Chương 35: Tô thêm son - Lên sóng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Tô thêm son - Lên sóng.


Sân bay Kansai ở Osaka thật vắng vẻ.

Thời tiết so với ở Quảng Châu lạnh hơn rất nhiều, Thẩm Giai Nghi dựng cao cổ áo, trên cổ quấn một cái khăn lớn che đi nửa khuôn mặt lạnh lùng, kế bên là Hạ Linh Doanh vẫn như cũ lãnh điễm, phong quang vô hạn, lại thêm Tần Lãng đẹp trai rạng ngời, tuấn lãng không ai sánh bằng, chỉ có như vậy, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Thật là một cảnh gia đình ba người hoàn mỹ~

Thẩm Giai Nghi không biết tiếng Nhật, thế nhưng sử dụng tiếng anh ở đây cũng không mấy khó khăn. Từ một đứa trẻ đến một lão nhân bán hàng đều có thể trò chuyện bằng tiếng anh cơ bản, thái độ của họ cũng rất đúng mực, thực sự vô cùng văn minh, đường phố lại sạch sẽ gọn gàng, có hệ thống, như thể những cảnh chỉ có thể thấy trên phim ảnh.

Cả ba chưa về khách sạn, Tần Lãng có việc cần làm nên Thẩm Giai Nghi cùng Hạ Linh Doanh tìm một quán ăn để lấp đầy hai bụng rỗng. Từ sau khi nói chuyện kia cho nàng biết, hai mẹ con lại như vậy trở về trạng thái ban đầu. Khinh bỉ nhau, coi thường nhau, chê bai nhau, cũng là thương yêu nhau nhiều hơn.

Hạ Linh Doanh múc một muỗng lớn ớt tươi vào tô mình, kéo mắt kính bới tóc mái lên, không thèm để ý đến Thẩm Giai Nghi, hối hả thưởng thức món mới. Khói nghi ngút tản ra không gian xung quanh, Thẩm Giai Nghi mơ hồ nhìn thấy một chút nếp nhăn trên trán người kia, không khỏi thở dài.

Nga... ác nữ này thật không có phúc, cực khổ nuôi mình, cuối cùng đến cuối đời vẫn phải bồi theo mình chăm sóc, không có được mình phụng dưỡng đàng hoàng.

_Mẫu thân đại nhân, ăn xong ta dắt ngươi đi làm đẹp. Muốn đắp mặt nạ vàng, mặt nạ kim cương hay bùn nhão đều được, ta cho ngươi toại nguyện.

Hạ Linh Doanh không nói gì, chỉ thấy tay nàng đưa lên dấu OK nhưng có thể thấy nàng có vẻ vui và cảm động lắm.

Mì udon, bánh cá nướng, bánh bạch tuộc, bánh doreamon đều ăn tuốt. Hiếm có khi nào hai mẹ con nàng có dịp vui vẻ như vậy, cũng không nhìn ra Hạ Linh Doanh khẩu vị ăn uống cũng không tệ, còn là giống nàng như vậy thích hút sữa chua. Thật mất hình tượng.

Chơi đến tối thì trở về khách sạn, Thẩm Giai Nghi thế nhưng lại cố ý chọn khách sạn mà Lăng Nhược Ca nghỉ lại, thậm chí là cùng một dãy, chỉ khác mỗi số phòng. Nàng dĩ nhiên phải để lão bà bà bồi mình, Tần Lãng phòng bên cạnh, sắp xếp khá ổn thỏa thì Tần Lãng cũng trở về nghỉ ngơi.

_A... đính hôn rồi sao.

Hạ Linh Doanh liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kiểu cách trên tay Thẩm Giai Nghi, lên tiếng. Thẩm Giai Nghi mỉm cười, còn không quên đưa tay lên, múa vài đường trước mắt nàng, vẻ mặt thỏa mãn gật đầu.

_Thế nào... nàng cầu hôn ta a, thực lãng mạn.

Hạ Linh Doanh trề môi, đem hai miếng dưa leo thái mỏng đắp lên mắt, sau đó không quan tâm đến nàng nữa. Hừ, uyên ương quấn quýt, yến yến oanh oanh, phỏng chừng lại sắp có điện thoại tình yêu đánh tới cũng nên.

Hạ Linh Doanh chưa dứt suy nghĩ, điện thoại của Thẩm Giai Nghi thật sự đã reo lên ầm ỹ. Nhìn con gái mình không có hình tượng cao hứng đến phát điên bay lên giường ôm điện thoại, nàng chỉ hận không thể đem thứ đồ chơi phát thanh kia đập nát.

"Giai Nghi?"

_Nga, là ta... ngươi đang làm gì?

"Ừ... đang tắm a"

_Thật sao...

Thẩm Giai Nghi nghe đến chữ tắm, trong đầu xuất hiện những suy nghĩ không trong sáng. Ai nha, ai mà biết dược đưới lớp quần áo kia là bộ dáng biết bao nhiêu mê người đâu. Nàng còn chưa có thưởng thức qua a...

"Hôm qua ta gọi ngươi... sao lại là Tần Lãng bắt máy?"

_Ta uống say a... hắn đưa ta về, lúc đó đang tắm nên không biết. Sau đó điện thoại ta hết tiền, không gọi cho ngươi được. Bận rộn đến bây giờ mới có thể gọi ngươi, không ngờ vẫn là chậm chạp hơn nương tử của ta a~

_Ta khi nào là nương tử ngươi, nói nghe cũng thật ngọt!

_Ai nha, không phải ngươi đã cầu hôn thú ta về nhà, còn là đồng sàn cộng chẩm rồi sao. Nếu ngươi không thích, cũng có thể làm lão công a, ta đây không ngại hầu hạ...

_Được rồi, đứng nói những lời không đứng đắn nữa.

Lăng Nhược Ca bật cười, Thẩm Giai Nghi lúc nào cũng khiến nàng vui vẻ như vậy. Ở Nhật đã một tuần, thế nhưng nàng vẫn chưa quen được, chỉ có thể dựa vào những lời nói ấm áp kia mà cảm thấy bớt cô đơn. Nhưng không hiểu sao, không ở bên cạnh nàng Lăng Nhược Ca vẫn cảm thấy không được thoải mái, thậm chí có điểm bất an.

Nếu như nàng biết Thẩm Giai Nghi bây giờ đang cùng mình hít thở dưới một bầu trời, lại cũng như mình nhìn ra đường phố hoa lệ đầy sắc màu chìm trong màn đêm tĩnh lặng, có lẽ sẽ còn vui vẻ hơn nữa. Chỉ có điều cho dù ở gần như vậy, cảm giác lại rất xa xôi...

...

Những ngày sau đó cả hai đều thật bận rộn. Lăng Nhược Ca không những phải dự liên tiếp mấy buổi hội thảo, còn phải cùng phái đoàn đi tham quan các trường học ở Nhật, đối thoại với một số giảng viên của họ, trao đổi thông tin với các sinh viên, sau đó còn là làm báo cáo. Thẩm Giai Nghi cũng không được thư thả, liên tục thực hiện những cuộc kiểm tra mà Tần Lãng đặc biệt kĩ lưỡng sắp xếp cho nàng. Hắn muốn hồ sơ của nàng phải thật chi tiết đầy đủ để có thể tiến hành điều trị bằng phương pháp tốt nhất.

Để có thể tránh việc mất thị giác cho Thẩm Giai Nghi, Tần Lãng tận lực muốn điều trị bằng thuốc và xạ trị chứ không muốn tiến hành phẫu thuật. Ai cũng biết phẫu thuật nào là một việc rất phức tạp, di chứng để lại cũng khá nghiêm trọng, còn là phát hiện căn bệnh của Thẩm Giai Nghi không có đơn giản như lúc đầu hắn nghĩ...

... nhưng là, tình trạng của Thẩm Giai Nghi chuyển biến ngày càng xấu, tốc độ suy nhược cũng khá nhanh. Những cơn choáng váng đến thường xuyên hơn, thị lực cũng giảm đi rất nhiều, liều lượng thuốc đã phải tăng gấp đôi thế nhưng phải vài ngày được mới hẹn được giáo sư mà Lâm Như Nguyệt giới thiệu.

Suốt thời gian này Thẩm Giai Nghi rất hạn chế đi ra ngoài, chỉ có Hạ Linh Doanh là thường xuyên mua đồ ăn mang về cho nàng, tìm vài quyển tạp chí cho nàng tiêu khiển. Thẩm Giai Nghi muốn dùng thời gian rảnh rỗi tiếp tục làm dự án, nhưng chữ trên máy tính lúc đọc được lúc lại không khiến nàng có chút chán nản, thế nên, nàng liền lén ra khỏi khách sạn, đến dự thảo của Lăng Nhược Ca.

Thẩm Giai Nghi một mình lang thang trên những con phố vắng vẻ của thành phố Osaka vừa mang nét hiện đại, vừa có hơi thở cổ kính. Những con người xa lạ, những con đường chưa bao giờ đặt chân đến, thế giới như chỉ còn duy nhất một mình Thẩm Giai Nghi tồn tại cùng hơi lạnh ngấm vào da thịt.

Không phải là mùa hoa anh đào nở rộ, nhưng là những cánh hoa màu hồng phấn kia vẫn khẽ đưa mình trong gió. Thẩm Giai Nghi kín đáo nhìn những con người tấp nập của thành phố này, đôi khi cảm giác có chút tù túng nghẹt thở. Họ bận rộn, họ hối hả, họ nguyên tắc. Những caravat thắt cao lên tận cổ, tây trang phẳng phiu, tóc chải thật đúng nếp, cặp xách ngay ngắn trên tay, không ai kịp dừng lại đón nhận những cơn gió cuối thu đang dần biến mất.

Mùa đông sắp đến...

Thẩm Giai Nghi đứng trước bảo tàng nơi Lăng Nhược Ca đến dự hội thảo. Phía trước treo một băng rôn thật lớn, có cả chữ Trung, chữ Nhật và tiếng Anh. Phái đoàn giáo dục lần này của Trung Quốc đến Nhật Bản thật sự không tầm thường, Thẩm Giai Nghi đã nghe tin từ hồi đầu hè, dự thảo quan trọng nên thời gian cũng kéo dài hơn rất nhiều.

Như vậy cũng tốt... để Thẩm Giai Nghi sớm làm quen với cảm giác xa vắng nàng...

Không khó để tìm ra phòng hội nghị nơi tổ chức dự thảo. Không khí hết sức nghiêm túc, người tham dự cũng rất đông nhưng vô cùng trật tự, im lặng. Trên bục cao là một giáo sư người Nhật đang phát biểu bằng tiếng Anh rất thành thục, phóng viên không nhiều, khi họ chụp ảnh cũng tận lực không làm ảnh hưởng đến người khác. Quả là một đất nước văn minh đáng kinh ngạc.

Thẩm Giai Nghi tìm một ghế ngồi cuối khán phòng, lẳng lặng ngồi xuống. Không lâu sau, người nàng mong đợi đã xuất hiện, khiến nàng có chút sững sờ...

Lăng Nhược Ca một thân váy trắng bó sát cơ thể, để lộ hai cánh tay thon dài trắng noãn, tóc bối cao, vài sợi tóc thả xuống nhẹ nhàng hai bên sườn mặt thanh tú, đôi mắt sắc bén tỏa sáng, Lăng Nhược Ca còn xinh đẹp hơn bất cứ một đại minh tinh nào bước ra từ một đại tiệc xa xỉ. Trước đây Thẩm Giai Nghi chưa từng nhìn thấy bộ dáng câu nhân như vậy của nàng. Lăng Nhược Ca không phải người thích trưng diện, đi dạy cũng chỉ mặc sơ mi thoải mái, hoặc là trang phục hưu nhàn, thực thanh nhã cùng mềm mại, thế nhưng chiếc váy này... có chút xinh đẹp quá rồi.

Bất chợt, Thẩm Giai Nghi có cảm giác như mình vừa nhìn thấy nàng đang mặc trên người một bộ váy cưới lộng lẫy, ấm áp nhìn mình... Nữ nhân nào lại không mong chờ một ngày như vậy đây, nhưng là, mình lại không thể cho nàng được điều đó...

Lăng Nhược Ca cất tiếng nói, Thẩm Giai Nghi cảm giác như quay lại những ngày đầu tiên cùng nàng ở lớp học. Một chủ nhiệm cao cao tại thượng, luôn là dùng ánh mắt bình thản nhìn học sinh của mình, luôn là uyên thâm cùng hiểu biết, luôn là thông minh, xinh đẹp và bản lĩnh như vậy thế nhưng lúc đối đầu với mình, cũng lộ ra nhẫn nhịn cùng tức giận, cùng là như vậy không ngại cùng mình nháo...

Thật ra cảm giác khi các nàng âm thầm nhìn nhau đứng trước một biển người không sai biệt lắm, vẫn là như vậy tự hào cùng yêu thương.

Bất chợt ánh mắt mờ dần đi, Thẩm Giai Nghi có chút hoảng hốt... nàng chỉ muốn nhìn người kia thêm một chút nữa... chỉ cần một chút nữa...

Thẩm Giai Nghi tóm lấy cái mũ mà ai đó để quên ở ghế bên cạnh, kéo tóc nhét vào trong rồi đội lên đầu sau đó lặng lẽ tiến lên những hàng ghế đầu. Cảm giác lén lút này khiến tim Thẩm Giai Nghi không ngừng gia tốc, nếu bị nàng phát hiện, quả thực là không còn mặt mũi a. Thẩm Giai Nghi cư nhiên vì nhớ thê tử mà chạy đến một đất nước xa lạ, gặp được rồi lại không dám chạm tới...

Thẩm Giai Nghi đang đi, bỗng nhiên có một thanh niên mặc đồ thể thao vượt lên bên cạnh, vô tình va vào nàng. Nàng nhíu mắt nhìn hắn, sau đó lạnh người khi vô tình thấy được chuôi dao bấm dấu trong túi áo hắn đang run rẩy kịch liệt. Dù đã đến gần những hàng ghế đầu nhưng hắn vẫn không có ngừng lại, cứ như vậy tiến nhanh về phía trước, Thẩm Giai Nghi nhìn về phía Lăng Nhược Ca, hai bàn tay trong túi áo cũng bắt đầu lạnh toát.

Hắn muốn làm gì?!

Lăng Nhược Ca lúc này đã phát hiện ra bóng người kì lạ vì thất thố mà để lộ gương mặt sửng sốt, đôi mắt nàng không dấu nổi sự kinh ngạc cùng vui mừng, đến nỗi nàng không hề để ý tên thanh niên lạ mặt đã bước lên bục sân khấu.

Thẩm Giai Nghi trong lòng rơi lộp bộp, thầm kêu không ổn...

_AAAAAAAAAAAAAA!!! Giết hết các ngươi, lũ khốn khiếp!!!

Nhanh như chớp hắn rút con dao trong túi ra, hướng thẳng về phía Lăng Nhược Ca mà đâm tới, miệng hét lớn bằng tiếng Nhật. Sự việc diễn ra quá nhanh, bảo vệ ít ỏi không kịp phản ứng bắt đầu chạy về phía sân khấu. Lúc này Thẩm Giai Nghi cách hắn gần nhất, không kịp suy nghĩ phóng người đến xô hắn ngã xuống đất.

Keng~

Con dao văng ra khỏi tay hắn, chạm lên mặt đất. Nón trên đầu Thẩm Giai Nghi tuột xuống, để lộ mái tóc dài xõa tung. Khán phòng ồ lên, bắt đầu có chút hỗn loạn, tất cả đều lùi về sau, sợ hãi nhìn một màn trước mắt.

Tên thanh niên lồm cồm bỏ dậy, khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Lăng Nhược Ca, hắn nhanh như cắt chồm người chộp lấy con dao, một lần nữa đứng dậy, hướng về phía nàng. Thẩm Giai Nghi có chút choáng váng, nhưng rất nhanh ổn định lại, từ mặt đắt xoạc chân gạt hắn té ngã, hắn lại lần nữa lăn ra sàn, tay đập xuống đất vang lên một tiếng đau đớn.

Tiếng gào thét tê tái khiến người ta rùng mình sợ hãi.

Trị an bắt đầu bao vây hội trường, nhưng là chưa kịp tiếp cận thì hắn lại lần nữa rút từ túi áo trong một con dao lớn hơn, lần này hướng về Thẩm Giai Nghi, không chần chừ chém tới.

Đúng là bệnh thần kinh thật rồi.

Thẩm Giai Nghi đổ mồ hôi lạnh, loạng choạng đứng dậy, sẵn sàng đón công kích của hắn. Lăng Nhược Ca nhìn tên nam sinh điên loạn kia không ngừng lại ý đồ đả thương người, trong lòng gấp gáp, vơ lấy chai nước gần đó ném về phía hắn.

Póc!

Nắp chai bung ra, nước văng tung tóe lên người hắn, hiển nhiên thu hút sự chú ý của hắn, khiến hắn càng thêm điên dại. Thẩm Giai Nghi cắn môi, gấp đến độ có chút run rẩy, lao tới chộp lấy cánh tay đang cầm dao của hắn bẻ ngược về sau, đội trị an bắt đầu xông lên muốn cùng Thẩm Giai Nghi phối hợp.

Thế nhưng tên thanh niên này quả không phải là dạng vừa, ngay khi bị nàng kiềm giữ liền xoay người đá về phía Thẩm Giai Nghi, đạp gió lực cực mạnh, cư nhiên lại là cao thủ. Khi Thẩm Giai Nghi đang định đưa tay đỡ cú đá từ hắn thì tầm mắt bỗng nhiên mờ đi, nàng như vậy chụp vào không khí liền bị đá trúng ngực lảo đảo lui về sau, ngã vào nhóm trị an đang tiến đến vây bắt người.

Tất cả mọi người đều nín thở. Dao lúc này đã đè lên cổ Lăng Nhược Ca, còn nàng, nằm trong tay hắn.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Giai Nghi gắt gao hướng về phía mình, lòng Lăng Nhược Ca dù rất sợ hãi nhưng cũng trở nên ấm áp. Có Thẩm Giai Nghi ở đây, nàng không cần lo sợ điều gì nữa.

_Bạn trẻ, chúng ta không quen biết nhau, vì sao lại muốn giết ta... ta chết hay sống, ngươi sau đó cũng không được yên ổn.

Lăng Nhược Ca cố gắng bình tĩnh hít thở, bám vào cánh tay hắn nhẹ nhàng dùng tiếng anh uyển chuyển nói.

_Ngươi thì biết cái gì! Các ngươi suốt ngày toàn nói lời hoa mỹ, luôn gây áp lực với chúng ta, ép chúng ta học sống không bằng chết. Bạn ta... bạn ta vì giáo sư đánh rớt tốt nghiệp... ngày hôm qua đã tự sát... hắn chết rồi... ta chỉ còn một mình... giết ngươi, chỉ mới là bắt đầu mà thôi!

Tên nam sinh ấn dao vào cổ nàng, Thẩm Giai Nghi lạnh cả người... hắn muốn đồng vu quy tận. Lăng Nhược Ca trong lòng cũng thực sợ hãi, cổ duỗi ra, cơ hồ dùng tất cả sức bình sinh mà siết lấy tay hắn, kiên nhẫn thuyết phục.

_Được! Nếu ngươi muốn, thì chúng ta cùng nhau chết, ta không sợ cùng lôi ngươi xuống âm tào địa phủ.

Nàng nói rồi dùng chân mang cao gót đạp mạnh vào bình gốm đằng sau. Chiếc bình nặng nghiêng ngả, đập mạnh vào lớp kính trong suốt vỡ tan. Cả khán phòng giật mình ồ lên, tên nam sinh cũng sợ hải nhìn xuống con đường bên dưới cách xa cả trăm mét. Lăng Nhược Ca nhếch môi cười lạnh. Gió từ sau không ngừng quất tới, muốn nuốt chửng lấy cả hai người...

_Thế nào, cùng nhau chết! Có giám cùng ta nhảy xuống không?!

_Ngươi...

Dĩ nhiên là hắn không dám. Hắn là nhất thời điên cuồng làm loạn, đương nhiên sẽ không quên mình rất sợ chết. Chỉ có khi con người đứng trước cái chết mới trở nên yếu mềm như vậy.

Thẩm Giai Nghi lợi dụng lúc tên nam sinh còn đang hoảng hốt nhìn xuống đường thì chầm chậm tiến lên, muốn nhanh chóng cứu người. Thế nhưng vì quá hấp tấp cùng nóng lòng mà đạp phải chai nước ban nãy, "rộp" một tiếng khiến hắn sợ hãi quay lại, chân bất giác lùi ra sau, miệng hét lớn.

_Không được qua đây! Không được...AAA!

Tên nam sinh đạp vào khoảng không, trực tiếp ngã ngửa ra khỏi cửa sổ, con dao trong lúc quơ quàng mà sượt qua vai Lăng Nhược Ca, cơ thể vướng víu cũng bị hắn kéo theo, Lăng Nhược Ca lập tức rơi khỏi mép cửa...

Bập!

Nàng hai tay bám chặt vào gờ tường, cắn môi cố gắng trụ người lại, thế nhưng chỉ vài giây tích tắc mười ngón tay liền trượt đi.

Thẩm Giai Nghi cảm thấy tim mình như ngừng đập rồi, bàn chân không tự chủ lao về phía trước, nhảy đến cửa sổ, trong đầu chỉ duy nhất nghĩ đến một điều... nhất định phải bắt được nàng.

_Nhược Ca!

Bắt được rồi!

Thẩm Giai Nghi mừng rỡ, nắm lấy tay nàng nhưng ngay sau đó, cả cơ thể cũng rơi ra ngoài.

Bộp!

Nàng nín thở, cả người dốc ngược xuống, bàn tay nắm lấy Lăng Nhược Ca bị siết đến tím lại. Vẫn không rơi xuống...

Phía trên có thể mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào của những bảo vệ đang cố sức giữ lấy nàng ở mép cửa, Thẩm Giai Nghi dùng cả hai tay giữ chặt Lăng Nhược Ca, thế nhưng tên nam sinh kia vẫn bám lấy chân nàng, khiến cho trọng lực dòn nén xuống, kéo toàn cơ thể Thẩm Giai Nghi căng như dây đàn.

Bên tai tiếng còi cảnh sát lớn dần, Thẩm Giai Nghi cũng không nghe được nữa. nàng đưa mắt nhìn vết thương trên vai Lăng Nhược Ca, lớn tiếng hỏi.

_Ngươi đau lắm không... cố gắng giữ lấy, đừng buông tay.

Lăng Nhược Ca mặt mũi trắng bệch, dày cao gót của nàng cũng đã rơi đi mất, tên nam sinh kia lại như vậy điên cuồng nắm lấy bắp chân nàng, không ngừng đu qua đu lại, nàng cũng không biết mình có thể giữ bao lâu, mà Thẩm Giai Nghi dường như cũng sắp không chịu được nữa.

_A.... ta không muốn chết... không muốn chết.

Tên nam sinh kia bắt đầu bật khóc, sau đó không ngừng gào thét khiến dây người treo lơ lửng càng thêm chấn động. Lăng Nhược Ca mím môi, cố giữ thân mình ổn định, nhưng thẩm Giai Nghi dường như không tốt lắm vì nàng bị treo ngược xuống, máu dồn khắp mặt đỏ bừng, mà cũng vì ba người quá nặng nên đội trị an phía trên vẫn không cách nào kéo dây người này lên được.

Bỗng nhiên người đang nắm lấy chân Thẩm Giai Nghi để vụt một cái, cả ba tưởng như sắp rơi xuống, tim của Thẩm Giai Nghi cũng sắp bay ra ngoài, may mắn chỉ là tuột tay một chút, hắn vẫn nghiến răng giữ lại được. Thẩm Giai Nghi đổ mồ hôi lạnh, hít thở không nổi nữa, dù thấy được bên dưới cảnh sát đang tiến hành bơm căng phao cứu hộ, nhưng dường như các nàng không dữ được lâu như vậy.

Tên nam sinh chết tiệt, tất cả cũng vì hắn.

Nếu là kẻ tàn nhẫn, Thẩm Giai Nghi đã kêu Lăng Nhược Ca một cước đạp bay hắn đi cho rảnh nợ, nhưng là nàng còn tính người, dù sao, áp lực của học sinh ở Nhật Bản còn khủng khiếp hơn Trung Quốc gấp mấy lần, hắn bị sức ép quá nên mới làm liều như vậy, cho nên nàng có thể hiểu được, nhưng việc kéo theo Lăng Nhược Ca mà liên lụy, Thẩm Giai Nghi chỉ muốn một phát kết liễu hắn cho xong.

Nhìn xuống ánh mắt của Lăng Nhược Ca lúc này, Thẩm Giai Nghi trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng ngay cả khi cận kề cái chết vẫn bình thản như vậy, khiến cho Thẩm Giai Nghi cũng bớt sợ hãi hơn. Lăng Nhược Ca mỉm cười, cả người không ngừng phát lạnh nhưng vẫn dùng ánh mắt kia trấn an Thẩm Giai Nghi, thật sự trong lòng đã sợ đến nỗi hóa thành bùn nhão.

Ngay lúc Thẩm Giai Nghi cảm thấy hai cánh tay mình như sắp đứt lìa, thì người đang giữ nàng cũng không cầm cự được nữa, trực tiếp buông tay. Thẩm Giai Nghi lúc đó trong đầu trống rỗng, theo bản năng kéo lấy Lăng Nhược Ca ôm chặt vào lòng, lập tức rơi xuống.

Trong tích tắc rơi tự do giữa những tầng lào cao chót vót, Thẩm Giai Nghi thấy như cả hai sắp tan xương nát thịt.

Rất nhanh sau đó Thẩm Giai Nghi thấy cơ thể mình phập phồng như đang trôi giữa biển, trước mắt ngoại trừ một màu trắng toát vô tận thì không nhìn thấy thứ gì khác cả. Đây có phải là một cái chết nhanh chóng và không đau đớn hay không a~...


Hu hu... không lẽ lại chết với thân phận là một trinh nữ a~ Hảo đáng thương...

Còn chưa nếm trải mọi vui thú trên đời~


...

_Giai Nghi...



Âm thanh nhỏ bé bắt đầu lớn dần, cơ thể bồng bềnh cũng bị xốc mạnh, sau đó, ánh sáng chói lóa khiến mắt Thẩm Giai Nghi nhíu lại rồi chầm chậm mở ra...

Là gương mặt quen thuộc đó...

Thẩm Giai Nghi bật người dậy ôm chầm lấy Lăng Nhược Ca, trong miệng không ngừng thở dốc. Nàng vùi mặt vào cổ người kia, hít sâu từng hồi, sau đó cảm nhận bàn tay ấm áp liên tục xoa nhẹ trên lưng mình, âm thanh mềm mại kia không ngừng trấn an, lúc đó Thẩm Giai Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên địa thánh thần ơi... ta chưa chết a~

Ôm Lăng Nhược Ca, sau đó mới cảm thấy trên vai nàng có lớp băng gạc thật dày, Thẩm Giai Nghi sực nhớ ra người kia đang có thương, liền buông thả nàng, lo lắng hỏi.

_Ngươi... ngươi không sao chứ?!

Lăng Nhược Ca mỉm cười, gõ gõ lên trán Thẩm Giai Nghi rồi lắc đầu.

_Không có, chỉ là vết thương ngoài da. Hai ba ngày nữa sẽ lành.

Lăng Nhược Ca vừa nói xong, ánh mắt Thẩm Giai Nghi đã tối sầm nhìn về phía xe cảnh sát. Tên nam sinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net