Chương 29 - 30: Kích thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Sư đồ luyến?!


Lăng Nhược Ca vươn những ngón tay thon dài chạm lên mặt Thẩm Giai Nghi. Một tháng đi Ba Lan, người này cũng trắng trẻo hơn rất nhiều, lại là gầy hơn rất nhiều, cảm giác mỏng manh hơn trước, không còn hai má nộn thịt mềm mại nữa, lại có chút xinh đẹp động lòng người. Trên miệng Thẩm Giai Nghi vẫn còn hằn rõ vệt sưng tím do cái tát của Lăng Quân. Lăng Nhược Ca xót xa chạm vào... sao cha lại có thể nhẫn tâm đánh lên gương mặt xinh đẹp mà nàng luôn yêu thương như vậy...

_Đừng nói những lời đó với ta! Không cho phép ngươi nói xin lỗi ta... Nhược Ca... chỉ cần ngươi thương ta là được rồi.

Thẩm Giai Nghi mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến Lăng Nhược ca đau lòng vô cùng. Nếu đã tổn thương, hà tất gì phải che dấu như vậy.

_Cởi áo khoác ra rồi lên đây.

Lăng Nhược Ca nằm sát vào một bên giường, kéo chăn lên, sau đó chỉ ngón tay về phía Thẩm Giai Nghi, lạnh lùng ra lệnh. Thẩm Giai Nghi nuốt nghẹn một ngụm, sau đó máy móc cởi ra dáo khoác, vụng về đặt trên ghế, lại cởi giày, hất hất tóc, nhẹ nhàng trườn lên giường.

Khi Thẩm Giai nghi vừa nằm xuống, liền cảm thấy hơi ấm của lăng Nhược Cal an tỏa khiến mình dễ chịu. Chỗ nàng nằm chính là chỗ mà Lăng Nhược Ca đã nằm, cho nên đặc biệt ấm và thoải mái. Cơ thể Thẩm Giai Nghi ngấm nước mưa, lại ở một lúc lâu ngoài rời lạnh nên có chút tê cóng, Lăng Nhược Ca đưa tay vòng ra sau lưng nàng, vỗ nhẹ, sau đó kéo chân lên thật cao, ôm nàng vào lòng.

_Ngủ đi.

_Nga~.

Thẩm Giai Nghi người cứng như khúc gỗ, hai mắt nhìn trân trần vào trần nhà. Nga~ lão sư, tay ngươi đang đè trên ngực ta.

_Nhược Ca...

_Chuyện gì?

_Xúc cảm thực tốt sao?

_Cái gì tốt.

_Tay ngươi đang đè trên ngực ta a... á... ngươi làm gì vậy... nếu hỏng rồi ngươi có đủ để đền cho ta không?!

_Câm miệng.

_...

...

Những tia sáng đầu tiên hắt vào gương mặt của Thẩm Giai Nghi khiến nàng nhíu mắt không tình nguyện thức dậy. Cho đến khi nhìn rõ mọi thứ, Thẩm Giai Nghi không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Lăng Nhược Ca đang nằm sát bên cạnh, một tay đặt ngang qua ngực nàng, một tay chống lên nửa người, chăm chú ngắm nhìn nàng.

Không biết đã nhìn nàng bao lâu rồi.

Thẩm Giai Nghi không khỏi cảm thấy cảm động, nhưng mà lăng Nhược Ca cũng không có cho nàng thỏa mãn như vậy, liền cầm khăn tay của mình ném lên mặt Thẩm Giai Nghi, bật cười khúc khích.

_Ngươi ngủ còn để chảy nước miếng, thật là một đứa trẻ hư!

Thẩm Giai Nghi sợ hãi vuốt vuốt khóe miệng, sau đó mới biết nàng lừa mình, muốn mắng nàng nhưng nàng đã nhanh chân chạy biến vào phòng tắm. Thẩm Giai Nghi ngây ra như phỗng, sau đó không biết nên chuồn đi hay chai mặt ở lại. Ngay lúc nàng đang phân vân thì cánh cửa bật mở.

_Lăng... Lăng bá mẫu...

Thẩm Giai Nghi xanh mặt, có cảm giác như bị bắt gian tại giường, cho dù thật ra nàng chẳng xơ múi gì được từ Lăng Nhược Ca. Không có như nàng dự đoán, Nhược Hoa Lăng mẫu tuy có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh trấn định, đóng ngay cánh cửa lại rồi khóa trái, vội đi đến bên giường nàng.

_Khỏe rồi sao... có muốn ăn gì không để ta mang lên cho...

Nhược Hoa vẫn còn nhớ cảnh tượng hôm qua khiến bà hoảng hốt như thế nào. Tuy bây giờ có chút ngoài ý muốn xuất hiện ở đây, nhưng cũng không thể lập tức đuổi đứa trẻ tội nghiệp này đi ngay được. Huống chi ngày hôm qua nàng còn vì con gái mình quỳ dưới mưa ba tiếng đồng hồ liền... phải ăn gì đã chứ!

Ai nha, thật là một mẹ vợ tốt bụng.

Đang lúc Thẩm Giai Nghi còn đang rối rắm không biết trả lời như thế nào thì Lăng Nhược Ca trở ra, có chút thẹn thùng khi mẹ mình ở đó, nàng nhanh chóng tiến tới, nói với Thẩm Giai Nghi.

_Ngươi trở về nhà nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ gặp ngươi ở trường học.

_Khoan đã, còn chưa ăn sáng...

_Mẹ, nếu nàng còn ở đây lâu hơn thì sẽ không còn cái mạng để mà nhai thức ăn đâu. Đi nhanh đi.

Thẩm Giai Nghi cười cười, ngượng ngừng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó từ cửa nào vào, liền ra bằng cửa đó. Nhược Hoa tròn mắt nhìn Thẩm Giai Nghi nhảy xuống từ lan can, sau đó vẫy tay chào mình, miệng không khép lại được. Quả thực là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, hèn gì áo nàng toàn vết cào rách. Ôi, đứa trẻ đáng thương.

_Cha sẽ không dễ dàng để con lại trường học đâu.

_Mẹ yên tâm, con có biện pháp của mình.

...

Biện pháp của nàng, thật khiến cho Nhược Hoa bất ngờ không thể tin nổi.

_Lăng Quân, chẳng phải là đã đến lúc ông nên trả nợ cho tôi rồi sao?

Hạ Linh Doanh vừa tao nhã uống trà, vừa lạnh lùng nói. Lăng Quân không ngờ người phụ nữ kia còn có thể quay trở lại đây làm khó ông như vậy. Lăng Nhược Ca ngồi một bên, cảm giác như mình đang được xem một cuốn phim quay chậm, không ngờ giữa cha mình và người phụ nữ gian xảo kia còn có một hiệp ước như vậy.

Lăng Quân rối rắm bóp chặt tờ báo, trong lòng là không cam tâm tình nguyện, nhưng hắn đành phải chịu thua thôi. Trước đây hắn đã từng phải nợ người này, bây giờ người ta đến đòi, trước mặt vợ con mình, hắn có thể trả treo nói không sao. Huống chi người như Hạ Linh Doanh không phải có thể dễ dàng để hắn nói không như vậy.

Kì thực lúc Lăng Nhược Ca nói với mẹ mình có biện pháp, chính là nàng nói bừa, cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy. Nàng từng biết Hạ Linh Doanh và Lăng Quân trước đây có nợ ân tình với nhau, nhưng không nghĩ tới cái nợ này lại phải khiến một người cố chấp như ông lùi bước. Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao Hạ Linh Doanh lại đồng ý giúp, chỉ cần nàng có thể ở bên Thẩm Giai Nghi, cái gì nàng cũng có thể làm được.

Hạ Linh Doanh nhìn Lăng Quân, không khỏi bùng lên lửa giận. Ngày hôm qua chính hắn đã hại con gái mình phải nhập viện. Thẩm Giai Nghi như hòn ngọc quý trên tay bà, rơi vào tay kẻ khác lại bị chà đạp như vậy. Dù rất không tình để cho Lăng Nhược Ca và Thẩm Giai Nghi tiếp tục đến với nhau, nhưng bà cũng không thể chịu đựng được cảnh con gái mình tự đày đọa bản thân như vạy. Muốn chia cắt cả hai, có rất nhiều cách khác. Cho nên, trước tiên cứ lùi một bước, đem chuyện này giải quyết ổn thỏa.

Thật ra hai gia đình Lăng gia và Thẩm gia đã có quen biết từ lâu. Lăng Quân trong một lần chấp hành công vụ, bị người ta gài bẫy, suýt nữa thì bị mất chức mất nhà, cũng may lúc đó có Thẩm gia giúp đỡ, mà công lớn nhất thuộc về Hạ Linh Doanh, cho nên Lăng Quân đã từng hứa, dù sau này có chuyện gì, hắn cũng sẽ chấp nhận yêu cầu của Hạ Linh Doanh. Thế nên mới dẫn đến sự việc khó xử ngày hôm nay.

Kì thực, hôm qua bức Thẩm Giai Nghi khiến nàng ngất xỉu đã khiến Lăng Quân có chút ân hận, nhưng muốn để hắn cho phép các nàng yêu nhau thực khó lắm. Lăng Nhược Ca từ trước đến giờ là đứa con gái mà Lăng Quân tự hào nhất, một tay hắn bồi dưỡng nàng trở nên ưu tú như vậy, sao có thể không yêu thương đây. Nhưng lúc biết tin Lăng Nhược Ca có thai, hắn còn không tức giận bằng lúc biết nàng yêu một nữ nhân.

Đả kích này thực quá lớn. Trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì khi ngăn cấm con gái mình như vậy.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng phải thỏa hiệp.

_Được! Ta đồng ý. Muốn làm gì tùy các ngươi, nhưng ta sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó, ta sẽ không bao giờ chấp nhận người nhà Thẩm gia.

...

_Chỉ như vậy thôi sao?!

_Ừ, chỉ như vậy thôi.

Lăng Nhược Ca gật đầu, sau đó lại gắp cho Thẩm Giai Nghi một miếng mực nướng. Vậy là từ ngày hôm nay các nàng lại tự do rồi, dễ dàng quá khiến Thẩm Giai Nghi có chút muốn nổi nóng. Nếu biết sớm nhờ đến mẫu thân đại nhân sẽ có hiệu quả như vậy thì nàng đã không phải hành xác như ngày hôm đó. Nhưng là dù sao, vẫn cần phải ra sức khiến cho Lăng Quân mềm lòng chấp nhận, Thẩm Giai Nghi không muốn vì ở bên nàng mà Lăng Nhược Ca cùng cha mình lại có mâu thuẫn.

_Một tháng này ở Ba Lan tốt không? Đã học được những gì?

Lăng Nhược Ca quan tâm hỏi. Câu hỏi cũng xuất phát từ tâm lý của một lão sư, cực kì coi trọng việc học. Đi công du tận nước ngoài không phải là một cơ hội hiếm có sao, Thẩm Giai Nghi quả thực quá được ưu ái, như vậy cũng không thể lãng phí thời gian xuất ngoại đi.

Nhưng là Thẩm Giai Nghi không có nghĩ như vậy. Thấy Lăng Nhược Ca bình thản hỏi mình, nàng còn giận dỗi, hừ lạnh.

_Đương nhiên không tốt. Một tháng này ta ngay cả giọng nói của ngươi đều không nghe được. Tất nhiên là học được sự kiên nhẫn hơn người, chờ đến ngày có thể về với ngươi.

Lăng Nhược Ca bật cười, vỗ vào gương mặt khả ái của nàng, lại không ngừng trở thức ăn gắp cho người đối diện. Thật là ủy khuất tiểu gia hỏa nhà nàng, cũng không ngờ Thẩm Giai Nghi lại nghe lời như vậy, cũng là vẫn giữ được bình tĩnh, không có xúc động trở về tìm nàng.

_Thật ra ta muốn xin nhà trường mở một lớp học đặc biệt, với những sinh viên tình nguyện theo khóa học của ta để thực hành thử phương pháp mới. Ta với Hứa Tĩnh Văn đã cùng nhau thảo luận, nàng nói chương trình của ta rất tốt. Ta muốn để ngươi xem thử, sau đó mới kiến nghị nhà trường.

Lăng Nhược Ca gật gù, thầm khen Thẩm Giai Nghi thật sự thông minh, cũng là liều lĩnh. Tuy Thẩm Giai Nghi còn chưa có chuyên môn giảng dạy, nhưng là kiến thức của nàng khá tốt, lý luận vững vàng, khó khăn lắm cũng chỉ mất ba tháng để có thể trang bị cho nàng những phần nền cơ bản. Cho nên khi nghe Thẩm Giai Nghi nói, Lăng Nhược Ca cũng không có phản đối, cũng không nghi ngờ năng lực của nàng.

_Còn có... ta ở Ba Lan được một giảng viên rất giỏi hướng dẫn. Hắn sau khi bị ta quyến rũ đã xin đến Đại học Quảng Châu thỉnh giảng. Để hôm ngày mai ta giới thiệu hắn với ngươi.

_Hừ, ngươi lại phao mị nhãn, chiêu phong dẫn điệp. Cẩn thận không ta bỏ giam nhà ngươi!

Thẩm Giai Nghi vui vẻ cười... lão sư giả bộ ghen, cũng thật đáng yêu đi.

...

Những ngày sau đó trôi qua khá bận rộn. Năm học mới chính thức bắt đầu, Lăng Nhược Ca bận rộn đến tối mặt tối mũi, cũng chỉ có Tần Lãng cùng Hứa Tĩnh Văn rảnh rỗi bồi Thẩm Giai Nghi. Thẩm Giai Nghi khi trở về cũng không quên ơn nghĩa của Lâm Như Nguyệt, liền mua tặng nàng một bộ underwear xịn, ném vào mặt nàng mà hảo hảo cảm ơn. Lâm Như Nguyệt tức giận nhe răng trợn mắt, thầm rủa Thẩm Giai Nghi đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa, trả ân tình cho nàng mà cũng không quên chế diễu một phen.

Cuối mùa thu, trong trường bắt đầu rộ lên nhiều tin đồn.

Những câu chuyện này quả thực làm Lăng Nhược Ca phiền lòng. Còn Thẩm Giai Nghi sao, dĩ nhiên là tức điên lên.

Triều Vỹ là sinh viên năm tư mới chuyển tới, rơi vào lớp chất lượng cao của Lăng Nhược Ca. So với lão Hổ đệ đệ của Thẩm Giai Nghi thì giống như là Thor với Caption American. Đệ đệ của nàng đẹp trai hắn cũng đẹp không kém, học giỏi hắn cũng học giỏi, thể thao suất xắc hắn cũng suất xắc, nhưng mà độ đê tiện thì hắn còn hơn tiểu hổ gấp mấy trăm lần.

Ngày đầu tiên vào học, Triều Vỹ đã cả gan cãi lại lời Lăng Nhược Ca. Hắn nói phương pháp dạy của nàng quá mức nhàm chán, không được văn minh tiến bộ, hiện đại hợp thời. Thẩm Giai Nghi thầm khinh bỉ một phen. Ngươi học Lịch sử văn minh thế giới, ngươi muốn phương pháp hiện đại?! Chẳng phải đã chiếu clip, sơ đồ mô hình bài học rồi sao, còn có giờ ngoại khóa, ngươi muốn thế nào.

Trong lớp học, Trều Vỹ rất hay nói leo Lăng Nhược Ca, cũng không quên đặt ra những câu hỏi vô lý, ví dụ như vì sao Trung Hoa dân quốc không thể xâm lược Mỹ, liệu sẽ có một ngày Triều Tiên thả bom Thương Hại hay không, hay là vì sao Tứ đại Mỹ nhân trung hoa đều là nữ nhân mà không phải nam giới?

Nhưng là dù làm khó Lăng Nhược Ca thế nào, nàng cũng đều chống đỡ qua cả. Chai mặt như Thẩm Giai Nghi còn không làm gì được nàng thì loại ngang bướng tầm thường như Triều Vỹ có là gì.

Thế nên, Triều Vỹ từ đối nghịch lão sư của mình, quay sang si mê nàng. Không ngày nào trên bàn Lăng Nhược Ca lại không có hoa, lại còn phô trương như vậy, một trăm bông đỏ thắm. Giờ sinh hoạt lớp, hắn còn không ngần ngại đứng lên hát, sau đó tỏ tình với nàng, khiến cho Đại học Quảng Châu bắt đồ rộ lên những tin tức không nên có.

Vốn là vai trò của Lăng Nhược Ca cùng Triều Vỹ rất đối lập, cho nên, những tin đồn này dù có là giả hay là thật, đều khiến cho danh tiếng của Lăng Nhược Ca bị tổn hại.

Nàng giảng dạy bình thường đã mệt mỏi, nay còn thêm Triều Vỹ làm phiền, liền không khỏi khó chịu.

Quan trọng là, Triều Vỹ là nữ sinh, chứ không phải nam sinh.

Ban đầu Thẩm Giai Nghi còn bận rộn với đề án của mình, cho nên nghĩ cứ để cho Lăng Nhược Ca giải quyết được rồi. Ai ngờ nàng ấy lại giải quyết từ một kẻ ngang bướng thành ra si mê nàng. Hừ! Thẩm Giai Nghi cũng đã quên, chính nàng ban đầu cũng là chán ghét cảnh tượng bạn học say mê Lăng Nhược Ca, đến ngày hôm nay, cũng là yêu nàng say đắm.

Vì vậy, Thẩm Giai Nghi quyết tâm đổi lớp cho Lăng Nhược Ca, muốn thử xem nữ sinh tên Triều Vỹ kia có gì lợi hại.

Thẩm Giai Nghi cầm tài liệu ném lên bàn, sau đó lớp học lập tức im lặng. Xung quanh không khỏi rộ lên những âm thanh kinh ngạc... "Không phải là Lăng lão sư sao?", "Tại sao lại thành Giai Nghi tỷ", "Sao cũng tốt, đều là mĩ nhân ưu tú"... Thẩm Giai Nghi nghiêng đầu thở dài, mệt cho sinh viên bây giờ đi học chỉ để ý những thứ đó. Nàng cũng không có nhiều kiên nhẫn để giới thiệu lòng vòng, liền lên tiếng hỏi.

_Triều Vỹ là ai? Hôm nay có đi học không?

Bạn học bên cạnh nữ sinh đang ngủ gục dưới bàn khẽ lay người bên cạnh dậy. Thẩm Giai Nghi rất nhanh có thể nhận ra nữ sinh tên Triều Vỹ, có chút ngoài ý muốn cảm thấy nàng thật giống mình. Cũng là chỗ ngồi đó, cũng với hành động quên thuộc đó, nhưng gương mặt kia còn non nớt rất nhiều.

Triều Vỹ từ trong cơn mơ tỉnh lại, dụi mắt nhìn về phía bục giảng rất nhanh nhận ra không phải Lăng Nhược Ca liền không che dấu được vẻ thất vọng. Nàng cả ngày đi học, cũng chỉ mong chờ đến tiết của Lăng Nhược Ca, thế nhưng hôm nay lại không được như ý muốn. Triều Vỹ đang định tính kế đánh bài chuồn, trốn học, nhưng mà không ngờ Thẩm Giai Nghi đã sớm đứng trước mặt nàng, lạnh nhạt nói.

_Đứng lên!

_Sao ạ...

Thật ra Triều Vỹ khác xa so với những gì nàng tưởng tượng, Thẩm Giai Nghi thầm nghĩ. Trong đầu nàng, Triều Vỹ hiện ra như một nữ sing ngang ngược, góc cạnh, trung tính và luôn tỏ ra lạnh lùng, như cái tên cứng cáp của nàng. Thế nhưng những gì trước mắt nàng lại hoàn toàn đối lập. Nàng ấy không những nữ tính dịu dàng, còn là mang vẻ thanh thuần cực kì đáng yêu, nhìn qua còn thấy khả ái vài phần, khiến cho ác cảm trong lòng Thẩm Giai Nghi giảm đi không ít.

Dù sao thì trước một mỹ nhân, người phong độ như Thẩm Giai Nghi đương nhiên phải mềm mỏng hơn.

Thế nên Thẩm Giai Nghi hạ giọng.

_Ta nghe nói, ngươi chê phương pháp giảng dạy của lão sư là thiếu tiến bộ, không phù hợp với nhu cầu thực tế, nhàm chán, chưa đủ khơi gợi bồi đắp tri thức hiện đại. Cho nên hôm nay, ta muốn thỉnh ngươi lên làm lão sư, cho chúng ta chút kinh nghiệm giảng dạy. Thế nào, muốn cự tuyệt?! Vậy thì ngươi cũng không cần cuối kì tham gia kì thi nữa.

Triều Vỹ mặt đỏ lên, có chút quẫn bách. Hóa ra nữ sinh này lại khả ái như vậy, Thẩm Giai Nghi mỉm cười đầy thách thức nhìn nàng, nhưng ngay sau đó, nàng lại nhận thấy sự quật cường trong đôi mắt kia. Triều Vỹ chậm chạp đứng dậy, Thẩm Giai Nghi cũng không có khách khí, ngồi hẳn vào chỗ của nàng, thoải mái nhìn nàng bắt đầu trình diễn.

Triều Vỹ xoắn xoắn vạt áo, nuốt xuống một ngụm, sau đó cầm lấy micro, khẽ gõ vài cái, sau đó mới nhẹ giọng nói.

_Chào các bạn học... Không biết vì lí do gì, lão sư muốn ta thay nàng lên giảng bài, ta cũng là bất đắc dĩ... hi vọng mọi người có thể hảo hảo phối hợp, giúp ta vượt qua thử thách của nàng.

Lời này của Triều Vỹ khiến cho Thẩm Giai Nghi có chút ngạc nhiên, cảm thấy nữ sinh kia thật lễ độ và hiểu chuyện. Quan trọng nhất chính là Triều Vỹ không tỏ ra tự cao tự đại, thực ra còn có chút rụt rè, không biết dũng cảm chất vấn Lăng Nhược Ca của nàng đã bay biến đi nơi nào, Thẩm Giai Nghi bây giờ chỉ còn thấy một chú thỏ nhỏ đang chầm chậm cất tiếng nói.

_Kì thực, không phải ta chê phương pháp truyền thống của các lão sư. Các bạn học cũng rõ, phương pháp đó tuy giúp chúng ta nắm tốt lý thuyết, nhưng lại làm thui chột khả năng thực hành. Nhiều bạn học nói, môn lịch sử không thể thực hành, làm sao lại có người có thể chế ra máy thời gian để quay về quá khứ để tham chiến. Ta không cho là như vậy, bởi vì chúng ta có rất nhiều cách, chẳng qua chỉ ngại làm mà thôi. Ta sẽ cho các ngươi thấy phương pháp của ta...

Thẩm Giai Nghi bắt đầu cảm thấy có hứng thú với Triều Vỹ, sau đó bắt đầu nghi hoặc những tin đồn xung quanh về nàng. Nhìn Triều Vỹ cắm điện thoại vào máy chiếu, Thẩm Giai Nghi bắt đầu hiểu được nàng chuẩn bị làm gì.

Một video clip hiện lên bảng, còn có nhạc truyền thống rất hay bắt đầu vang lên, là một đoạn clip với nhiều hình ảnh được chuẩn bị rất công phu, Triều Vỹ bắt đầu thuyết trình về các nền văn minh cổ đại. Giữa những phần chuyển, nàng đều dừng lại giải đáp thắc mắc của bạn học. Sau đó còn đưa ra trò chơi ô chữ, điền từ, thậm chí chỉ đựa vào một hình ảnh mà nàng cũng có thể lồng ghép vào những câu chuyện lịch sử cực kì truyền cảm, hấp dẫn.

Thay vì hỏi "ngươi có nhận xét gì về hành động của các pharaon thời đó, nàng lại hỏi "ngươi sẽ làm gì nếu là họ. Nếu là ngươi, khi biết mình có thể nắm lấy vương quyền nhưng lại mang một lời nguyền chết chóc như vậy, ngươi có nguyện đánh đổi hay không".

Lớp học nhanh chóng bị cuốn theo bài giảng của nàng, nàng đi đến từng bàn, cho từng bạn học tham gia tìm hiểu bài, ngay cả Thẩm Giai Nghi cũng bị nàng đặt câu hỏi. Đến gần cuối giờ, Triều Vỹ kết thúc, cả lớp liền vỗ tay ào ào, không ngừng tán thưởng.

Bỗng nhiên Thẩm Giai Nghi giơ tay, sau đó đứng dậy hỏi.

_Triều lão sư, cuối cùng thì bài học hôm nay, trọng điểm là gì?

Một câu hỏi này của Thẩm Giai Nghi khiến cả lớp thoáng im lặng, ánh mắt đổ đồn về phía Triều Vỹ. Tất nhiên, nàng trình bày nhiều như vậy, nhưng cũng không trả lời được câu hỏi của Thẩm Giai Nghi...

_Triều lão sư, lại hỏi thêm nữa, tổng cộng mỗi nền văn minh có bao nhiêu vấn đề cần tìm hiểu, sự khác nhau giữa chúng là gì và vì sao chúng ta cần nắm vững những kiến thức ngài vừa nói.

Lại một hồi im lặng.

Thẩm Giai Nghi mỉm cười, tiến đến vỗ vai Triều Vỹ, sau đó trở về bục giảng.

_Các em thấy đó, cái em được là mãn nhãn quan sát, là cảm giác hào hứng tham gia vào bài học, đây là một điều tốt. Nhưng những gì cách em tích lũy được, chỉ là những kiến thức rời rạc và chưa được sàng lọc kĩ, những hình ảnh sẽ sớm phai mờ và bài giảng này cho dù để lại dấu ấn, cũng chỉ là những trò chơi ô chữ. Đó là lí do vì sao các em vẫn cần theo một phương pháp học có hệ thống và cần hiểu được cốt lõi của môn học...

...Phương pháp hiện đại rất tốt, kích thích được sự tò mò của các em, nhưng sẽ không giúp cả em có thể nắm vững bài học và vân dụng nó một cách hiệu quả, điều mà phương pháp truyền thống có thể làm được. Vì vậy, hi vọng những giờ học sau, Triều Vỹ có thể giúp Lăng lão sư hoàn thiện tốt bài giảng, thay vì công khai chỉ trích và làm khó nàng. Em nghĩ rằng nếu các bạn học không phối hợp với em, giờ học có thể diễn ra tốt đẹp như vậy sao, cho nên, Triều Vỹ nên hiểu, các lão sư cũng cần thái độ đó ở em. Giờ học hôm nay kết thúc, cảm ơn các bạn đã chú ý vào tiết học.

...

Thẩm Giai Nghi đã ra khỏi lớp từ lâu, Triều Vỹ mới chạy đuổi theo nàng.

_Lão sư! Chờ một chút...

Thẩm Giai Nghi sớm biết nàng sẽ tìm mình, cho nên không mấy ngạc nhiên, bình thản quay lại đối diện với này. Nàng biết được Triều Vỹ chỉ thua mình hai tuổi, do nàng được học nhảy cấp nên năm nay đã là năm cuối cấp của nàng. Tuy nhiên đối với Triều Vỹ vẫn có cảm giác nàng thật ngây thơ trong sáng, thậm chí rất khác với các nữ sinh bình thường.

Triều Vỹ thở hồng hộc, một tay lau trán, một tay đè ép ngực mình. Chạy vội quá a, còn chưa kịp thở... Thẩm Giai Nghi thấy nàng đang chật vật, tốt bụng lấy khăn tay của mình đưa cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net