Chương 41: Lão sư, đừng đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời hôm nay nắng thật mỏng.

Thẩm Giai Nghi tĩnh lặng ngồi trước khung của rộng lớn, phóng tầm mắt ra xa. 

Kì thực cũng đã không nhìn thấy rõ nữa.

Những ngày gần đây tuy liên tục sử dụng hóa trị điều trị nhưng như thế nào cũng không khá hơn. Vài ngày trước khi phẫu thuật, Takeshi không thực hiện hóa trị nữa, mắt nàng càng mờ hơn.

Thẩm Giai Nghi mơ hồ cảm thấy bản thân mình không còn lạc quan như lúc đầu, cả người toát lên vẻ trầm mặc như thể tất cả cảm xúc đang chìm dần xuống đáy vực sâu.

Thẩm Giai Nghi bất giác giật mình...

Sẽ như thế nào nếu như mình thật sự dùng đôi mắt này để ngắm nhìn người kia nữa.

Lăng Nhược Ca.

Ba chữ này tựa hồ từng chùy đánh mạnh lồng ngực Thẩm Giai Nghi.

...


Triều Vỹ đang ngồi học trong lớp, thế nhưng không cách nào tập trung vào bài học. Ánh mắt hắn lo lắng nhìn người trước mặt, không biết có nên chạy lên nói cho nàng biết mọi chuyện không. Lão sư từ sau người kia rời đi đã như thế, luôn tự che dấu cảm xúc của mình, chính bản thân mình ngẩn người bao nhiều lần cũng không biết được.

Nàng chịu đựng kì thực thật khó khăn.

Thế nhưng còn kiên cường như vậy.

Triều Vỹ còn nghĩ là, vốn Lăng lão sư sẽ không vì bất cứ điều gì, không vì bất cứ ai mà mất đi phong thái thanh tao đạm nhạt... Thế nhưng, Lăng Nhược Ca cũng chỉ là phàm nhân, còn là nữ nhân...

Còn là một nữ nhân, yêu một nữ nhân. Nữ nhân kia lại tốt đẹp đến như vậy...

Nào có thể dễ dàng quên đi.

Brum Brum Brum...

Triều Vỹ giật bắn người, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại trên tay mình. Vốn là muốn đánh một tin nhắn cho Tiểu Hổ, thế nhưng bây giờ người kia lại thật sự gọi đến.

Giảng đường rộng lớn, Triều Vỹ bắt máy, không nghĩ là video call, liền muốn nhìn một chút người bên kia hiện tại như thế nào, thế nhưng tai nghe lại phát ra âm thanh trầm lắng.

"Hiện tại nàng đang giảng bài sao."

_Học tỷ... đúng, nàng vẫn đang giảng...

"Để ta nhìn nàng một lúc."

_Nhìn nàng... nga... để ta quay màn hình lại.

Triều Vỹ ngoan ngoãn làm theo lời người kia, thật sự đem camera trước bật lên, phóng to một chút, liền có thể nhìn thấy hình dáng mảnh mai của lão sư nàng thanh lãnh hiện lên màn hình.

Lăng Nhược Ca chính là lão sư của nàng.

Lăng Nhược Ca, cũng chính là người nàng yêu.

Thẩm Giai Nghi mỉm cười, bàn tay run rẩy bất giác chạm lên màn hình, ngón tay như thể đặt trên gương mặt xinh đẹp của người kia vuốt ve.

Sở Anh nói đúng. Nàng gầy. Thế nhưng tư thái ấy, dáng vẻ ấy, chưa từng thay đổi. Hệt như lần đầu tiên cuốn lấy ánh nhìn của Thẩm Giai Nghi. Thẩm Giai Nghi từng nghĩ, một nữ lão sư trẻ tuổi như vậy, mỹ mạo như vậy, nhưng ánh mắt ngược lại vô cùng trầm ổn. 

Tư thái của nàng, chính là theo năm tháng cùng tính cách cố hữu tạo thành, không phải ai cũng có được. 

Sau đó lại hiểu ra, nàng chính là người yêu cũ của anh trai mình, khi đó, còn là mang trong mình con đứa nhỏ, sinh ra cũng thực khả ái. Như vậy mối quan hệ của mình cùng nàng, chính là như vậy làm thêm một tầng cấm kị.

Cho nên Lăng Nhược Ca có thể không biết, mình tuy luôn quanh quẩn đùa vui nàng, thế nhưng càng là vì nàng để ý ánh mắt của người khác, lúc nào cũng khắc chế, âm thầm bảo vệ nàng. 

Thế nhưng, Lăng Nhược Ca vô tâm, vẫn như vậy chọc cho lòng mình xao động.

_Không ai trả lời được sao? 

Nhìn kìa, lão sư của nàng đang đắc ý.

_Nga, các ngươi ngày ngày đến trường, chăm chú nghe giảng, vẻ mặt như uống phải tiên dược, như thế nào lại không bằng một kẻ lêu lỏng lười biếng. Được rồi, Giai Nghi, cho họ kiến thức một chút.

_...

_...

"Giai Nghi"

...

Triều Vỹ nín thở nhìn lão sư của mình. Một lời này, dường như đã đem tất cả những gì chất chứa trong lòng người kia phơi bày. Lão sư, ngươi đã thật sự yêu nàng rồi.

"Giai Nghi". Còn không nghĩ cái tên kia một khi thốt ra lại êm tai như vậy...

Lăng Nhược Ca đặt viên phấn trên tay xuống, quay mặt vào bảng. Nhìn bóng lưng cô độc của nàng in trên màn hình, Thẩm Giai Nghi biết nàng đã nhận ra chính mình lỡ lời. 

Lão sư... xin lỗi, không thể trả lời câu hỏi của ngươi.

_Được rồi... hôm nay... nghỉ sớm một chút.


Sinh viên đã rời đi hết, chỉ còn Triều Vỹ vần ngồi phía xa, vẫn cùng người kia dõi theo nàng.

Còn không có khóc... lão sư, ngươi thật mạnh mẽ. Thế nhưng, ngươi như vậy, ta càng không chịu được.

Thẩm Giai Nghi nắm chặt điện thoại, ôm vào ngực, nước mắt rơi đầy mặt. 


...


Lăng Nhược Ca trở về phòng giáo viên, trong lòng phiền muộn. Triều Vỹ đứng ngoài cửa, trông thấy đôi vai nàng trĩu xuống, tóc vốn được cột chỉnh tề bị nàng vò có chút rối loạn. Triều Vỹ trước kia cũng từng yêu thích lão sư của nàng, hương vị tương tư quả thật không dễ nếm trải, người kia lại chẳng chút đoái hoài đến mình. Lúc đó nàng nghĩ, thầm quở trách kẻ kia bạc tình.

Thế nhưng lúc này nhìn Lăng Nhược Ca khó chịu, Triều Vỹ mới hiểu, thà là để một mình mình chịu đựng, còn hơn kéo cả người mình yêu thương rơi và khó xử bế tắc.

Thẩm Giai Nghi rời đi, đã khiến lão sư nàng đau khổ đến như vậy. Nếu như nàng biết lý do thật sự, sẽ còn dằn vặt đau đớn đến cỡ nào. Đã như vây, thà rằng lừa dối nàng...


...

Hạ Linh Quân không biết vì sao Lâm Như Nguyệt có chút vội vã rời trường học. Vốn là cảm thấy có chút không khỏe, muốn tìm nàng ta xin ít thuốc, ai ngờ vị bác sỹ keo kiệt kia như đã biết trước, chưa kịp cất tiếng gọi nàng thì nàng đã chạy biến đi.

Còn là cùng với một nam nhân trẻ đẹp anh tuấn như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy không vui vẻ, Hạ Linh Quân liền đi tìm Lăng Nhược Ca, có chút nóng lòng muốn cáo trạng nàng. Không ngờ càng đi bụng càng đau, cuối cùng may mắn lắm mới đến được phòng cả giáo viên, Hạ Linh Quân thê lương nằm trên ghế, hướng Lăng Nhược Ca rên rỉ.

_Đại tỷ, ta có chút không ổn... ngươi đến phòng của họ Lâm kia lấy hộ ta ít thuốc được không...

Nhược Ca nhìn Linh Quân rầu rĩ nhăn nhó có chút buồn cười, liền tiện tay ném cho nàng vài viên kẹo gừng, sau đó tự mình pha li trà nóng, thản nhiên uống. Hạ Linh Quân người này có ngày hôm nay là do bản thân tự chuốc lấy, lão sư suốt ngày giáo huấn đệ tử, nhưng nhìn xem nàng còn bại hoại hơn, đêm đến lại rủ Lâm Như Nguyệt ăn thịt nướng, uống rượu nữ nhi hồng, vui vẻ say xỉn còn rảnh rỗi gọi điện chọc phá nàng. Nhìn Hạ Linh Quân lúc này, có thể lí giải vì sao ban nãy Lâm Như Nguyệt cũng vội vã như vậy.

_Ta đã nói ngươi đừng học theo Lâm Như Nguyệt, ngươi lại nhất định không nghe. Hôm nay ngươi cứ ăn thứ này rồi kết bạn với nhà vệ sinh là được. 

_Nga... thật tàn nhẫn...

Hạ Linh Quân bóc vỏ kẹo, đẩy đẩy lưỡi ngậm một lúc, vẫn không cảm thấy tốt hơn. Mặt cũng trắng bệch, hơn nữa bụng càng lúc càng đau. Cái này cũng không giống như đau bụng thông thường. Biểu hiện thảm hại đến nỗi đả động được lòng lang dạ sói của Lăng Nhược Ca, cho nên vị kia lão sư vẫn là phải nhấc chân đi đến phòng y tế một phen.

Lâm Như Nguyệt bề ngoài thoạt nhìn là kiểu người chiêu phong dẫn điệp, thỉnh thoảng cũng sẽ cợt nhả, thế nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc và có nguyên tắc. Lăng Nhược Ca nhận thức nàng đã lâu, cũng biết được tính cách ổn trọng của nàng. Tuy vậy, con người Lâm Như Nguyệt tuy hay vui cười quyến rũ người khác, kì thật cũng không phải là cởi mở thoải mái như vậy.

Có chăng, cũng chỉ là ở trước mặt Thẩm Giai Nghi lại có loại cảm giác vô cùng tốt.

Cùng là một loại người, bề ngoài luôn tỏ ra khoái hoạt, thực chất lại đem nội tâm che dấu rất sâu.

Lại luôn luôn có bí mật.

Cho nên, khi vào phòng khám của Lâm Như Nguyệt, Lăng Nhược Ca có chút tò mò nhìn qua bàn làm việc của người kia. Quả thực ngăn nắp trật tự. Đặc biệt là dù nam sinh nữ sinh hâm mộ nàng thường tặng những thứ linh tinh đẹp mắt, thế nhưng nàng cũng chỉ bày một chậu cây nho nhỏ của Thẩm Giai Nghi.

Đã có lúc, Lăng Nhược Ca thầm nghĩ...

Lẽ nào bác sỹ Lâm thật sự yêu thích kẻ bại hoại kia.

Lăng Nhược Ca khẽ thở dài rồi lắc đầu cười, tự giễu chính mình vì cái gì cứ thích suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu còn ở đây ngây người, phỏng chừng Hạ Linh Quân sẽ không chịu nổi mất.

Nhìn một chút tủ thuốc, Lăng Nhược Ca kéo mở lấy ra một lọ rồi xoay người định rời đi.

Rinh rinh rinh!

Trên mặt ghế da lóe sáng. Đây chẳng phải là điện thoại của Lâm Như Nguyệt sao. Vội vã đến nỗi quên luôn điện thoại. Lâm Như Nguyệt không phải là người bất cẩn như vậy...

Lăng Nhược Ca cầm lên điện thoại của người kia, cũng không tính bắt máy. Định đem đặt ngay ngắn trên bàn thì điện thoại lại reo một lần nữa. Dường như người kia rất không kiên nhẫn.

Chắc là có chuyện rất gấp...

Dinh dong~

_Ngươi hảo... hiện tại...

"Là ta, Tần Lãng! Ngươi như thế nào còn chưa tới... Giáo sư đang đợi ngươi mang đến phác đồ. Ta đã ở sân bay chờ đón ngươi rồi!"

Mặt Lăng Nhược Ca lập tức trầm xuống, trong lòng biến lạnh. Tần Lãng hai chữ này, nàng sao có tể quên. Khúc mắc giữa hắn và Thẩm Giai Nghi cùng nàng ba người, vốn không nên tồn tại một người như hắn. Hiện tại còn kéo theo Lâm Như Nguyệt.... chẳng phải Lâm y sĩ còn từng thản nhiên nói không quen biết người này.

Kì thực đều chỉ để lừa gạt nàng.

Đã như vậy, sao không thẳng thắn đối mặt nhau một lần.

 _Ta hiện không tiện, ngươi hiện tại đến trường đại học đón ta.

"Không tiện!" Tần Lãng một thân soái khí ổn trọng liền biến mất, lớn tiếng hét vào điện thoại. "Ngươi hiện tại còn có thể không tiện. Ta đợi ngươi được, nhưng Thẩm Giai Nghi không đợi được. Đã trì hoãn một ngày, ngươi như thế nào bây giờ còn chậm chạp. Hiện tại hắn đã tiến hành gây mê nàng, nếu không đúng thời điểm, ngươi một người có thể chịu trách nhiệm được sao?!"

Lăng Nhược Ca bất động nắm chặt điện thoại, càng nghe càng không hiểu. Vì sao phải gây mê Thẩm Giai Nghi... Trì hoãn cái gì một ngày... Rốt cuộc, nàng đã bỏ lỡ bao nhiêu rồi.

_Các ngươi đã đưa nàng đi đâu?

"Ngươi nói gì vậy... nga... Như Nguyệt?!"

Tần Lãng khó hiểu nhìn Lâm Như Nguyệt đang bước vội về phía mình, trên tay nàng cũng không có cầm điện thoại... nhưng rõ ràng mình đang gọi cho nàng...

_Xin lỗi ta đã trễ... chúng ta đi thôi.

Lâm Như Nguyệt vén lại tóc mình, áo blue trắng trên người còn chưa kịp thay, mồ hôi đã ướt một mảng lớn. Tần Lãng khó hiểu nhìn nàng, sau đó không xác định hỏi.

_Ngươi không mang theo điện thoại sao?

_Phải... ta quá vội. Không quan trọng, việc của nàng gấp hơn.

_Khoan đã.-Tần Lãng cẩn trọng đưa điện thoại đến trước mặt nàng.-Nếu như ngươi không nghe điện thoại, vậy nàng là ai?

_...

Điện thoại áp lên tai, Lâm Như Nguyệt không tự chủ chợt cảm thấy một hồi lạnh buốt. Giọng nói bên kia cũng lạnh lẽo đến tột đỉnh.

_Nàng đang ở đâu?

...

Khi Lăng Nhược Ca đến Tây Tạng thì hết nửa ngày. Một đường đi tới, hiện tại đã quá nửa đêm, thế nhưng nàng chưa từng chợp mắt. 

Đi quá vội, lại không nghĩ tới Tây Tạng hiện tại lạnh hơn Quảng Châu rất nhiều. Kẻ kia, so với người nào đều thích ấm áp ôn tuyền hơn, một tháng này ở đây, là phải như thế nào chịu đựng. 

Lăng Nhược Ca vừa nghĩ, vừa nhìn li trà bơ bốc lên nghi ngút khói. Nàng đè xuống hoài nghi của mình, chưa từng đánh cho Lâm Như Nguyệt một cuộc gọi nào để hỏi nữa. Nàng muốn tận mắt thấy, tận tai nghe được chính người kia nói ra tất cả sự thật.

Cho dù sự thật đó đã từng là thứ bảo vệ nàng, nàng cũng không muốn phải sống trong sự hoài nghi nuối tiếc đó thêm một lần nữa. Và dù cho nó đã có thể bảo vệ nàng, nhưng sự thật là nàng đã vì điều đó mà tổn thương quá sâu.

Nàng muốn một câu trả lời công bằng.

_Xin lỗi... chắc là ta không thể sửa nó xong trong đêm nay. Ngươi có lẽ phải ở lại thị trấn chờ rồi.

Lăng Nhược Ca nhíu mày. Nàng không muốn chờ. Cho nên liền lên tiếng hỏi.

_Không có xe nào khác chạy tới điền trang đó sao?

_Dĩ nhiên là có. Thế nhưng ngươi xem... bây giờ cũng là quá nửa đêm, họ đều đã về nhà hết rồi. Đường vào đó lại khá xa, ngươi không thể đi bộ được. Phỏng chừng còn có bão tuyết...

Tài xế gãi gãi đầu tỏ ra khó xử. Hắn nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt có vẻ không được kiên nhẫn lắm, nhưng cũng phải thành thật nói, ngăn cho nàng xúc động muốn đến điền trang của lão Vương. Dù sao thì dự bão thời tiết đêm nay nói hẳn sẽ có bão gần núi Tu Di. Một lão nhân tốt như hắn cũng không muốn để một nữ nhân chân yếu tay mềm mạo hiểm.

Lăng Nhược Ca nóng lòng nhìn tuyết mỗi lúc một dày. Nàng không muốn phí phạm một khoảnh khắc nào nữa. Nếu hắn không thể tìm người đưa mình đi, nàng thật sự sẽ đi bộ đến. Xa bao nhiêu cũng được. Có thể, nàng liền không muốn trì hoãn.

Rinh Rinh Rinh!

Chuông của của quán bỗng nhiên kêu lên đánh tan dòng suy nghĩ của Lăng Nhược Ca. Một cô gái trẻ bước vào, dáng người cao ráo, nét mặt lạnh lùng cực kì thu hút. Trên người nàng là một bộ da thú dày, che đi mái tóc dài đang tỏa ra trên vai. Lăng Nhược Ca nhìn người kia, sau đó phát hiện bên ngoài dựng một chiếc mô tô còn đang nổ máy.

Hẳn là của nàng...

_Xin lỗi... có thể phiền ngươi đưa ta đến điền trang của lão Vương được không?

Lăng Nhược Ca không nhanh không chậm bước đến trước mặt người kia. Cô gái này cũng không mấy ngạc nhiên, ánh mắt có vẻ như đã biết chính mình, khi cất tiếng lên, Lăng Nhược Ca lại càng khẳng định.

_Không phiền. Ta chính là đến đón ngươi.


...


Một đường lạnh lẽo phủ tuyết trắng xóa, Lăng Nhược Ca ngồi sau Liễu Vận, cảm nhận cái lạnh thấu xương len lỏi vào da thịt. Dù Liễu Vận đã đưa cho nàng một bộ áo choàng lông cáo, thế nhưng như thế nào vẫn cảm thấy từng trận run rẩy khi gió đánh vào người. 

Lúc đến cổng Vương điền trang, từ xa nàng đã nhìn thấy Thẩm Kì Phong đang đứng dựa trước cổng. Lăng Nhược Ca theo sau Liễu Vận, xuống xe đi ngang qua hắn nhưng cũng không nói lời nào. Hắn cũng biết bản thân đã để lại cho Lăng Nhược Ca bao nhiêu ác cảm, nên chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng nàng.

Hiện tại cả Vương điền trang rộng rãi bừng sáng trong đêm, mọi ngóc ngách đều được thắp đèn, bật sưởi, thế nhưng nàng lại cảm thấy trống trải vô cùng. Đi theo Liễu Vận một hồi, như nàng dự đoán, cũng không có gặp Thẩm Giai Nghi, thế nhưng Hạ Linh Doanh, lão nhân họ Vương cùng Tần Lãng đều có mặt.

Dĩ nhiên lại không thấy Lâm Như Nguyệt.

Rốt cuộc là đang che dấu chuyện gì.

Tần Lãng khó xử nhìn Lăng Nhược Ca. Bản thân từng lừa nàng chuyện nhạy cảm như vậy, trong lòng hắn chưa tùng thoải mái. Thế nhưng Lăng Nhược Ca quả là không khác với dự đoán của Tần Lãng, không có ồn ào náo loạn hay tận lực truy vấn. Nàng chỉ là đạm nhạt dùng thái độ đó đối với tất cả mọi người.

Hạ Linh Doanh nhìn Lăng Nhược Ca, sau đó làm một hành động mà từ trước đến nay chưa từng có, rót trà cho nàng.

Phải biết cả hai đã từng cùng nhau đấu khẩu đấu trí, thế nhưng Hạ Linh Doanh vĩnh viễn cao hơn một bậc, vì nàng vô tâm hơn. Vậy mà cuối cùng thứ bà muốn lại chưa từng thật sự đoạt được, vì phương pháp của bà chỉ là cưỡng bức.

Lăng Nhược Ca kì thật trong lòng bà lợi hại hơn nhiều. Nàng chính là loại nữ nhân có thể làm được điều mà khó có ai làm được, đó là nắm lấy tâm của người khác.

_Nàng sinh khó, e rằng chúng ta phải thức suốt đêm thôi.

Lão Vương, Tần Lãng cùng đồng thanh phun trà trong miệng mình ra. Lời của Hạ Linh Doanh quả thật không đoán được, lại có thể làm nghẹn chết người a. Thế nào lại thành ca sinh khó.

_Chúng ta đều từng làm mẹ, lẽ nàng không biết mang thai sẽ như thế nào sao.

Câu nói này lại làm lão Vương cùng Tần Lãng trực tiếp phun thêm lần nữa. Ngay cả Liễu Vận cùng không khỏi che dấu ngạc nhiên.

Nàng xinh đẹp trẻ trung như vậy, không ngờ lại đã có con, chẳng trách sao Thẩm Giai Nghi có khẩu vị nặng đến thế. Chỉ cần loại khí chất kia cũng đã khiến cho không ít người phủ phục dưới chân nàng.

Hạ Linh Doanh cười, quả thật miệng lưỡi khiến bà hài lòng. Người con gái bà yêu, ít ra sẽ không phải là một kẻ ủy mị không có tiền đồ. Hạ Linh Doanh đứng dậy, nói với Lăng Nhược Ca.

_Ngươi theo ta.

_Ta không muốn.

Lăng Nhược Ca lạnh lùng đáp không chút kiêng nể. Hạ Linh Doanh có chút khó hiểu, nhưng đối với người kia càng thêm tán thưởng. Nữ nhân lợi hại, không thể nào để mình dễ dàng bị điều khiển được. Đạo lý này hạ Linh Doanh so với ai đều hiểu hơn cả. 

Hạ Linh Doanh trầm mặc một hồi, Lăng Nhược Ca mới ngẩng đầu lên đối diện với người phụ nữ kia, trong đôi mắt tĩnh lặng như chỉ thủy không dễ dàng phát hiện ra một tia oán hận.

_Ta theo ngươi, ai biết được ngươi sẽ lại đẩy ta ra khỏi nàng bao xa.

Điếu thuốc trên tay Thẩm Kì Phong bất động, dừng dưới không trung. Lời nàng nói, vô hình cứa một nhát vào tim hắn. Trước đây hắn vì sự nghiệp, cũng vì bản thân còn chưa có tâm lý tốt, Hạ Linh Doanh lại liên tục đả kích, khiến hắn một hồi hồ đồ rời xa Nhược Ca. Càng về sau hắn càng hiểu được, mình có bao nhiêu sai lầm, càng hiểu được, oán niệm đã từng có của người hắn từng yêu.

Hạ Linh Doanh nhìn Lăng Nhược Ca tuổi trẻ quật cường, bật cười, quay người đi.

_Ngươi như vậy, ta còn có thể đẩy ngươi đi nữa hay sao. Ta không luyến tiếc ngươi, nhưng là ngươi so với bất cứ ai đều có tư cách hơn cả ở bên cạnh nàng lúc này. Ta làm một người tốt, đạo lý nào còn không hiểu. Nhấc tay chi lao mà thôi.


...


Vương điền trang rộng lớn, không nghĩ rằng Hạ Linh Quân lại dẫn nàng đến một biệt viện khác biệt lập hẳn với đại sảnh. Xuyên qua vườn đào rộng, Lăng Nhược Ca khẽ rùng mình. Đêm nay tuyết rơi thật lớn, càng lúc càng lạnh không chịu nổi. Lăng Nhược Ca lạnh đến nỗi mặt mũi đều đỏ ửng, tê buốt, thế nhưng người phụ nữ kia vẫn một dường thẳng đi tới, so với nàng mặc càng ít, vậy mà chưa từng thấy nàng ta run rẩy một khắc nào.

Hạ Linh Doanh chính là một bản mẫu hoàn thiện. Thẩm Giai Nghi tuy không được Hạ Linh Doanh sinh ra, nhưng chính là nhờ nàng mà lớn lên, tính cách cùng tư thái ít nhiều ảnh hưởng, cùng là một loại người ngoài nóng trong lạnh, thích đùa giỡn người khác, chỉ khác rằng Hạ Linh Doanh  miệng lưỡi lại vô cùng ngoan độc, mà Thẩm Giai Nghi tuy nháo nhào quậy phá, cùng lắm chỉ là đùa dai mà thôi.

Cho nên, lúc người mẹ lợi hại này mở miệng nói...

Giai Nghi có thai?!

Chẳng thà bảo Lăng Nhược Ca biến thành đàn ông.

Nàng còn có thể chấp nhận làm cha đứa bé. 

Kẻ như Thẩm Giai Nghi, có thể ủy khuất cho bản thân mang thai sao.

Nực cười.

Lăng Nhược Ca ngay từ khi Hạ Linh Doanh hé miệng đùa bỡn, đã biết không phải sự thật. Đã tìm đến đây rồi, sớm muộn cũng phải nói ra mọi thứ, nếu như Hạ Linh Doanh không vội, nàng cũng không cần phải vội.

Theo sau Hạ Linh Doanh đến một gian phòng, bên trong đèn chiếu rất sáng, dường như đang tiến hành cái gì đó đặc biệt quan trọng, Lăng Nhược Ca lại có thể mơ hồ ngửi thấy một ít mùi thuốc sát trùng lẫn trong không khí, trong lòng bất giác cảm thấy vô cùng lo lắng hoảng sợ. Thái độ của nàng rong phút chốc liền thay đổi một trời một vực.

Hạ Linh Doanh nhếch môi, khẽ liếc nàng, biến hóa kia trong chớp nhoáng đều lọt vào tầm  mắt.

Hạ Linh Doanh đưa cho Lăng Nhược Ca bộ đồ phẫu thuật, sắc mặt lúc này của nàng không còn tốt như lúc trước, có chút không muốn nhận lấy. Dù trước đó có nghe qua Tần Lãng nói về việc gây mê Thẩm Giai Nghi, Lăng Nhược Ca tuyệt đối không muốn nghĩ người kia đã gặp chuyện bất trắc.

_Thế nào? Ngươi sợ?!

_Quan trọng sao? Ta chỉ muốn biết vì cái gì...

_Không cần tự chất vấn mình hay bất cứ ai khác. Câu trả lời của ngươi nằm sau cánh cửa kia. Ngươi vào đi.

Lăng Nhược Ca hoài nghi cầm lấy bộ đồ xanh mỏng kia, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy. Lúc này đứng sát trước mặt Hạ Linh Doanh mới phát hiện phong độ của lão yêu tinh này so với bình thường kém hơn rất nhiều. Phát hiện này càng làm cho Lăng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net