Chương 27-28: Ta nhớ ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27: Tần Lãng.


Hôm nay ai cũng uống nhiều, thế nhưng không một ai say. Im lặng nhất vẫn là Hạ Linh Quân. Nàng một bên dìu tay Lâm Như Nguyệt, một tay chật vật nắm lấy túi xách của mình, nhìn Thẩm Giai Nghi cùng Lăng Nhược Ca.

_Các ngươi về cẩn thận, ta sẽ chiếu cố nàng.

_Được rồi, ngươi cũng cẩn thận.

Lăng Nhược Ca gật đầu, vỗ vỗ tay hạ Linh Doanh rồi cùng Thẩm Giai Nghi về.

Trên đường về Lăng Nhược Ca không mở miệng, Thẩm Giai Nghi cũng im lặng theo sau. Nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng là lời nói đến bên môi lại nuốt ngược trở vào. Thẩm Giai Nghi chưa bao giờ cảm thấy bản thân đáng hổ thẹn đến thế, khiến cho nàng trước mặt Lăng Nhược Ca có một loại cảm giác xấu hổ cùng hờn dỗi...

Muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng là, không biết nên nói cái gì... không biết nên như thế nào đối mặt.

Nàng cũng không thể trơ trẽn hỏi: Nhược Ca, ta hôn tốt sao. Nàng không phải Lâm Như Nguyệt, nữ nhân gần ba mươi như lang như hổ. Người ta còn là thiếu nữ thẹn thùng, không biết cái gì gọi là mặt dày theo đuổi...

Kì thực, nàng chính là mặt dày theo đuổi Lăng Nhược Ca, bám riết không tha. Thủ đoạn hết sức đơn giản, chỉ cần tần suất xuất hiện trước mặt lão sư của nàng càng nhiều, làm những trò càng đồi bại, sẽ khiến cho Lăng chủ nhiệm nghiêm túc của nàng ấn tượng thật sâu.

Đầu tiên là muốn nàng nhớ, sau đó chính là khiến nàng không thể nào quên được.

Hai người đi bộ một đoạn, đến gần một vũng nước, chiếc taxi đằng xa bỗng nhiên tăng ga, chạy vụt qua. Thẩm Giai Nghi không kịp nghĩ, liền vội vã tiến tới, dang tay che cho người trước mặt. Kết quả "ào" một cái, sau lưng nàng, từ đầu tới chân ướt không còn một mảnh. Thẩm Giai Nghi âm thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông tên tài xế, mắt lưng tròng cười cười với Lăng Nhược Ca.

_Ai nha, ướt hết rồi.

Lăng Nhược Ca đứng trước Thẩm Giai Nghi đang nở nụ cười ngốc nghếch, trong lòng trăm ngàn tư vị. Rất thương nàng, nhưng cũng rất ghét nàng. Nói làm mặt lạnh liền như vậy lạnh, suốt một ngày, không thèm để ý đến mình, khiến mình tìm nàng thật khổ sở. Sau đó thì sao, đối với mình làm hành động lén lút, lúc này lại khiến nàng cảm động.

Dần dần, Lăng Nhược Ca cảm thấy chính mình thay đổi rồi, cảm xúc cũng vì người kia, vui hay buồn, chán nản hay lo lắng... Nàng chưa từng muốn mình là một người yếu đuối như vậy. Nhưng khi đứng trước Thẩm Giai Nghi, nàng chỉ cần là một người yếu đuối như vậy là đủ...

_Cởi áo khoác ra đi, đừng để bị nhiễm lạnh.

Lăng Nhược Ca muốn vươn tay giúp Thẩm Giai Nghi cởi ra áo khoác nhưng người kia lại bất ngờ nhoài người tới, sau đó nghiêng cả cơ thể áp xuống, vòng tay ôm lấy nàng.

Lăng Nhược Ca không nghĩ Thẩm Giai Nghi như thế lại ôm mình. Hương thơm nhàn nhạt trên áo nàng, cùng hơi thở ấm áp của người kia khiến Lăng Nhược Ca có chút dại đi, bất động. Cảm giác ấm áp cùng dễ chịu này, đầu tiên, cũng là duy nhất mà nàng có được. Nó không giống như cách cha mẹ hay Thẩm Kì Phong, Lăng Phi Phàm ôm nàng, nó không phải là tình than hgay sự quen thuộc đơn thuần...

Mà nó là tất cả những gì nàng mong muốn.

Lăng Nhược Ca đã phải chờ quá lâu để có thể đến được ngày này, cuối cùng cũng buông xuôi được tất cả, ngã vào lòng người kia, yên ổn suốt đời.

Yên ổn suốt đời, loại cảm giác xa xỉ như vậy, chỉ có kẻ giàu có nhưng Thẩm Giai Nghi mới có thể cho nàng.

_Nhược Ca, ta thật muốn đối với ngươi tỏ ra lạnh lùng, muốn bỏ mặc ngươi, muốn trả thù ngươi vì đã khiến ta cảm thấy thất vọng cùng buồn chán. Nhưng mà... ta làm không được. Ta biết ngươi đã tìm ta, cuối cùng ta cũng biết được ngươi sẽ vì ta mà yên lặng theo dõi. Ta biết Lâm Như Nguyệt trêu đùa ngươi, chẳng qua, ta chỉ muốn ngươi có thể đối với ta nhiệt tình một chút. Ta sai rồi... ta không nên trẻ con như vậy...

Thẩm Giai Nghi nói được một chút, sống mũi đã thấy cay cay. Nàng vì cái gì phải trần tình, vì cái gì muốn khóc đây. Nàng chỉ là vì không thể chịu đựng được cảm giác dày vò đó, nàng muốn Lăng Nhược Ca biết, kì thực, cho dù Lăng Nhược Ca có không quan tâm nàng, nàng vẫn sẽ như vậy ở bên cạnh người kia.

Ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy nàng, Thẩm Giai Nghi đã muốn làm điều đó.

Lăng Nhược Ca dụi mặt vào vai Thẩm Giai Nghi, hít một hơi thật sâu, như muốn thu hết hương vị trên người nàng, ghi nhớ từng chút một. Mùi hương này, giọng nói này, đã từ từ ngấm sâu vào tận xương tủy, khiến nàng càng ngày càng trầm luân không lối thoát.

Lời nói ngọt ngào của kẻ kia, chính là lời dụ hoặc chết người, khiến cho người ta muốn tin tưởng tuyệt đối, muốn mãi mãi ở trong sự bảo hộ đó, sự ấm áp đó. Là ảo giác cũng được, là hư vinh phù phiếm cũng được, nàng đã sớm không còn nhận ra nữa rồi.

Giai Nghi, ngươi biết không, ngươi là người duy nhất đến với ta lúc ta không có ai bên cạnh, lúc ta khó khăn nhất, ta luôn nhớ rõ điều này, chưa một khắc nào lãng quên. Cuộc đời của ta, có thật nhiều buồn tủi, ta đã từng yêu sai người, cũng là tin nhầm người, nhưng mà, ta đánh đổi nó bằng một thứ còn quý giá hơn gấp vạn lần những gì ta vốn có thể nhận được...

... đó là ngươi.

Người tốt nhất, cũng là độc nhất.

Trong lòng ta, người xảo quyệt như Hạ Linh Doanh có thể có hàng trăm người, người có thể phụ bạc ta như Thẩm Kì Phong có thể có hàng vạn người, người yêu thương chăm lo cho ta như Lăng Phi Phàm cũng có thể có hàng triệu người. Duy chỉ có ngươi là độc tôn vô nhị, ở trong lòng ta chính là một ngọn lửa vĩnh hằng. Những lời này, nếu để ngươi nghe được, ngươi chắc chắn sẽ chê cười ta, một nữ nhân yếu mềm, dài dòng và nhiều lời quá. Nhưng đó lại chính là những lời chân thật nhất, mà có lẽ, cả đời này ta sẽ khắc ghi trong tim mình.

Cho dù tương lai, có thể ta sẽ hối hận.

Nhưng hiện tại, ngươi là người khiến ta cảm thấy hạnh phúc nhất.

...

Hai tuần cuối ở Quảng Châu, Thẩm Giai Nghi ra sức bồi bên Lăng Nhược Ca, nhưng cũng không quên chăm lo cho Hứa Tĩnh Văn. Dù sao ở Quảng Châu này, Hứa Tĩnh Văn cũng chỉ có thể trông đợi vào một mình nàng, huống chi, vết thương trên lưng nàng cũng là vì do bảo vệ mình mà ra. Lăng Nhược Ca tất nhiên hiểu điều đó, có đôi khi sẽ cùng nàng đến thăm Hứa Tĩnh Văn, nhưng là luôn thấy Tĩnh Văn có chút không tự nhiên, ngay cả Lăng Nhược Ca che dấu tốt như vậy cũng bị nàng nhận ra.

Nữ nhân, chính là phức tạp như vậy.

Kì lạ chính là Lâm Như Nguyệt hồ ly tinh không có đến phá các nàng nữa. Yên bình như vậy khiến nàng có chút hồ nghi... Thi thoảng lại thấy nàng ta thơ thẩn ngồi một mình, không biết là nghĩ cái gì mà xuất thần đến vậy. Thẩm Giai Nghi phát chuyện ra chuyện lạ, bèn đi dò la, dò ngay đài của Hạ Linh Quân, chỉ thấy nàng đang uống nước thì lại sặc đến tận họng, mặt mũi đỏ bừng, khiến cho Lăng Nhược Ca cũng phải ngạc nhiên.

Dĩ nhiên là Thẩm Giai Nghi không có dễ dàng bỏ qua, dò la một chút, không ngờ lại biết được một tin kinh thiên động địa.

Chính là hai nữ nhân rắn rết đã phát sinh ra chuyện. Còn không ngờ Lâm Như Nguyệt là người nằm dưới. Thẩm Giai Nghi ngửa đầu cười lớn, cười như điên dại. Lăng Nhược Ca kéo lỗ tai của Thẩm Giai Nghi, không ngừng mắng nàng đừng nháo, thế nhưng cơ hội trả thù tốt như vậy, sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua.

Cho dù nàng biết, đem chuyện này ra đùa với Lâm Như Nguyệt cũng rất ti tiện.

Thế nhưng, ai bảo nàng ta bỉ ổi với nàng trước.

...

Mỗi lần chạm mặt Lâm Như Nguyệt, Thẩm Giai Nghi lại khẽ thổi gió qua tai nàng bốn chữ ngắn gọn nhưng súc tích vô cùng "Tuyệt đỉnh vu sơn". Không thể tưởng tượng nổi Lâm Như Nguyệt như vấy thế nhưng lại thẹn thùng. Không thể nào có thể diễn tả được hết sự hả hê trong lòng Thẩm Giai Nghi. Những lúc như vậy Lăng Nhược Ca chỉ lắc đầu cười trừ...

Cách vài ngày trước khi đi, Lăng Nhược Ca quyết lôi Thẩm Giai Nghi đi mua sắm với mình cho bằng được. Nàng nói nào là đi xa lâu như vậy, có lẽ dùng đồ ở đó không hợp, vẫn là mua một chút thứ quen thuộc để phòng hờ. Ngay cả băng vệ sinh Lăng Nhược Ca cũng nhét cho đầy xe hàng, trước khi lấy còn thật nghiêm túc hỏi Thẩm Giai Nghi:

Ngươi dùng lưới siêu thấm hay bông siêu mềm.

Có cần dùng loại đêm không. Chắc chắn rồi.

Thẩm Giai Nghi nhìn lão niên đứng bên cạnh lựa mua tã cho người già đang tủm tỉm cười nhìn mình mà máu nóng dồn hết lên cơ mặt. Im lặng nhìn Lăng Nhược Ca tất bật chọn mua đồ cho mình, Thẩm Giai Nghi bỗng có một loại hưởng thụ chưa từng có. Cứ đứng yên đó, ngắm nhìn những đường nét thanh tú kia, thỉnh thoảng nàng sẽ quay sang nhìn mình, hỏi ngươi thích loại này chứ, sau đó lại đọc một chút thông tin của nó, nói không ổn, nhiều chất béo quá, hay, loại này thực cay, ngươi không thích phải không.

Đến lúc tính tiền, cũng nhất thiết giành phần trước. Mua thật nhiều thứ, Thẩm Giai Nghi không khỏi xót xa, có lẽ hết cả tháng lương của nàng rồi.

Một ngày vật vã mua sắm, tưởng có thể về nhà thoải mái nghỉ ngơi hưởng thụ, không ngờ lúc ra bãi xe, cả hai lại đụng phải "nữ thần" không bao giờ mời mà cũng tới.

_Chu choa, Thẩm đại gia và cô Lăng đùi gà.

_Mẹ... đùa cái gì vậy.

Thẩm Giai Nghi híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh đang ôm tay một người đàn ông đẹp trai cao ráo, có chút giống với cá chủ tịch bệ vệ, mỉm cười hòa ái với mình. Hạ Linh Doanh khẽ đuổi khéo nhân tình, sau đó tươi cười như hoa nhìn Thẩm Giai Nghi, một hồi đánh giá.

_Thế nào, ăn ngon ngủ tốt, da thịt cũng hồng hào hơn. Lâu rồi mới có dịp gặp nhau, ta mời các ngươi đi ăn.

Lăng Nhược Ca trong lòng thầm gào thét, cảm ơn đại thẩm, chỉ cần mặt của ngươi tồn tại trên bàn ăn là ta thở không nổi rồi chứ ở đó mà nhai cơm, xin miễn cho ta đi. Lăng Nhược Ca trong đầu nghĩ, ngoài miệng rất nhanh từ chối, nhưng mà làm sao có thể thoát khỏi ma trảo của Hạ Linh Doanh, thế nên chỉ nửa tiếng sau, các nàng đã chễm chệ ngồi trong nhà hàng, trước mặt là một bàn đầy thức ăn phong phú.

Đối với Thẩm gia, một bữa ăn gia đình là vô cùng xa xỉ cùng quý hiếm, Thẩm Kì Phong thường phải đi công tác, công việc của Thẩm lão gia quá cố rất bận rộn, còn Hạ Linh Doanh ư, nếu không bạn tiêu tiền, chính là bận xài tiền, không cần biết có nhiều hay ít, mỗi khi bà ra đường đều phải đem theo hàng chục thẻ, mỗi thẻ cũng phải quẹt ít nhất một lần.

Thế nhưng, người phụ nữ đó, chưa bao giờ cạn tiền.

Tựa như lúc này đây...

_Cầm lấy cái này, mật mã ta đã gửi qua điện thoại của ngươi. Một tháng đi xa, có lẽ sẽ tiêu tốn vào nhiều thứ.

Thẩm Giai Nghi lạnh lùng nhìn thẻ tín dụng đặt ngay ngắn trên mặt bàn, im lặng không lên tiếng. Nàng chán ghét Hạ Linh Doanh dùng cách này để lo lắng cho nàng. Nàng không thiếu tiền, cái nàng thiếu, là thái độ của Hạ Linh Doanh, thế nhưng người phụ nữ kia mãi mãi không hiểu thứ nàng thật sự cần. Mà có lẽ, dù có hiểu, Hạ Linh Doanh vẫn sẽ không thay đổi.

Lăng Nhược Ca cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm có chút căng thẳng, liền với tay nắm lấy thẻ, nhét vào túi xách của mình. Hạ Linh Doanh thấy vậy liền mỉm cười, cầm lấy muỗng nĩa.

_Ăn thôi ăn thôi. Thật đói bụng.

...

_Giai Nghi, đừng cứng đầu nữa. Hãy hiểu cho mẹ của ngươi, nàng đến cuối cùng cũng là lo lắng cho ngươi mà thôi.

Lăng Nhược Ca quay lại, đưa tay chỉnh chỉnh vạt áo của người kia, dịu dàng nói. Nàng biết Thẩm Giai Nghi không hài lòng, nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Giai Nghi từ chối sự quan tâm đó, lạnh nhạt với mẹ của mình như vậy. Hạ Linh Doanh tuy cách thức có hơi trần trụi, nhưng kì thực không phải là rất thực tế sao.

_Ta biết. Nhưng ta không muốn muốn lúc nào bà ấy cũng đem tiền đến trước mặt ta. Thậm chí chỉ cần bà ấy hỏi han ta vài câu cũng là đủ lắm rồi.

Lặng Nhược Ca cười vỗ vỗ gương mặt phụng phụi của người kia. Thật là khó chiều! Không phải Thẩm Giai Nghi cũng rất thích tiền đấy sao, nếu không nàng ta sẽ không nai lưng ra, vừa quần quật trên trường, vừa lăn lộn ở bar Hồng Yến. Nói đến công việc của Thẩm Giai Nghi, Lăng Nhược Ca không khỏi nhớ đến lần đó chạm mặt Trầm lão bản. Ông ta thật trực tiếp nói với nàng, Thẩm Giai Nghi có thể làm ít đi, có thể về sớm hơn, nhưng tuyệt đối không được nghỉ. Trong lòng Lăng Nhươc Ca thầm khó chịu, nhưng cũng gượng cười.

Hừ, ngươi là đang giữ con rể sao.

Kì thực nàng cũng biết, Trầm lão bản cũng thực nhượng bộ đi. Có ông chủ nào lại phải đến gặp tận mặt bạn gái của nhân viên để xin cho nàng đi làm đâu. Cho nên, có được lời đảm bảo của Trầm Lượng, Lăng Nhược Ca cũng coi như là miễn cưỡng chấp nhận.

Thẩm Giai Nghi mặt chai như đế giày, nhất quyết đòi ở lại nhà Lăng Nhược Ca. Nàng không đuổi được đại gia hỏa kia về, liền ném nàng ra sofa. Thẩm Giai Nghi tắm rửa xong nhìn chăn mền đầy ngoài ghế thì tức tối lắm, móc điện thoại gọi cho Trầm Đình, ngọt ngào hỏi han, sau đó lại gọi cho Hứa Tĩnh Văn, ân cần ghi nhớ. Đến lúc định gọi cho Hạ Linh Quân, liền bị Lăng Nhược Ca ném gối vào mặt.

Ngươi định phá chuyện tốt của Lâm Như Nguyệt sao!

Cho nên, Thẩm Giai Nghi vui vẻ làm người tốt một lần này.

...

Hứa Tĩnh Văn ra viện trước ngày đi Ba Lan một hôm, Thẩm Giai Nghi cũng tận lực chăm sóc nàng. Bác sỹ nói Hứa Tĩnh Văn đã hoàn toàn bình phục, tuy nhiên giai đoạn đầu vẫn cần cẩn thận hơn. Hứa Tĩnh Văn mới hồi phục đã hăng hái mở tiệc ăn uống, muốn Thẩm Giai Nghi mời Sở Anh, Lăng Nhược Ca rồi gọi cả Hứa Nhan Nhan cùng đến.

Hứa Nhan Nhan học ở Thâm Quyến, tuy cùng ở Quảng Châu nhưng cũng không có thuận tiện qua lại. Lần này chị gái gọi tới, muốn ăn một bữa trước khi đi Ba Lan, nàng nhất định không thể vắng mặt. Thẩm Giai Nghi đã đến từ sớm, phụ giúp Hứa Tĩnh Văn chuẩn bị đồ ăn. Sân thượng chỗ Hứa Tĩnh Văn khá rộng, lại thoáng mát, Thẩm Giai Nghi bận rộn cùng Sở Anh kê bàn, trải vải lên, Hứa Nhan Nhan lại sắp xếp chén dĩa, không khí cực kì hòa hợp.

Khi Lăng Nhược Ca đến thì thức ăn đã sớm làm xong, Hứa Tĩnh Nhan đón nàng ở cửa, mỉm cười nhận lấy túi trái cây trong tay nàng. Hôm nay Lăng Nhược Ca cảm thấy đặc biệt có thiện cảm với Hứa Tĩnh Nhan, không biết là vì cái gì, chỉ là không còn miễn cưỡng như ban đầu nữa.

Lăng Nhược Ca đứng ở một bên xem bốn người bọn họ tất bật chuẩn bị những thứ cuối cùng, gương mặt của tất cả đều sáng lên trong đêm tối. Nàng cảm thấy giữa họ chính là những mối liên kết bền vững đáng ngưỡng mộ, tình bạn, tình yêu, lâu dần trở thành một loại lá chắn bền vững khó ai có thể phá vỡ được.

Họ là những người trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, năng lực, còn nàng, cảm thấy quãng thời gian đó của mình đã sớm vụt qua.

_Nhược Ca, lại đây.

Thẩm Giai Nghi bất chợt lên tiếng đánh gãy suy nghĩ trong lòng Lăng Nhược Ca, kéo nàng đến bàn ăn thịnh soạn. Đồ ăn còn nóng, nêm nếm rất vừa miệng, cũng là những món ăn quen thuộc, Lăng Nhược Ca vui vẻ thưởng thức, cũng tùy hứng đáp vài câu hỏi của Sở Anh và Hứa Nhan Nhan, thỉnh thoảng nhìn Hứa Tĩnh Văn cười. Nhưng nàng chợt nhận ra, cho dù nàng có cố gắng hòa nhập vào bầu không khí này như thế nào đi nữa, thì nàng vẫn cảm thấy mình không thuộc về thế giới của họ. Ngườ duy nhất nàng cảm thấy quen thuộc chỉ có một mình Thẩm Giai Nghi.

Thẩm Giai Nghi tuy đang rất vui vẻ, nhưng cũng không quên để ý đến Lăng Nhược Ca. Cảm giác nàng có chút kì lạ, nhân lúc mọi người không để ý liền kín đáo nắm lấy tay nàng đặt dưới bàn, xoa nhẹ, ân cần hỏi.

_Ngươi làm sao vậy, không hợp khẩu vị? Hay có chỗ nào không thoải mái? Để ta đưa ngươi về...

_Không sao...-Lăng Nhược Ca cười trấn an, nàng không muốn cắt đứt niềm vui của Thẩm Giai Nghi, càng không muốn phá hủy bầu không khí ấm áp của mọi người.-Có lẽ hồi chiều có ăn chút bánh nên bây giờ hơi no. Ngươi cứ ăn đi, đừng để ý đến ta.

Thẩm Giai Nghi nhìn Lăng Nhược Ca một hồi lâu, sau đó thở dài, lấy khăn ăn lau miệng, cười nhìn ba người còn lại, nhẹ nhàng nói.

_Đồ ăn ngon lắm! Cũng không còn sớm nữa, ta phải về chuẩn bị đồ. Sở Anh ngươi giúp ta ở lại dọn dẹp nhé. Mai ta sẽ lái xe qua đón ngươi, Tĩnh Văn. Nhan Nhan, sách ngươi muốn ta đã soạn sẵn, để ở dưới bàn trà, sử dụng chúng tốt nhé. Ta đưa Nhược Ca về, các ngươi cứ tiếp tục đi.

Nàng nói xong, cũng không đợi ai phản ứng, đứng dậy kéo Lăng Nhược Ca ra về. Lăng Nhược Ca có chút không ngờ được hành động của nàng. Thấy Hứa Tĩnh Văn thất vọng, nàng muốn giữ người kia lại nhưng Thẩm Giai Nghi rất nhanh cho nàng một ánh mắt lạnh lẽo áp bách, khiến nàng chỉ biết im lặng đi theo.

Thẩm Giai Nghi trầm mặc lái xe, đưa Lăng Nhược Ca đến sông Châu Giang. Con sông dưới những ánh đèn lung linh đầy màu sắc cũng trở nên lấp lánh. Thẩm Giai Nghi kéo Lăng Nhược Ca đến gần lan can, từ phía sau ôm lấy nàng, lặng lẽ siết chặt. Hành động dịu dàng kia khiến Lăng Nhược Ca có chút nói không nên lời, cũng hòa theo tận hưởng.

_Nhược Ca, ngươi không nên che dấu ta bất cứ điều gì. Ngươi không cần gạt ta. Ta muốn mang đến cho ngươi những thứ tốt nhất, cho nên, nếu không thích, không cần miễn cưỡng. Ta hiểu cảm giác của ngươi.

_Giai Nghi, xin lỗi... ta không nên làm ngươi mất hứng.

_Đừng nói vậy.-Thẩm Giai Nghi thấy Lăng Nhược Ca khẽ run nhẹ, đem nàng thiếp sâu vào ngực, chậm rãi nói.-Thật sự chúng ta không có được quá khứ của nhau, ta với ngươi, đều là những người có một khoảng trời riêng. Nhưng ta muốn ngươi có thể cảm nhận được, họ đối với ta là những kỉ niệm đẹp. Cho dù ta đã từng đau lòng, nhưng ta vẫn rất trân trọng điều đó. Ta đối với quá khứ của ngươi cũng như vậy...

... Đừng bao giờ cảm thấy ngươi đã từng không phải là một phần cuộc sống của ta, chỉ cần ngươi có ta của hiện tại, tất cả những gì còn lại sẽ đều là của ngươi.

...

Thẩm Giai Nghi đứng ở sân bay cùng Hứa Tĩnh Văn, trên mắt đeo một chiếc kính râm, che đi nỗi thất vọng trên mặt nàng. Hiệu trưởng, Ngô lão sư, Lâm Như Nguyệt, Hạ Tĩnh Doanh, lão Hổ chủ tịch hội sinh viên còn có Sở Anh đều ra tiễn nàng, riêng Lăng Nhược Ca là không. Mới sáng sớm, Lăng Nhược Ca đã nhận được một cuộc điện thoại từ Nhược Hoa Lăng mẫu, muốn nàng về nhà do Lăng Quân bỗng nhiên đổ bệnh.

Như vậy cũng tốt, khiến nàng đỡ lưu luyến hơn.

Lâm Như Nguyệt nhét cho nàng vài lọ thuốc trị bệnh thông thường, Hạ Linh Quân cũng đưa cho nàng một cái khăn choàng cổ, vui vẻ tiễn biệt.

Lên máy bay rồi, Thẩm Giai Nghi vẫn còn cảm thấy tiếc nuối. Trước lúc tắt điện thoại, có gọi cho lăng Nhược Ca một cuộc, nghe thấy giọng nàng nghẹn lại...

Không biết vì bệnh của Lăng Quân, hay vì tiếc nuối mình...

Thẩm Giai Nghi cứ chìm mãi trong âm thanh của con người kia, đi vào giấc ngủ...

... 


Rất lâu sau, khi nàng mở mắt, Hứa Tĩnh Văn liền nói cho nàng biết cả hai đã đáp xuống sân bay Ba Lan. Như vậy, đã thật sự cách xa Lăng Nhược Ca rồi.

...

Trường đại học nơi các nàng đến tiếp đón rất nồng nhiệt, tuy còn chút bỡ ngỡ nhưng vì sự thân thiện cùng hiếu khách của các sinh viên cùng giáo viên ở đây, Thẩm Giai Nghi và Hứa Tĩnh Văn cũng bớt lạ lẫm hơn. Bọn họ sắp xếp hai phòng kí túc xá cao cấp cho cả hai, Thẩm Giai Nghi sau khi thu dọn đồ đạc xong, liền cùng Hứa Tĩnh Văn đi ăn chung với mọi người.

Thật may mắn là giảng viên phụ trách hướng dẫn của các nàng là một Hoa Kiều, Tần Lãng. Thẩm Giai Nghi còn không nghĩ giảng viên này trẻ trung điển trai đến như vậy, giơ tay nhấc chân đều thật thân sĩ, vẻ ngoài sáng sủa anh tuấn còn hơn lão Hổ đệ tử nàng. Ôi, xem ra mỹ nam này sẽ khiến những tháng ngày ở Ba Lan của nàng bớt nhàm chán hơn.

Cùng Tần Lãng tham quan qua trường học, dự một lớp học, bận rộn đến chiều tối, Hứa Tĩnh Văn cùng Thẩm Giai Nghi chỉ đơn giản ăn nhẹ một chút, sau đó di dạo quanh khuôn viên trường.

Thẩm Giai Nghi muốn gọi cho Lăng Nhược Ca, nhưng là xuất ngoại nên số diện thoại cũng cần thay đổi mới liên lạc được, cho nên phải chờ đến ngày mai tần Lãng mới có thể giúp các nàng thông lại số. Có chút lo lắng, nhưng cũng đành bất lực. Hứa Tĩnh Văn quan tâm nàng, hỏi một chút chuyện, nàng cũng không có hứng thú đáp lại.

Một ngày như vậy trôi qua, khiến cho Thẩm Giai Nghi có chút mệt mỏi.

...

Điện thoại thông lại,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net