Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26



Thẩm Giai Nghi nhìn Lăng Nhược Ca bằng ánh mắt như không thể tin được. Nàng ghen, tất nhiên là ghen. Lại từ chính miệng người kia thú nhận, có biết bao đau lòng?! Đến chạm vào người Lăng Nhược Ca cũng là một loại xa xỉ, huống chi là hôn. Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến Thẩm Giai Nghi muốn đi giết người.

Thẩm Giai Nghi muốn dựng người kia dậy, ôm mặt hu hu khóc, than thân trách phận. Kẻ bạc tình, kẻ trăng hoa, ngươi lại có thể hồng hạnh xuất tường, đối với ta làm chuyện có lỗi. Nhưng mà Lăng Nhược Ca ăn ngon, uống say, lại ngủ kĩ quá, nào có biết nỗi khỗ kia của tiểu tức phụ, khiến nàng ta giận muốn đỏ mắt mà không làm được gì.

Thẩm Giai Nghi cứ ngồi bên cạnh Lăng Nhược Ca như vậy, đến 12 giờ đêm thì chịu không nổi nữa, liền lao lên đè Lăng Nhược Ca ra, muốn sốc nàng tỉnh mộng, hỏi cho ra lẽ, nhưng là bỗng nhiên nghe "đinh" một tiếng, điện thoại người kia bật sáng. Trong đầu Thẩm Giai Nghi lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ, kẻ nhắn tin kia, chính là hắn!

"Tiểu ca, thiếp hôn tuyệt chứ?!"

Thẩm Giai Nghi đứt mạch máu, run run cầm điện thoại, ba chữ kia như chùy đánh mạnh vào đầu.

Lâm-Như-Nguyệt!!!

Sáng hôm sau, Lăng Nhược Ca từ trên giường Thẩm Giai Nghi quằn quại thức dậy. Nếu như đêm qua Hạ Linh Quân không nổi hứng muốn uống rượu với Lâm Như Nguyệt rồi kéo theo nàng, nàng cũng sẽ không say đến như vậy. Lăng Nhược Ca bị Lâm Như Nguyệt trêu chọc giận đến tái mặt, muốn uống liền uống, không ngờ nàng chưa gục thì Lâm Như Nguyệt cùng Hạ Linh Quân đã nằm lăn ra bàn.

Thật là một cặp trời sinh giống nhau, quỷ nhát gan! Còn dám thách thức nàng.

Cứ như vậy say say tỉnh tỉnh, không biết làm sao lại đi đến trước nhà Thẩm Giai Nghi. Nàng nhớ mình đã đi rất lâu, mỗi bước chân mệt mỏi lại nhớ đến con người ngốc nghếch kia, từng đường nét cứ như vậy hiện lên thật rõ ràng, không biết từ lúc nào đã chiếm một chỗ thật lớn trong lòng nàng.

Lăng Nhược Ca hiểu, mình thật sự yêu nàng.

Nàng chỉ cần dùng những hành động nhỏ nhất, kín đáo nhất, quan tâm mình, mình sẽ liền như vậy rung động thật sâu. Kì thực, Thẩm Giai Nghi vẫn luôn xinh đẹp, tài giỏi và đáng yêu như thế. Còn nàng, đến cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, mềm lòng.

Lăng Nhược Ca tự cười chính mình, đưa tay lên xoa xoa tóc. Có một người như vậy ở bên cạnh, nàng không cầu gì hơn nữa.

Loạng choạng bước ra cửa, nhìn xung quanh một màu tĩnh lặng lạ thường, cũng rất dễ nhận ra bóng lưng quen thuộc đang ở kia bất động. Lăng Nhược Ca đá đá chân, mang đôi dép bông đã để sẵn trước cửa, nhẹ nhàng tiến ra sau người Thẩm Giai Nghi.

Hù!

Ai nha~ không giật mình sao. Mất hứng?! Vì cái gì... ta... ta cùng lắm có lẽ chỉ ói lên người ngươi vài phát... hừ, không nói chuyện, mặc kệ ngươi.

Lăng Nhược Ca đẩy đẩy vai Thẩm Giai Nghi, chỉ thấy người kia lạnh nhạt quay người, liền nghĩ có lẽ nàng giận lẫy mình, cũng không phiền tới nàng nữa, nhào vào nhà tắm ngâm mình cho thoải mái.

Nàng cứ như vậy hưởng thụ, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn uống no nê, cho đến khi trở lại phòng khách thì không thấy Thẩm Giai Nghi đâu nữa. Bất chợt có cảm giác bất an trong lòng...

Thẩm Giai Nghi không phải loại người tùy ý thờ ơ mình như vậy. Nàng biết, nếu người kia không thích, liền sẽ mở miệng nói. Nếu không quấn quýt mình, thì sẽ chính là bày trò muốn mình quấn quýt nàng. Thế nhưng bây giờ Thẩm Giai Nghi chủ động tách khỏi nàng, nàng mới cảm thấy loại hành động này thật đáng sợ, có thể ảnh hưởng nàng sâu như thế.

Cuối cùng thì đã có chuyện gì?!

Lăng Nhược Ca nhíu mắt nhìn điện thoại mình lơ đãng đặt trên bàn.

...

Lăng Nhược Ca nghiến răng.

Trường đại học có thể rộng, nhưng cũng không thể rộng đến nỗi nàng đi tám vòng rồi mà cũng không gặp Thẩm Giai Nghi chứ. Chính là cố ý trốn nàng sao?! Tiểu tử, ta chính là dù có lỡ hôn người khác, cũng không có như ngươi... qua đêm... qua đêm với Trầm Đình!!!

Lăng Nhược Ca ôm trán, chưa bao giờ cảm thấy khinh bỉ bản thân mình như vậy, lại vì người kia hiểu lầm mà luống cuống đến không làm được gì. Lâm Như Nguyệt từ xa nhìn thấy lăng Nhược Ca thất thần, cũng thật là hưởng thụ bộ dáng đáng yêu này của nàng, còn mạnh dạn tiến đến đá đá lông mi, cười đầy giảo hoạt:

_Thế nào Tiểu Ca, ngươi đang nhớ ta sao.

Lăng Nhược Ca nhìn thấy Lâm Như Nguyệt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nếu không phải nàng như vậy nói chuyện ái muội, Thẩm Giai Nghi đã không lạnh lùng với mình. Đáng hận. Đều là nữ nhân ba mươi, không thể sống có đạo đức hơn hay sao!

_Ai nha, đang mắng ta sao. Không lẽ tiểu thiếp nhà ngươi phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi. Ôi, không sao không sao, ta nhất định sẽ không ủy khuất ngươi như nàng. Về đội của ta đi Lăng Lăng.

Lăng Nhược Ca mím môi tức giận, ném xấp tài liệu vào mặt Lâm Như Nguyệt. Thật phiền phức. LÂm Như Nguyệt nhếch môi mỉm cười, nếu không phiền phức, đã chẳng phải là nữ nhân.

...

Thẩm Giai Nghi bật lên điện thoại, lại tắt điện thoại. Nàng chính là mâu thuẫn như vậy, muốn gặp người ta, nhưng là lẩn tránh, tránh, nhưng lại muốn người kia gọi cho mình. Người kia gọi tới, liền nhẫn tâm như vậy đem điện thoại tắt đi. Đúng lúc nàng thu đủ dũng khí muốn gọi cho người kia, thì hiệu trưởng lại gọi nàng.

Hạ Linh Quân vướng lịch dạy, cho nên hiệu trưởng đặc cách cho Thẩm Giai Nghi đến thảo luận với lớp sinh viên mới vào trường. Vì chưa là giảng viên, tất nhiên Thẩm Giai Nghi sẽ không chọn những chủ đề liên quan đến kiến thức chuyên môn. Nàng tuy nghiêm túc, nhưng cũng là rất thoải mái đưa ra đề tài để nói chuyện. Trong mắt các sinh viên của nàng thì khỏi cần bàn tới, Thẩm Giai Nghi tựa như nữ thần không ngừng tỏa ra hào quang.

Lăng Nhược Ca đi ngang qua hội trường, bất chợt bắt được giọng nói trầm ấm quen thuộc. Thì ra nàng ở nơi này. Cứ như vậy tĩnh lặng ngắm nhìn. Thẩm Giai Nghi một thân trang phục đen trầm tĩnh, tay áo xắn lên vài vòng, đứng trên bục giảng mỉm cười hòa ái. Hóa ra, Thẩm Giai Nghi đã trưởng thành nhiều như vậy. Hương vị thành thục trầm ổn đó, đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Ca mới cảm nhận được. Thẩm Giai Nghi luôn là như vậy, cho nàng cảm giác ngưỡng mộ, cũng là thực tự hào, yêu thương.

Lăng Nhược Ca lẳng lặng tiến vào phòng, ngồi ở một vị trí xa tận cuối lớp, thế nhưng trong mắt nàng vẫn có thể nhìn rõ người kia, cảm nhận nụ cười ấm áp của nàng, nghe nàng nói, hết thảy đều tươi đẹp, thuần khiết như vậy.

Thẩm Giai Nghi nhìn lớp học đông rộn ràng, những ánh mắt say mê sáng ngời chăm chú nhìn nàng, mới hiểu được cảm giác của Lăng Nhược Ca khi đó vì sao đối với mình lại có ánh mắt nuông chiều, sủng nịnh như vậy. Chính là cảm thấy những đứa trẻ này còn quá nhỏ bé, quá thuần khiết, khiến mình cảm thấy trưởng thành hơn rất nhiều, tự nhiên muốn đem tất cả yêu thương, che chở, tận lực muốn dùng hết tài năng của mình mà bồi dưỡng, truyền được nhiệt huyết của mình vào từng hơi thở thanh xuân, cứ như vậy tốt đẹp, như nàng lúc đó mà mình âm thầm ngưỡng mộ.

Đối với Thẩm Giai Nghi, trường học mãi là một nơi tpt61 đẹp như vậy. Cho đến tận sau này, nàng vẫn luôn cảm ơn vì điều đó, nơi cho nàng những kí ức đẹp nhất của cuộc đời cùng với Lăng Nhược Ca.

...

Tiết học gần kết thúc, Thẩm Giai Nghi hỏi mọi người có câu hỏi gì không, cả hội trường lớn vỗ tay ầm ầm, thế nhưng, cũng có một cánh tay dũng cảm đưa lên thật cao, đến nỗi tít ở cuối phòng mà vẫn thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Thẩm Giai Nghi vui vẻ đi đến cuối phòng, đến khi nhận ra chủ nhân của cánh tay kia là ai thì dù có muốn trở lại cũng không thể nữa.

Nụ cười của nàng trở nên méo mó, trong lòng bỗng dưng khẩn trương kì lạ. Thẩm Giai Nghi vẫn sẽ luôn là có cảm giác như vậy, dù lúc này ai cũng nghĩ Lăng Nhược Ca chỉ là một sinh viên năm nhất, chính nàng cũng dùng thân phận này để ngồi ở đây, đối mặt với Thẩm Giai Nghi, nhưng có một sự thật không hề thay đổi đó là Lăng Nhược Ca là lão sư của nàng, chính là lão sư vĩ đại nhất trong lòng nàng, nàng yêu người đó, cũng chính là nể phục người đó.

Ai lại không sợ một con cọp mẹ như Lăng Nhược Ca.

Bạn học xung quanh nhìn Lăng Nhược Ca bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó cảm giác người này có chút quen quen. Tuy nhiên, không mấy ai nhận ra được lão sư tài hoa xuất chúng của họ, vì nàng chỉ dạy cao học cùng sinh viên năm cuối, lại thêm hào quang của thẩm Giai Nghi ngày khai giảng quá ư chói lóa, Lăng Nhược Ca lại trẻ đẹp như vậy...

_Ta nghe ngươi nói thật hùng hồn, thật thuyết phục, cũng thật hăng say. Nhưng là có lời đồn a, bạn học Thẩm ngày còn đi học, không những kiến thức uyên thâm, mà còn chăm chỉ trau dồi thêm các thể loại như AV, 18+ movie, hình ảnh cực nét, âm thanh cực sống động. Không biết bạn học Thẩm thực hành những kiến thức có được từ video này như thế nào, có thể chia sẻ một chút được không.

Thẩm Giai Nghi nín lặng, tím mặt nhìn Lăng Nhược Ca dào dạt đắc ý. Còn hội trường, hiển nhiên bùng nổ. lão sư, ngươi hỏi ta sao, ta là vì ngươi nên mới trau dồi đó. Thực hành a?~ Ta không ngại cùng ngươi, cả ngày lẫn đêm luyện tập!

Nhưng mà, Lăng Nhược Ca ngươi quên a, ta là học trò ngươi, dĩ nhiên cũng phải lợi hại.

_Vấn đề này đương nhiên cần học rộng, hiểu sâu, không những tốt cho mình, còn tốt cho đối tượng của mình a. Bạn học này, nếu ngươi tò mò, có thể hẹn ngươi chín giờ tối nay tại nhà ta. Ta sẽ tận lực chỉ bảo!

Thẩm Giai Nghi nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lăng Nhược Ca, cúi đầu ghé sát tai nàng, cười nói: "Nếu ngươi học tốt, ta thậm chí còn có thể miễn phí vô thời hạn"

Sinh viên a, nghe đến đây không phải cười điên đảo, cũng là tâm phục khẩu phục vị học tỷ thông minh táo bạo này.

...

Cả ba người trong phòng đều có thể nghe thấy tiếng quạt máy ro ro. Thẩm Giai Nghi ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Như Nguyệt động tác thật trìu mến thay băng cho Lăng Nhược Ca. Cũng không ai nghĩ Thẩm Giai Nghi lại im lặng như vậy, Lăng Nhược Ca băng bó xong, nàng liền không nói một tiếng, quay người rời đi.

Lăng Nhược Ca cảm giác mất mác nhìn theo bóng lưng kia, sau đó thở dài, quay lại nói với Lâm Như Nguyệt.

_Ngươi có thể hay không đừng đùa giỡn ta như vậy? Ngươi rõ ràng không thích ta, vì sao cứ muốn ta gặp rắc rối.

_Cuộc đời này nếu êm đềm như vậy, không phải sẽ thật thiếu thú vị sao. Ta chính là nhàm chán như thế đó, nếu nàng yêu người nhiều, ngươi cũng chẳng cần lo lắng làm gì.

Lâm Như Nguyệt mỉm cười, nhấp một ngụm trà. Thật ra tiểu hài tử này không đối với nàng chất vấn hay bày tỏ thái độ, đã là khiến nàng rất ngạc nhiên. Gương mặt lạnh lùng đó, có đôi chút khiến cô nhớ đến một người trong quá khứ, cũng là giữ cho đến hiện tại chưa bao giờ nói ra. Lâm Như Nguyệt thật sự không cố ý trêu đùa Lăng Nhược Ca dai dẳng như vậy, nhưng là vì thái độ lo sốt vó của nàng làm cô hứng thú, mà bấy lâu nay, chưa có chuyện gì khiến cô vui vẻ như vậy.

_Ta không sợ, ta chỉ không muốn nàng cảm thấy buồn phiền. Nàng vốn không nên là một người trầm tĩnh như vậy.

...

_Giai Nghi, ngươi có chuyện buồn sao.

Hứa Tĩnh Văn khẽ chạm lên tay nàng đang đặt trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve. Thẩm Giai Nghi cười, lắc đầu. Nếu như Lăng Nhược Ca cùng nhìn ra tâm trạng của mình khi đó như Hứa Tĩnh Văn, có lẽ mình đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bởi vì sâu trong long Lăng Nhược Ca vẫn coi nàng là một đứa trẻ, cho nên, không hiểu được cảm nhận của nàng. Cũng có thể, do nàng yêu người kia quá nhiều, nên mới cảm thấy mất mát như thế.

_Việc đi Ba Lan với ta, mẹ ngươi không nói gì sao.

Hứa Tĩnh Văn bất chợt lên tiếng. Trước kia, Hạ Linh Doanh không phải là chán ghét Hứa Tĩnh Văn, thì cũng là luôn muốn tách nàng ra khỏi Thẩm Giai Nghi sau khi biết chuyện các nàng yêu nhau. Hạ Linh Doanh dày công thực hiện xảo kế của mình, cũng đến một ngày Hứa Tĩnh Văn không chịu được, buộc phải rời xa. Thế nhưng lần này trở về, không những không thấy yêu bà bà quấy nhiễu, còn là bốc hơi không dấu vết. Xảy ra nhiều chuyện, Hạ Linh Doanh cũng chỉ thoắt ẩn thoắt hiện, làm cho Hứa Tĩnh Văn có chút nghi ngờ.

Hứa Tĩnh Văn không biết tại sao Hạ Linh Doanh lại bài xích chuyện nữ nhân yêu nhau đến vậy. Có lẽ là thấy chướng mắt, nhưng cũng không phải vì bà là con người bảo thủ truyền thống. Nếu như vậy, không phải vì ngày trước, Hạ Linh Doanh cũng từng yêu nữ nhân, cũng từng bị phản bội nên mới căm hận nhẫn tâm đánh gãy nhân duyên của con gái mình.

Dù sao, người phụ nữ thông minh xảo quyệt đó cũng không thể không đề phòng.

_Có lẽ không quá quan tâm đi. Vì dù cho là ở Quảng Châu hay Ba Lan, chúng ta vẫn không thường gặp nhau như vậy. Đến lúc cần thiết, bà ấy sẽ xuất hiện thôi.

Phải rồi, Hạ Linh Doanh kì thật rất biết xuất hiện đúng thời điểm.

...

Thẩm Giai Nghi đợi Hứa Tĩnh Văn ngủ rồi mới rời khỏi giường. Nàng đi quanh căn hộ mới của Tĩnh Văn, trong nhà thực sạch sẽ gọn gàng, vốn như chủ nhân của nó, mang lại cảm giác thoải mái dị thường. Thẩm Giai Nghi nhìn quanh, có rất nhiều sách. Hứa Tĩnh Văn vẫn thích đọc sách như vậy, ngày trước cũng là nhờ nàng đọc sách, nên Thẩm Giai Nghi hỏi gì nàng cũng đều trả lời được, cho nên lúc đó cảm thấy Hứa Tĩnh Văn thực chất rất cao siêu, không chỉ là dùng kiến thức biết được trả lời nàng, mà còn dùng sự thông minh của nàng để đối đáp.

Một năm này, vẫn là nhớ đến nàng nhiều lắm, vẫn là yêu nàng nhiều lắm, thế nhưng Thẩm Giai Nghi cũng không phải thánh thần. Nàng yêu Tĩnh Văn, nhưng cũng một mực nhớ rằng người kia đã quay lưng với nàng trước. Cho dù có vì lí do gì, thì Hứa Tĩnh Văn cũng đã thực sự tổn thương nàng, mà nàng, tuyệt đối không muốn mình mềm lòng yếu đuối.

Nhưng đến lúc này, Thẩm Giai Nghi tự hỏi, có phải cách thức yêu của nàng đã sai rồi không, mới đem những người nàng yêu bức ra khỏi, cũng chính là tự tổn thương lấy mình.

...

Thẩm Giai Nghi rời khỏi nhà Hứa Tĩnh Văn, cũng không về nhà, lẳng lặng đi đến trường học. Nàng từ khi mới bước chân vào ngôi trường này, đã cảm thấy không khí nơi đây là tuyệt vời nhất. Có hơi thở của tuổi trẻ, có sức sống nhiệt huyết, cũng có an tĩnh thanh bình. Nàng từ đây mà trưởng thành, từa đây lưu giữ những kí ức thanh xuân, cũng từ đây bắt gặp được người mình yêu, chưa đầy một năm, trải qua quá nhiều thứ.

Bước chân chầm chậm lướt qua từng hành lang, từng lớp học, cảm nhận làn gió thanh mát, thổi bay những phiền muộn trong lòng.

Bỗng nhiên, nhìn thấy một đốm sáng.

Ai nha, trường chúng ta thật có phúc, vẫn còn có lão sư siêng năng đến vậy.

Đi đến nơi tỏa ra ánh sáng kia, cuối cùng không khỏi bất ngờ. Là nàng. Lăng Nhược Ca đang nghiêng đầu bên một chồng giáo án lớn, say ngủ.

Thẩm Giai Nghi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đến bên cạnh nàng.

Lăng Nhược Ca xinh đẹp quá. Đó là một loại nhan sắc của an tĩnh cùng thành thục, hãm rất sâu, chon dấu rất kĩ, không dành cho những kẻ hào nhoáng hời hợt. Thật ra Thẩm Giai Nghi cũng đã nhận ra, chẳng qua là Lâm Như Nguyệt ác ý trêu đùa mà thôi, thế nhưng người này cũng như vậy không kiên trì theo đuổi nàng, giải thích cho nàng, hoặc là mắng nàng hồ đồ, chỉ là lặng lẽ dõi theo, cũng như vậy im lặng nhẫn nhịn sự lạnh lùng của nàng.

Nếu người ta đã không nguyện ý nghe, nàng cũng không phiền lòng đi giải thích.

Có đôi khi, Thẩm Giai Nghi có cảm giác, thật ra, Lăng Nhược Ca là yêu mình, thích mình, hay chỉ là một loại chiếu cố, thương hại, hay vì tội nghiệp mình quá kiên trì đeo đuổi nên mới mở lòng mà thôi. Cho dù nàng có cảm thấy Lăng Nhược Ca vì mình đau lòng, vì mình ghen, cũng vì mình mà giận dữ, nhưng là luôn cảm thấy không đủ.

Con người kì thực vẫn là tham lam như vậy...

Hệt như nàng lúc này.

Lão sư, ta thích ngươi nhiều như vậy, có bao giờ ngươi tự hỏi vì sao không? Mỗi lần nhìn thấy ngươi, trong lòng ta sẽ là một loại vui vẻ đến kì lạ, người cười hay ngươi khóc, ngươi tức giận hay ngươi buồn bã, ta vẫn sẽ như vậy ghi nhớ rõ từng chi tiết một. Ngươi sinh hài tử, ta cũng như có được một hài tử, ta yêu nàng vì ngươi cũng yêu nàng, mà nàng cũng yêu chúng ta. Ta mỗi ngày nhìn ngươi từ xa, cảm nhận trên người ngươi hương vị tươi đẹp của cuộc sống, tất thảy đều khiến ta tham luyến cùng trân trọng.

Thế nên, ta tự hỏi, ngươi có cảm thấy những gì ta cảm thấy hay không.

Thẩm Giai Nghi càng lúc càng tiến sát bên Lăng Nhược Ca, bàn tay nóng rực vén những sợi tóc mềm mại của nàng, để lộ ra gương mặt thanh tú với đôi mắt nhắm nghiền tĩnh lặng. Tim càng lúc gia tốc càng nhanh, Thẩm Giai Nghi chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như thế, ngay cả khi cùng HỨa Tĩnh Văn làm loại chuyện thân mật, cũng chưa từng khẩn trương thấp thỏm như vậy.

Nhưng là nàng đã liều, muốn liễu, cho nên, không chần chừ liền đêm môi mình chạm lên môi của người kia.

Ôn hương nguyễn ngọc, lập tức như sóng biển đánh vào nơi sâu nhất trong lòng nàng, khiến nàng run rẩy. Cảm giác như có hơi thở của Lăng Nhược Ca cuộn đến, thấm sâu vào người Thẩm Giai Nghi khiến nàng choáng váng, lòng tê rần, vẫn như vậy muốn giữ khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi...

Thật sự đã hôn nàng rồi...

Bóng của Thẩm Giai Nghi hắt lên mặt tường, soi chiếu hình ảnh nàng đang túng quẫn. Bất chợt, âm thanh quen thuộc vang lên khiến nàng giật bắn.

_Thế nào, hôn trộm người khác có kích thích không.

Lăng Nhược Ca ngồi dậy, áo khoác trên vai nàng trượt xuống, một bộ dáng uể oải xinh đẹp mê người. Thẩm Giai Nghi không tự chủ được nuốt xuống một ngụm, một câu cũng không nói được cho trọn vẹn.

_Lão... lão lão... lão sư... ngươi tỉnh a...

_Một câu đến hai ba chữ lão! Ngươi thực sự muốn hôn một bà già sao.

Lăng Nhược Ca thản nhiên chỉnh lại áo, đem tài liệu trên bàn sắp xếp lại, giống như là không để ý đến Thẩm Giai Nghi, thực ra trong lòng cũng như hài tử kia, rộn ràng muốn tắt thở. Nga, lão sư, nếu bà già nào cũng xinh đẹp như ngươi, ta nguyện sẽ hôn không tiếc nuối, hôn đến răng long đầu bạc, núi lở sông cạn a~

_Đã trễ thế này, sao ngươi không về. Tử Nhan ở nhà một mình sao?

_Nàng về nhà ông bà rồi. Còn ngươi, sao ngươi còn ở đây?

Thẩm Giai Nghi nhếch môi cười, ngồi xuống đối diện Lăng Nhược Ca, bàn tay nghịch ngợm sờ vào mấy vật đặt trên bàn.

_Không phải là ngươi tìm ta cả ngày sao? Ở đây cho ngươi nhìn một chút, còn không mãn nguyện.

Lăng Nhược Ca đánh vào tay của Thẩm Giai Nghi, ý muốn nói nàng đừng đụng đến đồ đạc trên bàn mình, sau đó cũng phủi phủi áo đứng lên.

_Đi thôi, ta đói rồi. Hạ Linh Quân mới vừa nhắn tin mời đi ăn đồ nướng, ngươi cũng đi cùng đi.

...

Thẩm Giai Nghi cùng Lăng Nhược Ca đến chỗ hẹn, không có ngờ là Hạ Linh Quan còn dắt theo Lâm Như Nguyệt. Yêu nghiệt kia như âm hồn không tiêu tán, vừa nhìn thấy Lăng Nhược Ca cùng Thẩm Giai Nghi thi đôi mắt đã sáng lên, rực rỡ như đèn pha. Thật không biết trong đầu nàng còn âm mưu bày ra những trò gì.

Thẩm Giai Nghi đang đói bụng, nên cũng không có quan tâm, liền đặt mông ngồi xuống. Quán xá bình dân, không khí rất thoải mái, bốn người ngồi một bàn tuy là có chút thù địch, nhưng là thù địch đến nỗi hòa hợp.

Hạ Linh Quân vừa lên tiếng bắt chuyện, mọi người đã bắt đầu thảo luận sôi nổi. Đúng là thế giới của phụ nữ thật đáng sợ, từ chuyện ngày hôm qua phu nhân hiệu trưởng đi đánh ghen, cho đến chuyện con mèo nhà Ngô lão sư sinh ra một lứa 10 con cũng đem ra nói được. Rồi lại là bài trường ca than thở của các lão sư, Lâm Như Nguyệt cùng Thẩm Giai Nghi cũng không ngoại lệ, đều sợ hãi lớp sinh viên sau này, vừa khôn lanh, vừa bạo dạn.

Đồ ăn vừa bưng lên, các mỹ nữ liền nghiêm chỉnh ăn uống. Lâm Như Nguyệt cùng Thẩm Giai Nghi là hai con sâu rượu, đương nhiên sẽ kêu vô số loại rượu bày la liệt trên bàn, thiếu điều cầm li lên hô hào đập phá như các đại hán.

Hạ Linh Quân và Lâm Như nguyệt bắt đầu ăn, cũng thật khinh bỉ nhìn Thẩm Giai Nghi đối với Lăng Nhược Ca thật thể thiếp. Hết đổ mồ hôi nướng hải sản cho nàng, lại bận rộn bóc vỏ tôm, cắt thịt, róc xương cá cho Lăng Nhược Ca. Thật giống như một tiện tỳ cao cấp, Lăng Nhược Ca ăn uống sung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net