Chương 37-38: Love the way you lie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Liễu Vận.

Khối rubich xoay vòng trong lòng bàn tay.

Rời khỏi nơi đô thị ồn ào vội vã, Thẩm Giai Nghi chuyển đến Tây Tạng, bắt đầu thực hiện đợt điều trị đầu tiên. Lão Trương, Tần Lãng và Takeshi là ba bác sỹ điều trị chính cho nàng. Takeshi thậm chí đã mang cả một hệ thống nghiên cứu của mình đặt tại khu nông trại của lão Trương ở Tây Tạng, một nơi tách biệt hẳn với thế giới hiện đại xa hoa mà nàng đã từng quen thuộc, yêu thích. 

Toàn bộ quá trình thử nghiệm điều trị của Thẩm Giai Nghi sẽ được theo dõi chặt chẽ ở nơi này, đồng thời theo ý muốn của Takeshi, hắn cũng chỉ yêu thích Tây Tạng, cho nên, liền thuận lợi để lão Trương mời đến.

Chỉ duy nhất có một vị khách không mời là thản nhiên kéo va li theo, còn không ngừng than thở là vì cái gì phải đi xa xôi tít mù đến nơi hoang sơ này, cũng không phải là lên núi thỉnh kinh cầu tự, cần gì phải trốn sang tận Tây Tạng. Người đó dĩ nhiên là Hạ Linh Doanh. Nàng tuy là bề bộn công việc, nhưng vì Thẩm Giai nghi cũng dẹp hết qua một bên. 

Tất nhiên công ty vẫn sẽ được người phụ nữ thông minh này giám sát từ xa, đều đặn mỗi tuần bà vẫn bay về Quảng Châu và Bắc Kinh để kiểm tra một lần. Hạ Linh Doanh dĩ nhiên không muốn một đồng tiền nào chạy thoát khỏi túi mình khi nàng vắng mặt.

Thẩm Giai Nghi đứng trên lưng đồi nhìn xuống vùng thung lũng rộng lớn đang chìm dần vào ánh tà dương, không khí lạnh lẽo mang theo hơi thở của mùa đông tràn ngập khắp nơi này, không có người kia, cảm giác mất mác lan tràn khắp cơ thể. Hứa Tĩnh Văn tiến lên một bước khoác cho nàng một kiện áo dày, Thẩm Giai Nghi khẽ mỉm cười, sau đó lại ngơ ngẩn nhìn mặt trời dần tắt, cảm xúc của nàng cũng như thế dần chìm xuống. 

Hứa Tĩnh Văn theo Thẩm Giai Nghi đến Tây Tạng, cũng chỉ là hoàn thành con đường đưa tiễn nàng, Thẩm Giai Nghi không cho phép bất kì ai theo mình, nàng muốn tự mình vượt qua, cho đến khi bình phục hoàn toàn, nàng sẽ không gặp lại bất kì ai, Thẩm Giai Nghi không quen bản thân trở nên yếu đuối trước mặt người khác, càng không quen một người nào đó ngoài Lăng Nhược Ca mỗi ngày ở bên mình.

Nông trại rộng lớn đang vào mùa đông, phía trước là một cách đồng rộng lớn bị phủ bởi một lớp tuyết dày, những hàng rào gỗ cũng bị chôn sâu bởi tuyết. Lão Trương xuất thân làm nông, yêu thích trồng cây nuôi cá, mùa đông cũng như mùa hè, vườn đều có rau xanh, hồ cũng có cá để ăn. Trong khi Tần Lãng đang tất bật dọn hành lí vào nhà cùng Hạ Linh Doanh, Takeshi thì đi xung quanh hút thuốc, lão Trương dẫn Thẩm Giai Nghi dạo quanh khu vườn của mình. 

Những căn nhà kính được dựng lên, cánh nhiệt rất tốt, hắn kéo dây kéo, cùng Thẩm Giai Nghi chui vào trong, chỉ cho nàng xem luống cà rốt, rau cải và rau diếp được trồng thẳng thớm xanh tốt. Hắn nói chỉ vài ngày nữa là có thể thu hoạch cà rốt, lúc đó Liễu Vận sẽ dắt nàng đi chung. Thẩm Giai Nghi nhíu mày hỏi Liễu Vận là ai, lão Trương nói nàng chính là cháu gái bảo bối của mình.

Căn nhà gỗ rộng lớn, phòng khách lại rất hiện đại, ốp kính thật lớn, bên trong nhà có thể nhìn ra toàn bộ nông trang rộng rãi. Lão Trương nói trước đây từng đến Tây Tạng nghiên cứu bệnh truyền nhiễm, sau đó yêu thích nơi này nên mua lại, xây nông trại, đến mùa đông thì cháu gái hắn, chính là Liễu Vận vẫn đến trông coi, còn bình thường chỉ có nông dân mượn ruộng canh tác và thỉnh thoảng có người đến lau dọn cho sạch sẽ. 

Từ ngôi nhà này, đi xuống thị trấn mất chỉ tầm 30 phút về hướng tây, nhà ga, bệnh viện, chợ đều ở đó cho nên khá là thuận tiện. Lão Trương cũng thật đảm đang, vì hắn không có vợ hay con cái, bình thường vẫn là tự nấu ăn, cho nên mới đặc biệt làm vài món ngon đã khách. Tần Lãng hỏi hắn còn cô cháu gái kia khi nào trở về, hắn nói thứ bảy nào nàng cũng ở trường đua ngựa, đêm về rất trễ, nhưng hắn đã dặn trước hôm nay có khách đến nên nàng sẽ sớm về thôi.

Trong lúc lão Trương và Takeshi đang nấu ăn ở bếp, Hạ Linh Doanh cũng thật an nhàn bắt Tần Lãng dắt mình đi xung quanh tham quan, chỉ có Thẩm Giai Nghi một mình dạo ở sân thượng.

Một nơi thực yên tĩnh.

Có lẽ trước đây chính nàng đã mong muốn có thể cùng Lăng Nhược Ca sống một cuộc sống tự tại như vậy, không cần phải mỗi ngày chen chúc trong dòng người tấp nập, ăn ở một quán ăn ồn ào chật kín người. 

Thẩm Giai Nghi vẫn biết rằng Lăng Nhược Ca luôn cho mình là người thích ồn ào náo nhiệt, nhưng kì thực, Thẩm Giai Nghi vẫn có những khi trầm lắng như vậy, thậm chí còn an tĩnh hơn cả Lăng Nhược Ca. Người kia cũng không hề biết, mình có bao nhiêu lần lặng im nhìn nàng trên bục giảng say sưa, cũng không biết có bao nhiêu đêm mình im lặng ngắm nàng chìm sâu vào giấc ngủ, hay đơn giản chỉ là từ phía sau, khắc ghi hình bóng yêu kiều của nàng. 

Thẩm Giai Nghi uống rượu giỏi, nhưng nàng cũng rất thích uống trà, đặc biệt phải là trà tươi nấu bằng nước mưa để qua đêm, đun thật sôi, không phải ngẫu nhiên mà trà trong phòng Lăng Nhược Ca luôn hết nhanh như vậy.

Con người Thẩm Giai Nghi vẫn là nhiều điều mâu thuẫn như vậy, cho người ta cảm giác không bao giờ có thể hiểu được hết nàng.

Trời rất nhanh tối, lão Trương phải trở về thành phố vì hắn còn công việc ở phòng khám của mình, Tần Lãng cũng không ở lại, chỉ có Takeshi, Hạ Linh Doanh và Thẩm Giai Nghi trong căn nhà rộng lớn. 

Nhìn Takeshi cùng Hạ Linh Doanh vui vẻ tán gẫu, nàng bất chợt cảm thấy hai người này rất hợp nhau, chuyện gì cũng có thể nói được, từ chính trị, làm đẹp, kinh tế, giáo dục, hay thiên hà vũ trụ, chiến tranh vùng vịnh... không ngờ Hạ Linh Doanh mẫu thân của nàng ngoài kiến thức uyên thâm về lĩnh vực làm đẹp lại có thể biết nhiều điều khác xa nàng như thế. 

Cho đến khi Takeshi nói với nàng rằng da hắn dạo này hơi khô và sạm, muốn Hạ Linh Doanh tư vấn loại mặt nạ dưỡng da thích hợp thì Thẩm Giai Nghi không chịu nổi nữa, khinh bỉ rời đi. Lão Trương rất chu đáo, hắn có chuẩn bị hai xe mô tô để ở sân sau, Thẩm Giai Nghi tìm chìa khóa, sau đó đơn giản nói với hai người đang bàn luận khí thế ngút trời kia rằng muốn xuống thị trấn mua vài thứ, sau đó liền rời đi.

Dưới chân núi Tu Di là một thị trấn nhỏ khá sầm uất. Nhìn từ xa, những đốm đèn nhỏ ấm áp đã sáng rực một vùng thảo nguyên mênh mông. Thẩm Giai Nghi lái xe xuống con đường dốc đầy sỏi đá, sau đó đừng lại ở một cửa hàng mua một ít đồ dùng cá nhân cần thiết. 

Ban đầu nàng không nghĩ Takeshi sẽ ở lại, hắn cũng không định như thế nhưng khi đến rồi lại bắt đầu ham thích nơi này. Con người như hắn, đã từng qua bốn bể năm châu, luôn bị thu hút bởi những điều mới lạ, thế nên có lẽ hắn mới có hứng thú với "hàng hiếm" như Hạ Linh Doanh. Ngoại trừ lần đầu tiên Hạ Linh Doanh không có hảo cảm lắm, còn lại hầu như hai người này đều dính chặt với nhau.

Cửa hàng nhỏ nhưng không thiếu thứ gì. Thẩm Giai Nghi mua bàn chải, khăn mặt, dao cạo râu và một vài thực phẩm đóng hộp cùng đồ ăn vặt cho Hạ Linh Doanh. Chủ cửa hàng nói mỉm cười nhìn Thẩm Giai Nghi, sau đó nói gì đó bằng tiếng Tạng mà nàng không hiểu được, đánh mắt ra ngoài cửa với biểu hiện đầy nhắc nhở. 

Thẩm Giai Nghi nghĩ có lẽ hắn muốn nói về mấy thanh niên đang tụ tập ngoài cửa, khẽ gật đầu sau đó rời đi. Nàng lúc này cũng chưa muốn trở về lắm, lại cảm thấy hơi đói nên tìm một quán ăn ven đường, tạt vào ăn một cái gì đó nóng một chút vì càng về đêm thì tiết trời càng lạnh...

Thẩm Giai Nghi chọn một quán ăn vắng vẻ sạch sẽ, sau đó tìm một góc khuất ngồi vào. Nàng từ trước đến giờ rất ít khi nào đi ra ngoài ăn một mình, thường sẽ là cùng Sở Anh, Hạ Linh Quân, hoặc là với người kia... Lăng Nhược Ca vẫn thường thích nấu ăn ở nhà, tay nghề nàng lại không tệ, cho nên rất ít khi để Thẩm Giai Nghi ra ngoài ăn. 

Kì thực nhìn lại quãng thời gian đó, có chút ảo giác giống như một gia đình nhỏ. Ở căn nhà quen thuộc kia luôn có hai người, một lớn một nhỏ đợi nàng trở về. Lại nhớ đến Lăng Tử Nhan, lấy ra điện thoại muốn gọi cho nàng như sóng yếu quá, đành tử bò ý định.

Chủ quán mang cho nàng một li trà bơ nóng hổi, so với trà tươi mà Thẩm Giai Nghi thường uống thì rất khác biệt. Sau đó nàng cũng gọi một phần súp nóng và ít thịt khô. Rất nhanh sau đó đồ ăn được bưng ra, Thẩm Giai Nghi thẫn thờ nhìn chén súp bốc khói một lúc lâu, sau đó mới cầm muỗng đảo một vòng, hương thơm nghi ngút bay lên.

_Nhược Ca... ngon miệng.

...

Lúc ra khỏi quán ăn, trời bắt đầu đổ tuyết. Thẩm Giai Nghi cảm thấy khá lạnh nên muốn quay về, trong lúc vội vã va phải một người. Nàng khẽ mở miệng xin lỗi, nhưng bất ngờ bị hắn chặn đứng lại. Thẩm Giai Nghi cau mày nhìn tên đô con trước mặt, hai cánh tay trần đầy hình xăm trổ, gương mặt bặm trợn nhìn nàng, phun ra mấy từ tiếng Tạng rất chói tai. 

Nhìn thấy đằng sau hắn còn một đám người nữa, thầm nghĩ không muốn dây vào phiền phức, liền đối với hắn mỉm cười, kéo tay hắn ra khỏi người mình nhưng dường như tên kia không muốn buông tha, nhanh chóng bắt lấy tay nàng. Thẩm Giai Nghi thở hắt ra, xoay người dùng tay đánh vào ngực hắn. Tên đô con bị đánh lùi ra sau mấy bước, đám người kia đã bao vây lấy nàng, hòng không cho nàng đi khỏi. 

Thẩm Giai Nghi có chút chán nản, mở miệng hỏi.

_Các ngươi muốn gì?

Đám người kia vây kín Thẩm Giai Nghi, tên nào trên miệng cũng phì phèo thuốc lá cùng rượu tây. Một trong đám đó bước ra, thân mình bé nhỏ, da mặt trắng noãn, dùng tiếng phổ thông nói với nàng.

_Con xe của ngươi không tồi. Đại ca ta muốn đua với ngươi. Nếu ngươi thắng sẽ cho ngươi đi!

_Ta không đua. Ta va vào ngươi, đã xin lỗi, mời ngươi tránh đường.

Thẩm Giai Nghi hất tóc, nhìn tên kia nói. Nhưng hắn chỉ lắc đầu, sau đó một đám ép nàng đi, tên cơ bắp khác thì nâng xe của nàng trên vai vác đi, một đám dẫn nhau đến trường đua ngựa.

Thẩm Giai Nghi nhìn trường đua rộng lớn chật kín người thì có chút ngạc nhiên. Hóa ra là đang tổ chức thi đua xe địa hình. Cũng không biết lão Trương lại tân trang chiếc xe kia thành xe đua, bọn người kia chính vì như thế mới tóm nàng đến chỗ này. 

Thẩm Giai Nghi bị đẩy đến vạch xuất phát, bên cạnh là sáu bảy tay đua khác đang chuẩn bị xe của mình, có cả tên đô con mà lúc nãy nàng va phải. Thẩm Giai Nghi thở dài, đem mũ bảo hiểm đeo lên, sau đó khẽ vỗ lên chiếc xe.

_Thiên a... tất cả trông đợi vào ngươi.

...

Thẩm Giai Nghi thế nhưng không ngờ đây không chỉ đơn thuần là đua xe bình thường. Ngay từ lúc xuất phát, đám tay đua kia đã móc hết hàng hạng nặng ra, đánh nhau tơi tả. 

Nghiến răng, cũng không phải trò chơi đua xe roadrash, thế nhưng còn có thể dùng dao găm, gậy gộc chơi xấu nhau. Chưa chạy được bao lâu đã có ba bốn người bị đánh bật khỏi xe, máu chảy đầm đìa, trong khi đó nàng chỉ có thể dùng tay không để cản đòn của bọn chúng. 

Nhìn chiếc xe bên cạnh bị hất văng ra khỏi đường đua, bay lên không trung vài vòng rồi nổ tung khi chạm đất, Thẩm Giai Nghi có chút lạnh sống lưng. Nàng không phải là chưa từng đua xe, ngày trước vẫn cùng Sở Anh đến sân vận động làm vài vòng, thế nhưng không phải là kiểu đua thừa sống thiếu chết như thế này.

Thẩm Giai Nghi gập người tăng ga, vượt qua tay đua phía trước. Mặt đường gập gềnh khiến tay lái của nàng rất khó điều chỉnh, nhìn hình ảnh của mình trên màn hình lớn của trường đua, theo tiếng hò hét của đám đông đang cổ vũ cuồng nhiệt, trong lòng Thẩm Giai Nghi càng thêm căng thẳng. 

Ngay lúc nàng vừa chạm đất sau khi vượt qua một đồi cát lớn thì phía sau một chiếc xe khác đã phóng lên, gậy bóng chày hướng mặt nàng đánh tới. Thẩm Giai Nghi giảm ga, khiến cho hắn đánh hụt vào không trung, sau đó tay trái nắm lấy gáy hắn, lôi ra khỏi chiếc xe đang điên cuồng gào thét. Chiếc xe đua bên cạnh không có người lái, lập tức nghiêng ngả bay ra vệ đường, tên kia cũng bi nàng kéo ngã nằm sóng xoài trên mặt đất.

Thẩm Giai Nghi chưa kịp thở phào thì một chiếc xe khác đã vượt lên, va mạnh vào đầu xe nàng. Chiếc xe lảo đảo, suýt nữa tông vào hàng rào bảo vệ, thậm chí nàng còn cảm thấy mũ bảo hiểm của mình chắc chắn đã bị cào nát rồi, đến kính chắn gió cũng bị văng ra, rơi xuống đất rồi bị cán nát vụn.

Muốn xảy ra án mạng sao.

Thẩm Giai Nghi nuốt xuống một ngụm hơi lạnh, còn một vòng nữa là kết thúc, thế nhưng sau lưng nàng còn tận ba chiếc xe khác đang điên cuồng đuổi theo, hai trong số đó không biết từ đâu xuất hiện, một xe vượt ra trước nẹt pô khiến khói trắng tung mù đường, xe đằng sau không ngừng thúc vào đuôi xe nàng. 

Thẩm Giai Nghi phập phồng, bàn tay cùng đổ đầy mồ hôi, sau đó chọn lúc thích hợp lách ra khỏi thế kìm kẹp, lao lên dốc làm bằng ván gỗ, bay vượt qua đầu xe vừa mới chạy trước mình, sau đó nàng phanh tay xe lại, đồng thời tăng ga, bẻ lái, khiến cho bánh xe lê một đường trên mặt cát, cát bắn lên văng mạnh vào mặt tên lái xe phía trước khiến hắn mất tập trung đâm sang phải, cùng lúc đó chiếc xe đằng sau bất thình lình bị chặn lại, cũng đâm sầm vào nhau.

Vạch đích đã xuất hiện trước mắt, Thẩm Giai Nghi nhịn xuống cơn choáng váng trong người, tăng ga chạy nhanh về phía trước, ngay lúc đó ở đằng sau tên đô con cũng bám kịp, dây xích trong tay hắn vung lên trong không trung, sau đó phóng đi thẳng theo hướng nàng. 

Xe gần cán đích, tay Thẩm Giai Nghi lại bị dây xích quất trúng, vô cùng đau nhức, sau đó sợi dây vướng lại, siết lấy tay nàng, tên đô con kia muốn kéo nàng ngã khỏi xe, không ngừng kéo dây, Thẩm Giai Nghi cũng buông tay lái bên phải, nắm trên sợi dây muốn cân bằng lại. 

Cả hai cùng chạy song song đến vạch đích, tên kia gầm lên một tiếng, đánh sóng sợi dây xích kiến cánh tay nàng bị bật lên, Thẩm Giai Nghi lúc này quấn lấy sợi dây, cùng hất mạnh một nhịp. Sợi dây bị hai lực ở hai đầu đầu dây hất tung, nhưng vì Thẩm Giai Nghi mạnh hơn, nên sợi dây đã hất tay hắn ra khỏi, hắn cũng vì chao đảo mà mất thăng bằng, khi chưa kịp cán đích đã ngã đập mặt xuống đất. Chiếc xe trượt ra, tan nát khi đâm sầm vào hàng rào.

Xe Thẩm Giai Nghi cán đích trong tiếng hò reo của mọi người, trời rất lạnh, nhưng mồ hôi không ngừng rơi trên gương mặt thanh tú của nàng. Chủ trì cho nổ rượu champagne, trao cho nàng cái cúp và tiền thưởng. 

Thẩm Giai Nghi tuy bị cưỡng ép phải đua, nhưng cũng có chút vui vẻ hả dạ khi chiến thắng. Nhưng nàng không quên nơi này vẫn la nguy hiểm rình rập, khẽ cúi người cảm ơn sau đó muốn rơi đi. Thế nhưng chưa kịp ra khỏi trường đua, đám người kia lại không biết điều chặn nàng lại. Từ lúc đua sức khỏe của Thẩm Giai Nghi đã không được tốt, cho nên lúc này sắc mặt nàng lại càng nhợt nhạt. Tên tiểu bạch kiểm biết tiếng phổ thông ban nãy tiến lên, chỉ vào nàng nói.

_Ngươi không thể đi, chúng ta vẫn chưa xong. Ngươi đánh người của bọn ta như vậy, tưởng có thể dễ dàng trốn thoát hay sao.

Bọn người này đúng thực là muốn gây sự. Nếu không vì cơ thể có chút không ổn, nàng sẵn sàng so găng với chúng. Nhưng vì rời nhà đã lâu, tối nay nàng còn chưa uống thuốc, bệnh lại tái phát, nếu bây giờ gây chuyện thì có lẽ nàng sẽ không đối phó nổi, cho nên chỉ lạnh lùng nói.

_Các ngươi đánh người trước, ta chỉ là tự vệ. Đua cũng đã đua, thắng cũng đã thắng, làm người phải giữ chữ tín.

Tên tiểu bạch kiểm hả miệng cười, sau đó nói.

_Chữ tín ta biết, nhưng bọn chúng không biết. Người đâu, lên!

Đám người kia vây lấy Thẩm Giai Nghi, sau đó xông lên. Thẩm Giai Nghi xoay người đá mạnh vào mặt tên đằng sau, tiếp đó phang cái cúp lớn vào mặt tên đằng trước. Cục diện hỗn loạn, Thẩm Giai Nghi vì cái mạng nho nhỏ của mình cũng phải liều mình. 

Máu nóng dồn lên khắp người, mỗi chiêu nàng đánh ra dường như trút hết sức lực, thậm chí muốn lấy mạng kẻ khác. Bởi vì bọn người này không những là ỷ đông, mà còn lăm lăm trong tay cả dao và gậy sắt, nhìn cũng đủ lạnh người. Hạ được vài tên, Thẩm Giai Nghi bắt đầu yếu đi, tầm mắt mờ dần. Sau khi nàng đánh hụt một tên, liền bị tên khác đá vào bụng, cơ thể chao đảo lùi ra sau. Tiếp đó, trên mặt nhanh chóng cảm thấy đau đớn, máu từ khóe môi tràn vào miệng, tanh ngọt.

Cơ thể Thẩm Giai Nghi nghiêng ngả, may mắn trước khi đổ gục xuống mặt đất thì được một người đỡ lấy. Thẩm Giai Nghi nắm lấy hai tay người kia, cố gắng đứng vững, sau đó mơ hồ nghe thấy thanh âm êm tai vang lên.

_Cút ngay!

Một lời của nàng, uy lực mười phần, khiến cho đám người kia sợ xanh mặt. Bọn chúng có mấy người còn muốn đánh tiếp, nhưng nghe tên bạch kiểm nói gì đó "Liễu tỷ" liền run rẩy lùi về sau, tiếp đó chạy mất dạng. Người kia đỡ Thẩm Giai Nghi ngồi xuống mặt đất, khẽ đặt hai tay lên má nàng, nâng lên. Bàn tay cầm khăn nhẹ nhàng thấm trên môi nàng, lau đi vết máu. Cảm giác mềm mại quen thuộc khiến Thẩm Giai Nghi sinh ra ảo giác, mấp máy miệng lên tiếng.

_Nhược Ca...

_Ngươi gọi ta?

Người kia vừa trầm giọng hỏi, vừa nhét cho nàng một viên thuốc, sau đó nhanh chóng đổ nước vào miệng nàng. Vị thuốc như thể đắng nhất trên đời, trong phút chốc khiến nàng tỉnh táo lại.

Lúc này, hai mắt mới có thể mở lớn. Hóa ra không phải là người mình luôn tâm niệm. Thẩm Giai Nghi hơi cúi mặt, cười chua chát. Bản thân mình vẫn là như vậy, không tự chủ được nghĩ về nàng mà có lẽ bây giờ, nàng đang trăm ngàn lần căm hận chính mình. Chính mình, đã khiến nàng đau như vậy...

_Ổn rồi chứ.

Người kia hất tóc Thẩm Giai Nghi ngược ra sau, nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hỏi. Thẩm Giai Nghi có chút mất tự nhiên tránh khỏi, sau đó gật gù. Nữ nhân kia nhìn rõ lại rất khác người mà nàng lầm tưởng, tuy cũng là xinh đẹp, nhưng lại vô cùng cuốn hút, đôi mắt màu khói đặc biệt thu hút, trên người là một áo thun ba lỗ bó sát, trời lạnh như vậy mà nàng chỉ mặc một lớp áo mỏng, hai cánh tay ánh lên làn da rám nắng, quyến rũ bại lộ. 

Thẩm Giai Nghi tránh đi cái nhìn của mình, sau đó khó khăn đứng dậy. Người kia thấy Thẩm Giai Nghi xa cách cũng không nói gì, nhặt chiếc cúp cùng phong bì đầy tiền dưới đất nhét vào tay nàng.

_Cảm ơn...

Thẩm Giai Nghi khẽ mỉm cười, nữ nhân kia đờ đẫn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới gật đầu.

_Ngươi không phải người ở đây. Lần sau nên chú ý, đừng động vào đám người đó, thực phiền phức.

_Ha ha... cũng không phải ta động, mà là chúng động. Bất quá dường như chúng đã bị uy thế của ngươi làm cho hoảng sợ.

Nhìn thấy Thẩm Giai Nghi thoải mái cười, người kia mới vuốt tóc, sau đó đưa tay ra trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói.

_Liễu Vận.

_Thẩm Giai Nghi.

...

Liễu Vận ngồi sau xe Thẩm Giai Nghi, ôm nàng, người kia vững vàng phóng xe về nông trại. Trên đường vắng vẻ, đèn xe hắt lên mặt đường một vạt sáng dài, gió thốc vào mặt Thẩm Giai Nghi, trên người Liễu Vận là áo khoác của người kia, tràn đầy hơi thở đó. Thẩm Giai Nghi lại không ngờ đến người cứu mình lại là cô cháu gái mà lão Trương nhắc tới. Nếu nói Thẩm Giai Nghi không giống người ở đây, Liễu Vận càng là không giống. Nàng như thể một cô gái du mục cưỡi ngựa hoang dã trên sa mạc vậy, vô cùng cuốn hút.

Hạ Linh Doanh dĩ nhiên khi thấy Thẩm Giai Nghi trở về với gương mặt trầy xước liền hận không thể khóc đến lê hoa đái vũ, sau đó ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Liễu Vận, như thể những vết thương kia là do nữ nhân này gây ra. Chỉ sau khi Thẩm Giai Nghi tượng tần giải thích, sau đó nhét cho Hạ Linh Doanh xấp tiền thưởng mà nàng đua xe có được, Hạ Linh Doanh mới vui vẻ hòa nhã trở lại. 

Liễu Vận cũng không phải loại người gần gũi dễ gần, nàng chỉ hướng Hạ Linh Doanh và Takeshi khẽ gật một cái, sau đó xoay lưng bỏ về phòng. Hạ Linh Doanh còn không ngừng nói nàng thật không hiểu phép tắc, ngẫm lại một chút, không phải đây là nhà người ta sao, mẫu thân, người còn chưa hỏi rõ đã tỏ thái độ đầy địch ý, làm sao khiến người ta cao hứng cho được.

Thẩm Giai Nghi trở về phòng, đặt chiếc cúp lên bàn rồi nằm dài ra giường. Một ngày như vậy mệt mỏi, thiếu chút nữa thì bị tẩn một trận thừa sống thiếu chết. May mắn có Liễu Vận, nếu không Thẩm Giai Nghi có lẽ đã mắc kẹt ở thị trấn rồi. Suy nghĩ một chút, Thẩm Giai Nghi thay đồ rồi đến phòng của người kia.

Liễu Vận vừa tắm xong, trên người còn mặc áo tắm, Thẩm giai Nghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net