Chương 39-40: Nữ nhân của ta...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Nữ nhân của ta...

Lăng Nhược Ca yên lặng nhìn lọn tóc nâu nhạt quấn trên ngón tay mình.

Là nàng.

Người hôm đó cứu mình, chính là Thẩm Giai Nghi.

Đoạn tóc này mắc ở nút áo của Lăng Nhược Ca, nàng chỉ cần nhìn qua, liền biết đó là ai.

Vì sao lại quay trở về.

Lăng Nhược Ca nhếch môi cười lạnh lẽo.

Thẩm Giai Nghi đây là muốn chơi đùa kiểu gì đây. Một hồi giữ, một hồi lại buông, Lăng Nhược Ca cũng không phải là con diều mặc cho người ta điều khiển.

Lăng Nhược Ca không biết, dù là đang trách nàng như vậy, trước đó, lúc kề cận với cái chết nhưng có thể nhìn thấy người kia, là như thế nào mừng rỡ cùng lo lắng, là như thế nào thỏa mãn cùng yêu thương. Nàng vẫn không dám đối diện với sự thật rằng, mình còn quá yêu người đó, thậm chí khi người kia đã quay lưng phản bội, Lăng Nhược Ca vẫn là hy vọng nàng trở lại.

Bởi vì Thẩm Giai Nghi là không thể thay thế, cho dù Lăng Nhược Ca có là như thế nào muốn quên nàng, đem đoạn kí ức tươi đẹp cùng đau thương kia vùi lấp, cũng không cách nào gạt bỏ người đã từng tồn tại và khắc sâu hình ảnh trong lòng mình.

Lăng Nhược Ca siết tay, muốn đem lọn tóc kia ném vào sọt rác, nhưng bàn tay cứ đưa lên không trung rồi lại dừng lại. Không muốn, cũng không nỡ... Bởi vì đây là thứ duy nhất chứng minh con người kia vẫn còn tồn tại bên cạnh. Hương thơm trên lọn tóc đó vẫn quanh quẩn trong không khí, vương trên ngón tay nàng.

Lâm Như Nguyệt mở cửa phòng bệnh bước vào, phát hiện ra hành động của Lăng Nhược Ca, cũng không nói gì nhiều. Nàng vừa mới bị dọa hết hồn, Triều Vỹ, Lăng Nhược Ca, rồi lại tới Thẩm Giai Nghi. Lúc mang Lăng Nhược Ca ra, người kia toàn thân đầy những vết bỏng, Lăng Nhược Ca vì thiếu oxi quá lâu mà bất tỉnh, Tiểu Hổ lại bị thương nặng như vậy. Lúc đó hoàn toàn dựa vào năng lực của Lâm Như Nguyệt, một tay cấp cứu đến tận 3,4 người, rất lâu sau đó cứu hộ mới tới.

Trường học bị cháy, khói bốc lên đen nghịt một vùng trời, ngay chiều hôm đó bản tin quốc gia đã tường thuật lại. May mắn không có học sinh nào thiệt mạng, sinh viên được trang bị kĩ năng chữa cháy, hỗ trợ rất nhiều vào việc dập tắt lửa, trường đại học Quảng Châu được một phen tuyên dương. Khu vực bị cháy thuộc phần gác mãi đóng gỗ, nên dễ cháy hơn, tuy nhiên cũng không đến mức tồi tàn sụp đổ gây thiệt hại gì quá nghiêm trọng.

Sự cố hở khí đốt là do điều kiện khách quan, sau khi cảnh sát điều tra xong thì trời đã tối, di dời ổn thỏa mọi thứ lại tĩnh lặng, chỉ có dãy hành lang cháy đen kia là không cách nào trở về như cũ.

Lăng Nhược Ca nhìn thấy Lâm Như Nguyệt bước vào, hỏi một chút tình hình của Triều Vỹ, Tiểu Hổ cùng các sinh viên khác, Lâm Như Nguyệt cũng tỉ mẩn đáp một phen, thế nhưng chờ, cũng tuyệt nhiên không thấy Lăng Nhược Ca hỏi gì về người kia. Lâm Như Nguyệt cũng hiểu tâm trạng của nàng, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi trở ra, định đánh một cuộc điện thoại.

Thế nhưng còn chưa kịp thao tác, "Tào tháo" đã gọi đến trước.

"Nàng thế nào?" – Người kia gấp gáp hỏi.

_Mỹ nhân của ngươi đã tỉnh, sức khỏe ổn định. Ta đang làm thủ tục cho nàng xuất viện cùng Triều Vỹ.

"... tốt lắm. Còn Tiểu Hổ."

_Chắc phải khập khiễng vài tuần, nhưng rồi sẽ sớm sinh long hoạt hổ thôi. Ngươi nên lo bản thân mình trước đi.

Thẩm Giai Nghi một bên ôm điện thoại, một bên nhìn Liễu Vận thay thuốc cho mình, cười cười đáp vài câu, sau đó cúp máy.

Cả hai vừa trở về Tây Tạng, thấy Liễu Vận có vẻ mệt mỏi, Thẩm Giai Nghi liền đề nghị ở thị trấn ăn nhẹ gì đó rồi mới về nhà, người kia cũng không nhiều lời đồng ý.

Ra khỏi tiệm tạp hóa sau khi xử lý chút vết thương ngoài da, Thẩm Giai Nghi thở ra một ngụm khí lạnh, đưa tay đỡ Liễu Vận bước đi trên tuyết. Hai người sóng vai nhau lướt qua những con đường nhỏ, cuối cùng lại mua thức ăn nhanh ven đường, sau đó trở về trang trại, cùng nhau ngắm ánh tà dương dần tàn.

Liễu Vận đưa ly trà bơ cho Thẩm Giai Nghi. Từ khi đến Tây Tạng, Thẩm Giai Nghi bỗng nhiên chuyển sự yêu thích sữa chua uống của mình sang món trà thơm ngon này. Uống vào một ngụm liền cảm thấy vô cùng ấm áp, làn khói từ điếu thuốc của Liễu Vận tỏa ra lại khiến Thẩm Giai Nghi càng thêm thoải mái.

Ngồi trước ban công, yên lặng nhìn những bóng mây đang dần dần trôi về phía chân trời, Thẩm Giai Nghi lại một hồi cảm thán...

Thẩm Giai Nghi nàng vốn không phải là người hay sợ hãi hoặc dễ sợ hãi bất cứ điều gì. Nhưng con người, chẳng ai có thể dễ dàng vượt qua một khi điều thật sự đáng sợ đã tới. Thẩm Giai Nghi lúc đó mới nghĩ, ra là mình cũng như bao nhiêu kẻ khác, sợ cô đơn, sợ đau đớn, sợ phải chia xa... sợ chết.

Mỗi ngày ở đây, ngây người ở nơi xa xôi hẻo lánh này, Thẩm Giai Nghi ngoài việc che dấu nỗi buồn, cũng chỉ là đem nỗi buồn đó ngày một khắc sâu, cho đến khi trái tim đầm đìa máu chảy, vẫn không hiểu vì sao mình có thể chịu đựng được.

Nếu ngày đó mình không đến kịp, có phải Lăng Nhược Ca sẽ mãi mãi ra đi hay không. Nếu ngày đó mình không vì nàng mà tìm đến, có phải sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nàng một lần nữa hay không.

Thẩm Giai Nghi không biết, cũng không ai biết... Nàng cũng là người phàm mắt thịt, nàng không thể nhìn thấy tương lai, cũng không thể biết liệu mình có vượt qua khó khăn hiện tại hay không. Tất cả những chuyện này phát sinh, đều nằm ngoài khả năng dự đoán của nàng. Người nàng yêu, người nàng cả đời tâm niệm, có thể không hiểu đươc hoàn cảnh của nàng, có thể dụng tâm cả đời hận nàng, cũng có thể, chẳng màng quan tâm tới nữa...

Nhưng nàng thì không cách nào có thể không yêu người đó.

Những người chưa từng trải qua bạo bệnh, làm thế nào có thể hiểu được cảm giác này, khi buộc phải từ bỏ quá nhiều thứ, tương lai, hạnh phúc, ái nhân mà mình tâm niệm...

Ánh mắt tổn thương ngày đó, mỗi ngày mới nàng mở mắt ra đều phải đối diện. Sự thật tàn nhẫn, nàng buộc phải khiến người mình yêu đau đến tận xương tủy. Từ trước đến giờ, Thẩm Giai Nghi không phải là yêu lần đầu, cũng không phải là lần đầu phải chịu tổn thương, nhưng làm người mình yêu đau đớn như vậy chính là lần đầu tiên, lại là người mà nàng yêu nhất.

...

Lăng Nhược Ca hồi phục, lại như cũ tiến vào trường, vẻ mặt bình thản công tác, nhưng trong lòng lại không thoải mái như vậy, nhưng cuối cùng tâm phiền ý loạn cũng đã lắng đọng lại...

Thu tài liệu trên bàn, nhìn lớp học vắng vẻ có chút xuất thần, lại nhìn đến chỗ ngồi cũ của Thẩm Giai Nghi, trong lòng Lăng Nhược Ca đau nhói. Nếu như là trước kia, nàng sẽ không là một người cùng bốn bề vắng lặng, cũng không là thẫn thờ như vậy nhớ đến một người mà nàng đã từng yêu thương nhiều như thế.

Từ lúc bước chân vào trường Đại học Quảng Châu, mỗi nơi nàng đi qua đều tràn ngập kí ức cùng Thẩm Giai Nghi. Sẽ luôn là có một người phía sau nàng, im lặng ngắm nhìn nàng, im lặng quan tâm nàng, nhưng trước mặt nàng luôn ầm ỹ như vậy, chọc nàng vui, khiến cho nàng cười...

Ngày đó, trường học cháy lớn, cũng là Thẩm Giai Nghi đến, cứu nàng thoát khỏi tử thần. Nếu đã nói không còn yêu nàng, vì cái gì còn xuất hiện, vì cái gì còn khiến nàng day dứt như vậy. Lăng Nhược Ca cầm lấy điện thoại, im lặng nhìn hình ảnh của Thẩm Giai Nghi vẫn sống động trước mắt, khẽ đưa ngón tay lên vuốt ve. Đã là bao lâu, Lăng Nhược Ca nhớ rất rõ. Đã là hạnh phúc như thế nào, nàng cũng chưa bao giờ quên.

Cho nên, nàng không muốn cứ như vậy buông tay.

Bởi vì nàng biết, người kia chính là còn yêu mình.

Nói là hận nàng, thế nhưng, vẫn là yêu nàng nhiều hơn.

...

_Nhược Ca, ngươi có cảm thấy nữ sinh yêu thượng lão sư của mình là một chuyện rất khó có thể chấp nhận hay không?

Thẩm Giai Nghi kéo ra quyển sách đang úp trên mặt, ngẩng đầu hỏi Lăng Nhược Ca đang ngồi đối diện. Xuyên qua những tia nắng ấp áp cuối mùa hè, nhàn nhạt hương thơm của người kia tràn ngập góc phòng yên tĩnh. Lăng Nhược Ca một thân váy trắng nhẹ nhàng, nghiêng đầu ngồi bên cửa sổ đọc sách. Người này khi chú tâm làm gì, rất ghét kẻ khác quấy rầy làm phiền, thế nhưng Thẩm Giai Nghi lại hết lần này đến lần khác phá hỏng không khí, khiến cho nàng không phút nào được thư thả.

Lăng Nhược Ca đóng lại quyển sách, đưa mắt nhìn lướt qua gương mặt người kia. Thực xinh đẹp. Cho đến nhiều năm sau, ông trời vẫn ưu ái cho Thẩm Giai Nghi như vậy, đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất chuyên chú nhìn lấy mình, như thể cả thế giới trong mắt nàng chỉ có một mình mình. Lăng Nhược Ca hoảng hốt nhận ra, chính mình đã bị rung động bởi hình ảnh phản chiếu từ đôi mắt đó.

Thở ra một hơi, Lăng Nhược Ca dùng cây bút vẽ nguệch ngoạc lên quyển sổ của mình, không xác định nói.

_Dĩ nhiên không thể cho như vậy là đúng. Thế nhưng đối với một lão sư và một học sinh, việc yêu nhau có rất nhiều rào cản. Dù cho vì lí do gì, cũng có thể khiến hai bên trở nên mệt mỏi, nản chí...

_Ngươi cũng như vậy sao?

Thẩm Giai Nghi chồm người gối cằm lên chân Lăng Nhược Ca, từ bên dưới nhìn lên, hệt như một cún con hiếu động.

_Ta đâu có yêu ngươi?

_Nga~ Ta có nói ngươi yêu ta sao?!

_...

Lăng Nhươc Ca nhất thời cứng họng, Thẩm Giai Nghi liền vui vẻ cao hứng. Đúng là chọc lão sư về phương diện này thì nàng liền vô phương chống đỡ. Thẩm Giai Nghi lại lật người, thoải mái nằm lên chân người kia, một tay đưa lên khoắng khoắng trước mặt Lăng Nhược Ca, nghênh ngang nói.

_Lão sư, nói trước bước không qua, ngươi đừng vội kết luận. Đợi đến một ngày ngươi yêu ta say đắm, ngươi sẽ sống chết vì nhớ thương ta a~ AAAA!

Rầm!

Lăng Nhược Ca bất ngờ đứng dậy khiến đầu Thẩm Giai Nghi trực tiếp đập xuống ghế một phát mạnh. Thẩm Giai Nghi nước mắt lưng tròng nhìn lão sư thản nhiên phủi váy, ném cho mình một cái nhìn khinh thường, không quên tát thêm một gáo nước lạnh.

_Thế giới này nếu phải yêu nữ nhân, cũng không thể nào yêu phải nữ nhân đức hạnh kém như ngươi. Sống chết vì ngươi, chuyện đó ư, cứ đợi kiếp sau đi!

....

Lăng Nhược Ca nhớ lại vẻ mặt ngây ngốc của Thẩm Giai Nghi ngày đó, mỉm cười, sau đó nước mắt không biết như thế nào lại nhẹ nhàng tuôn rơi. Khi đó, nàng còn thực sự nghĩ mình sẽ không vì một ai, đặc biệt, sẽ không vì Thẩm Giai Nghi mà trong lòng chua xót như vậy.

Thế nhưng, ai có thể thoát khỏi số phận đã an bài. Lăng Nhược Ca giật mình, như thể nhìn thấy nụ cười thuần khiết đó...

Đã khiến nàng...

Yêu rất nhiều...

...



Nhiều ngày lại trôi qua, càng đến thời điểm quan trọng, càng trở nên bình thản...

Liễu Vận mang vào một ly trà nóng, đặt trước mặt Thẩm Giai Nghi, sau đó lẳng lặng thay thuốc cho nàng. Ngày hôm đó cứu được người kia, thân thể Thẩm Giai Nghi cũng tràn đầy thương tích, nếu không phải lúc đó có Liễu Vận ở cạnh sơ cứu, Thẩm Giai Nghi cũng không có hồi phục nhanh như vậy.

Nhìn khói tỏa ra từ li trà nóng, lại thấy Thẩm Giai Nghi vẫn ngồi bất động, trong lòng Liễu Vận không hiểu sao dâng lên một cỗ luyến tiếc. Nếu như nàng cũng được yêu bởi một người tốt đẹp như vậy, sống một đời này coi như là hạnh phúc, mãn nguyện.

Kéo kẻ ngây ngốc kia đi hái vải, lại thấy được Thẩm Giai Nghi một hồi kinh ngạc. Hỏi ra thì biết được Thẩm Giai Nghi không nghĩ điền trang lại rộng đến như thế, cư nhiên còn có chỗ trồng vải.

Liễu Vận với tay hái một quả tươi mọng nước, bóc vỏ, bên trong thịt vải đầy đặn, trắng ngần, vô cùng hấp dẫn. Thẩm Giai Nghi cũng không ngại há miệng cắn một ngụm, dĩ nhiên là cực phẩm trái cây vô cùng tươi ngon. Nghĩ một chút, liền cho người giao một kiện lớn đến cho Lăng Quân cùng Nhược Hoa Lăng mẫu. Cũng là rất lâu rồi chưa hỏi thăm sức khỏe hai lão nhân.

Rè rè rè

Giật mình một chút, Thẩm Giai Nghi lúc này mới nhận ra Hạ Linh Doanh đã bật lên tông đơ cạo tóc kề sát bên thái dương mình. Nàng nhìn vào trong gương, thấy chính mình một đoàn tóc dài, đã từng như vậy được Lăng Nhược Ca yêu thích mà cảm thấy trong lòng có chút hối tiếc.

Người kia đã từng vì mình mà lau đầu chải tóc, đã từng vì mái tóc cùng gương mặt xinh đẹp này mà cảm mến chính mình. Nàng cũng vì như vậy mà đối với thế nhân có thể kiêu ngạo, rằng có đươc nhan sắc không phải ai cũng có, cũng là có được sủng ái mà không phải ai cũng đoạt được.

Chính là chưa từng nghĩ phải đem mái tóc này cắt xuống. Trong phút chốc có thể biến thành ni cô a, thực không có một chút tư sắc nào.

_Ngươi làm đi.

...



Lúc Liễu Vận trở lại thì tóc của người kia đã bị cắt xuống không còn một mảnh.

Ban đầu nàng cứ nghĩ nếu Thẩm Giai Nghi trong bộ dạng trọc lóc sẽ có bao nhiêu tức cười, nhưng là không nghĩ ông trời lại ưu ái cho con người này như vậy, ngay cả khi trên đầu sạch trơn trống ngoác như thế, vẫn là cảm thấy nàng thực thanh tú xinh đẹp.

Về nhan sắc mỹ mạo, hẳn là ông trời đã phải thiên vị cho Thẩm Giai Nghi rất nhiều.

Thẩm Giai Nghi ngồi trước gương, cũng là ngẩn ngơ như thế. Vốn không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày phải cắt hết tóc xuống như vậy, nhưng là đến rồi cũng khiến mình có chút tư vị đắng ngắt. Mái tóc kia từng là thứ mà Lăng Nhược Ca hết mực yêu quý, mỗi lần nàng chạm vào tóc mình, luôn là trân trọng cùng yêu thích không rời. Lăng Nhược Ca từng đùa giỡn mình, nếu như có một ngày Thẩm Giai Nghi không còn bộ dáng xinh đẹp với mái tóc động lòng này nữa, nàng sẽ không thèm để ý tới Thẩm Giai Nghi.

Thẩm Giai Nghi khi đó còn nghĩ nó mãi sẽ chỉ là một lời nói đùa.

Liễu Vận đứng đằng sau Thẩm Giai Nghi, giúp nàng đội lên một chiếc mũ len màu tro sáng, che đi mái đầu trơn tuột đã không còn một sợi tóc nào. Thẩm Giai Nghi mỉm cười, nhìn chính mình trong gương, càng lúc càng giống một người đang mang trong mình căn bệnh nặng.

Hẳn là các diễn viên mắc bệnh ung thư luôn có bộ dạng như thế...

Hạ Linh Doanh từ phía xa nhìn con gái mình đang ngồi ngẩn người trước gương, trong lòng cũng là đau xót. Tĩnh Giai đã từng tin tưởng nàng, giao cho nàng bảo bối này, với mong ước cuối cùng là để nó có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, thế nhưng từ khi Thẩm Giai Nghi theo mình đã phải chịu quá nhiều khổ cực. Nghèo khó, bị bỏ rơi, bị người yêu rời bỏ, đến bây giờ, lại chính là tuổi trẻ như vậy tốt đẹp, nhưng rồi có thể cả đời này của nàng sẽ chỉ còn là bóng tối.

Hạ Linh Doanh hối hận, bây giờ đã thực sự hối hận. Vì cái gì ngày đó chia cắt Thẩm Giai Nghi với Hứa Tĩnh Văn, để cho nàng đau khổ thừa sống thiếu chết, đến bây giờ cũng không còn đủ can đảm để yêu thêm một lần nữa. Vì sao trước đó không sớm tác thành cho nàng cùng Lăng Nhược Ca, để nàng có thể hưởng được hương vị tình yêu thực sự.

Chính Hạ Linh Doanh đã trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt, nàng hiểu được, yêu một người, không thể dễ dàng nói bỏ là có thể bỏ xuống được. Kỉ niệm là một thứ rất đáng sợ, đeo bám tâm trí người ta thậm chí đến khi chết vẫn không buông tha. Tĩnh Giai là như vậy để nàng lại thế giới này, cho nàng sống mà chưa giây phút nào có thể quên đi được người đó.

Nếu là Thẩm Giai Nghi, nàng sẽ quên được Lăng Nhược Ca sao.

Dĩ nhiên là không.

Câu trả lời này, không nói, cũng là quá rõ ràng.

Nhìn ánh mắt thâm tình của Liễu Vận, Hạ Linh Doanh lại thở dài lắc đầu...

Tình yêu, vốn không chừa một ai...

...

Cuối tuần sẽ tiến hành phẫu thuật, hiện tại các trang thiết bị đều được lắp đặt tại nhà, một cây kim cũng không thiếu. Ba vị bác sĩ đều tất bật, chỉ có Thẩm Giai Nghi là an nhàn tĩnh dưỡng, mỗi sáng cùng Liễu Vận đạp xe lên cao nguyên, chiều lại cùng nàng bắt cá tươi ở hồ băng chân núi Tu Di, tối cùng nhau ươm mầm cây cho vụ mùa mới, rảnh rỗi Liễu Vận lại dạy cho Thẩm Giai Nghi vẽ tranh, nặn tượng.

Thật sự con người Liễu Vận rất tài hoa uyên bác, có thể vẽ tranh, có thể chơi đàn, trồng thứ gì cũng đều nảy nở sinh trưởng tốt, đua ngựa giỏi, buôn bán cũng rất tài. Nông phẩm của điền trang không chỉ bán cho cư dân ở thị trấn mà còn xuất đi các cửa hàng khác trong cả nước, số lượng tuy ít nhưng chất lượng rất cao, giá thành cực kì đắt đỏ.

Ở bên cạnh Liễu Vận, Thẩm Giai Nghi học được rất nhiều thứ, cũng là thanh thản hơn rất nhiều. Liễu Vận không phải người hay nói những lời dư thừa, thậm chí nhiều lúc rất lười cùng Thẩm Giai Nghi đối đáp, nhưng ở bên cạnh Liễu Vận, giống như được mở ra rất nhiều cánh cửa khác, đến những chân trời mới, làm những điều mới lạ.

Thế nhưng, Thẩm Giai Nghi chỉ đang cố lấp đầy khoảng trống mà Lăng Nhược Ca tạo ra trong lòng mình, người đã từng đi vào lòng mình dễ dàng như vậy, nhưng lại không dễ dàng để mình có thể quên nàng. Âm thanh của nàng, ánh mắt của nàng, hơi ấm của nàng, tất cả như một chất gây nghiện đã cấy ngấm sâu vào máu thịt mà cả đời này nàng cũng không muốn thoát ra.

_Giai Nghi, ngươi lại thất thần.

Liễu Vận lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Giai Nghi, sau đó lấy cọ vẽ từ tay nàng ra. Thẩm Giai Nghi quả thực là một học trò thông minh sáng suốt. Chỉ cần dạy nàng một, nàng liền hiểu mười. Tất nhiên Thẩm Giai Nghi không thể tài hoa xuất chúng như các họa sĩ nổi danh, nhưng chí ít, tranh của nàng rất có hồn, mà ý nghĩa ẩn sâu trong đó cũng được thể hiện tinh tế mà không phải ai nhìn vào cũng có thể hiểu được.

Trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, bằng cách này hay cách khác thì vẫn thể hiện ra ngoài, huống chi Thẩm Giai Nghi cũng không phải là người dễ dàng che dấu cảm xúc, càng là không thể qua khỏi ánh mắt nhạy cảm tinh tế của Liễu Vận.

Ngày đó ở trường học, lần đầu tiên kể từ khi gặp Thẩm Giai Nghi, Liễu Vận mới trông thấy người kia khác lạ đến thế. Không phải là nhàn nhã tự tại, vui vẻ cười đùa như mọi khi, mà là một bộ dạng nóng nảy đến phát điên, ngay cả lúc đó, Thẩm Giai Nghi lớn tiếng với Liễu Vận, chính mình cũng không nhận ra có bao nhiêu thất thố, càng là không biết mình đối với người kia có bao nhiêu để tâm.

Đó đơn giản chỉ vì Thẩm Giai Nghi yêu nữ nhân đó, có lẽ đã yêu đến tận xương tủy.

Nhiều người không hiểu, chẳng qua chỉ là vì một ánh mắt thâm tình, vì một câu nói quan tâm, vì vài hành động che chở, như thế nào lại khiến người khác mê đắm đến như vậy. Kì thực, mọi thứ cuối cùng chỉ vì là đúng người đó, chỉ có là người đó, mới có thể khiến mình khắc cốt ghi tâm như vậy, chứ không vì yêu nhiều bao nhiêu, cho đi nhiều như thế nào.

Vốn đã là yêu, nhiều thứ sẽ không cần đòi hỏi.

Liễu Vận im lặng nhìn Thẩm Giai Nghi chăm chú vẽ từng nét một, cẩn thận tỉ mẩn như chăm sóc chính người mình yêu, bức tranh kia chỉ cần nhìn thoáng qua, đã có thể nhận ra một nữ nhân xinh đẹp đang mỉm cười. Đó là nữ nhân ngồi bên hành lang nơi liễu xanh rủ xuống, nhẹ bay phất lên, theo ánh mắt dịu dàng của nàng trở nên mềm mại. Loại khí chất đó, chỉ cần một lần thử qua cũng đủ đắm chìm.

_Nàng là ai?

Liễu Vận đứng sau lưng Thẩm Giai Nghi, nhìn lên tác phẩm kia, trong lòng có chút không hiểu được cảm giác của chính mình. Rõ ràng các nàng đều là nữ nhân, rõ ràng Thẩm Giai Nghi đã có người trong lòng, thế nhưng mình vẫn không cách nào buông bỏ cảm giác khó chịu này. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt ấy, luôn có thể thấy bóng hình của một nữ nhân khác, như vậy đầy say mê cùng trân quý, duy chỉ có điều, đó không phải là mình.



Nàng là ai ư.



_Nàng là nữ nhân của ta.





___

Chương 40: ...Là kẻ ngốc.



Cuối tuần Lăng Nhược Ca trở về nhà cha mẹ, muốn tận hưởng một ngày nghỉ ấm cúng. Lăng Tử Nhan càng lúc càng xinh xắn, thích cười đùa, nhất là cùng Lăng Quân quấn quýt mãi không rời. Lăng Quân cũng thực yêu quý đứa cháu gái này, có gì tốt cũng đều để cho nàng, không lúc nào không ôm nàng trên tay, chọc cho nàng cười.

Ngày trước, Lăng Quân cũng là như vậy yêu thương Lăng Nhược Ca. Nàng có được thành tựu hôm nay, công lớn nhất thuộc về lão gia tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net