cho nên liền đứng lên rời đi. Lúc đi, cũng không liếc nhìn Thẩm Giai Nghi một cái.

Cho nên chỉ một lát sau, trên bàn ăn chỉ còn Lăng Phi Phàm và Thẩm Giai Nghi.

Phi Phàm nhìn nét mặt thanh tú của cô gái trước mặt, âm thầm cảm thán. Nàng thật sự xinh đẹp toả sáng, lại có nét cuốn hút vô hình. Từ lần đầu hắn gặp Thẩm Giai Nghi trong bệnh viện đã thầm yêu mết không thôi. Cho nên hắn bỏ công mấy ngày năn nỉ dụ dỗ sếp trưởng cho hắn chuyển công tác đến Quảng Châu. Cuối cùng chỉ là vì muốn truy Thẩm Giai Nghi. Phải nói từ trước đến giờ, hắn chưa có hứng thú với ai nhiều như vậy.

Lăng Nhược Ca đi rồi, Thẩm Giai Nghi ăn cũng không có khẩu vị. Cuối cùng chỉ cầm li rượu vang trên bàn nhấp nhấp. Lăng Phi Phàm thấy vậy, thầm nghĩ thời điểm đây rồi, liền lôi ra một hộp quà, đặt lên bàn, rụt rè nói.

_Giai Nghi, anh vừa thấy thứ này rất vừa mắt, mua tặng cho em, em nhận lấy nhé.

Thẩm Giai Nghi liếc nhìn hộp quà tinh xảo, cũng không đụng tới, nhẹ giọng nói.

_Phi Phàm, em không nhận quà mà không rõ lí do, cũng không muốn nhận quà từ anh, mong anh thu hồi lại. Tấm lòng của anh, em sẽ nhớ rõ.

Thẩm Giai Nghi trực tiếp từ chối khiến Phi Phàm có chút thất vọng. Nhưng mà hắn cũng rất thông minh, mỉm cười uyển chuyển nói.

_Giai Nghi, đây là quà anh tặng để đáp lễ em vì thời gian qua em đã chiếu cố Nhược Ca. Còn có, anh thực sự rất yêu quý em, lại thấy món đồ này rất hợp với em, cho nên muốn tặng em làm kỉ niệm.

Thẩm Giai Nghi bắt đầu cảm thấy phiền phức. Chuyện của nàng và Lăng Nhược Ca mấy ngày nay đã khiến tinh lực của Thẩm Giai Nghi giảm sút trầm trọng, nay còn thêm cái đuôi khó bảo như Phi Phàm, thật sự khiến Thẩm Giai Nghi nghẹn đến không thở nổi, cuối cùng không kiên nhẫn cau mày.

_Phi Phàm, em đối tốt với Nhược Ca, là do em tình nguyện muốn như vậy. Anh quý em, em cũng rất quý anh. Đồ hợp với mình, em có thể tự mua lấy. Em không muốn nhận món quà này, anh cầm về đi. Hôm nay đến đây thôi, em muốn nghỉ sớm, em đi trước đây.

Lăng Phi Phàm lúc này mới cảm thấy mình đã quá nhiệt tình rồi, rõ ràng nàng không thích, cũng không phải loại con gái bình thường có thể dễ mua vui như vậy. Lăng Phi Phàm đứng dậy, muốn đưa Thẩm Giai Nghi về, nhưng nàng mặt mũi lạnh tanh từ chối, cho nên hắn cũng không biết phải làm sao, đành ôm ấp sự thất bại trở về nhà.

...

Lăng Nhược Ca nhờ Hạ Linh Quân tiện đường chở đi đón Lăng Tử Nhan. Tiểu hài tử ở nhà ông bà ngoại thực ngoan, nhưng Lăng Nhược Ca vẫn có chút lo lắng. Mới sinh con mấy ngày, nàng đã bề bộn công việc, để đứa nhỏ một mình ở nhà tuyệt đối không được, cho nên nàng gửi Lăng mẫu cùng Lăng phụ chăm sóc. Mẹ nàng rất kiên nhẫn, lại khéo chăm trẻ, nhưng đứa trẻ mới sinh tốt xấu gì cũng không nên xa mẹ. Cho nên mới gửi Lăng Tử Nhan ở nhà ông bà ngoại vài bữa, nàng đã nóng lòng không chịu nổi.

Lăng Tử Nhan không thích sữa mẹ, cho nên nàng vẫn luôn chọn sữa bột pha loãng cho đứa nhỏ ăn, nhưng cũng cố gắng cho nàng uống thêm sữa mẹ. Lăng Tử Nhan khoẻ mạnh, rất dễ nuôi, tới giờ liền ăn, ăn xong tự mình chơi chán liền ngủ, cũng không khóc nháo phiền đến nàng. Thấy cha mẹ mình quấn quýt con gái, Lăng Nhược Ca cũng thực vui vẻ.

Hạ Linh Quân ôm đứa nhỏ trong tay, đáy mắt hiện lên một chút ham muốn. Thực ra bạn trai của Hạ lão sư trụ ở Bắc Kinh này, cho nên cuối tuần nàng mới chạy qua, tiện thể đem theo Lăng Nhược Ca hồi gia. Tuy nhiên đến nơi rồi, gặp đứa trẻ đáng yêu lại muốn quấn quýt không thôi, mãi tới khuya mới nhất quyết ra về.

Nhờ có đứa trẻ, quan hệ giữa Lăng Nhược Ca cùng Lăng Quân dễ chịu hơn nhiều. Hắn năm nay cũng vừa mới nghỉ hưu, nhưng vẫn ở địa phương làm một chút công tác chính trị, cũng kí hợp đồng dạy triết học ở một số trường, cho nên vừa bận rộn, cũng vừa an nhàn thảnh thơi, cũng thực yêu mến đứa cháu nhỏ.

Tối hôm đó Lăng Nhược Ca ngủ với Lăng mẫu, đem chuyện ở trường học kể qua cho mẹ nghe một chút. Trong lúc kể lại mơ hồ lơ đãng nhắc tới Thẩm Giai Nghi. Đến nỗi, cuối cùng mẹ nàng cũng lên tiếng hỏi:

_Đứa trẻ con nói, có phải là cái gì lớp trưởng Thẩm... Thẩm Giai Nghi không?

_Nga~ Chính là nàng... nàng thực thích quấn lấy con. Nhưng mà lần này con đánh nàng, nàng có vẻ giận con rồi. Mấy ngày nay cũng không tìm tới...

Lăng Nhược Ca trong lúc đó, cũng không phát hiện giọng mình có chút buồn bã cùng thất vọng. Nhưng là Nhược Hoa thấy được, rất tinh ý nhận ra vì lớp trưởng Thẩm kia mà Lăng Nhược Ca mất hứng. Bà làm mẹ, bà hiểu nhất con gái, nhiều năm như vậy bà cũng chưa từng nghe Lăng Nhược Ca nhắc đến bất kì người nào, ngay cả khi quen Thẩm Kì Phong, bà cũng không biết. Thế nhưng hôm nay lại hiếm khi Lăng Nhược Ca kể đến một người, mà người này lại ảnh hưởng đến cảm xúc của con bà như vậy, nên sự quan tâm của Nhược Hoa Lăng mẫu lại tăng thêm một bậc.

_Con gái à, con đánh nàng một cái, đó là lỗi của nàng. Nhưng con đánh nàng hai cái, lại là lỗi của con. Chính con mắng nàng không được dùng bạo lực, nhưng cũng chính con dùng bạo lực để áp chế nàng. Nàng nhiều khi không có giận con, nàng chỉ là, cần con cho nàng một cái thang để leo xuống. Con xem, có mấy sinh viên nào đối với lão sinh mình nhiệt tâm như vậy. Như hôm qua, nó còn mang một giỏ quà lớn đến đây thăm chúng ta, bồi cha con chơi cờ suốt mấy tiếng đồng hồ nữa là.

_Ai? Mẹ nói Thẩm Giai Nghi đến đây?

Lăng Nhược Ca nghe mẹ mình nói, kinh ngạc không thôi. Mẹ ơi, nếu mẹ biết nàng sinh viên ưu tú đó đang theo đuổi con gái mẹ, liệu mẹ còn vui vẻ được như vậy không.

_Chính là nàng a. Thông minh khả ái, lễ phép đàng hoàng. Nếu nàng là con dâu ta, thì tốt biết mấy...

Lăng Nhược Ca nghẹn họng. Trong lòng có quỷ, cho nên cũng không nói thêm lời nào. Nói chuyện đến khuya thì mẹ nàng ngủ mất. Lăng Nhược ca nhẹ nhàng rời phòng, muốn đi nhìn đứa nhỏ. Lăng Tử Nhan ngủ say, hé ra gương mặt hồng nhuận bóng mịn dưới ánh đèn mờ nhạt. Lăng Nhược Ca yêu thương hôn hôn lên trán con một chút, sau đó lại đến phòng sách, thấy đèn vẫn còn mở, nàng liền rót một li sữa nóng mang vào.

Trước mặt Lăng Quân là một bàn cờ, còn hắn thì đăm chiêu chống cằm nhìn xuống đó. Lăng Quân từ trẻ đã nổi tiếng là một tay chơi cờ giỏi, ngày trước hắn rất muốn dạy Lăng Nhược Ca cùng Lăng Phi Phàm đánh cờ, nhưng cả hai người đều không thích thú vui thanh cao này, nên hắn rất nuối tiếc. Hiện giờ hắn cũng đã có một cháu gái kháu khỉnh, nhưng không biết hắn có sống được tới ngày có thể dạy cho cháu gái mình đánh cờ hay không.

_Cha, khuya rồi, sao người chưa ngủ.

Ánh sáng ấm áp hắt lên mặt Lăng Nhược Ca những đường nét thanh tú. Sinh ra một đứa con xinh đẹp tài giỏi như nàng là niềm kiêu hãnh nhất trong cuộc đời ông. Lăng Quân vốn là người cổ hủ, trọng truyền thống, tính tình cũng cứng nhắc, bảo thủ, cho nên có những khi ông sẽ rất nghiêm khắc, thậm chí là hà khắc, khiến cho Lăng Nhược Ca cảm thấy thật áp lực. Nhưng sau cùng nàng hiểu, chỉ vì ông muốn tốt cho mình mà thôi.

_Ai... ta đang tìm cách phá giải thế cờ này a...

Lăng Nhược Ca ngạc nhiên nhìn bàn cờ. Người nào lại có thể khiến cha của nàng đau đầu đây. Hắn từ khi tham chính đến nay, giải quyết bao nhiê vụ khó khăn, lại đến khả năng chơi cờ của hắn, chưa ai địch nổi, thế mà hôm nay lại thua ở một bàn cờ.

_Cha... cũng chưa bao giờ thấy ngươi khó khăn như vậy. Là ai đã thắng ngươi?

Lăng Quân xoa xoa trán, cầm lấy tách trà uống một ngụm, sau đó cau mày nhìn nàng.

_A! Còn hỏi ta?! Chính là học trò của ngươi đó! Lớp trưởng Thẩm Giai Nghi, không phải sao. Trông nàng trẻ tuổi tinh nghịch như vậy, không ngờ chơi cờ cũng thật là tốt.

Lăng Nhược Ca thoáng chốc im lặng. Thiên a, như thế nào cả cha mẹ nàng đều nhắc đến tiểu gia hoả kia đây. Mò tới đây, không những gây sự chú ý cho mẹ nàng, khiến cha nàng đau đầu, khiến nàng khó xử, còn làm cho anh trai nàng hứng thú, đem công tác vứt ra sau đầu. Một nhà Lăng gia, coi như là đều hướng về Thẩm Giai Nghi như hướng về mặt trời, yêu thích nàng không thôi.

Kì lạ.

...

Thẩm Giai Nghi buồn chán thả bộ trên con đường vắng vẻ. Chưa đầy một năm, nhưng đã có quá nhiều thứ xảy ra. Hứa Tĩnh Văn rời bỏ nàng, cha hắn cũng ra đi, bây giờ, Lăng Nhược Ca cũng cách nàng xa như vậy, lòng nàng thương tâm muốn chết, nhưng mà mỗi ngày đều phải cố nặn ra một nụ cười, giả dối đến nỗi một kẻ vô tâm như Sở Anh cũng nhận ra được.

Nhiều năm sống như vậy, nàng đều rất tự do khoái hoạt. Chỉ khi yêu, mới hiểu như thế nào là khổ đau mất mát. Thẩm Giai Nghi đều tưởng, quyết tâm cùng kiên định có thể chiến thắng. Nhưng bây giờ nàng hiểu, thực tế khác xa với hy vọng. Quá xa vời, chỉ là một giấc mộng.

Thẩm Giai Nghi rút từ túi mình chiếc điện thoại đã lạnh ngắt, tên của Lăng Nhược Ca rực sáng, nàng do dự, rất muốn gọi cho người kia, nhưng là, gọi đến rồi, thì nói cái gì, nói ra rồi, thì sẽ làm thế nào.

Lăng Nhược Ca yêu nam nhân. Lăng Nhược Ca đã sinh hài tử. Lăng Nhược Ca là lão sư, đã từng có thể là tẩu tẩu của nàng. Lăng Nhược Ca là kẻ lí trí. Lăng Nhược Ca là kẻ vô tình. Hừ! Thực ra ngươi có thể chỉ cần làm cho ta một thứ, nhưng ngươi chưa từng tình nguyện... đó là nhìn ta nhiều một chút. Chỉ cần nhìn ta nhiều một chút, đã có thể thoả mãn ta, bởi vì ta tin, ngươi sẽ nhận ra ta đối với ngươi thật chân thành, ngươi sẽ vì ta mà tan chảy.

... cho nên, lần thứ hai trong đời Thẩm Giai Nghi cảm thấy thất bại.

Ring ring!

Giật bắn người, thiếu chút nữa quăng luôn cả điện thoại.

Thẩm Giai Nghi hồi hộp hé mắt nhìn màn hình.

Nhưng cái tên kia quả thật làm nàng thất vọng.

_Alo, Trầm Đình.

"Giai Nghi, ta...ngươi... ngươi đến đây được không?"

_Làm sao? Ngươi lại chạy đi đâu?

"Ta... ta lạc đường"

_Lạc đường? Ngươi đi một mình?!

Thẩm Giai Nghi bắt đầu nóng nảy. Sự việc lần trước đã khiến Trầm Đình tổn thương sâu sắc. Nàng không muốn lại một lần nữa có chuyện xảy ra với Trầm tiểu thư.

_Ngươi ở yên đó, ta sẽ đến ngay.

...

Khi Thẩm Giai Nghi đến nơi thì bắt gặp Trầm Đình ngồi co rúm bên vệ đường cao tốc. Nàng thực lo lắng chạy lại, ôm lấy Trầm Đình kéo lên, nóng nảy hỏi.

_Ngươi sao lại như vậy, đứng ở đây làm cái gì?! Không phải ta nói muốn đi đâu thì nói với ta sao?!

_Ta... ta muốn rời đi nơi này... Thẩm Giai Nghi... ta không thể chịu đựng được... ta nhìn đâu cũng thấy hắn... hắn ở khắp mọi nơi... ta thực rất sợ... ta không biết phải làm thế nào...

Thẩm Giai Nghi nhìn Trầm Đình rưng rưng nước mắt, sống mũi cũng cay cay. Nàng tựa như đứa trẻ nhỏ lạc mất mẹ, Thẩm Giai Nghi kì thực cũng đau lòng. Trầm Đình là một cô gái xinh đẹp, đối xử với nàng cũng thực tốt. Một tiểu thư như nàng, cũng vì Thẩm Giai Nghi mà xuống bếp, cũng vì Thẩm Giai Nghi mà theo đuổi, chờ đợi. Tiếc rằng khi nàng còn yêu Hứa Tĩnh Văn, thì Trầm Đình không kịp, khi nàng lại yêu Lăng Nhược Ca, thì Trầm Đình lại quá trễ... hoặc có lẽ, cho dù có là lúc nào Trầm Đình xuất hiện, Thẩm Giai Nghi cũng sẽ không yêu nàng.

_Được rồi, đứng lên đi... ta sẽ mang ngươi đi thật xa, quên hết mọi thứ, khi trở lại, hãy bắt đầu trở thành con người mới, cứng cáp hơn, như vậy ta mới không chán ghét ngươi.

_Hảo...

...

Lên xe được một chút, Trầm Đình đã mỏi mệt chìm vào giấc ngủ. Thẩm Giai Nghi nhỏ giọng gọi điện cho Trầm Lượng, hắn cũng không ép nàng mang con gái về, chỉ bảo nàng nói cho hắn biết nơi nàng định đi, sau đó dặn dò một chút, liền tắt máy.

Thẩm Giai Nghi đem xe chạy ra khỏi cao tốc, đi vào con đường đất đỏ bằng phẳng chạy xuyên qua những ngọn núi. Chính nàng lúc này cũng cần trầm tĩnh lại để suy nghĩ một chút. Suy nghĩ về Lăng Nhược Ca, về gia đình nàng... về con nàng. Nếu một ngày nào đó, Lăng Tử Nhan đối với mẹ mình chất vấn về cha, nếu một ngày nào đó, Thẩm Giai Nghi phải rời xa khỏi nơi này, xa những người mà nàng yêu mến, đến một nơi nào đó lạ lẫm, bắt đầu lại mọi thứ, để trưởng thành hơn, để cứng cáp hơn.

Có thể qua nhiều năm nữa, nàng sẽ thay đổi.

Vạn vật bất biến, nào có ai nói trước được chuyện gì.

Thẩm Giai Nghi nhìn sang Trầm Đình, gương mặt thanh tú với hàng mi cong vút xinh đẹp, bất chợt thở dài.

...

Trầm Đình thức dậy, vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông trước mặt, còn có Thẩm Giai nghi đang đứng dưới ánh nắng, yên lặng ngắm nhìn biển, trong lòng Trầm Đình vô cùng vui sướng. Nàng chạy ra khỏi xe, từ phía sau lao đến ôm chầm bóng lưng Thẩm Giai Nghi.

Thẩm Giai Nghi bị doạ cho giật mình, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, nhẹ nhàng xoay người ôm lấy Trầm Đình, nhẹ nhàng vén vén tóc nàng đang bị gió thổi loạn.

_Thế nào, biển có đẹp không. Ta thấy ngươi thật phấn khích.

Trầm Đình mỉm cười, hàm răng trắng tinh xảo dưới đôi môi đỏ mềm cong lên một đường thật rạng rỡ. Trầm Đình choàng hai tay lên cổ Thẩm Giai Nghi, vui vẻ nói.

_Đẹp! Ngươi là đẹp nhất.

Ánh sáng lấp lánh trong ánh mắt Trầm Đình. Thẩm Giai Nghi nhìn nàng nhiệt tình, cười cười không nói gì, dắt nàng lại gần những con sóng trắng xoá. Bỗng nhiên, Thẩm Giai Nghi cúi người, từ bên dưới vung nước văng tứ tung, bắn lên người Trầm Đình. Những giọt nước mát lạnh khiến Trầm Đình tê dại, nhưng là cực kì vui vẻ, hiếm khi nào Thẩm Giai Nghi chịu bỏ thời gian cùng nàng chơi đùa, cho nên cũng dùng chân, đá nước lên người Thẩm Giai Nghi.

Cả hai hăng say đùa giỡn, hắt nước lên người nhau ướt hết quần áo, nhưng là vui vẻ vô cùng. Trầm Đình chơi mệt, đòi Thẩm Giai Nghi cõng nàng. Thẩm Giai Nghi cũng phá lệ chiều chuộng nàng, cúi người cho nàng leo lên, đi dọc bờ biển trắng xoá.

Trầm Đình úp mặt vào tóc của Thẩm Giai Nghi, một mùi thơm dễ chịu lan toả, khiến cơ thể nàng trở nên thư thái vô cùng. Những khoảnh khắc quý giá như vậy, Trầm Đình sẽ ghi nhớ thật kĩ, cho đến khi mọi thứ trở thành hư vô, kí ức này sẽ mãi còn, mãi tồn tại, không bao giờ tàn lụi.

...

Lăng Nhược Ca chán nản buông điện thoại. Hôm nay lại không thấy Thẩm Giai Nghi đi học. Bởi vì trường học đã lên kế hoạch chuẩn bị một chuyến dã ngoại cho sinh viên, cần mọi người nhiệt tình thảo luận đóng góp ý kiến cho nên Lăng Nhược Ca mới muốn hẹn lớp trưởng Thẩm cùng bàn chuyện. Thế nhưng gọi từ sáng đến giờ đều không có người bắt máy, hỏi Sở Anh thì nàng cũng không biết Thẩm Giai Nghi đi đâu, cho nên việc Lăng Nhược Ca làm chỉ có thể là chờ đợi.

Chờ đến tối, cuối cùng nóng lòng lấy điện thoại gọi một lần nữa.

Thế nhưng nàng không ngờ, người nghe máy lại là một giọng nữ xa lạ.

_Nhĩ hảo! Giai Nghi đang tắm, ngươi có thể gọi lại cho nàng vào lúc khác được không.

Giọng nữ rất trong trẻo, dễ nghe, êm tai vô cùng. Nhưng là chỉ có thể khiến Lăng Nhược Ca bất chợt cảm thấy vô cùng khó chịu. Bây giờ đã là mười giờ đêm, Thẩm Giai Nghi còn đang ở cạnh một cô gái khác! Còn là đang tắm!

_Xin lỗi... ta có thể hỏi, là ai đang nghe máy không.

_A, là Trầm Đình. Xin hỏi, ngươi là ai?

"Đình Đình, lấy cho ta cái khăn"

Là giọng của Thẩm Giai Nghi, Lăng Nhược Ca nghe thật rõ, cũng cảm thấy mặt mũi mình sắp bị thiêu đốt đến nơi. "Đình Đình" a~ nghe thật là ngọt ngào! Lăng Nhược Ca tức giận, nhưng cũng không hiểu vì sao bản thân lại tức giận. Hoá ra bấy lâu nay nàng quên mất, vệ tinh quanh Thẩm Giai Nghi là vô số kể. Trầm Đình, Lăng Phi Phàm, Kinh tế học lão sư, Anh văn lão sư, bảo vệ thúc thúc...

Có lẽ việc Thẩm Giai Nghi là vệ tinh của nàng đã khiến nàng quên đi sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net