Chương 23: Thủ đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Thủ đoạn.

Rốt cuộc thì kẻ nào đang nắm giữ trong tay những tấm hình đó.

Thẩm Giai Nghi siết chặt điện thoại, đối diện nàng là Hứa Tĩnh Văn đang bảo trì trầm mặc. Kì thực những tấm hình này chỉ có các nàng mới có, không có người thứ ba biết đến. Từ sau khi Thẩm Giai Nghi quyết định theo đuổi Lăng Nhược Ca đã đem một lượt hình này xoá sạch. Không nghĩ đến, có một ngày nó lại tìm về với mình.

Nếu như đã muốn phá hoại nàng, chắc chắn những tấm hình kia đã gửi đến cho Lăng Nhược Ca.

Thẩm Giai Nghi không nhịn được nữa, bắt lấy áo khoác vắt trên ghế, dứng dậy muốn rời khỏi.

_Ngươi đi đâu vậy, đã muộn lắm rồi.

Thẩm Giai Nghi khẽ quay đầu, nhưng là không có nhìn lại Hứa Tĩnh Văn, một câu nói thật ngắn gọn rồi đi ngay.

_Dù sao ta cũng không ở lại đây được.

...

Hứa Tĩnh Văn ngồi im lìm trên ghế, xung quanh là bóng tối bao trùm. Nàng chưa bao giờ chứng kiến một Thẩm Giai Nghi lí trí cùng lãnh tình đến thế. Cho dù là muốn nàng nhìn mình một cái, nàng cũng không nguyện. Ai còn có thể nhìn ra nàng đã từng là một đứa ngốc đầy nhiệt huyết luôn thích đeo bám người khác.

Ở một nơi khác...

Ring Ring...

_Alo. Làm tốt lắm. Phần tiền còn lại, ta sẽ gửi cho ngươi.

Lão bà bà đang cực kì thoả mãn, xoa xoa cái màn hình sáng trưng, âm thầm vui vẻ.

...

Thẩm Giai Nghi lang thang trên đường, đi một hồi, cuối cùng lại đi đến trước nhà Lăng Nhược Ca. Trong lòng nàng đang không ngừng hiện lên rất nhiều câu hỏi. Có phải Lăng Nhược Ca đã nhìn thấy ảnh rồi hay không? Có phải nàng sẽ không thèm để ý mình nữa, nàng sẽ tin mình sao... hay là, nàng sẽ không muốn gặp mình nữa...

Cứ như thế, suốt một đêm Thẩm Giai Nghi đứng trước cửa nhà lão sư của nàng, cũng như vậy hết một đêm, Lăng Nhược Ca thất thần chìm trong bóng tối yên lặng.

Sáng hôm sau, Lăng Nhược Ca mệt mỏi thức dậy từ mặt bàn cứng lạnh, trầm mặc nhìn quanh. Nếu như ngày hôm qua, khi mở mắt nàng sẽ nghe được âm thanh khe khẽ ở bếp, sau đó là chút ít hương vị thơm ngon ấm áp cùng giọng nói trong trẻo của Thẩm Giai Nghi thì bây giờ chỉ có tiếng khóc không ngừng nghỉ của Lăng Tử Nhan cùng âm thanh dỗ dành của vú nuôi.

Bất chợt Lăng Nhược Ca nhận ra, bất kể là Lăng Tử Nhan có khóc nháo thành cái dạng gì, chỉ cần có Thẩm Giai Nghi, tiểu hài tử liền sẽ ngoan ngoãn cười vui vẻ, cũng như nàng, chỉ cần có Thẩm Giai Nghi liền cảm thấy hạnh phúc.

Thế nhưng, những gì nàng thấy ngày hôm qua đã đem mọi thứ làm cho đổ nát. Cho dù đó là thật hay giả, là trước kia hay hiện tại, nó cũng tạo cho nàng một vết thương thật sâu khó xoá nhoà. Khi yêu, ai cũng không tránh khỏi sự ích kỷ.

Cho nên, một đả kích này lại khiến cho tình cảm của nàng rạn nứt.

Quanh quẩn lo cho Lăng Tử Nhan xong, Lăng Nhược Ca có chút vội vàng rời khỏi nhà. Nhưng khi vừa mở cửa, hình ảnh trước mắt lại khiến nàng không khỏi đau xót.

_Lão sư...

_...

Thẩm Giai Nghi ngửa mặt nhìn Lăng Nhược Ca, hai mắt đỏ mọng thâm quầng, rệu rã từ trước cửa nàng đứng dậy. Có lẽ do ngồi quá lâu mà hai chân cũng tê cứng, cho nên khi vội vã đứng dậy liền có chút lão đảo, Lăng Nhược Ca cũng không suy nghĩ nhiều liền đỡ lấy nàng.

_Ngươi đến khi nào.

_Ta... ta chỉ vừa mới đến.

Nói dối. Lăng Nhược Ca trừng nàng. Đến cả áo khoác ngấm sương cũng trở nên lạnh lẽo, còn nói mới tới. Sợ rằng nếu nàng không nhanh chóng ra ngoài, kẻ ngốc này còn ngồi đây chịu thiệt thòi cho đến hết ngày cũng nên. Lăng Nhược Ca buông Thẩm Giai Nghi ra, bỗng nhiên nhớ đến những tấm hình đêm qua, tâm tình lại có chút nguội lạnh, liền nói.

_Ngươi nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, ta đi đây.

Nhìn Lăng Nhược Ca gấp gáp muốn rời đi, Thẩm Giai Nghi liền vội vàng nắm lấy tay nàng giữ lại, xúc động đến nỗi tay có chút run rẩy. Lăng Nhược Ca như thế này, chắc chắn là đêm qua đã nhìn thấy những hình ảnh đó, trong lòng Thẩm Giai Nghi vốn đã lo lắng nay càng gấp gáp.

_Nhược Ca... ngươi hãy tin ta, ta cùng nàng...

Lăng Nhược Ca kéo tay Thẩm Giai Nghi ra, trong đối mắt kia hiện ra một chút lạ lẫm, lạnh nhạt đáp lời.

_Tin hay không không quan trọng. Ngươi về đi.

Nói xong, Lăng Nhược Ca liền quay người đi...

Cứ như vậy, nhanh chóng rời khỏi nàng.

Thẩm Giai Nghi vuốt mặt mệt mỏi, ngửa đầu lên trời thở dài một hơi...

...

Cứ như vậy ba ngày... năm ngày... bảy ngày...

Thẩm Giai Nghi không cách nào nói chuyện được với Lăng Nhược Ca. Cho dù có là hiểu lầm, cũng là nên cho nàng cơ hội giải thích. Mỗi một lần nhìn thấy nàng, đều là lạnh nhạt rời đi. Điện thoại cũng không trả lời, đến nhà, nhất định sẽ không cho nàng vào.

Hứa Tĩnh Văn lại càng ôn nhu thể thiếp, rất thông cảm, cũng rất yêu chiều nàng. Bồi nàng đến trường, bồi nàng đi ăn trưa, bồi nàng cũng thảo luận, thế nhưng lúc nào Thẩm Giai Nghi cũng như người vô hồn, ngược lại rơi vào mắt Lăng Nhược Ca lại là một bộ dạng rất hưởng thụ.

Tình chàng ý thiếp, sát cánh kề vai...

Đáng hận!

Cho nên, Lăng Nhược Ca càng không để ý, Thẩm Giai Nghi càng khẩn trương, mà Hứa Tĩnh Văn lại vẫn như vậy duy trì tĩnh lặng.

...

_Xem ra ngươi so với một năm trước càng thành thục giỏi giang hơn, vừa trở về đã nắm được cơ hội hợp lại với Giai Nghi nhà ta.

Hạ Linh Doang đặt tách café xuống bàn, âm thầm thưởng thức. Cũng thật có phúc cho con bà khi xung quanh toàn là mỹ nhân lởn vởn, còn là mỹ nhân lợi hại mưu trí. Những tưởng sau sự cố vừa rối Lăng Nhược Ca sẽ ghen lồng lộn lên, sau đó từ mặt con gái yêu của bà, quăng nó lại cho bà để bà tuỳ ý đem đi thả, nhưng là Lăng Nhược Ca lại như vậy tâm bình như nước, mà nhân vật trong màn kịch kia, lại cũng như thế không chút động tĩnh nào.

Coi như là có chút trái ý muốn.

_Cũng vẫn chưa bằng người, dùng kế li dán. Một đằng muốn huỷ quan hệ tốt đẹp của con gái người cùng tình nhân, một đằng lại muốn nàng quay sang nghi ngờ ta, khiến mối quan hệ của ta và nàng càng thêm xa cách.

Hảo nữ nhân a, thật thông minh.

_Xem ra ngươi thông minh hơn rất nhiều. Nếu trước đây cũng như vậy, có lẽ bây giờ có thể quấn quýt bên Giai Nghi rồi. Đáng tiếc, ngày đó tình cảm của các ngươi quá yếu ớt. Ta dùng một chuỳ, liền khiến tan nát thê thảm.

Nào có là một chuỳ, chính là năm lần bảy lượt tính kế! Thực là một lão hồ ly!

_Ngươi làm tất cả những điều này, có từng nghĩ đến Thẩm Giai Nghi hay không. Nàng không còn là tiểu hài tử, nàng có yêu có hận, có cuộc sống của mình. Ngươi muốn nàng chết già trong bức tường mà ngươi gầy công xây dựng sao?

_Phải!

Hạ Linh Doanh bất chợt đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói.

_Ta thà giết chết nó, cũng không cho phép nó yêu một nữ nhân!

...

Hứa Tĩnh Văn cười, nhìn theo bóng lưng Hạ Linh Doanh. Ngụm trà trong miệng cũng trở nên đắng chát, không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Đừng quên ngươi cũng chỉ là một nữ nhân.

...

_Tĩnh Văn, lần này lại được 100 điểm.

Thẩm Giai Nghi vui vẻ cầm bài kiểm tra, tung tung vẫy vẫy trước mặt Hứa Tĩnh Văn. Mệt cho nàng ngày đêm rèn luyện cực khổ, ôm về một rổ điểm giỏi, Hứa Tĩnh Văn trước kia còn không có được như nàng.

_Được rồi, vậy bây giờ muốn gì, nói một chút, đại tỷ sẽ thưởng cho ngươi.

Hứa Tĩnh Văn hào phóng mỉm cười.

_Ai nha... -Thẩm Giai Nghi bắt đầu đỏ mặt. Không biết là nghĩ cái gì, vẻ mặt một hồi vui vẻ, một hồi bối rối.

_Thế nào, muốn đi ăn, hay đi mua đồ?

_Muốn... ta là muốn...

_Nói mau a...

Hứa Tĩnh Văn cười, nhào lên đè Thẩm Giai Nghi xuống giường, vỗ vỗ má nàng.

_Muốn hôn ngươi một cái a.

_Cái gì?! Không thể... ưm...

...

_Ngươi bây giờ quay về là vì cái gì?

_Muốn hôn ngươi một cái, có được không?

...

Thẩm Giai Nghi nhìn Hứa Tĩnh Văn trước mặt, như vậy bình thản nói muốn hôn mình, lời nói lại như vậy quen thuộc. Có lẽ, trong quá khứ, mình đã từng rất nhiều lần như vậy thỉnh cầu nàng, nhưng nàng đều là cự tuyệt, lại bị mình cưỡng bách. Ngày hôm nay, khi mọi thứ đã dần thay đổi, trái lại người nói câu đó lại không phải mình. Đáy lòng nàng như vậy nổi lên chút gợn sóng.

Hứa Tĩnh Văn cầm lấy khăn lau nước trên mặt nàng, lại cúi xuống muốn cởi áo khoác đang ướt của nàng, nhưng là bàn tay đưa lên giữa chừng vẫn kịp thời buông xuống. Thẩm Giai Nghi là người có lòng tự trọng, nàng không phải là kẻ mình thích thì đến, không thích thì đi, chừng nào nàng nghĩ chưa thông thì tốt nhất đừng động vào nàng.

Ba năm, đủ cho Hứa Tĩnh Văn hiểu con người này, cũng là cho nàng hiểu ra nàng có bao nhiêu yêu người đó. Đáng tiếc, nàng trước đây quá yếu đuối, bây giờ, có lẽ lại càng hèn nhát hơn.

Thẩm Giai Nghi ho nhẹ, xoay lưng tự cởi áo khoác ngoài, cởi luôn áo trong, thay một bộ đồ khô ráo. Hương thơm ấm áp quen thuộc khiến nàng có chút choáng váng. Ngày trước, Thẩm Giai Nghi vẫn thích chui vào trong chăn của Hứa Tĩnh Văn, tham luyến hương thơm của nàng, thực sạch sẽ. Nàng sẽ luôn đứng ở đó, cười mình trẻ con, cười mình còn quá nhỏ...

... bây giờ, vẫn như thế hay sao...

_Uống nước canh đi.

Hứa Tĩnh Văn đẩy cho Thẩm Giai Nghi chén canh nóng trước mặt. Một ngày trời đội mưa trước nhà Lăng Nhược Ca không có kết quả, đúng lúc trở về lại gặp Hứa Tĩnh Văn. Nàng có lẽ cũng đã đứng dưới mưa chờ mình lâu như mình chờ ai đó, đôi mắt nâu sáng lay động, hãm trong đó bao nhiêu tình cảm, lâu dần trở nên sâu đậm.

Lúc nhìn chén canh nóng là loại món ăn mình thực yêu thích, khoé mắt của Thẩm Giai Nghi không nhịn được nữa trở nên cay đỏ. Nàng vẫn nhớ. Vẫn như vậy để ý mình. Chỉ có mình ngây thơ, tin vào sự chia cắt đó, nhẫn tâm đem tất thảy quên hết sạch.

Trước đây dù có ốm đau gì, nặng nhẹ như thế nào, Hạ Linh Doanh cũng rất ít khi có mặt chăm sóc mình, chỉ toàn sai ai đó rảnh rỗi, hoặc Thẩm Kì Phong hậu đậu mua cho mấy hộp cháo lạnh ngắt quăng cho mình. Từ khi Hứa Tĩnh Văn đến, cơm nàng ăn là do người kia nấu, áo nàng mặc là do người kia giặt. Thậm chí, ngủ qua đêm cũng là cùng giường, đi đến trường cũng chung một xe, mua gì cũng nhớ đến nàng, ăn gì cũng dành phần nàng.

Thật ra ngẫm nghĩ lại, vẫn là Hứa Tĩnh Văn đối xử với nàng thật tốt, thật cưng chiều... mới như vậy đi sâu vào lòng nàng.

Thẩm Giai Nghi nhìn vào chiếc nhẫn bạc sáng bóng trên ngón áp út của Hứa Tĩnh Văn, cười nhạt.

_Ngươi vẫn giữ nó sao? Ta còn tưởng ngươi ném mất rồi.

Hứa Tĩnh Văn cười, xoa xoa mặt nhẫn trơn láng. Đây là món quà đầu tiên, cũng là món quà duy nhất mà Thẩm Giai Nghi tặng nàng. Nàng thực trân trọng. Lúc Thẩm Giai Nghi đeo nó vào tay nàng, cảm giác ấm áp hạnh phúc đó, suốt đời nàng cũng không thể quên. Cứ như vậy mang theo hơi thở của Thẩm Giai Nghi, chưa từng rời khỏi.

_Trước đây đúng là đã đánh mất, nhưng tìm lại được rồi. Tất thảy đều tìm lại được.

...

Lăng Nhược Ca nhìn trời mưa có chút nóng lòng, cũng không biết tiểu tử ngốc kia còn đứng ở đó không. Thật là rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao, suốt ngày cứ bám dính lấy nàng. Xua không biến, đuổi không đi. Trời mưa lớn như vậy, nếu nàng không xuống, có phải sẽ đứng hết đêm hay không?

Lăng Nhược Ca chạy vội xuống lầu, túm lấy chiếc dù bên cạnh cửa, lập tức đẩy cánh cửa mở toang.

Trống không...

Lăng Nhược Ca thở dài, tất cả những gì nàng có thể cảm nhận, chỉ là những hạt nước mưa lạnh lẽo hắt lên trên mặt, cùng một khoảng không tối tăm trống trải.

Ngươi đi rồi sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net