Chương 32: Thanh xuân vĩnh cửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32: Thanh xuân vĩnh cửu.


Nhìn không ra tiểu yêu tinh này lại ăn nhiều như vậy.

Lăng Quân giật giật khóe miệng, nhìn Thẩm Giai Nghi ăn thịt nướng đang bốc khói mà lòng quặn đau. Đã là phần thứ tư rồi a, nhà hàng này cũng không phải giá rẻ gì, còn là thịt thượng hạng, chỉ có dịp nào đó đặc biệt hắn mới dám rủ Nhược Hoa đến đây ăn.

_Lão bá, ta rót rượu cho ngươi.

Còn nhắc tới rượu! Muốn uống sao?! Có cần ta lấy bình rượu quý của mình ra tặng ngươi luôn không!!! Lăng Quân tức tối đâm đâm đôi đũa vào miếng thịt trên chảo nướng, sau đó như nhớ đến chuyện gì, bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp uống hết li rượu Thẩm Giai Nghi rót cho.

_ Việc học của ngươi thế nào... có lần ngươi nói muốn là học lên cao học phải không?

Lăng Quân bỗng nhiên thân thiết hỏi, khiến cho Thẩm Giai Nghi có chút thụ sủng nhược kinh, cười hì hì, thân thủ gắp cho hắn miếng thịt lợn nướng lớn, vui vẻ đáp.

_Ai nha, tất nhiên phải học cao lên, bám trụ lại trường mới có thể ngày ngày ở bên con gái ngài a.

Lăng Quân đen mặt nhìn Thẩm Giai Nghi, cây đũa trong tay hắn chuẩn xác gõ lên trán nàng, khiến nàng giật nảy người, đưa tay lên xoa xoa. Hắn sao lại không nghĩ ra nhỉ, tiểu tử này thì làm gì có chuyện tốt đẹp như thế, ham học, hay là say mê khám phá tri thức đều không phải là dạng của nàng.

Nếu Lăng Quân biết Thẩm Giai Nghi là người đi đầu trong phong trào cúp học và xem JAV trong lớp ở trường đại học, có lẽ phản ứng sẽ còn lợi hại hơn thế nữa.

Ăn tới ăn lui cũng hết một buổi trưa, Thẩm Giai Nghi đưa Lăng Quân về bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm. Trên đường về bỗng dưng có chút cảm giác không được thoải mái, sau đó Thẩm Giai Nghi giật mình nhận ra, mình đang lo sợ. Đến lúc cầm kết quả trên tay, nàng vẫn như vậy bất động, Lăng Quân lên tiếng gọi nàng, cũng là trì độn phản ứng.

_Ngươi sao rồi...

_Không... không có gì, bá phụ a. Ta thực khỏe mạnh, tuổi trẻ nhiệt huyết a!

Nhìn hai mắt Thẩm Giai Nghi có chút ửng đỏ, hắn liền biết chắc chắn là không được tốt. Lăng Quân nhớ đến lời của lão Trương, sau đó trầm giọng xòe bàn tay trước mặt nàng, ra lệnh.

_Đưa kết quả cho ta!

_Ai nha... ta vứt đi rồi... này là giấy quảng cáo khám thai miễn phí...

Phách!

Thẩm Giai Nghi còn chưa kịp phản ứng thì Lăng Quân đã nhanh tay giật phăng bảng xét nghiệm, đập vào mắt hắn là dòng chữ in đậm màu đỏ, nhất thời khiến hắn lặng người đi.

Ung thư não chèn dây thần kinh thị giác. Chỉ định: mổ khẩn cấp.

...

_Bác sĩ... nếu phẫu thuật thì tỷ lệ thành công có cao không...

_Phẫu thuật não rất nguy hiểm, tuy nhiên trước đây cũng có nhiều ca thành công. Trong trường hợp của nàng buộc phải mổ, nếu không mạng sống chỉ duy trì nhiều nhất là ba tháng nữa.

_Vậy... sau khi phẫu thuật, sẽ không để lại di chứng chứ...

_Không thể nói trước được. Nhưng hầu như sau khi phẫu thuật, thị lực của bệnh nhân sẽ giảm rất nhiều. Nặng hơn là có thể mù... vĩnh viễn.

...

Lăng Quân chầm chậm rời khỏi phòng bác sỹ, im lặng nhìn bóng lưng của Thẩm Giai Nghi, trong lòng thực chua xót. Tại sao trong lúc hắn dần mềm lòng tiếp nhận nàng thì chuyện này lại xảy ra?! Nàng còn trẻ quá, còn quá trẻ để mất đi khả năng nhìn thấy mọi thứ trên đời... nếu nàng tổn thương lớn như vậy, con gái hắn còn có thể mỗi ngày vui vẻ sao.

_Hài tử đáng thương... hài tử đáng thương....

Lăng Quân ôm lấy Thẩm Giai Nghi rồi bật khóc, nước mắt nàng cũng rơi xuống lã chã, ướt hết ngực áo hắn. Trong lòng sợ hãi, cùng là bình thản. Không ngờ chuyện hi hữu trên đời như vậy, chuyện mà mình đã từng chỉ vào truyền hình mà cười cợt, đùa bỡn sự lâm li bi đát đó, cuối cùng lại thật sự xảy ra trên người mình. Sớm không đến, muộn không đến, lại chọn lúc nàng tràn đầy nhiệt huyết nhất, tràn ngập tình yêu nhất mà hủy hoại.

Một khi đã trở thành người tàn tật, nàng còn có tư cách để ở bên cạnh người kia sao.

Tất cả kiêu hãnh mà nàng đã từng có, trong phút chốc sụp đổ mất rồi.

Điện thoại của Lăng Nhược Ca đánh tới, cả người Thẩm Giai Nghi như vậy cứng đờ. Nàng chính là người mà Thẩm Giai Nghi muốn gặp nhất, nhưng cũng chính là người khiến Thẩm Giai Nghi sợ hãi nhất. Sợ sẽ mềm lòng bật khóc trong vòng tay của người kia, hoặc là, không chịu nổi đả kích này, sẽ đem tất thảy nói với nàng, để nàng dung túng, che chở...

... để nàng đừng rời bỏ mình...

Lúc nghe được âm thanh mềm mại kia, tất cả phòng tuyến trong lòng Thẩm Giai Nghi đều sụp đổ, nàng cắn môi, đưa tay bưng kín miệng mình, nước mắt cứ như vậy ồ ạt chảy xuống.

"Giai Nghi, đã trở về chưa. Ta đang ở nhà của ngươi, làm hải sản cho ngươi đây, nhanh nhanh đến nhé..."

_...

Bàn tay trên môi Thẩm Giai Nghi đã siết đến trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, trong lòng đau như thể vạn tiễn xuyên tâm, âm thanh kia cứ như vậy thắt lấy lòng nàng, khiến nàng không thể hít thở nổi.

"Giai Nghi?!"

_Hảo...

"Được rồi, ta chờ ngươi"

Ta chờ ngươi...

Đời này còn có ai có thể chờ ngươi như vậy nữa. Là chờ bao lâu, chờ cho đến lúc nào... cho đến khi nhận được cái gì đây...

Chỉ là tổn thương cùng mất mác.

_Ngươi đi đi, đi tìm nàng đi...

Lăng Quân vỗ vai Thẩm Giai Nghi, lấy khăn lau nước mắt nàng. Thẩm Giang Nghi hít một hơi thật sâu, đem nước mắt trên mặt nhất tề gạt bỏ, miễn cưỡng nở một nụ cười xán lạn, run rẩy nói với hắn.

_Cảm ơn ngươi... bá phụ... nhờ ngươi... nhất định đừng để ai biết chuyện này... nhất định!

...

Khi Thẩm Giai Nghi hạ cánh ở sân bay Quảng Châu, cũng không ngờ tới Lăng Nhược Ca đã đứng chờ ở đó, đón mình. Ở trên máy bay, dù vô cùng mệt mỏi nhưng nàng không cách nào ngủ được. Chỉ cần nhớ đến, trong mình mang một khối u ác tính, nếu như vẫn kiên trì ở bên cạnh người kia, sẽ có ngày trở thành gánh nặng cho nàng, trong lòng Thẩm Giai Nghi lại ê ẩm chua xót.

Sự thật phải rời xa con người kia, còn khiến nàng đau đớn hơn việc biết bản thân đang mang trong mình trọng bệnh.

Nhìn Lăng Nhược Ca thân hình nhỏ bé chìm trong đám đông đang cố gắng tìm kiếm mình, trong lòng Thẩm Giai Nghi thắt lại. Bao nhiêu trân quý, yêu thương, nâng niu đều đặt ở trên người nàng, nàng cũng vì chính mình, vội vàng, chờ đợi, kiên trì, dịu dàng như vậy.

Ước gì tất cả chỉ như một cơn ác mộng...

Thẩm Giai Nghi từ phía sau choàng người tới ôm lấy nàng, tham luyến hít một hơi thật sâu, muốn thu lấy tất cả khí tức trên cơ thể nàng, tham lam giữ chặt, đời đời ôm lấy. Nhưng là Thẩm Giai Nghi biết, sẽ đến lúc, nàng phải buông tay, nhưng lúc này nàng vẫn không muốn tập cách từ bỏ. Từ bỏ thứ gì, đều không khó khăn bằng việc từ bỏ người mình yêu.

_Ai nha, còn rơi lệ nữa... cảm động như vậy sao... ưm... Giai Nghi...

Lăng Nhược Ca chưa kịp nói xong, Thẩm Giai Nghi đã ấn xuống một nụ hôn. Nụ hôn này so với tất cả đều cuồng nhiệt hơn, đều say mê hơn, cũng là chua xót hơn rất nhiều. Chỉ có nụ hôn này, con người này mới có thể xoa dịu nàng, khiến nàng nhớ rằng cho dù có điều gì tồi tệ hơn thế, Lăng Nhược Ca cũng ở đây, thỏa mãn nàng.

Thẩm Giai Nghi quyến luyến rất lâu, vòng tay siết rất chặt, nụ hôn cứ như những cơn sóng đánh vào lòng Lăng Nhược Ca, khiến nàng nhất thời quên mất phản kháng, cũng là quên mất, mình có bao nhiêu dung túng nàng.

Thẩm Giai Nghi quyến luyến tách khỏi Lăng Nhược Ca, nhưng vẫn kiên quyết quấn tay quanh người nàng, giữ nàng trong lòng mình, yên lặng nhìn xuống. Lăng Nhược Ca thở dốc, trước tầm mắt nàng là đôi môi đỏ ửng của Thẩm Giai Nghi, vì hôn một hồi lâu mà trở nên mềm mại ấm nóng.

_Ngươi sao lại... tùy hứng như vậy... ngươi da mặt dày, nhưng là ta còn biết xấu hổ a... buông ta ra...

_Không buông!

_Giai Nghi... -Mặt Lăng Nhược Ca càng lúc càng nóng đỏ lợi hại.

_Nếu bây giờ ngươi bắt ta buông ngươi ra, sau này sẽ không bao giờ ôm ngươi nữa.

_...

Lăng Nhược Ca mím môi, quẫn bách cúi đầu. Xung quanh không ngừng truyền đến những âm thanh xì xầm bàn tán, nhưng là khi Thẩm Giai Nghi ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt, rất nhanh liền không có ai dám dị nghị nữa, không gian nhất thời trở nên tĩnh lặng.

Trời bỗng nhiên đổ một cơn mưa thật lớn, Lăng Nhược Ca cảm thấy có chút lạnh, vô thức tiến sát hơn vào người Thẩm Giai Nghi, muốn hảo hảo cảm nhận hơi ấm của nàng. Thẩm Giai Nghi yên lặng nhìn Lăng Nhược Ca, từ ánh mắt chiếu xuống từng đường nét kia, trong lòng dâng lên xúc động, cởi ra áo khoác ngoài, choàng lên người nàng, sau đó kéo nàng đến bên đường, mua một cây dù, bung mở, cứ như vậy cùng nhau chậm rãi tiến vào mưa.

Mặt đường trơn ướt, những bọt nước bắn lên, theo những chiếc lá vàng rơi rụng dán sát xuống. Đường vắng vẻ, một màu xám nhàn nhạt bao trùm, nhưng cảm giác trong lòng Lăng Nhược Ca lại như vậy vô cùng tốt đẹp. Nàng mơ hồ cảm thấy Thẩm Giai Nghi có chút kì lạ, rất muốn biết vì cái gì người kia lại thất thố như vậy, nhưng câu hỏi đến cửa miệng rồi lại nuốt vào trong, muốn chờ nàng tình nguyện kể cho mình nghe.

Thẩm Giai Nghi trong lòng đè nặng, trăm ngàn tư vị cuộn lên trong lòng. Nàng không biết tiếp theo phải đối với Lăng Nhược Ca như thế nào. Nàng yêu con người đó, nàng luyến tiếc rời xa Lăng Nhược Ca, thậm chí nàng chưa bao giờ nghĩ phải xa cách người này... cho đến ngày hôm nay.

_Mưa lớn quá... Giai Nghi, ngươi đi sát vào ta một chút.

Lăng Nhược Ca sợ Thẩm Giai Nghi bị hắt nước mưa cảm lạnh, thể thiếp lôi kéo nàng sát vào mình. Trong lòng Thẩm Giai Nghi ngoài ngọt ngào còn là chua xót không thôi, xúc động nắm lấy tay nàng, rất lâu sau mới mở miệng hỏi.

_Nhược Ca, ta hôn cái nữa được không... chỉ một cái thôi...

_Đang ở ngoài đường a~ Ngươi đừng lúc nào cũng như lang như hổ được không.

_Nga~ Vậy về nhà có thể sao!

...

Từ đầu đường Thẩm Giai Nghi đã nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình chìm trong những hàng cây xanh mát, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc thật khó nói. Giống như là sẽ rất nhanh phải rời xa tất cả những gì quen thuộc đó, bây giờ có chút tiếc nuối tại sao không sớm hơn đế ý đến chúng, những thứ đã cùng mình trải qua một quãng đời tươi đẹp.

Đây là ngôi nhà mà cha đã để lại cho nàng, người đàn ông đó, đến khi chết đi vẫn không buông tha cho lòng nàng được thư thả. Hắn có lẽ, giống như một hình bóng lẩn khuất trong cuộc đời nàng và Hạ Linh Doanh, tuy ấn tượng không quá nhiều kì thực lại rất sâu sắc. Hắn vẫn ẩn nhẫn, tùy thời giúp đỡ nàng. Dù con đường hắn đi chẳng mấy sáng sủa cùng dễ dàng, nhưng nàng biết, dù có là bỏ mặc, đối với hắn cũng là một loại tra tấn...

... cho đến khi chết hắn vẫn không thoát khỏi.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa có chút lạnh lẽo vì thấm nước mưa, Thẩm Giai Nghi có chút hồi hộp vặn mở. Bên trong vốn đang là bóng tối bỗng nhiên bật sáng, Thẩm Giai Nghi bất ngờ đứng ở cửa, nhìn trong nhà rực rỡ đầy màu sắc, bóng bay khắp xung quanh, còn có nến thơm, còn có âm thanh pháo nổ giòn giã.

_Thẩm đại gia a... ngươi lúc nào cũng quên ah! Hôm nay chính là sinh thần của ngươi đó!

Sở Anh lao ra, lấy kim tuyến bóng bay tung lên người nàng, sau đó là Hứa Tĩnh Văn, Hạ Linh Quân, Lâm Như Nguyệt, Tần Lãng, Triều Vỹ... còn có Lăng Nhược Ca đều ấm áp nhìn nàng.

Ra hôm nay là sinh nhật của nàng.

Ngày nàng biết được, tương lai sẽ không còn nữa, lại là ngày mà quá khứ đem đến cuộc đời này một Thẩm Giai Nghi...

Món quá này, lớn quá...

Mọi người vây lấy Thẩm Giai Nghi, hào hứng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Thẩm Giai Nghi không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể đứng lặng ở đó, từng chút một ngắm nhìn những gương mặt quen thuộc, vì sớm thôi, nàng sẽ không còn có thể nhìn thấy họ thêm một lần nào nữa. Vì thế đây là cơ hội cuối cùng, để nàng cố gắng ghi nhớ tất cả, để biết bên cạnh mình, vào tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất đã có những ai cùng trải qua, hưởng thụ... hít thở hương thơm của thời gian nhiệt huyết...

...

Bàn ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn, toàn những món Thẩm Giai Nghi yêu thích, cánh gà chiên, hải sản nướng, canh xương hầm... rất nhiều thịt a. Thẩm Giai Nghi có chút cảm động, nói không nên lời. Ngày này năm ngoái, nàng cũng chỉ có thể cùng Sở Anh đi uống rượu, uống đến say rồi về, không có được nhiều người như vậy chúc tụng, chia vui.

Có lẽ khi Lăng Nhược Ca đến, đã đem theo rất nhiều người tốt đến bên nàng, chiếu cố nàng, cùng nàng tạo ra vô vàn kỉ niệm quý giá. Trước đó, cuộc sống của nàng thật bình đạm, không có một lão sư khiến mình thần hồn điên đảo, không có một y sĩ suốt ngày trêu chọc mình tức giận, không có một tiểu học sinh ngây ngô chất vấn mình, cũng không có một người luôn miệng than phiền trách phạt mình vì xem phim người lớn trong lớp.

Thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng đã cho nàng rất nhiều thứ mà không phải ai cũng có được. Bằng hữu, người yêu, tri kỉ... Tất cả cứ như một giấc mộng thật đẹp mà đã đến lúc Thẩm Giai Nghi phải thức giấc.

...

Lúc mọi người đang uể oải dọn dẹp, Thẩm Giai Nghi được đặc cách, một mình đứng đón gió ở ban công. Sau đó, Hứa Tĩnh Văn rất nhanh nhẹ nhàng đi tới. Cô gái này thật ra chưa từng thay đổi, xinh đẹp, thông minh, nhưng lại mềm lòng, và yếu đuối. Nàng trước đây tham dự vào cuộc sống của mình, cho mình rất nhiều niềm vui, cũng là rất nhiều thống khổ, khiến mình tưởng niệm cũng là hận nhất.

Nhưng thời gian qua đi, Thẩm Giai Nghi ngày một trưởng thành, nàng hiểu rõ có những việc không thể nào như ý muốn, có lẽ ngày trước khi lựa chọn rời xa mình, Hứa Tĩnh Văn cũng đau khổ như vậy, đau khổ như chính mình lúc này...

_Ngươi có tâm sự rất nặng... có phải nên chia sẻ một chút không, Giai Nghi.

Hứa tĩnh Văn nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh mềm mại như một sợi lông vũ cọ vào lòng nàng. Bất giác Thẩm Giai Nghi cảm thấy trong lòng thực bình thản, cũng không ngờ mình sẽ trực tiếp nói ra như vậy, tựa như chuyện đó với mình không có chút nào quan hệ.

_Ta đang bị ung thư.

Hứa Tĩnh Văn siết lại bàn tay mình, trong lòng bỗng dưng nảy lên thật mạnh, có chút không ngờ tới, gian nan hỏi.

_Là khi nào... có thể chữa khỏi sao?

_Kết quả vừa đến sáng nay. – Thẩm Giai Nghi cười, tầm mắt phóng ra thật xa, như muốn chìm vào những ánh đèn rực rỡ. – Có thể chữa khỏi... nhưng sau này... có lẽ ta sẽ không bao giờ còn nhìn thấy được nữa.

Hứa Tĩnh Văn hốc mắt lập tức chuyển đỏ, nàng đưa tay giữ chặt miệng mình, ngăn cho tiếng khóc không vượt ra ngoài, ánh mắt khóa lại trên người Thẩm Giai Nghi. Nàng hy vọng, sau khi nói những lời đó, Thẩm Giai Nghi sẽ quay sang nàng, bật cười, sau đó nói với nàng chỉ là một trò đùa mà thôi, nhưng không, ánh mắt kia chưa từng nói dối, người kia, cũng chưa từng nghiêm túc cùng bình thản như vậy.

_Nàng... nàng chưa biết sao?

Thẩm Giai Nghi lắc đầu, sau đó, nhẹ nhàng lên tiếng.

_Cho đến hết cuộc đời này, ta không hi vọng nàng sẽ biết.

...

Tối hôm đó lúc Thẩm Giai Nghi đang im lặng uống rượu trong thư phòng, nhìn ra bầu trời đêm tĩnh lặng thì bất ngờ Lăng Nhược Ca tiến đến, từ sau lưng nàng vòng tay ra trước, ôm lấy Thẩm Giai Nghi, đồng thời cầm một hộp quà màu xanh nhạt đung đưa trước mặt nàng.

Thẩm Giai Nghi mỉm cười xoay người lại, nhận ra Lăng Nhược Ca đã sớm tắm rửa, hương thơm nhàn nhạt quấn quanh người, ánh mắt trong suốt nhìn mình, trong lòng lại dâng lên một trận chua xót.

Nàng đã từng muốn sau này mỗi ngày trong cuộc đời, đều có thể hảo hảo cùng nữ nhân này trải qua, cho dù khó khăn hay dễ dàng, đều vì người này mà sống. Thế nhưng, bây giờ thì sao, nàng chỉ còn quá ít thời gian, thời gian còn lại mà nàng có thể làm mọi thứ mà mình mong muốn cùng con người này.

_Tặng cho ta cái gì đây, có phải là đĩa JAV mới nhất full HD hay không, lão sư thực tâm lý a, ta không ngại cùng ngươi thưởng thức sau đó thực hành một chút.

Lăng Nhược Ca đánh lên vai Thẩm Giai Nghi, để nàng thân thiết vòng tay ôm lấy mình, mỉm cười nói.

_Ngươi sao có thể trước mặt ta nói về chuyện ngươi đã ngắm nhìn nữ nhân khác trần truồng như thế hả. Đầu óc đen tối. Mau mở quà ra, còn có phần ta trong đó.

Thẩm Giai Nghi cười cười đưa tay tháo nơ trên hộp, sau đó mở nắp hộp ra. Ngay khi nắp hộp vừa mở, Thẩm Giai Nghi liền cảm thấy má mình bị một vật mềm mại chạm đến, sau đó "tách" một tiếng, ánh sáng chớp lên.

Nàng lập tức đen mặt.

Là chụp lén ah! Còn chuẩn bị công phu như vậy.

Máy ảnh chụp lấy ảnh ngay nên lập tức có được một tấm hình thực sinh động. Biểu tình ngây ngốc của Thẩm Giai Nghi khiến Lăng Nhược Ca thích thú bật cười. Thẩm Giai Nghi nghĩ muốn hung hăng trừng phạt nàng, sau đó lại liếc thấy một vật gì đó lóe sáng trong hộp quà, rất nhanh yên lặng cẩm lấy.

Là hai chiếc nhẫn bạc sáng bóng.

Hai chiếc nhẫn lồng vào nhau, trên đó những hoa văn tinh xảo được chạm khắc vô cùng tinh tế. Vốn Thẩm Giai Nghi đã từng nghĩ muốn tặng cho Lăng Nhược Ca một vật như vậy, không ngờ mình so với nàng vẫn là chậm một bước.

_Như thế nào, Giai Nghi, ta có thể thú ngươi làm nương tử được không!

Lăng Nhược Ca thế nhưng không ngờ Thẩm Giai Nghi sẽ vì lời nói của mình mà bật khóc. Nàng còn nghĩ là Thẩm Giai Nghi sẽ trêu chọc nàng một phen, hoặc là quấn quýt lấy nàng muốn biết mua thứ này hết bao nhiêu tiền, hoặc là sẽ nói ra mấy lời đáng khinh nào đó, nàng không nghĩ, Thẩm Giai Nghi sẽ vì một món quà như thế mà rơi lệ.

Giai Nghi, ngươi làm sao vậy, thật không giống ngươi chút nào...

Trong lòng vui vẻ bao nhiêu, đau đớn càng lớn bấy nhiêu. Chờ đợi thật lâu, cũng đã chờ tới ngày này, thế nhưng khi Lăng Nhược Ca có thể chân chính tiếp nhận nàng, đã thật sâu quan tâm cùng yêu thương nàng, lại là lúc nàng phải rời khỏi. Rời xa sự ôn nhu, ấm áp đó, rời xa tất cả những gì tốt đẹp của riêng mình.

Lăng Nhược Ca mỉm cười xoa đi nước mắt của nàng, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay kia, trân trọng đeo nhẫn lên ngón áp út. Chiếc nhẫn bạc sáng bóng vừa vặn đến không ngờ, Lăng Nhược Ca nhìn thật lâu trên bàn tay kia, hài lòng, thõa mãn... chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình lại trân trọng đeo nhẫn lên tay một nữ nhân khác với cảm xúc vui mừng như vậy.

_Ngơ ngẩn làm gì, đeo cho ta ah...

Thẩm Giai Nghi run rẩy cầm chiếc nhẫn kia, mặt nhẫn ánh lên những đường nét chạm khắc vô cùng cầu kì, bên trong còn có khắc chữ rất đẹp, tựa hồ là một dòng chữ viết theo kiểu giản thể, Thẩm Giai Nghi khẽ mấp máy môi đọc...

"Tình nguyện cho ngươi...

... thanh xuân vĩnh cửu"

.

.

.

Ôi muốn khóc quá~

Song: Ái thương – Đổng Trinh.




Vài lời chia sẻ cùng độc giả:

Xin chào mọi người!

Mình là Tử Thanh, cũng chính là Peridot :3

Đây là bộ bách hợp đầu tiên mình viết, không phải bản edit đâu nên sẽ không có QT, raw :)

Thật sự thì mình chỉ ngẫu nhiên viết chương đầu thôi, sau đó có ý tưởng mới tiếp tục. Thể loại của "Thanh xuân của chúng ta" cũng không phải sở trường của mình, nhưng càng viết càng thấy hứng thú hơn ^^

Ban đầu muốn hướng câu chuyện đến mối quan hệ giữa Thẩm Giai Nghi - Lăng Nhược Ca - Hạ Linh Doanh nhưng không hiểu sao lại lôi kéo theo những nhân vật khác vào.

Truyện viết cũng đã được 32 chương, có những bạn mới đọc nhưng cũng kiên nhẫn vote cho từng chương khiến mình rất vui. Tất cả các bình chọn và bình luận của mọi người là động lực rất lớn với mình <3

Về fanfic Yulsic "Prisoner" mình đã ngưng up chap mới từ lâu, thật ra mình đã viết được một nửa chap kế, nhưng là câu chuyện có chút bế tắc, mình sẽ nỗ lực end truyện với một cái kết tốt nhất. 
Các bạn yên tâm, mình không bao giờ drop nhé :)

Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ mình, cảm ơn mọi người!

Hi vọng mọi người có thể thưởng thức những ca khúc mình đề xuất vào cuối mỗi chương nhé :) happy weekend~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net