Chương 36: ___

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: ___

Lăng Nhược Ca có lẽ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như ngày hôm nay. Nếu như không có kẻ ngốc kia, nàng bây giờ có lẽ đã sang thế giới bên kia rồi. Lúc Thẩm Giai Nghi nắm lấy tay nàng đu người trên không trung, Lăng Nhược Ca thật sự sợ chết, nhưng là càng sợ Thẩm Giai Nghi sẽ chết cùng mình. Nàng chết rồi, không ai nhớ đến mình nữa, có trở thành hồn ma cũng cảm thấy cực kì cô độc lạnh lẽo.

Thẩm Giai Nghi vẫn chưa nói lí do nàng đến Osaka, kì quái hơn còn là lại cùng với Tần Lãng và Hạ Linh Doanh. Gần đây Lăng Nhược Ca luôn cảm giác nàng đang dấu mình điều gì đó, rất muốn biết, nhưng là nàng không muốn ép Thẩm Giai Nghi. Con người tự do như nàng, tuyệt đối không thể trói buộc hay kìm hãm, nàng kiêu hãnh với đôi cánh của mình, không thể ép nó không được nó tung bay. Thẩm Giai Nghi dù có là làm gì, nàng đều tin tưởng, nên nàng không muốn chất vấn, càng là không muốn người kia phải gượng ép nói ra.

Ánh sáng từ cửa sổ soi từng mạt sáng vào phòng, Lăng Nhược Ca yên lặng nằm trên cánh tay của người kia, trầm mặc ngắn nhìn những ánh đèn lấp lánh tràn ngập màn đêm yên tĩnh, nhất thời chỉ muốn co rút vào ngực Thẩm Giai Nghi. Trong lòng nàng luôn là nơi ấm áp nhất, an toàn nhất, cũng là thoải mái nhất. Đôi khi không cần nàng nói nhiều, cũng không cần nàng phải làm điều gì quá to tát, chỉ cần nàng cứ như vậy ở bên cạnh, cho mình biết nàng luôn tồn tại... tồn tại... nếu như đến một ngày nào đó, Thẩm Giai Nghi rời xa nàng...

... Lăng Nhược Ca bất chợt cảm thấy sợ hãi...

Lăng Nhược Ca nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới áo của Thẩm Giai Nghi, chạm lên bụng nàng. Hơi ấm trực tiếp lan tỏa, truyền đến cơ thể nàng, dán sát như vậy mới khiến nàng yên tâm. Thẩm Giai Nghi bật cười bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm bên trong áo mình, sau đó quay sang nhìn Lăng Nhược Ca, khoảng cách thực gần khiến tim nàng không tự chủ gia tốc. Lăng Nhược Ca chính là nữ nhân khiến nàng không thể từ chối hay cự tuyệt. Nàng không nói yêu bạn, không phải lúc nào cũng quan tâm bạn, nhưng khi bạn nhìn vào mắt nàng, bạn sẽ hiểu tình yêu có bao nhiêu kì diệu.

Thẩm Giai Nghi chính là kẻ may mắn đã làm được điều đó.

Ngay từ khi bắt đầu, Thẩm Giai Nghi đối với Lăng Nhược Ca đã không phải là loại ham muốn theo đuổi bình thường. Chính nàng khi đó cũng không biết mình có bao nhiêu ngây thơ trong sáng, tận tâm theo đuổi Lăng Nhược Ca, muốn làm nàng vui, muốn nàng có thể mỉm cười thoải mái. Đối với Lăng Nhược Ca, Thẩm Giai Nghi cũng là người có tấm lòng bao dung nhất. Nàng sẽ không vì mình có con với nam nhân mà khinh thường, cũng không vì mình trêu chọc xua đuổi mà tức giận, cùng không vì bí mật của mình mà mất hứng. Thẩm Giai Nghi chính là loại chân thành thuần khiết nhất, khiến người ta muốn tin tưởng mà dựa vào...

Cứ như vậy không cần phải sợ hãi.

_Lão sư, nếu ngươi tiếp tụng sờ nhân gia, nhân gia sẽ không nhịn được... đem ngươi ăn sạch sẽ.

_Nói gì đó! - Lăng Nhược Ca cao giọng nhéo Thẩm Giai Nghi một phát, sau đó há miệng cắn lên cần cổ nàng, để lại những dấu đỏ mê người. - Ngươi an phận đi, ta còn chưa có hỏi đến ngươi?

_Nga... lão sư, có phải ngươi nghĩ ta đến đây vì quá nhớ ngươi không?

_Ngươi không cần phải chối.

_Không phải a. Ta đến đây là muốn nói với ngươi một chuyện.

Thẩm Giai Nghi ngồi dậy, quay lưng về phía Lăng Nhược Ca. Tóc nàng như vậy đổ dài xuống, so với lần đầu tiên gặp nàng, thực sự đã dài hơn rất nhiều. Lăng Nhược Ca luôn biết Thẩm Giai Nghi thực yêu thích mái tóc xinh đẹp này của nàng, cũng như yêu thích gương mặt xinh đẹp của nàng, hệt như Lăng Nhược Ca yêu thích vậy. Thế nhưng lúc này, Lăng Nhược Ca lại có cảm giác nó khiến Thẩm Giai Nghi trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Lăng Nhược Ca tuy không hiểu vì sao mình có chút hồi hộp, vẫn cố gắng mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng, nói.

_Được, ta nghe ngươi nói.

...

Hạ Linh Doanh một tay thổi gió một tay bấm điện thoại không ngừng xem điện thoại. Đêm hôm khuya khoắt, nàng còn đáng hận như vậy hẹn mình đi uống rượu, ở Nhật Bản, nhưng mà nhất quyết phải mua sochu của Hàn để uống, nàng không quên mình là con dân của Trung Hoa rồi chứ. 

Thần kinh con gái nàng hôm nay có lẽ là ở ngưỡng cao, cho nên muốn mời nàng đi ăn mừng cũng nên. Nhưng là trễ một tiếng rồi a, nàng còn chưa có tới. Hạ Linh Doanh có chút nóng lòng cầm lên túi xách, sau đó mang rượu ra khỏi quán sườn, cắn răng chịu đựng sự phỉ nhổ của chủ quán, đạp cao gót để gió thổi tóc tung bay, nhanh nhanh rời quán thịt.

Hạ Linh Doanh một tay đút vào túi áo khoác dày, một tay xách túi rượu, bất chợt nhớ về những ngày còn trẻ, nàng cũng từng như vậy tự do tự tại. Hạ Linh Doanh vốn xuất thân là một tiểu thư trong gia đình giàu có, thậm chí, còn là từng đi du học rất nhiều năm ở nước ngoài trước khi trở về, sống một cuộc đời nhiều cay đắng như vậy. 

Mùa đông năm đó, Hạ Linh Doanh nhận được tin dữ, công ty phá sản, phụ thân vì áp lực nợ nần mà tự vẫn, mẫu thân không lâu sau đó đã qua đời. Khi nàng trở về, ngôi nhà ấm áp chỉ còn là tro bụi sau một đám cháy lớn. Hạ Linh Doanh từ lúc đó không còn có thể làm mọi thứ mình từng yêu thích nữa, nàng phải cật lực làm việc để trả nợ, một mình bươn chải, chống trọi với đám đòi nợ thuê, cả những kẻ thù ngày xưa trên thương trường của cha mình.

Vì lí do đó, khi nuôi dưỡng Thẩm Giai Nghi, Hạ Linh Doanh luôn muốn cho nàng một cuộc sống vương giả nhất, cho dù Thẩm Giai Nghi không thích, nhưng nàng vẫn là vô điều kiện trao cho. Khổ cực như vậy, nhưng ông trời cũng không quá bạc đãi nàng, mang Tĩnh Giai đến. 

Tĩnh Giai nhỏ hơn Hạ Linh Doanh vài tuổi, so với Hạ Linh Doanh đã từng trải qua khổ tận cam lai, Tĩnh Giai lại đơn thuần hơn rất nhiều. Nàng thực xinh đẹp, thực thông minh, nhưng cũng thật ngốc nghếch. Thế nhưng khi ở bên con người đó, Hạ Linh Doanh mới cảm thấy thực sự hạnh phúc, thực sự trọn vẹn...

Đi một hồi, không ngờ lại dừng chân trước một ngôi đền đẹp đẽ. Trước kia có lần Tĩnh Giai từng kể với nàng, trong một chuyến đi thực tập ở Osaka, nàng ấy đã vào một ngôi đền và cầu ước cho Hạ Linh Doanh, hóa ra chính là nơi này... Thiên Mãn Cung. Hạ Linh Doanh không tự chủ tiến vào, nhiều năm như vậy, liệu lời cầu ước đó có còn ở đây không...

Đền tháp ở Nhật Bản tuy có những nét khá giống với Trung Quốc, thế nhưng vẫn là khiêm tốn nội liễm hơn rất nhiều, không quá phô trương mà rất tinh tế. Hạ Linh Doanh bước vào sân đền, chiều muộn, đèn lồng sớm đã được thắp lên, hắt những mạt sáng ấm áp lên những cánh hoa mơ. Thiên Mãn Cung chìm trong sự tĩnh lặng, Hạ Linh Doanh hít một hơi thật sâu... nếu có Tĩnh Giai ở đây thì thật tốt.

Sau tiền viện là một sân đình nhỏ có rất nhiều dãy kệ treo các thẻ bài bằng gỗ, rất nhiều thẻ bài trơn bóng móc dây tua đỏ rung rinh trong gió. Đây là thứ đã ghi lại ước muốn của biết bao nhiều người, giữa hàng ngàn thẻ gỗ đó, Hạ Linh Doanh cười có chút khổ sở... nếu có thể tìm ra cái mà Tĩnh Giai đã từng ghi cho nàng thì tốt rồi.

Hạ Linh Doanh không nghĩ mình cũng trẻ con đến vậy, muốn tìm thứ kia... thế nhưng không phải bất kì ai cũng đều có lòng hiếu kì như vậy sao. Tìm rất lâu, nhưng thủy chung không thấy. Đúng lúc khi nàng chuẩn bị bỏ cuộc thì bất chợt Hạ Linh Doanh thấy một thẻ bài lẫn trong đám thẻ có dây tua màu xanh ánh lân lấp lánh, vô thứ chạm vào, trong lòng liền run rẩy. Màu xanh, chính là màu nàng thích nhất. Nếu như đúng là người đó...

"Thanh xuân hoàn mỹ

Tĩnh Hạ vô ưu

Chi xuân đới vũ

Tiếu ý thiên trường

Lạc hoa tương kiến

Ái thượng an nhiên"

Những giọt nước mắt của Hạ Linh Doanh không biết khi nào thì rơi trên thẻ bài, thấm vào những nét mực xinh đẹp ngay ngắn. Tĩnh Hạ vô ưu... Hết thảy nhấc lên một hồi kí ức tươi đẹp nhưng chua xót, khiến nàng nhớ thật rõ, có một nữ nhân như thế đã từng yêu mình, đã cho mình tất cả, cũng là, khiến mình mất tất cả.

_Nếu tình yêu khiến người ta đau khổ như vậy, cho dù không phải là âm dương cách biệt, cũng là tồn tại xa cách lòng... mẹ, ta đã hiểu... không phải thứ gì đẹp đẽ, khi lụi tàn càng thêm thảm khốc hay sao. Ta đã... buông tay nàng... như vậy... ái thượng nhưng vẫn có thể vì nàng, an nhiên mà buông xuống. Ta... đã làm được rồi...

_Giai Nghi...

Hạ Linh Doanh ngỡ ngàng nhìn người bên cạnh, nhất thời không biết nên cùng nàng như thế nào đối diện. Trước đây ép nàng không được phép yêu thượng nữ nhân, bây giờ đã thành hiện thực, nhưng Hạ Linh Doanh ngoài cảm thấy chua xót thì chỉ có đau đớn mà thôi. Nàng khổ, nữ nhi của nàng cũng khổ, các nàng không làm gì sai, nhưng những gì phải chịu đựng là quá bất công. 

Hạ Linh Doanh nước mắt theo gương mặt chảy xuống, hòa vào âm thanh gió thổi nghe như muối xát vào vết thương không bao giờ lành được. Chính vì yêu là một loại đau khổ, có được thì hạnh phúc mà mất đi sẽ càng đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần. Nếu như không vì Thẩm Giai Nghi, ngày đó Hạ Linh Doanh đã không thể đứng lên một lần nữa, vì đứa trẻ này mà sống lại một lần nữa trên đời. Thế nhưng đến cuối cùng, tất thảy chứng kiến được lại là đau thương...

Nước chảy đá mòn, nhưng nỗi đau này làm sao lành lại được.

Những cánh hoa mơ xinh đẹp theo gió thổi đến, rơi trên bàn tay của Thẩm Giai Nghi... xinh đẹp như con người đó, người mà đời này nàng sẽ không bao giờ quên được. Thẩm Giai Nghi nhắm mắt lại, cảm nhận đau đớn lan tràn khắp cơ thể, sau đó bị kéo vào khoảng đen vô tận, tất cả cứ như vậy tan biến.

_Giai Nghi! Giai Nghi!!!

...

Lăng Nhược Ca vẫn ngồi thẫn thờ ở đó kể từ lúc Thẩm Giai Nghi rời đi. Nàng không tin nổi Thẩm Giai Nghi lại có thể nói những lời nói, đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như vậy. Tựa như đó là một câu chuyện của ai đó không phải là nàng, không phải cùng người mình yêu nói những lời có thể tổn thương nhau sâu đến vậy.

"Chúng ta chia tay đi, Nhược Ca"

...

"Ngươi đừng hỏi gì... không phải đã quá rõ rồi sao. Ta mệt mỏi rồi. Ta chán rồi... Xin lỗi... lúc ở Ba Lan... ta đã phát sinh quan hệ với Tần Lãng. Ta cảm thấy có lỗi với ngươi, nên mới cố tình trước mặt ngươi cùng lão cha lấy lòng. Nhưng dù có làm thế nào, ta cũng không thể quên đi cảm giác vui vẻ khi ở cạnh hắn. 

Con người... ai cũng phải thay đổi mà, phải không Nhược Ca. Chúng ta hãy làm cho nó thật nhẹ nhàng thôi... ta vốn là người như vậy. Ta chưa từng nói dối ngươi... ngươi nhìn vào mắt ta, ngươi sẽ hiểu... Ta không cần ngươi nữa."

Lăng Nhược Ca run rẩy cầm lấy điện thoại, màn hình sáng lên nét mặt xinh đẹp của Thẩm Giai Nghi, người nàng đã yêu sâu đậm như vậy, mới vừa nãy thôi, đã cùng nàng nói lời chia tay. Hệt như những bộ phim hàng ngày vẫn chiếu, thế như Thẩm Giai Nghi có thể như vậy trước đó ôm lấy nàng, khắc sau lập tức có thể xé rách trái tim đầm đìa máu. 

Bây giờ thì nàng đã hiểu được vì sao luôn cảm thấy Thẩm Giai Nghi như có điều muốn dấu nàng, vì sao luôn có thể vui vẻ thoải mái như vậy với Tần Lãng, lại không nghĩ rằng, Thẩm Giai Nghi lại có mặt tham lam vô cùng như vậy.

"Phụ thân hắn là thứ trưởng bộ giáo dục Nhật Bản, ta cũng chính vì điều đó mà đến đây, cùng hắn. Nếu như ta có thể... trở thành người nhà của hắn, kế hoạch của ta, dự án của ta... rồi sẽ có ngày trở thành sự thật. Ta có thể như vậy tiến xa hơn nữa, hơn rất nhiều với những gì ta tự thân làm được. 

Cuộc sống là như vậy, ta yêu ngươi, nhưng ta cũng yêu hắn, càng là yêu sự nghiệp của mình. Ngươi không tự hỏi vì sao thành tích của ta lại luôn tốt như vậy?! Đó là do tham vọng của ta... ta muốn rất nhiều thứ, mà ngươi, một giảng viên nhỏ nhoi như vậy, sẽ cho ta được cái gì?"

Sẽ cho nàng được cái gì?

Phải, từ lúc yêu nàng, chỉ có duy nhất nàng vì mình mà hi sinh. Mình ngay cả tấm thân nguyên vẹn cũng không thể cho nàng, cuộc sống vương giả mà nàng vốn quen thuộc, tự do, phóng khoáng, đó chính là cá tính của nàng, không chấp nhận hạ mình trước bất kì ai. Hơn ai hết, Lăng Nhược Ca phải hiểu được lí do vì sao nàng từ bỏ mình...

"Nếu ta tiếp tục cùng ngươi, sau này chính ngươi sẽ cảm thấy hối hận. Ta sẽ không thể yêu Lăng Tử Nhan như một mẫu thân mà yêu thương, cũng không thể cho nó một người cha thực sự. Ta cũng không muốn con gái mình sau này sẽ như vậy, ta muốn có một gia đình bình thường, sống một cuộc đời khoái hoạt mà không phải chịu áp lực từ bất kì ai. Có thể... ngẩng cao đầu mà sống".

Ha ha... thì ra là như vậy...

Ngẩng cao đầu mà sống.

Nhưng ta không tin!

Ta nhất định không muốn tin...

Nhưng như thế sẽ thay đổi được sao, chính nàng đã nói không muốn cùng mình bước tiếp nữa. Dù là thật hay giả, lời nói đó, thật sự đã tổn thương mình quá sâu rồi.

Nàng cứ ngồi như vậy cho đến khi bầu trời đã chuyển sang màu xám bạc và tuyết bắt đầu rơi.

Những bông tuyết đầu tiên, trắng sạch, tinh khiết như vậy, nhưng lại tựa như những mảnh băng sắc bén cắt vào lòng nàng.

...

Khi Thẩm Giai Nghi một lần nữa tỉnh lại, trời đã đổ một trận tuyết lớn. Nàng cứ như vậy hai mắt vô thần nhìn ra bầu trời rộng lớn, gương mặt đó, ánh mắt tổn thương đó vẫn như vậy khiến nàng nhớ như in. Chính mình đã thật sự tổn thương nàng rồi.

"Ngươi đã từng yêu một nam nhân, sau đó vẫn có thể tiếp nhận ta. Không lẽ ta lại không thể... Xin lỗi, Ta yêu ngươi, nhưng ta cũng yêu Tần Lãng. Có lẽ sau này người ta yêu lại là một nữ nhân khác, ta không biết được, nhưng vĩnh viễn sẽ không còn là ngươi. Cho nên, chúng ta cứ như vậy đi."

Chia tay thật nhẹ nhàng. Thẩm Giai Nghi nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo. Nàng đã làm được.

Ngón tay nàng vẫn đeo chiếc nhẫn kia, nàng không muốn trả lại nó cho Lăng Nhược Ca, vì đó là thứ duy nhất của người kia theo nàng suốt quãng đời con lại, trống trải...

Hạ Linh Doanh rút kim truyền nước biển cho Thẩm Giai Nghi, thông báo với nàng giáo sư Takeshi, người mà Lâm Như Nguyệt đã nhờ giúp cho Thẩm Giai Nghi sẽ tới. Thẩm Giai Nghi không phản ứng, sau đó rất lâu chỉ uống một ngụm nước, không khóc, cũng không nói chuyện. 

Hạ Linh Doanh rất lo cho nàng, hơn ai hết nàng hiểu trong lòng Thẩm Giai Nghi là cái dạng gì cảm giác, như nàng không thể can thiệp vào. Thẩm Giai Nghi đã quyết định, một khi nàng rời bỏ, sẽ là dùng cách tàn độc nhất, dù có hối hận, nàng cũng không thể hồi đầu lại nữa. Còn người kia, cứ như vậy phải rời xa, cứ coi như một sợi lông vũ nhẹ nhàng bay đi, đau lần này, Thẩm Giai Nghi sẽ không phải đau thêm một lần nữa.

Giáo sư rất nhanh đã đến, một thân đầy mồ hôi thấm qua bộ đồ thể thao bó sát người. Hạ Linh Doanh có chút bất ngờ với bộ dạng của vị giáo sư này, không phải là một lão nhân hói đầu kéo quần cao tới ngực sao. Thiên a~ Đúng là được mở rộng tầm mắt.

_Há miệng ra đi.

Takeshi hướng Thẩm Giai Nghi nói, nàng không tỏ thái độ, chỉ máy móc làm theo. Hắn nhanh như cắt ném một viên giống như là thuốc vào miệng nàng. Thẩm Giai Nghi ngậm miệng lại, một mùi mật ong thanh ngọt lan tràn trong cơ thể, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn. Hạ Linh Doanh thì không có thư thái như vậy, nhìn ngươi kia nhét thuốc cho con gái mình như thể ép nàng ăn vào ma túy, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, giật giật tay áo Tần Lãng, không ngừng hỏi đó có phải là thuốc độc không.

Vị giáo sư này đầu chải lượn sóng rất lãng tử, nhìn qua chỉ tựa hồ tầm bốn mươi tuổi, bộ đồ đẫm mồ hôi của hắn không làm mất đi khí chất lịch lãm, vừa nhìn thấy đã bị thu hút thật sâu. So với Tần Lãng, sức hút còn hơn vạn lần. Hắn kéo ghế, đưa tay đè lên cổ Thẩm Giai Nghi bắt mạch. Hạ Linh Doanh chưa từng thấy ai bắt mạch cho người sống mà đè trên cổ bao giờ, suy nghĩ có phải hắn đã đem con gái mình biến thành xác chết mà khám nghiệm tử thi hay không.

_Mới chia tay bạn gái sao?

Thẩm Giai Nghi có chút bất ngờ, nhưng vẫn bình thản đáp.

_Cho nên ta đang rất đau thương, nhưng vẫn còn muốn sống tốt. Ngài có thể giúp ta sao.

_Không thể.

Takeshi xua tay, sau đó quay lại nói với Tần Lãng cùng Hạ Linh Doanh.

_Ta muốn nói chuyện riêng với nàng.

Hạ Linh Doanh giật giật chân mày, nếu không thể giúp nàng, vậy còn muốn nói chuyện cái gì. Thế nhưng với sự cưỡng chế của Tần Lãng, Hạ Linh Doanh rốt cuộc cũng phải rời đi.

Hạ Linh Doanh cùng Tần Lãng đi rồi, Takeshi mới lại gần Thẩm Giai Nghi, nhìn thẳng nàng nghiêm túc nói.

_Ta không thể giúp ngươi, chính ngươi phải giúp bản thân mình vượt qua thử thách này. Phương pháp của ta là chưa bao giờ được thực nghiệm qua, ngươi là người đầu tiên. Thành công, chính ngươi có thể trọn vẹn trở về như lúc trước, thất bại, mắt ngươi sẽ vĩnh viễn không thể thấy được ánh mắt trời, so với nguy cơ giảm thị lực sau phẫu thuật còn nghiêm trọng hơn.

_Chẳng phải dù có làm hay không, thì hậu quả tồi tệ nhất đều là mù hay sao. Ta không còn gì để mất nữa, ta cũng đã sẵn sàng rồi.

_Được, vậy ngươi kí vào đây, coi như chúng ta đã thỏa thuận. Yên tâm, ta không lừa ngươi, tiếng tăm của ta cả thế giới này đều biết, sẽ không đi lừa một cô gái trẻ, thế nhưng nếu thành công, ngươi biết rõ điều kiện ghi trong đó rồi chứ.

_Hảo.

...

Lăng Nhược Ca không ra khỏi phòng cho đến khi trợ lí của nàng tìm đến. Một số phóng viên muốn phỏng vấn nàng vụ nam sinh điên cuồng đe dọa giáo viên bằng dao sau đó suýt rơi khỏi lầu năm của viện bảo tàng. Thế nhưng nàng đều bất động thanh sắc hủy hết lịch làm việc, ngay người dưới màn tuyết dày đặc suốt một ngày trời, không ăn, cũng không uống gì cả. 

Mãi cho đến khi Hạ Linh Doanh ngồi trong phòng khách sạn của nàng. Người phụ nữ này, có lẽ khi mình cùng con gái nàng chia tay, chính là kẻ hả hê vui vẻ nhất. Trước kia là Thẩm Kì Phong, bây giờ là Thẩm Giai Nghi, đều là Lăng Nhược Ca đã thua thảm hại.

_Ngươi cũng không đau thương đến mức tự vẫn đi. Vậy thì tốt, ta đây hoàn thành niệm vụ. Sắp đến giờ ăn của hai gia đình rồi, ta đi đây.

Hạ Linh Doanh thẳng người đứng dậy, những nếp nhăn trên váy của nàng ngay lập tức duổi thẳng, thực cao quý đem tóc dài hất qua một bên, không nhìn lấy người kia, quay lưng muốn rời đi.

_Ở bên hắn, nàng thật sự sẽ hạnh phúc chứ.

Lăng Nhược Ca chậm rãi nói, thứ sắc bén trong tay gần như đã nát vụn.

_Phải, bên bất kì ai đều tốt hơn là ngươi.

Cạch!

Cánh cửa im lìm đóng lại, Lăng Nhược Ca thả miếng thủy tinh vỡ xuống sàn nhà, máu từ lòng bàn tay chảy ra ướt đẫm một mảng ra giường. Nàng như chết lặng, đem tay của mình ấn lên mặt kính trong suốt, máu theo đó như thể nhuộm lên những bông tuyết trắng xóa. Bàn tay nàng theo những đường nét nguệch ngoạch vẽ lên mặt kính lạnh ngắt, không biết từ khi nào đã in sâu hình dáng của người kia. 

Thế giới rộng lớn như vậy, những người có duyên mới có thể gặp được nhau, thế nhưng cũng là vô phận khi rời xa nhau. Nỗi đau này, sự cô độc đáng sợ này còn khủng khiếp hơn lúc Lăng Nhược Ca phải một mình vực lại cuộc sống của mình khi mang thai Lăng Tử Nhan, bởi vì sẽ không có ai bên cạnh nàng như Thẩm Giai Nghi đã từng.

Hạ Linh Doanh tựa lưng trên cánh cửa phòng Lăng Nhược Ca, thở ra một hơi dài não nề. Cảm giác này sao lại như vậy, như thể chính mình năm đó, khi Tĩnh Giai rời xa, mọi thứ cứ như vậy vuột khỏi tay mình. Người nàng yêu thì âm dương cách biệt, người nàng thương như con gái ruột thịt lại phải chịu nỗi đau như nàng đã từng phải nếm trải, cảm giác đó, thực sự có thể ăn mòn người ta cho đến chết.

...nhưng cho dù ngày mai có là ngày tận thế, cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua, thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra...

...

Lăng Nhược Ca yên lặng nhìn mình trước gương. Dù cho có trang điểm đậm như thế nào, đôi mắt ấy vẫn như vậy bị vùi lấp bởi chua xót. Nàng hít một hơi thật sâu, đưa ngón tay mình miết lên chiếc nhẫn bạc sáng bóng, trong lồng ngực ẩn ẩn nhói đau. Nàng nhất định không thể để Thẩm Giai Nghi có thể dễ dàng ra đi như vậy, ít nhất... nàng biết người kia đã từng yêu nàng. Nhưng chính nàng cũng biết, đó chỉ là đã từng. Liệu những thứ đã từng như vậy có thể kéo người kia trở về hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net