Chương 3-4: Ảnh nóng của Tiểu Thẩm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Ảnh nóng của Tiểu Thẩm.

Thật sự đúng như Thẩm Giai Nghi nói, nhà của nàng rất lớn nhưng ngoài nàng cũng không có thêm người nào khác. Hạ Linh Doanh không ở cùng nàng mà vẫn trụ lại Bắc Kinh. Khác với những gì Lăng Nhược Ca tưởng tượng, mọi thứ đều ngăn nắp và sạch sẽ. Tường sơn một màu xanh nhạt, sàn lót gỗ, vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp. Không nhìn ra Thẩm Giai Nghi bày trí căn nhà này trầm ổn như vậy.

Lăng Nhược Ca bị Thẩm Giai Nghi đẩy vào phòng tắm, còn bản thân nàng lại chui vào bếp. Uống rượu a, không thể thiếu đồ nhắm. Với lại tốt xấu gì thì cũng không thể để lão sư của mình nhịn đói, nàng lại nấu ăn giỏi, không có gì trở ngại.

_Thẩm đại gia có đi làm thêm sao?-Lăng Nhược Ca mở miệng hỏi.

_Đương nhiên.-Thẩm Giai Nghi nhún vai.-Ta theo trường phái tham tiền, yêu tiền, thờ tiền.

Bịch!

Lăng Nhược Ca ném lên bàn một xấp tiền.

_Coi như lão sư ta không ở chùa. Còn bữa ăn này ngày sau ta sẽ mời lại ngươi.

Thẩm Giai Nghi nhìn xấp tiền lạnh ngắt trên bàn, có chút không hài lòng nhưng cũng không nói gì. Tay cầm lên một cọc mới tinh, ngón trỏ điêu luyện quét quét. Trong nháy mắt nàng đã đếm xong hai ngàn nhân dân tệ. Ai~ trả tiền cũng thật hậu hĩnh.

Thẩm Giai Nghi ôm tiền cười tươi như hoa, nhét nhét vào sau mông mình, sau đó quay người lại cầm một tô cháo cá nóng hổi đặt trước mặt Lăng Nhược Ca.

_Lão sư ngon miệng.

Người kia im lặng gật đầu, chậm rãi ăn.

Mùi vị không tệ, cá mềm thơm, cháo nêm vừa phải, ăn vào khoan khoái... hương vị này chính là hương vị quen thuộc nhất trong đời Lăng Nhược Ca. Cháo cá hầm rất giống với món mẹ nàng làm, còn có chút ngon hơn. Không biết vì khói nóng hay vì tiêu và gừng quá nhiều, Lăng Tử Ca cảm giác mắt mình có chút đỏ, lại như sắp khóc. Thẩm Giai Nghi ngồi đối diện đang rót rượu, cũng rất tinh tế nhận ra, liền nhẹ giọng hỏi.

_Lão sư, nhớ nhà sao.

Nàng cười, lắc đầu.

_Không có gì... chỉ là cháo của ngươi khiến ta thật cảm động. Ai, cho thật nhiều tiêu, ngươi muốn độc chết ta.

Thẩm Giai Nghi nhìn Lăng Nhược Ca tự cười, tính xấu muốn chọc nàng chợt biến mất. Nàng thật hiểu trong lòng người kia không có nhẹ nhàng, hẳn là có rất nhiều buồn tủi, ngay cả ăn cháo cũng không kìm được xúc động.

Rốt cuộc cha đứa trẻ là ai mà khiến cho ngươi phải chịu khổ như vậy.

...

Thẩm Giai Nghi từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lăng Nhược Ca chuyên chú xem sách liền im lặng dừng ở cửa. Lăng Nhược Ca khi nói chuyện với nàng sẽ không giống một tiến sỹ học thức đầy mình, nàng không đem kiến thức của mình ra để doạ người khác, đôi lúc còn cảm giác nàng rất trẻ, thực ngây thơ.

Nếu không phải như vậy, nàng cũng không một mình mang bầu chịu uỷ khuất.

_Không nghĩ ngươi một người cả ngày chỉ biết xem AV lại có tâm hồn như vậy.-Lăng Nhược Ca không ngẩng đầu mà nói, nàng biết Tiểu Thẩm đứng ở cửa từ lâu, nhưng trong đầu không biết đang âm mưu gì mà chưa lên tiếng nên đành chủ động mở miệng trước.-Thẩm Giai Nghi, lại đây một chút.

Lăng Nhược Ca ngoắc ngoắc ngón tay, Thẩm Giai Nghi cũng không thấy phiền mà bước tới. Nàng thấy Tiểu Thẩm chậm chạp như rùa bò, ánh mắt khó hiểu nhìn mình, đầu còn ướt sũng, răng cắn ngang khăn tắm, một bộ dạng lười nhác tiến về phía mình thì rất muốn cười rộ lên. Nhưng mà nàng biết con nhím xù lông này một khi thẹn thùng sẽ không ngần ngại gọi thẳng tục danh của nàng, khiến nàng hạ xuống thành bằng hữu mà sinh khí, cho nên nhịn lại. Ngón tay thon dài chạm vào tấm ảnh kẹp trong quyển sách, đưa lên.

_Thẩm đại gia, bạn gái của ngươi sao.

_A!

Trong lòng Thẩm Giai Nghi rơi lộp độp. Nàng rất nhanh lao tới, chồm người dựt lấy tấm ảnh trong tay Lăng Nhược Ca, mồ hội lạnh rịn đầy trán. Đây chẳng phải là tấm hình nàng cùng Hứa Tĩnh Văn quần áo không chỉnh tề, quấn quýt lăn lộn trên giường hay sao, hình ảnh sắc nét, còn có thể thấy một bên ngực nàng bại lộ.

_A, còn không nghĩ tới bạn học Thẩm Giai Nghi vóc người tốt như vậy.

Lăng Nhược Ca che miệng cười, vô cùng thưởng thức bộ dáng thẹn thùng của Thẩm Giai Nghi, ánh mắt xấu xa lại quét qua ngực bạn học Thẩm một chút, lại gật gù một chút. Trong hình kia a, biểu cảm của bạn học Thẩm thật mê người, tư thế lại vô cùng ái muội, một bên mặt bị tóc rối loạn che khuất, một bên ngực lại lộ ra ngoài.

Nga~ Đường nét tuyệt hảo!

Vẻ mặt xấu hổ của bạn học Thẩm thật chọc người, coi như là mất hết khí thế, túng quẫn vô cùng. Thẩm đại gia nổi tiếng cao cao tại thượng, đầu đội trời chân đạp đất, thế mà cuối cùng cũng bị chính mình làm cho ngượng ngùng.

Thất lễ, cũng chỉ vì tôi rất thích vẻ mặt này của em.

Thẩm Giai Nghi nhìn cũng không giám nhìn, lập tức đem tấm hình kia nhét vào túi quần, quay lưng lại với Lăng Nhược Ca. Trong đầu nàng thầm nghĩ, vóc người của ta tốt như vậy, cũng không giống ngươi một người lớn bụng ê hề khắp nơi. Vừa nghĩ xong lại muốn xỉ vả bản thân mình vạn lần, ý nghĩ này thật quá tệ đi, nàng không nên vì tức giận nhất thời mà suy nghĩ nông nổi như vậy. Lời này tuyệt đối không thể nói ra miệng để Lăng Nhược Ca nghe được. Nàng vẫn còn hiểu thế nào là nhân tính a.

_Lão... lão sư. Ta đã chuẩn bị giường cho ngươi rồi, ngươi nghỉ sớm đi. Ngày mai ta trở về đưa ngươi đi tìm phòng.

_Ngày mai ngươi trở về... vậy đêm nay ngươi đi đâu. Nếu ngươi khó xử có thể ngủ dưới gầm giường, ngoài sofa, ban công hay nhà vệ sinh đều tuỳ ý. Ngươi không cần phải ra ngoài ngủ lang đi...

Lăng Nhược Ca đứng dậy đem cất quyển sách về chỗ cũ, vòng ra trước mặt nàng. Thấy tóc Thẩm Giai Nghi còn ướt, Lăng Nhược Ca không tự chủ vươn tay về phía trước, đem khăn tắm phủ lên đầu nàng, xoa nhẹ.

Hứa Tĩnh Văn trước đây đều rất thích nàng lau tóc cho mình, Thẩm Giai Nghi khi đó nghĩ dù sao cũng chỉ là một hành động đơn giản, Tĩnh Văn cũng không cần vui vẻ như vậy.

Bây giờ thì nàng đã hiểu.

Một hành động này của Lăng Nhược Ca khiến Thẩm Giai Nghi nín lặng. Người này lúc nào cũng vậy, hành động bất ngờ khiến nàng trở tay không kịp. Dịu dàng ôn nhu của nàng có thể dìm chết kẻ khác, Thẩm Giai Nghi còn muốn sống, nàng vẫn còn là một đoá hoa tươi đẹp đang toả ngát hương, không thể vì một chút mê chướng của nữ nhân này mà ngã gục.

Thất thần vài giây, Thẩm Giai Nghi lùi bước, tạo một khoảng cách nhất định với người trước mặt, cười nhẹ.

_Đa tạ lão sư. Ngươi cũng đừng hiểu lầm... Ta đây là đi làm đêm, cũng không phải ngại ngùng gì ngươi. Nhà của ta ngươi cứ tự nhiên, sáng mai ta trở về ta sẽ đáp ứng chuyện ta đã nói. Bù lại ngươi có thể cho qua bài tập hôm trước không, ta thật sự là làm không có nổi.

Lăng Nhược Ca nhếch môi, khinh bỉ. Hoá ra là quanh co trốn việc. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

_Bạn học Thẩm. Ta thật sự rất cảm kích ngươi đã chiếu cố ta. Nhưng ta là một lão sư, ta có tôn nghiêm cùng tự trọng của người dạy học. Ngươi không thể lợi dụng lòng tốt của ta như thế được. Mặc kệ ngươi ngày hôm đó cúp học, ngày hôm nay phải đi làm thêm kiếm tiền cực khổ nuôi mẹ già con thơ, ngươi ngày mai nếu không nộp bài đúng hạn ta liền đánh ngươi trượt môn này. Ngươi cứ thử nộp giấy trắng xem.

Thẩm Giai Nghi trân trối nhìn Lăng Nhược Ca. Ta đã nói mà, không thể tin vào nữ nhân rắn rết này được. Nàng rõ ràng muốn đày đoạ ta. Hừ! Làm thì làm, đại gia ta không sợ. Nhưng làm cách nào a...

_Bất quá... ta có thể cho ngươi mượn tư liệu.-Lăng Nhược Ca ném cho Thẩm Giai Nghi một tập tài liệu trong túi của mình.-Tập sách này đúng một ngàn trang, chỉ cần đêm nay ngươi đọc xong hết, đề bài kia coi như ổn thoả. Thứ này thư viện cũng có, chỉ cần cất công đi tìm đều tra ra được. Coi như ta giúp ngươi một bước, làm bài cho tốt.

...

Thẩm Giai Nghi ngồi sau quầy bar, ngơ ngẩn nhìn tấm ảnh trên tay mình. Thẩm Giai Nghi nhớ lại vẻ mặt lão sư đáng kính của nàng khi hỏi: "Thẩm đại gia, bạn gái ngươi sao." Hừ! Bạn gái em gái ngươi. Nàng là nữ nhân lòng lang dạ sói, phụ tình bạc nghĩa, làm bạn gái ta?! Không đủ tư cách.

Nhưng dẫu có phủ nhận như thế nào, sự thật Hứa Tĩnh Văn đã ở chung với nàng suốt 3 năm học là không thể thay đổi. Hứa Tĩnh Văn trên nàng một khoá, là ngôi sao của trường đại học. Thành tích cực kì tốt, sắc đẹp lại càng miễn bàn. Cho nên một mỹ nữ lợi hại như vậy, Thẩm Giai Nghi phải truy cho bằng được.

Hứa Tĩnh Văn khi yêu là một người vô cùng ôn nhu thể thiếp, nàng còn mang đến cho Thẩm Giai Nghi một loại ảo tưởng, rằng nàng có thể bỏ lại tất cả để cùng người kia đi đến tận chân trời. Ba năm yêu Hứa Tĩnh Văn là ba năm đẹp nhất trong đời Thẩm Giai Nghi, nàng không chỉ ám ảnh bởi một Hứa Tĩnh Văn tài hoa uyên bác mà cho đến tận bây giờ, những đêm cùng người đó triền miên vẫn để lại cho Thẩm Giai Nghi ấn tượng thật sâu.

Nhưng là thiên biến vạn hoá. Hứa Tĩnh Văn sau khi tốt nghiệp muốn đi du học. Thẩm Giai Nghi dù rất luyến tiếc nhưng vẫn luôn ủng hộ. Cho đến khi cầm trong tay thiệp cưới của nàng gửi về, Thẩm Giai Nghi không chịu nổi nữa. Nó như một cái tát thật mạnh giáng vào mặt nàng. Thẩm Giai Nghi sau đó liền trực tiếp trở thành một kẻ đồi phế.

May mà lúc đó Sở Anh tận lực cứu vớt nàng, đẩy nàng vào bar tiêu trừ phiền muộn. Cuối cùng thay vì ngày đêm tự dằn vặt mình trong nỗi đau mất đi người nàng yêu nhất, Thẩm Giai Nghi trở thành một con sâu rượu điển hình, từ đó cũng trở thành quản lý quán bar của cha Trầm Đình. Suốt ngày bị Trầm tiểu thư quấy rối, đêm lại đi làm cực nhọc, sáng vác sách đến trường, lâu dần, nàng cũng quên được nỗi đau mà Hứa Tĩnh Văn quăng cho.

Nhưng là Hứa Tĩnh Văn người này, nàng suốt đời không thể nào quên.

...

Trầm Đình chán nản ngồi cạnh Thẩm Giai Nghi. Lại uống a! Chán chết ta! Ta tới đây cũng không chỉ để nhìn ngươi uống rượu.

Đã qua một giờ rồi mà quản lý Thẩm đều lặng im không nói, các nhân viên trong bar cũng biết điều để cho nàng chút yên lặng, việc nhỏ sẽ tận lực giải quyết, rất biết điều. Thẩm Giai Nghi tuy là một bộ dáng đại tiểu thư kiêu ngạo, thế nhưng năng lực lại rất tốt. Từ ngày trở thành quản lý, lợi nhuận của Hồng Yến tăng lên không ngừng. Nàng cũng rất khôn khéo sắp xếp ổn thoả chuyện văn hoá an ninh, cảnh quan trưởng cũng nể nang nàng vai phần.

Phải nói công việc của nàng cực kỳ thuận buồm xuôi gió. Mọi sinh hoạt phí của mình nàng đều tự chi trả. Sở Anh thường nói nàng là kẻ lắm tài nhiều tật, cho nên muốn trách nàng cũng khó. Hạ Linh Doanh biết nàng như vậy, cũng một mắt nhắm một mắt mở mà cho qua. Bà ấy còn đang rất bận, ngày ngày cùng Tiền phu nhân, Trần phu nhân, Hà phu nhân thưởng thức cuộc sống tươi đẹp.

Trầm Đình lẽo đẽo theo Thẩm Giai Nghi suốt cả buổi nhưng vẫn bị ngó lơ, cuối cùng vì quá tịch mịch, liền lân la sang chỗ khác nhảy nhót chơi bời. Trầm Đình thực chất rất tốt, cho dù còn trẻ con, nhưng đối vởi A Thẩm nàng thực sự không chê vào chỗ nào. Mỗi sáng đều chuẩn bị hộp cơm cho nàng, thỉnh thoảng lại lén đến nhà nàng dọn dẹp ngăn nắp.

Trầm Đình thật ra thầm mến đại gia nhà nàng đã lâu, từ lúc Thẩm Giai Nghi còn quen Hứa Tĩnh Văn. Khi đó trong trường đại học không ai là không biết đến cặp đôi Giai Tĩnh này. Thế nhưng đùng một cái Tĩnh Văn đi du học, rồi sau đó kết hôn, Trầm Đình bị vẻ ngoài u sầu tăm tối của Thẩm Giai Nghi làm cho mê hoặc thật sâu, cuối cùng gom đủ dũng khí liền đến thổ lộ với nàng.

Mới đầu khi nghe Trầm Đình tỏ tình, Thẩm Giai Nghi còn bật cười xoa đầu nàng, bảo nàng chăm chỉ học tập cho tốt, không nên yêu sớm làm gì.

Sở Anh lúc đó trong bụng vạn lần phỉ nhổ Thẩm Giai Nghi. Nhỏ cái đầu nhà ngươi. Ngươi không phải yêu Hứa Tĩnh Văn từ lúc luyện thi đại học sao, còn nói một đàn em năm hai là yêu sớm.

Mãi sau này Thẩm Giai Nghi mới kinh qua sự lợi hại của Trầm Đình. Cuối cùng chịu không nổi mà quát cho nàng một trận. Trận khẩu chiến đó lại vừa vặn rơi vào mắt Lăng Nhược Ca, kéo ra cho nàng một đoạn tình duyên mới.

...

_Ta không biết uống rượu.

...

_Ngươi buông ta ra!

...

_A! Ngươi muốn làm gì... Thẩm Giai Nghi... cứu ta...

...

Choang!

Nhạc trong bar tắt ngấm. Tất cả kinh ngạc nhìn về phía đại sảnh.

Đó là dãy ghế vip dành cho khách quen vào chịu chơi của quán. Một bàn như vậy, ít nhất mỗi đêm sẽ thu được vài chục ngàn nhân dân tệ. Do đó những kẻ ngồi ở ghế vip sẽ thường có một loại ảo tưởng và thường nhìn kẻ khác bằng ánh mắt khinh thường.

Thẩm Giai Nghi thở dài, đẩy ly rượu trong tay đi. Nàng nới rộng cổ áo, phủi vai tiến về phía nơi xảy ra rối loạn.

Giữa hàng ghế vip, Trầm Đình bị một công tử mặt hoa da phấn tóm lấy. Là nữ nhân bị khi dễ đã là rất đáng ghét. Đằng này Trầm Đình lại chỉ thích nữ nhân, nếu vị công tử cợt nhả kia là một nữ nhân thì mọi chuyện không đến nỗi, nhưng khổ một điều, hắn là nam nhân. Trầm Đình đại khái là rất ghét nam nhân đụng chạm.

Việc này Thẩm Giai Nghi nhớ rất rõ.

_Bạch thiếu gia, mời ngươi tự trọng một chút. Ngươi nếu là nam nhân có chí khí, đừng bức một nữ nhân chân yếu tay mềm.

Thẩm Giai Nghi khom người nhìn Bạch Sở Thanh, nhếch môi cười. Hơi thở của nàng lúc này hoà lẫn một chút rượu, phả vào mặt Bạch công tử càng thêm câu dẫn vạn phần. Hắn thấy bỗng nhiên dẫn đến một mỹ nhân khác, liền một tay giữ Trầm Đình, một tay bắt lấy Thẩm Giai Nghi, nhếch miệng cười đểu cáng.

_Bạch gia ta có chí khí hay không, chờ lên giường rồi khắc biết.

_Hảo! – Thẩm Giai Nghi nhếch môi, đưa tay vuốt khoé miệng, sau đó lại luồn qua tóc hất ngược về sau. – Để xem sau hôm nay Bạch khai hôi nhà ngươi còn có thể lết khỏi giường hay không.

Bốp!

Vừa dứt lời, Thẩm Giai Nghi đã quăng cho hắn một cú tát. Sau đó nhanh tay lôi Trầm Đình ra khỏi người hắn. Hôm nay duy chỉ nhớ về Hứa Tĩnh Văn đã khiến nàng nóng máu, lại gặp phải một bành bạch vịt đực không biết điều, Thẩm Giai Nghi đúng là tức giận sôi trào.

Khách trong quán thấy có trò vui, rất nhanh hùa theo hưởng ứng. Thẩm Giai Nghi tóm lấy chai rượu trên bàn, một tay lột ra áo vest của mình, một tay nâng lên chai rượu mạnh dốc xuống, uống một hơi no nê, ghé mắt nhìn Bạch Sở Thanh ngồi ôm mặt, trong lòng phấn khích, lại thêm một cước đạp vào bụng hắn.

Bạch Sở Thanh bị đá vào bụng, cong người ho khan. Đến lúc hắn tưởng chừng như đã ho ra máu thì người của hắn mới một loạt xông vào, vây lấy Thẩm Giai Nghi.

Thẩm Giai Nghi lắc đầu vuốt vuốt sau gáy, liền tay ném một chai rượu vào tên đối diện. Cái chai văng trúng ngay mặt hắn, Thẩm Giai Nghi liền nâng chân xoay người đạp vào họng tên đứng đằng sau. Hai bên trái phải nhào lên, nàng liền cúi người thụi cho mỗi tên một đấm. Sau đó nắm lấy tay của một tên đang nhào tới, vặn một vòng, răng rắc... đoán chừng trật khớp đi.

Đánh một hồi đuối sức, sau đó chỉ nghe Trầm Đình hét lên một tiếng, bả vai Thẩm Giai Nghi như đứt rồi. Đau muốn chết. Thẩm Giai Nghi nghiến răng, xoay người đá vòng một cước, tên kia liền bị đó ván. Tay trái sau đó cũng không rảnh, gạt ra cái chai đang ném tới. Nàng đeo đồng hồ, nên khi đánh vào chai liền vỡ, mảnh sắc cứa vào tay, đau nhe răng trợn mắt.

Nhưng mà cuối cùng đám người kia cũng tự biết mình yếu mà lui.

Trầm Đình khóc nức nở đỡ lấy Thẩm Giai Nghi về phòng nghỉ. Thẩm Giai Nghi lúc này vừa say vừa đau, choáng váng không biết gì. Mặc cho Trầm Đình lôi kéo.

Sau đó rất nhanh mê man ngủ...

Ngủ một hồi thì điện thoại đánh thức nàng.

...

"Bạn học Tiểu Thẩm, thức dậy làm bài. Bạn học Tiểu Thẩm, thức dậy làm bài. Thẩm Thẩm Thẩm, thức dậy làm bài!"

...

Sở Anh chết tiệt, lưu cái âm thanh khiến người khác nổi da gà.

Thẩm Giai Nghi trong miệng âm thầm chửi rủa, vò đầu mò lấy điện thoại. 3 giờ sáng. Giờ này chỉ có ma quỷ hoạt động, còn muốn nàng dậy làm bài sao. Thẩm Giai Nghi nhúc nhích người đứng dậy, liền phát hiện Trầm Đình ngủ say bên cạnh. Nàng thở dài, lấy áo của mình đắp lên vai người kia, sau đó rời khỏi phòng.

3 giờ sáng, khách vơi đi một nửa, nhưng là vẫn nhộn nhịp như vậy. Thẩm Giai Nghi tóm lấy một chai rượu, nốc liên tục cho đến khi tỉnh táo, sau đó mới lôi laptop của mình ra, lật tập tài liệu của Lăng Nhược Ca, nhìn những con chữ chằng chịt nhảy múa, Thẩm Giai Nghi vuốt mặt cắn răng, tự mình nghiêm túc làm bài.

...





Chương 4: Gà giòn.

Một đêm chấn động...

Thẩm Giai Nghi trở về nhà thì cũng là rạng sáng. Vừa mở cửa liền có thể ngửi thấy mùi thức ăn tràn ngập. Thẩm Giai Nghi xoa đầu, nhẹ nhàng bước tới phòng bếp. Trước mắt nàng lúc này là bóng lưng bận rộn của Lăng Nhược Ca. Trên bếp đang nấu, nhưng là bàn cũng bày rất nhiều đồ ăn rồi.

Cảm giác này thật không tệ. Nàng đã từng muốn cùng Hứa Tĩnh Văn như vậy mỗi ngày, về nhà, liền có người chờ mình, vì mình nấu một bữa ăn...

Thẩm Giai Nghi nuốt ực một cái, bụng đói cồn cào. Làm bài suốt đêm, ngủ cũng không đủ giấc, bây giờ có ăn no đến chết thì cũng thoả lòng.

Thẩm Giai Nghi nhón chân lại gần bàn ăn, đang định vươn tay kẹp lấy một miếng gà giòn thì Lăng Nhược Ca quay người lại, trừng mắt. Sau khi thấy bàn tay bị quấn băng của nàng, mắt còn trừng lớn hơn. Cơ hồ hai con mắt xinh đẹp muốn lọt ra ngoài.

_Ngươi đánh nhau sao. Lại đối với ai sinh sự.

_Ta đâu có nhàm chán như vậy.

A, bắt được miếng gà giòn rồi.

Chát!

Lăng Nhược Ca đánh vào bàn tay lành lặn đang nắm lấy miếng gà giòn của Thẩm Giai Nghi một cái thật mạnh, miếng gà rớt xuống lăn trên đĩa vài vòng, Thẩm Giai Nghi uất ức.

Lăng Nhược Ca nhìn bộ dáng thê thảm của tiểu quỷ, rốt cuộc mềm lòng, phất tay.

_Rửa tay trước đã.

...

Lăng Nhược Ca nhìn một bộ dáng ăn như hổ đói của Thẩm Giai Nghi, lắc đầu cười. Nụ cười của lão sư có sức mạnh đến nỗi Thẩm Giai Nghi cũng phải mắc nghẹn, gập người ho sặc sụa. Ai u, sốt cay quá, không biết kẻ kia cho bao nhiêu hộp ớt bột rồi,

Muốn chỉnh tiểu quỷ này cũng thật dễ dàng đi, không ngoài dự đoán của nàng. Năm nàng bằng tuổi Thẩm Giai Nghỉ không phải là thích gà giòn sốt cay nhất sao. Thấy mặt Thẩm Giai Nghi lúc xanh lúc trắng, Lăng Nhược Ca mới tốt bụng đưa cho nàng li nước. Thẩm Giai Nghi vừa uống một ngụm, chưa kịp khoan khoái thì đã phun đầy bàn. Mặt mũi tối tăm.

_Uống nước nóng tốt cho cơ thể.

Tốt em gái cô.

Thẩm Giai Nghi lầm bầm, cúi đầu ăn tiếp. Lăng Nhược Ca cũng uyển chuyển tìm đề tài để nói chuyện. Hỏi hỏi.

Bình thường ngươi trở về không có cơm nấu sẵn, sẽ ăn cái gì.

Không lo lắng, cơm sáng Trầm Đình sẽ đều đặn mang tới.

Trầm Đình là ai a, bảo mẫu của ngươi.

Không, nàng là vợ bé của ta.

Lúc này thì Lăng Nhược Ca phun đầy bàn. Không phải hôm trước ngươi nói mình thực thẳng sao? Đúng là lừa gạt thiếu nữ lương thiện. Lại tiếp tục.

Lão sư, ngươi uống sữa không.

Ngươi có sữa sao.

Tất nhiên.

A, còn không ngờ ngươi đang nuôi con nhỏ.

Thẩm Giai Nghi tím mặt. Lão sư cuối cùng vẫn là lão sư, cãi không lại nàng. Thẩm Giai Nghi hậm hực, nếu ta mà có sữa, ta sẽ phun ngươi chết ngộp, lão sư kính yêu.

_Nghĩ cái gì đó.

_A... không có gì, không có gì.

...

Dù rất mệt mỏi sau đó, nhưng vì lão sư ở đây nên Thẩm Giai Nghi cũng không thể mặt dày mà cúp học. Vơ lấy xấp tiểu luận mới vừa in trên máy, Thẩm Giai Nghi ném nó vào cặp rồi xuống gara. Thật may mắn cho bạn học Thẩm chăm chỉ, xe của nàng lại rất thức thời hết xăng. Nhìn xe đạp một chút, dĩ nhiên là đã xì lốp từ lâu rồi. Thẩm Giai Nghi ôm trán, trong lòng thầm gào rú, ôi xui xẻo...

_Lão sư, xấu hổ, đành phải đi bus.

...

Với một bà bầu thì chuyện đi xe bus cũng không có gì là quá khó khăn. Các bà bầu luôn được ưu ái khi lên xe, mà bà bầu xinh tươi trẻ trung như Lăng Nhược Ca thì khỏi phải nói. Nhưng mà buổi sáng xe rất đông, Lăng Nhược Ca ngồi được nhưng Thẩm Giai Nghi lại phải đứng.

Khổ cực cho tiểu thư nhà nàng.

Nếu không vì có thêm Lăng Nhược Ca, Thẩm Giai Nghi đã nghỉ học từ lâu, sẽ không vì sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net