Chương 17-18: Hài tử ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Hài tử ngốc.


Khi các nàng đến nơi, Lăng Nhược Ca không khỏi kinh ngạc. Trước mắt nàng là một căn nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng cực kỳ chắc chắn, nhìn quanh thì cái gì cũng có. Bên phải là chuồng gà, bên trái là giếng nước, cạnh đó là mảnh vườn nhỏ trồng cái loại rau cực kì xanh tốt. Trong bếp còn đang nổi lửa, nhà cửa cực kì gọn gàng sạch sẽ. Nàng ban đầu còn tưởng sẽ là một túp lều lụp xụp được dựng tạm bợ, không nghĩ tới nơi này lại tốt như vậy.

Lão bà vẫn không tỏ ra một chút nhiệt tình, chỉ dặn nàng thay đồ lau người cho Thẩm Giai Nghi, còn bà sẽ chuẩn bị chút ít dược. Kế tiếp lão bà liền ném các nàng vào một gian phòng rộng rãi, bỏ đi không liếc nhìn lấy một lần.

Nhìn thấy Thẩm Giai Nghị mặt đã trắng bạch như một tờ giấy. Lăng Nhược Ca liền ôm lấy dũng mộc đựng nước ấm, thấm khăn ướt lau mặt cho nàng. Ngập ngừng một chút, lại vươn tay cởi y phục nàng ra. Chiếc áo đã bị đá ngầm mải cho rách bươm, để lộ những vết thương chằng chịt trên lưng.

Lăng Nhược Ca nhẹ nhàng dùng khăn sạch lau hết một lượt. Toàn bộ quá trình không khỏi làm cho Lăng Nhược Ca ngại ngùng đỏ mặt, không nhịn được ngắm nhìn cơ thể Thẩm Giai Nghi nhiều hơn một chút.

Cơ thể Thẩm Giai Nghi như vậy tuy bị tàn phá, nhưng lại là lộ ra những đường cong quyến rũ mê người, da thịt trắng noãn ôn nhuận, chạm vào trơn mịn như tơ. Tóc Thẩm Giai Nghi lại thật dày, từ trên vai xoã xuống như hải tảo, che đi một nửa gương mặt thanh tú của nàng.

Người kia có bao nhiêu xinh đẹp, Lăng Nhược Ca nhìn rõ nhất.

Kì thật Thẩm Giai Nghi đã sớm là một nữ nhân đặc biệt trong lòng nàng. Xinh đẹp đến khó quên. Lăng Nhược Ca cảm thấy mình quả thật điên rồi, cư nhiên vì bộ dáng loã thể của Thẩm Giai Nghi mà ngơ ngẩn. Thất tình lục dục, vướng vào là khó thoát ra nhất.

Đây là lần đầu tiên, Lăng Nhược Ca có được cảm giác chân thực bị ai đó quyến rũ sâu đến như vậy. Trước kia, Thẩm Kì Phong cũng thực soái, con người hắn chính là loại có thể toả ra hào quang vô tận nhưng đối với Lăng Nhược Ca lại không có chấn động sâu như vậy.

Eo lả lướt, ngực căng phập phồng, làn da dưới ánh sáng nhàn nhạt càng trở nên lấp lánh. Lăng Nhược Ca lẳng lặng nhìn nét mặt Thẩm Giai Nghi, không tự chủ muốn đưa tay lên vuốt ve một chút, nhưng là cửa phòng lại bất ngở bật mở, một gương mặt già nua xuất hiện khiến nhiệt huyết trong lòng nàng tiêu tan hết.

Lão bà mang vào một cái cối nhỏ bên trong đựng các loại dược liệu kì lạ, mùi rất hăng tiến gần đến các nàng. Giã giã một chút, sau đó đem bã đắp lên vết thương trên lưng Thẩm Giai Nghi. Thẩm Giai Nghi ăn đau, mồ hôi túa ra lợi hại, nhưng là một câu cũng không rên rỉ. Nhìn tấm lưng mượt mà chằng chịt vết cắt sưng tím rỉ máu, Lăng Nhược Ca cũng thật khổ sở. Nhưng nàng khổ sở, cũng không khiến Lăng Nhược Ca khá lên.

Một hồi vật vã, hết thảy cũng xong xuôi. Thẩm Giai Nghi ngủ thật sâu, Lăng Nhược Ca cũng không ở lại, liền ra ngoài đơn giản tắm rửa rồi cùng bà lão nấu cháo.

Trời về đêm, trong bếp nổi lửa cũng thật ấm áp, Lăng Nhược Ca ngơ ngẩn ngồi nhìn ánh lửa nhảy múa. Ánh sáng phản chiếu lên cơ thể lão bà tay chân thực linh hoạt, nét mặt già nua mà thực thư thái. Lăng Nhược Ca múc một chén cháo, lễ phép đưa cho bà lão, sau đó lại múc một chén cháo khác, đem vào trong đút cho Thẩm Giai Nghi rồi mới trở ra ăn phần của mình.

Bà lão im lặng một chút, sau đó mở miệng nói.

_Ngươi thích nàng?

Lăng Nhược Ca giật mình.

_Lão bà bà, sao người lại nói như vậy. Nàng chẳng qua chỉ là... chỉ là học sinh của ta thôi.

_Vậy được, ngươi giờ trả ơn cho ta, lập tức gả cho con trai ta.

Lăng Nhược Ca sửng sốt. Lão bà bà, người cũng thật biết đùa.

_Lão bà, ơn cứu mạng ta sẽ không quên, nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp. Nhưng là ta và con trai bà không quen biết, làm sao nói gả là có thể gả.

Lão bà nhếch môi cười lạnh.

_Quanh co cũng chỉ là muốn cùng học sinh của ngươi ở một chỗ mà thôi.

_Lão bà... người...

_Ngươi nếu không gả cho con ta, ta sẽ không cho các ngươi rời khỏi nơi này.

_Nàng là người của ta, làm sao có thể gả cho con trai bà!

Một thanh âm trầm khàn bất chợt vang lên. Lăng Nhược Ca giật nảy người quay ra sau, thấy Thẩm Giai Nghi loạng choạng tiến ra liền vươn tay đỡ lấy nàng, nóng lòng hỏi.

_Ngươi còn đang bị thương, ra đây làm gì.

_Ta nếu không đi ra, chẳng phải ngươi ngây ngốc sẽ bị lão bà ép được hay sao? Lão bà, ta hỏi ngươi!-Thẩm Giai Nghi nghiêm túc nhìn lão bà trước mặt, trào phúng hỏi.-lão bà, con trai bà xinh đẹp như ta sao, lão bà, con trai bà sẽ yêu lão sư của ta hay sao, lão bà, con trai bà, xứng với lão sư của ta hay sao?

_Nhưng ngươi là nữ nhân.

_Nữ nhân thì sao. Trên đời này, lấy cái gì để một nữ nhân không thể yêu một nữ nhân. Nam nhân có thể, vì sao nữ nhân lại không.

Một hồi im lặng trôi qua, lào bà không nói gì, Thẩm Giai Nghi cũng không lên tiếng, nhưng là Lăng Nhược Ca gấp đến nỗi sắp không nhịn được. Thẩm Giai Nghi, những lời hoang đường này sao nàng có thể dễ dàng nói ra được. Thẩm Giai Nghi không ngượng, nhưng là người làm lão sư như nàng đây thật không biết còn có thể ngẩng đầu nhìn ai.

_Ra là vậy... thảo nào... thảo nào ngày đó tiểu tử nhà ta lại mang một nam nhân về nhà.

_A!!!

Thẩm Giai Nghi rớt hàm. Lăng Nhược Ca lại càng kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được. Lảo bà sau khi nói ra một câu khiến người ta chấn động nhân tâm, liền yếu đuối hai tay bưng mặt khóc nức nở.

_Hu hu... ta khổ cực sinh ra hắn, một thân một mình nuôi hắn lớn lên, hắn trưởng thành, dĩ nhiên lại theo trai bỏ mẹ, trọng sắc khinh bần, bỏ lại ta giữa nơi hoang sơ này ngày đêm tưởng niệm.

Khóc đến thực thảm.

_Ta nuôi dưỡng hắn, một lòng mong hắn có thể tìm được thê tử tốt, cưới về phụng dưỡng ta lúc tuổi già. Nào có ngờ, hắn lại đem về một tiểu tử, so với hắn gầy yếu hơn, trắng trẻo hơn, ẻo lả hơn, cư nhiên lại khen là đẹp trai phi phàm, tướng mạo tuấn dật. Hu hu... hắn cư nhiên lại đem một nam nhân về nhà.

Thẩm Giai Nghi thở dài, nhìn lão bà tuổi già cô đơn hiu quạnh cũng cảm thấy đáng thương vài phần. Nàng ngồi xuống, khẽ đưa tay vuốt lấy hai vai bà lão, từ từ nói.

_Lão bà... tuy rằng con trai người bỏ người, là tội bất hiếu. Nhưng hắn nếu yêu một nam nhân khác, thì không có tội. Ta nghĩ, có lẽ hắn chỉ quá nóng vội, bỏ đi một thời gian nhất định sẽ quay về. Nếu bạn trai hắn là người tốt, nhất định sẽ khuyên hắn trở lại với người.

Lão bà chấm chấm nước mắt, gật đầu, sau đó lẳng lặng húp cháo.

...

Đêm đó Lăng Nhược Ca có vẻ mệt mỏi, ăn xong liền ngủ, cũng không có đủ sức nhìn xem Thẩm Giai Nghi đang âm mưu chuyện gì. Lão bà vẫn ngồi trước đống lửa, lẳng lặng ôm hình con trai mình, vuốt ve. Nhìn lão bà tiều tuỵ ngồi ở đó, Thẩm Giai Nghi bỗng nghĩ tới Hạ Linh Doanh.

Không biết là trước đây, khi phát hiện nàng yêu nữ nhân, Hạ Linh Doanh cảm thấy như thế nào.

Mẹ nàng là một người trải đời, từng có một cuộc sống cơ cực, từng ngậm đắng nuốt cay, làm qua không biết bao nhiêu việc cực khổ để nuôi lớn nàng. Nàng thực sự rất yêu thương và kính trọng Hạ Linh Doanh. Duy chỉ có điều, bà ấy chưa bao giờ chấp nhận được Thẩm Giai Nghi lại yêu nữ nhân, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi được nàng.

_Ta nói nga, ngươi yêu nàng, sẽ khổ...

Lão bà bỗng lên tiếng, khiến cho Thẩm Giai Nghi có chút hiếu kì. Nhìn lão bà không mấy thân thiện bỗng nhiên mở miệng trò chuyện, Thẩm Giai Nghi cũng có chút hửng thú, đáp lại.

_Ta sớm biết. Nhưng... sao ngươi lại nói vậy?

Lão bà cười cười, đặt ảnh con trai vào cái hộp gỗ khắc tinh xảo, cất vào một góc, sau đó rót một chút đồ uống, tự mình nhâm nhi, chậm rãi nói.

_Nàng là một lão sư, trọng tri thư lễ nghĩa. Ban nãy, khi nàng múc cháo, nàng vẫn là mời ta trước, sau đó mới lại đem cho ngươi. Nàng là người tình cảm, nhưng sống theo lý trí, cho nên, ngươi yêu nàng, ngươi sẽ chịu nhiều uỷ khuất.

Thẩm Giai Nghi cười, co gối ôm lấy mình, thoải mái dùng một cây gậy nhỏ nghịch nghịch đất bên dưới. Cành cây nhỏ của Thẩm Giai Nghi ban đầu tuỳ ý vạch vài nét, đến khi dừng lại, Thẩm Giai Nghi mới bất ngờ nhận ra, trên mặt đất lại là ba chữ...

Lăng Nhược Ca...

_Ta không biết vì sao mình lại thích nàng. Có thể do con người nàng kì thực dịu dàng cùng nghiêm cẩn thu hút lấy ta, có thể vì nàng xinh đẹp tài giỏi, cũng có thể, vì ngày đó nàng tiến đến hỏi ta một câu, dưới trời mưa xuân mát lạnh, ta đã thích nàng... tất cả đều cứ như thế tự nó hình thành, ta không cách nào cưỡng chế, có lẽ, nàng cũng không cách nào có thể tiếp thụ được. Kì thật, nàng có con với đại ca của ta, nhưng hắn phụ bạc nàng, cho nên, vẫn nói, nàng chưa từng yêu nữ nhân, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày va chạm phải ta như thế này. Nhưng ta làm sao biết được, mỗi một ngày đều là một bí mật như vậy, ta cảm thấy, nàng yêu ta cũng được, không yêu ta cũng được, ta chỉ cần thấy nàng thật hạnh phúc.

Lão bà gật gù, trao cho Thẩm Giai Nghi một li thức uống nóng hổi.

_Thật là chí tình. Ta tuy già, nhưng cũng không phải loại người cổ hủ. Tuy ta cảm thấy, nam nhân yêu nam nhân, nữ nhân yêu nữ nhân là chuyện thực kì lạ, nhưng là ta cũng không cảm thấy nó có chỗ nào không đúng, chỉ là so với những gì ta từng trải qua rất khác, cũng cho ta mở mang thật nhiều.

_Nàng vì Thẩm gia ta chịu nhiều ấm ức, ta... sẽ dùng cả đời để bồi trả lại cho nàng.

...

Sáng hôm sau, Lăng Nhược Ca thức dậy.

Nàng vươn mình vài cái, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Lăng Nhược Ca thu dọn một chút liền ra ngoài, nhưng là ngoài sân, trong bếp đều không thấy ai. Nàng lên tiếng gọi Thẩm Giai Nghi một chút, nhưng là không người nào đáp lại. Lăng Nhược Ca có chút lo lắng, muốn đi một vòng tìm một chút, lại thấy lão bà vai đeo gùi lầm lũi trở về.

_Ngươi tìm nàng sao, nàng từ sáng sớm đã rời đi rồi.

_Rời đi?!-Lăng Nhược Ca cau mày, nghĩ đến vết thương trên lưng Thẩm Giai Nghi, sau đó tiến lên đỡ bà lão, cũng không quên hỏi.-Nàng đi đâu?

_Nói muốn lên Phật sơn, ta liền chỉ đường. Cũng không xa lắm đâu, có lẽ trưa nàng sẽ trở về thôi. Vết thương kia cũng không đến nỗi, nàng vận động chút vẫn tốt hơn. Ai nha... còn có, ngươi là lão sư phải không, ngươi giúp ta một việc nhé.

...

Hạ Linh Quân lúc này mới tá hoả phát hiện ra là Lăng Nhược Ca cùng Thẩm Giai Nghi đã biến mất. Đám sinh viên đã đếm được trên một trăm lẻ một lần nàng nói câu "Phải làm sao bây giờ".

Chiều hôm qua, họ leo được đến Phật Sơn thì trời cũng đã tối. Ngô lão sư liền sắp sếp cho bọn họ cắm trại ở lại, múa hát nhậu nhẹt suốt đêm. Hạ lão sư vì cả ngày lao lực leo núi cũng không nhớ đến Lăng lão sư của lớp trưởng Thẩm, chỉ cho rằng họ cung ở đâu đó trong đám người náo nhiệt ngoài kia.

Đến sáng hôm nay tập hợp điểm danh một chút, không ngờ thiếu mất hai người này, Hạ lão sư làm công tác quản trại đương nhiên hoảng hốt bay mất nửa hồn. Cho dù đã kiểm tra trước hành trình đi không khó khăn mấy, địa hình khu vực mà họ leo núi thuộc chỗ an toàn nhất Hoa Sơn, không có thú dữ hay thổ dân cư ngụ. Nơi này dân làng sống ở chân núi cũng hay leo lên hái lá thuốc, cho nên an toàn hơn rất nhiều, lại thường có kiểm lâm tuần tra.

Chiều qua Thẩm Giai Nghi cũng có đánh cho Hạ Linh Quân một cái tin nhắn, báo là nàng và Lăng lão sư chậm lại phía sau, định sẽ quay trở về tiểu trại dưới hồ bán nguyệt, nhưng là đến khi Hạ Linh Quân gọi điện về tiểu trại ở chân núi hỏi, lại phát hiện chưa có ai quay về. Gọi cho cả hai, lại không có chút tín hiệu.

Suốt một đêm như vậy, nàng chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

Đang lúc Hạ lão sư gấp đến độ nước mắt sắp chảy thành sông, chuẩn bị vào chùa thắp cho Thẩm Giai Nghi một nén nhang cầu bình an thì đám nam sinh ở phía xa nhốn nháo la hét.

_Hạ lão sư, Thẩm mỹ nhân đã về, đã về a!!!

...

Thẩm Giai Nghi mỉm cười thoả mãn cầm túi bùa bình an trong tay, sau đó trực tiếp ngất xỉu. Hạ lão sư như đứng đống lửa, ngồi đống than, hô hoán người cấp cứu.

Đến chiều...

Bọn họ thành công đưa được Thẩm Giai Nghi cùng Lăng Nhược Ca về tiểu trại, nhưng là Thẩm Giai Nghi vẫn một mực sốt cao không dứt.

Lăng Nhược Ca cầm khăn thấm mồ hôi trên tay, lẳng lặng nhìn Thẩm Giai Nghi say ngủ. Trong lúc chỉnh lại quần áo cho nàng, lại phát hiện lòng bàn tay Thẩm Giai Nghi tựa hồ đang nắm cái gì đó rất chặt.

Lăng Nhược Ca cần thận mở bàn tay nàng ra, không ngờ lại là một túi bùa bình an thật khả ái. Từ bên trong, lại lấy được mẩu giấy nhỏ rất thơm, nét chữ thực tỉ mỉ ghi:

"Lăng Tử Nhan, trọn đời khoái hoạt.

Lăng Nhược Ca, cả đời hạnh phúc."

Lăng Nhược Ca nắm chặt mẩu giấy trên tay, nhìn nét chữ quen thuộc cuối cùng không nhịn được chảy xuống nước mắt.

Hài tử ngốc, kì thực ta không cần một cái bùa bình an, ta chỉ cần ngươi bình an là đủ.


---

Chương 18: Hôn.



Thẩm Giai Nghi bị sốt nằm một chỗ, Lăng Nhược Ca cũng không còn tâm trạng đi chơi. Những hoạt động tiếp theo đó cũng không thu hút sự chú ý của nàng. Hạ Linh Quân cảm thấy bản thân mình có lỗi nên cũng không buồn nhảy nhót như ngày đầu, liền phụ Lăng Nhược Ca một tay, chăm sóc cho Tiểu Thẩm.

_Lăng lão sư, thật sự có lỗi. Nếu ta chú ý một chút cũng sẽ không khiến các ngươi chịu nhiều uỷ khuất như vậy.

_Linh Quân đừng nói như vậy. Chẳng qua là ngoài ý muốn, dù sao cũng là do chúng ta sơ xuất. Thẩm Giai Nghi chỉ là mệt quá nên bất tỉnh, cũng không có gì đáng ngại, ngươi cũng đừng tự trách mình.

Lăng Nhược Ca đem góc chăn chỉnh lại cho ngay ngắn, sau đó mỉm cười với Hạ Linh Quân. Hạ lão sư đúng là trong ngoài bất nhất, nàng đối với Thẩm Giai Nghi hằng ngày chính là trường kì đấu khẩu, nhưng trong thâm tâm cũng là cưng chiều cùng đắc ý nàng nhất. Trước đây Hạ Linh Quân đã từng giải quyết không biết bao nhiêu rắc rối cho Thẩm Giai Nghi, đối với nàng, Thẩm Giai Nghi cũng là cánh tay đắc lực, cho nên nàng lại càng đặc biệt quan tâm...

... có đôi khi, sự quan tâm ấy còn vượt ra ý muốn của nàng...

_Nhưng vì sao lại bị thương nặng như vậy...

Hạ Linh Quân vẫn còn rất đau xót...

Ai nha, thật ngượng ngùng.

Lăng Nhược Ca cũng không tiện nói ra là do Thẩm Giai Nghi bảo vệ cho mình nên mới bị thương như vậy. Nàng cười trừ, sau đó lợi dụng thời cơ chuồn ra ngoài. Dù sao Thẩm Giai Nghi cũng là một ngày trời leo núi, có lẽ thức dậy sẽ cảm thấy đói...

...

Nhóm sinh viên đã rút hết đi câu cá ở bờ bên kia hồ bán nguyệt, không khí thoáng chốc trở nên quang đãng và yên tĩnh hơn rất nhiều. Lăng Nhược Ca sau một hồi bận rộn mới nấu được một tô cháo chỉnh tề, liền mang vào lều cho Thẩm Giai Nghi.

Nàng đi vào, cũng không ngờ là thấy một đoạn phim tình cảm ngọt ngào đến thế...

Hạ Linh Quân một tay đè lên chăn, một tay đặt trên tóc Thẩm Giai Nghi, nhẹ nhàng điểm một nụ hôn nhẹ lên trán người kia. Trước đây Hạ Linh Quân thường lơ đãng nhắc đến Thẩm Giai Nghi, Lăng Nhược Ca chỉ nghĩ là do tiểu gia hoả này quấy phá nàng quá mức cuồng nhiệt, khiến cho nàng không thể an nghỉ một phút nào, chứ không bao giờ ngờ tới, Hạ Linh Quân lại thực sự có loại tình cảm này.

Thậm chí có lẽ, Hạ Linh Quân thích Thẩm Giai Nghi từ rất lâu.

Hoá ra chính mình cũng quên mất, Thẩm Giai Nghi là có bao nhiêu người muốn theo đuổi.

Cho nên...

_Hạ lão sư!

Nàng lên tiếng.

Bởi vì lúc ấy trong lòng nàng đã có quyết định.

Hạ lão sư bị phát hiện, thật sự bối rối giật bắn cả người. Mặt đỏ, đến cả hai tai cũng đỏ. Lăng Nhược Ca thấy Hạ Linh Quân tách khỏi Thẩm Giai Nghi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lăng lão sư chung quy vẫn là cao tay như vậy, mĩm cười sảng khoái, không chút gợn sóng tiến lên phía trước, đặt vào tay Hạ lão sư.

_Linh Quân, cháo nấu xong rồi. Ngươi giúp ta cho nàng ăn.

Hạ Linh Quân nhìn tô cháo, mặt mũi vẫn còn đỏ bừng, còn có thể ăn được sao!

_A... thứ lỗi, Lăng lão sư. Ta nghĩ ra còn chút chuyện, ta phải đi làm ngay. Việc này, cứ để ngươi đi.

Nói rồi chạy mất hồn.

Lăng Nhược Ca nhếch môi cười, vẻ mặt như của kẻ chiến thắng.

...

Đến khuya, Thẩm Giai Nghi hạ sốt, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Khi Thẩm Giai Nghi nhích mí mắt liếc nhìn xung quanh, trước mắt lập tức hiện ra một gương mặt phóng đại.

Lăng Nhược Ca đang an tĩnh ngủ.

Nhịn không được muốn đánh thức nàng.

_Lão sư...

...

_Nhược Ca...

...

_Nhược Nhi.

_Ngươi vừa nói gì!

Trong bóng tối, Lăng Nhược Ca rõ ràng có thể nhìn rõ ánh mắt hàm chứa sự vui vẻ và đắc ý của Thẩm Giai Nghi. Cũng thật to gan! Nàng ngủ rất cạn, cho nên Thẩm Giai Nghi vừa trở mình liền thức rồi. Nhưng là muốn xem xem tiểu quỷ này dở trò gì, cuối cùng lại có thể cả gan gọi tên mình... thành ra như vậy.

Cái gì "Nhược nhi"?! Thật muốn nổi da gà.

_Ngậm miệng lại cho ta. Còn vô lễ như vậy nữa, ta sẽ không tha cho ngươi!

Lăng Nhược Ca cả giận.

_Ngươi nếu muốn phạt ta, từ lâu ngươi đã làm.

Thẩm Giai Nghi bật cười, từ trong chăn vươn ra bàn tay bắt lấy Lăng Nhược Ca. Kì thật Lăng Nhược Ca cách nàng quá gần, như là trời tối, nàng không cách nào nhìn rõ người kia, cho nên, vô thức muốn chạm vào một chút. Một chút, lại thành ra muốn giữ chặt lấy nàng.

_Buông ra, đừng có sờ loạn. Có đói không, ta hâm lại cháo cho ngươi ăn.

Lăng Nhược Ca vừa nói, vừa luồn tay vào tóc nàng sờ sờ cái trán một chút. Vẫn còn nóng lắm. Có lẽ nên ăn chút gì đó rồi uống thuốc...

_Cho ta cắn ngươi một cái, ta liền no, liền hồi phục công lực...

_Ngươi muốn làm cẩu sao! Nằm đó chờ ta đi.

...

Ăn no, lại không buồn ngủ nữa. Kì thực Thẩm Giai Nghi cảm thấy, nếu cứ nằm một chỗ như vậy phiền đến Lăng Nhược Ca, chuyến đi chơi này chẳng phải vô nghĩa rồi sao. Ít ra phải làm một chút chuyện...

Thấy Thẩm Giai Nghi bắt đầu không yên phận cựa quậy, Lăng Nhược Ca liền đè nàng lại, nghiêm giọng nói.

_Nghỉ ngơi đi! Đừng có nghĩ bày trò quỷ quái gì.

_Lão sư, ta chỉ là muốn đi dạo một chút thôi... nằm một chút a, mình mẩy ê ẩm...

Thẩm Giai Nghi kiên trì làm loạn, Lăng Nhược Ca cũng không ngăn được nàng. Hai người đi dọc bên hồ bán nguyệt, ngắm ánh trăng toả sáng phản chiếu hình ảnh mỹ miều xuống mặt hồ. Gió hiu hiu mát, Thẩm Giai Nghi nhắm mắt tận hưởng.

Bất chợt một tia sáng nhỏ xíu xẹt qua...

Lăng Nhược Ca "A" lên một tiếng thật cao hứng, sau đó chỉ về phía có ánh sáng.

_Có phải là đom đóm không?

Thẩm Giai Nghi híp mắt nhìn. Thật sự là đom đóm a.

Nhìn thấy đốm sáng nhấp nháy trong lòng tự nhiên thấy thật vui vẻ. Thẩm Giai Nghi vươn tay chộp về phía trước, như vậy dễ dàng tóm được ánh sáng kia vào trong lòng bàn tay.

_Tặng cho ngươi một vì sao!

Lăng Nhược Ca đón lấy con đom đóm từ tay Thẩm Giai Nghi, trong lòng cao hứng cực kì. Lại vì câu nói kia của nàng mà bật cười. Thiên a~ nói như vậy ngươi đã hái được sao cho ta rồi.

Thẩm Giai Nghi quan sát xung quanh một chút, phát hiện ra ở lùm cây phía xa, những đốm sáng kia lại càng nhiều hơn, liền kéo Lăng Nhược Ca qua đó.

_Đẹp quá...

Lăng Nhược Ca ngước mắt nhìn hàng trăm đốm sáng rực rỡ trong đêm, không khỏi vui vẻ mỉm cười.

_Phải, rất đẹp.

Thẩm Giai Nghi mỉm cười. Nàng dĩ nhiên cũng thấy đẹp, nhưng là Lăng Nhược Ca đẹp, trong mắt nàng lúc này, thật sự rất xinh đẹp. Nàng là lão sư của ngươi, nàng trước ngươi mãi là người dịu dàng nhất, thông minh nhất, xinh đẹp nhất...

_Thẩm Giai Nghi... cám ơn ngươi...

Thật sự cám ơn ngươi, có thể cho ta thấy cuộc sống này còn quá nhiều điều tốt đẹp.

Có lẽ, điều tốt đẹp nhất, chính là ngươi.

Lăng Nhược Ca mỉm cười nhìn Thẩm Giai Nghi, sau đó lại không khỏi nhớ đến cạnh tưởng buổi chiều, khi mà Hạ Linh Quân nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, Lăng Nhược Ca lại cảm thấy trong lòng chua xót.

Nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net