Chương 22: Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Trở lại

Tiếng ồn ào vang lên giữa khoảng tối mờ mịt. Thẩm Giai Nghi cảm thấy toàn thân đau nhức, bụng cũng chảy máu, có lẽ là vết thương bị vỡ ra, mà trên người nàng, lại là Lăng Nhược Ca đang bất tỉnh nhân sự, bên cạnh lại là một trụ đèn vỡ nát.

Thanh âm đầu tiên là của Hạ Linh Quân, sau đó là Hạ Linh Doanh, hai Hạ bà bà này, nói một hồi khiến nàng váng đầu, nhưng là, hình ảnh ban nãy còn khiến nàng váng đầu hơn.

Nàng chính là không nhìn lầm, thật sự là Hứa Tĩnh Văn.

Một năm này, làm sao có thể nhanh quên một người như vậy.

_Giai Nghi...

Âm thanh mềm mại vang lên bên tai, Thẩm Giai Nghi bất động, trong lồng ngực tim đập gia tốc, mồ hôi hai bên thái dương chảy dọc xuống, trong lòng tê lại. Âm thanh quen thuộc đó, tất thảy là những gì đẹp nhất trong lòng nàng, con người đó, sớm đã là một phần trong cuộc sống của nàng, vẫn như vậy khắc sâu.

_Trụ đèn như thế nào lại rớt xuống! Ai nha! Nếu như Lăng chủ nhiệm không đỡ kịp, có phải là xảy ra án mạng rồi không!

Ngô lão sư tái mặt nóng nảy quát, này là việc nghiêm trọng. Hắn làm việc cẩn mật như vậy, từ trước đến nay còn chưa có xảy ra sai xót. Ngô lão sư tốt bụng, đương nhiên có phần lo lắng, hắn xắn tay áo bước tới, một bên cùng mấy nam sinh cao to khiêng trụ đèn ra xa, đạp bày kính bể, một bên muốn tiến tới đỡ Lăng Nhược Ca.

Thẩm Giai Nghi thấy thân thủ của bọn họ, nhíu mày một chút, nhàn nhạt đáp.

_Không sao, để ta.

Nàng uốn người, cúi mặt xem xét Lăng Nhược Ca một chút. Trên vai áo phải là một vệt đen, có lẽ là trụ đèn rơi trúng, trong lòng không khỏi đau xót. Không cần ai giúp đỡ, Thẩm Giai Nghi tự mình luồn hai tay, một tay đỡ lưng, một tay đỡ chân, ôm lấy Lăng Nhược Ca vào lòng, nhấc bổng lên.

Khi nàng đứng thẳng dậy, Hứa Tĩnh Văn đã im lặng đối diện nàng.

Thẩm Giai Nghi ôm Lăng Nhược Ca trong tay, nhìn Hứa Tĩnh Văn một chút, sau đó vội vàng bước qua, mang Lăng Nhược Ca đến phòng y tế.

Tất cả hành động đó của nàng, thu vào trong mắt Hạ Linh Doanh tạo ra một nụ cười thâm thuý.

...

Y tế lão sư ở trường Đại học Quảng Châu thực có tay nghề, đó cũng là nhờ công lao của mấy nữ sinh thất tình hay tìm cách tự tử, hoặc các lão sư yếu bóng vía bị bày trò trêu đùa. Mỗi ngày dẫn đến phòng bệnh không chỉ là bị thương, còn là tư vấn tâm lý, các fan hâm mộ, rất đông nam sinh cùng nữ sinh yêu mến nàng.

Rất nhanh Lâm lão sư đã xử lý ổn thoả vết thương của Thẩm Giai Nghi và Lăng Nhược Ca, còn thề non hẹn biển rằng vết thương này nhất định sẽ được nhà trường bồi thường xứng đáng. Mặt Lâm tiên sinh đẹp như hoa như ngọc, nói vài lời mát ruột liền khiến Thẩm Giai Nghi câm miệng không hỏi han được gì nữa.

Nghe Lâm Như Nguyệt nói vết thương của Lăng Nhược Ca chỉ là bầm một chút chứ không có nứt xương, Thẩm Giai Nghi mới được một hồi thở phào nhẹ nhõm. Nàng định ở lại chăm sóc Lăng Nhược Ca, nhưng hiệu trưởng nói trường sau khai giảng có buổi họp quan trọng với lãnh đạo cùng toàn thể giảng viên, cho nên trợ giảng đắc lực sáng giá như nàng cũng không thể vắng mặt. Hạ Linh Doanh thấy con gái bà thật không có tiền đồ, quyến luyến mỹ nhân mãi không buông thì liền hướng nàng thề một lời son sắt.

_Yên tâm, có ta ở đây, Nhược Nhi của con không có chết được.

Hừ! Đây là loại đảm bảo gì ah!

Bước trở ra, giữa đám người đông nghẹt lại chạm phải Hứa Tĩnh Văn, trong lòng trăm ngàn tư vị không nói lên lời, muốn chọn cách lảng tránh, nhưng chợt nhớ ra đã cùng nàng chia tay, đã là nói yêu một người con gái khác, vì cái gì còn không thể đối diện. Thế nhưng, lúc nhìn thấy thân hình đơn bạc của người đó, trong lòng không khỏi dâng lên một sự chua xót.

Vẫn là muốn hỏi nàng một câu, lí do thật sự năm ấy ra đi là cái gì.

_Đi thôi Giai Nghi, nếu được ta sẽ xin cho ngươi ra sớm trông nàng.

Hạ Linh Quân tiến lên, kéo lấy tay nàng rời đi.

Hứa Tĩnh Văn yên lặng nhìn theo bóng lưng Thẩm Giai Nghi, trong lòng cười khổ. Không ngờ, chỉ cần ta buông tay ngươi, nhanh như vậy liền đánh mất.

...

Buổi họp trịnh trọng diễn ra, mấy trợ giảng mới vào nghề như Thẩm Giai Nghi chỉ giám ngồi im bất động, không giám lên tiếng. Những nhân vật có mặt trong buổi họp này đều là các lãnh đạo có tầm nhìn, cùng các nhà đầu tư có tiềm năng, có thể giúp cho Đại học Quảng Châu thêm nhiều bước phát triển. Mục tiêu giáo dục của họ được tuyển lựa kĩ càng, thuần tuý là vì đất nước, các công ty gửi đại diện đến đều là những gương mặt quen thuộc trong việc đầu tư phát triển giáo dục trong nước.

Hiệu trưởng tỏ ra rất hài lòng và vui vẻ, hắn cũng là người có tâm huyết, cho nên đối với sự kiện lần này, vừa được lãnh đạo giúp đỡ, vừa được các thương nhân đầu tư, coi như nửa đời hi sinh của hắn là không uổng.

Như thế mọi thứ thật to lớn mang theo tham vọng sáng ngời, giờ phút này đối với Thẩm Giai Nghi chỉ là một cơn gió thoảng qua. Trong đầu nàng chỉ có duy nhất một câu hỏi, vì sao Hứa Tĩnh Văn lại trở về? Vì sao lại là ở đây, ngay lúc này.

Nếu là sớm hơn, có phải Thẩm Giai Nghi sẽ tiếp tục yêu nàng, hay lựa chọn rời xa mãi mãi. Nếu là sớm hơn, có phải nàng sẽ không yêu Lăng Nhược Ca...

_Cho nên, lần này muốn gửi một nhân vật ưu tú đi sang Ba Lan học tập một chút, nhà trường sàng lọc xem xét mãi mới tuyển ra được một người... Thẩm Giai Nghi!

Nàng giật mình, chén trà trên tay cũng đổ ra bàn. Thất thố này rất nhanh được Hạ Linh Quân thu dọn, sau đó cười nói "Chắc là nàng ngạc nhiên quá thôi!"

Thẩm Giai Nghi mơ hồ nhớ lại những lời hiệu trưởng vừa nói... đi Ba Lan... vậy còn Nhược Ca.

_Vâng thưa hiệu trưởng...

_Trường ta quyết định chọn ngươi công tác sang Ba Lan một chuyến, ba tháng tương đối tốt đi. Đương nhiên sẽ không làm trễ nải quá nhiều việc học cao học của ngươi, khi về tất nhiên tăng cường để các lão sư bồi dưỡng.

Nếu là Nhược Ca thì nàng nguyện ý. Thế nhưng...

_Hiệu trưởng, ta cảm thấy chuyến đi này quá mức quan trọng, mà ta, bất quá chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp. Sợ là không có đủ năng lực đảm đương đi... nếu là đi kiến tập tại nước ngoài, có thể chọn Trần lão sư, Tôn lão sư... những người dày dạn kinh nghiệm... hoặc là Hạ lão sư đây cũng rất tốt a.

Hạ Linh Quân nghe nàng nhắc tên mình, dưới bàn không ngừng cấu nhéo. "Rất tốt em gái ngươi, mau im miệng!"

Hiệu trưởng nhìn Thẩm Giai Nghi có vẻ bối rối, mỉm cười hiền từ.

_Cho nên trường ta mới mời một nhân tài về, đi cùng ngươi, giúp ngươi làm tốt trong ba tháng này...

Thẩm Giai Nghi cứng người, đổ mồ hôi lạnh... không phải là...

_Hứa Tĩnh Văn, chắc hẳn ngươi đã quen thuộc.

Quen thuộc sao! Thẩm Giai Nghi cúi mặt nhàn nhạt cười. Ta cùng nàng, không chỉ là quen thuộc, mà đã cùng nhau đi suốt ba năm dài. Nàng là người như thế nào, yêu thích cái gì, mong muốn ra sao, ta là người rõ nhất. Nhưng vì sao nàng chọn quay lại, ta dường như không hiểu.

_Tĩnh Văn thuộc top sinh viên khoá đầu công du ở Ba Lan, thành tích của nàng tại đây cực kì tốt, lại là học tỷ của ngươi. Lần này triệu nàng về, là muốn nàng bồi ngươi kiến tập, dự định tháng 8 tới sẽ khởi hành. Gia đình ngươi cũng đã đồng ý, cho nên a, chúc mừng ngươi, có được cơ hội tốt, cố gắng rèn luyện a.

Thẩm Giai Nghi thất thần ngồi xuống, giữa tiếng pháo tay giòn giã của mọi người, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Hứa Tĩnh Văn, trong lòng trống rỗng.

...

Lăng Nhược ca vừa mở mắt ra, người trước mặt đã khiến nàng thất kinh không nói được lời nào. Cha mẹ ơi, thật doạ người. Sao lại có cảm tưởng giống như mẹ chồng chăm con dâu mới đẻ thế. Lúc nàng đẻ thật cũng không thấy Hạ bà bà nhiệt tình chăm sóc như thế này.

Lăng Nhược Ca nhìn Hạ Linh Doanh bằng con mắt khinh bỉ.

_Sao ngươi lại ở đây? Thẩm Giai Nghi thế nào rồi...

_Ta sao lại ở đây? Đi mà hỏi nhân tình bé nhỏ của ngươi! Thật ra cũng muốn báo cho ngươi một tin vui a, tình địch lớn nhất của ngươi đã trở lại, ta còn là, vui mừng thành toàn cho hai chúng nó.

Nghe Hạ Linh Doanh nói, đầu Lăng Nhược Ca không khỏi nổi lên ba đường hắc tuyến. Thoáng nhớ đến vẻ mặt ngơ ngẩn của Thẩm Giai Nghi lúc nãy, trong lòng lăng Nhược Ca lại có chút lo lắng... không lẽ, người đó... đang ở đây.

...

Chỉ là qua một năm, Hứa Tĩnh Văn lại có chút không nhận ra Thẩm Giai Nghi. Một người hoạt bát nhiệt tình như vậy, giờ đây lại có chút trầm ổn... dường như... trưởng thành. Phải, chính là điều này, thứ mà Hứa Tĩnh Văn tìm kiếm một năm trước ở con người của nàng. Nói Hứa Tĩnh Văn không thật lòng yêu nàng là giả, thậm chí, chính nàng mới là người yêu thích Thẩm Giai Nghi trước, cũng không tự chủ được sa vào đó, nhưng là nàng quyết định rời đi, có rất nhiều lí do, mà lí do từ phía Thẩm Giai Nghi chính là nàng chưa trưởng thành.

Lúc đó, Hứa Tĩnh Văn cảm thấy, chỉ cần một đả kích nhỏ cũng có thể đánh gãy tình yêu của hai người. Mà thật sự đúng là như vậy, chỉ cần Hạ Linh Doanh ném vào một hòn đá, mặt hồ nước cũng không thể yên bình lại nữa.

_Ngươi năm này, sống có tốt không?

Hứa Tĩnh Văn là người lên tiếng trước, bước theo sau Thẩm Giai Nghi ngắm nhìn thân ảnh của nàng. Đã cao hơn, tóc đã dài hơn, cũng đã mang có được nữ nhân vị quyến rũ mê người.

_Dĩ nhiên lúc đầu là không tốt, còn thật sự tồi tệ.-Thẩm Giai Nghi quay lại, đối mặt với người kia, nhàn nhạt cười, cũng là rất bình tĩnh đối đáp.-Nhưng rồi sau đó mọi thứ cứ như vậy đi qua, cho đến khi ta có một khởi đầu đầu mới. Tốt đẹp này cho ta, chính là thứ ta trân trọng nhất.

Khởi đầu mới...

Hứa Tĩnh Văn lẩm nhẩm ba từ này. Khởi đầu mới này... lẽ nào chính là vị Lăng lão sư kia.

Hứa Tĩnh Văn an tĩnh cười. Nếu như Lăng Nhược Ca là một loại nghiêm cẩn cùng trầm ổn, thì Hứa Tĩnh Văn chính là càng yên tĩnh trầm lặng hơn, cho nên các nàng đều mang đến cho Thẩm Giai Nghi một loại thoải mái dễ chịu vô cùng.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt hắn lên nét mặt kia, Thẩm Giai Nghi chợt sững người ngắm nhìn. Vẫn là xinh đẹp như vậy chưa bao giờ thay đổi, nàng chính là người đầu tiên mình thích, là rất yêu thích. Một nửa thanh xuân của mình, chính là do nàng như vậy tạo nên, thậm chí lần đầu tiên của mình, cũng là do nàng nắm giữ. Hứa Tĩnh Văn có được rất nhiều thứ quý giá từ Thẩm Giai Nghi, trong đó, có được tình yêu của nàng là quý giá nhất, cho nên...

... nàng không có như vậy dễ dàng buông tay.

...

_Giai Nghi...

_...

_Ngươi a... không nghĩ tới bài diễn văn lại hay như vậy...

_...

_Không biết sẽ có bao nhiêu nam sinh, nữ sinh mê mẩn vì ngươi đâu... chiếm hết fan của ta...

_...

_Ngươi sao vậy, sao không nói chuyện?

_Ta giận ngươi, sẽ mở miệng được sao.

Thẩm Giai Nghi cắn môi, ngước nhìn Lăng Nhược Ca suy nhược ngồi trên giường. Nàng thật sự tức giận con người này, hành động mà không suy nghĩ. Nếu như trụ đèn đó không phải rơi vào vai, mà là vào đầu nàng, có phải nàng sẽ không còn ngồi đây, cho mình bình tĩnh như vậy hay sao. Nếu như Lăng Nhược Ca biết thành nữ nhân ngốc, nàng đây cũng không thèm. Từ khi nào Lăng Nhược Ca lại cảm tính như vậy.

_Tiểu gia nhà hoả ngươi, giận dỗi cái gì chứ. Chẳng phải ta còn chưa có chết sao. Đừng có trẻ con như vậy, quay ra đây, cho ta nhìn ngươi một chút.

Thẩm Giai Nghi vẫn còn hậm hực. Nhưng mà Lăng Nhược Ca đã nói ngọt ngào như thế, nàng còn có thể giận dỗi nữa sao. Khẽ xoay người lại đối diện Lăng Nhược Ca, Thẩm Giai Nghi nhàn nhạt mỉm cười, nắm lấy tay nàng, vuốt ve, lơ đãng hỏi.

_Ngươi có phải đã sớm biết ta sẽ đi Ba Lan hay không? Vì sao không nói với ta.

Lăng Nhược Ca cười, vươn tay nghịch những lọn tóc đen mềm của nàng, nhẹ nhàng đáp.

_Nếu ta nói với ngươi, ngươi sẽ chịu đi hay sao. Lại làm loạn một hồi, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.

_Người ta là nhớ thương luyến tiếc đại nhân mà, ngươi nỡ lòng nào khinh bạc ta như thế.

Thẩm Giai Nghi vừa nói, vừa ngả ngớn liếc mắt đưa tình, dựa sát vào người Lăng Nhược Ca. Đúng là tiểu gia hoả, không gây chuyện sẽ ngồi không yên. Lăng Nhược Ca đặt ngón trỏ trên trán nàng, mạnh bạo đẩy ra, trong lòng thầm mắng nàng một hồi. Đây là trường học, chứ không phải nhà riêng.

Ai nha, lão sư, như vậy không phải là thừa nhận nếu ở nhà riêng sẽ được làm như vậy hay sao.

_Được rồi, mọi thứ đã xong. Ta đưa ngươi về nhà.

...

Thẩm Giai Nghi rất thành thạo lái xe vào tiểu khu, sau đó đậu một chỗ ưng ý, rồi tắt máy, xuống xe, lưu loát lấy từ sau cốp ra hai túi đồ lớn. Lăng Nhược Ca ngơ ngẩn nhìn một loạt động tác của Thẩm Giai Nghi, run rẩy chỉ vào đống đồ trên tay nàng, nghiến răng nói.

_Ngươi đừng hòng bước vào nhà của ta.

... thế nhưng, cuối cùng nàng lại dễ dàng vào được... còn là rất hưởng thụ nằm dài trên ghế salong, một tay chỉnh điều hoà, một tay bốc khoai tây chiên nhét vào miệng. Ban đầu Lăng Nhược Ca còn tưởng nàng chỉ mang theo quần áo, không ngờ cái túi kia của nàng lại đầy đồ ăn. Chocolate, snack, bánh mì, sữa hộp, sữa chua,... thật là một đứa trẻ ham ăn.

Thẩm Giai Nghi một mình ăn uống hả hê, khoai tây cứ như vậy vơi dần, vừa ăn vừa xem hoạt hình, cười đến thích ý, trong mắt Lăng Nhược Ca biến thành loại sâu bọ đáng ghét, khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được ném cái gối vào đầu nàng.

Thẩm Giai Nghi xoa xoa đầu, nhìn quanh không thấy Lăng Tử Nhan, hoá ra vú nuôi đã bế nàng đi chích ngừa từ sớm. Lăng Nhược Ca bị thương nhưng cũng không quá nặng, may mắn chỉ sượt qua vai, trầy chút da cùng bầm chút thịt, nhưng là Thẩm Giai Nghi cũng không nguyện để tay nàng động vào việc gì. Tỉ như nấu cơm, quét nhà, phơi quần áo... Thẩm Giai Nghi đều lưu loát làm tất thảy.

Nếu Hạ Linh Doanh thấy được cảnh này, chắc có lẽ là hận đến máu chảy thành sông. Con gái bà, còn chưa nhấc một ngón tay làm cho bà việc gì, thế mà đối với nhân tình bé bỏng lại nguyện làm trâu làm ngựa. Thẩm Gia từ khi có Giai Nghi thật là mất hết mặt mũi.

Thẩm Giai Nghi thì càng khỏi phải nói, da mặt dày còn hương tường thành Vạn Lý. Cho nên đối với Lăng Nhược Ca chỉ biết một dạ hai thưa...

Chỉ còn khoảng hơn một tháng nữa là Thẩm Giai Nghi phải đi Ba Lan, cho nên nàng triệt để dùng mọi cơ hội để bám dính lấy Lăng Nhược Ca, nhưng mà lòng dạ lại tham lam một chút, không nhịn được để ý Hứa Tĩnh Văn. Thật ra Hứa Tĩnh Văn trở lại không ngoài dự liệu của nàng, chỉ có điều, nàng không nghĩ là sớm đến thế, nhưng là cũng không ảnh hưởng gì, vì trong lòng dù còn thương nàng, cũng chỉ là một cuộc tình đã qua, có chút xúc động không tránh khỏi. Huống chi bây giờ truy đuổi Lăng Nhược Ca cũng mất hết tinh thần của nàng...

... thế nhưng, Hứa Tĩnh Văn cũng thật khéo léo...

Tình địch của Lăng Nhược Ca lũ lượt xuất đầu lộ diện khiến nàng cũng phát mệt, nhưng là nàng cũng không còn tâm trí đâu đi trông chừng đứa trẻ của nàng. Đối với Thẩm Giai Nghi, muốn khư khư giữ lấy nàng là điều không thể, nhưng chính nàng đã cho mình một lời ước hẹn, thế nên không cần quanh co, cứ như vậy tin tưởng nàng, tin tưởng tình cảm của nàng.

Cho nên, có một tối Thẩm Giai Nghi không có đến nhà Lăng Nhược Ca, khiến cho nàng chờ đợi rồi có chút thất vọng. Kì thực Lăng Nhược Ca vẫn rất để ý nàng, cũng đã quen thuộc với sự có mặt của nàng, không có Thẩm Giai Nghi, liền cảm thấy trống trải một chút, lại suy nghĩ nhiều một chút. Tỷ như hôm nay nàng ăn gì, đã ngủ hay chưa, có thức khuya lên mạng tra những phim vô bổ để xem hay không. Tính tình nàng vẫn nóng nảy trẻ con như vậy, ra đường không kiềm chế sẽ gây một chút chuyện, còn có là bar Hồng Yến...

Bất giác cảm thấy nhắc đến nàng thật nhiều... nhớ nàng, cũng thật nhiều...

Lăng Nhược Ca bế Lăng Tử Nhan đang say ngủ đặt vào trong nôi, sau đó cũng leo lên giường, ngẩn người. Thế gian này thật lắm chuyện không ngờ tới. Cuộc đời này của nàng, chưa từng nghĩ sẽ gắn bó với một nữ nhân, lại là nữ nhân như Thẩm Giai Nghi. Sau đó lại suy nghĩ một chút, nếu như gặp Thẩm Giai Nghi sớm hơn, có phải mình sẽ trải qua một đoạn tình cảm rất khác hay không... nghĩ một chút, cũng đã đến nửa đêm... lại im lặng ôm điện thoại, chờ đợi một cái gì đó...

Ring!

Chỉ một tiếng chuông ngắn ngủi, Lăng Nhược Ca đã bắt điện thoại. Bên kia đầu dây là hơi thở yên lặng vô cùng quen thuộc. Nàng không nói, Lăng Nhược Ca cũng không nói, cứ như vậy lắng nghe hơi thở trầm ổn của đối phương, lại cảm thấy cực kì thoả mãn.

_Nhược Ca, ngươi tin ta không?

_Ngươi lại làm gì sai sao.

_Phải.

Thẩm Giai Nghi vuốt mặt, kìm nén tiếng thở dài.

_Ta tin ngươi.

_...

_Tốt lắm. Cho dù bây giờ ngươi có làm gì sai, ta vẫn tin ngươi.

_Hảo. Như vậy... lão sư, ngươi nghỉ sớm.

_Được.

Lúc tắt máy, Lăng Nhược Ca có chút bất an. Sau đó, rất nhanh điện thoại nàng đã gửi đến một tệp tin khẳng định điều đó. Lăng Nhược Ca nhìn số điện thoại lạ lẫm, do dự một chút, vẫn là quyết định mở ra.

...

Lách cách.

Điện thoại rơi xuống sàn, vang lên tiếng kêu thâm thuý.

Lăng Nhược Ca nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Trên màn hình điện thoại, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh Thẩm Giai Nghi cùng Hứa Tĩnh Văn không mảnh vải che thân, quấn quanh một chỗ.

Như vậy, còn muốn nàng tin sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net