Chương 42: Bí mật tiếp cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các nàng nói ta hôn mê không lâu lắm.

Khi ta tỉnh lại, thanh âm đầu tiên nghe được chính là tiếng gió rét buốt. Không có ai ở bên cạnh. Thật ra, âm thanh đó cũng chỉ do ta tưởng tượng mà thôi, bởi vì thực chất ta cũng không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng hít thở của chính mình.

Hai mắt hoàn toàn không nhìn thấy.

Sau đó Takeshi mới cho ta biết, phải nửa ngày nữa ta mới có thể bỏ băng để kiểm tra thử. Trong lúc chờ đến khi bỏ băng, kì thực trong lòng ta cũng không hồi hộp lắm. Nhưng đến khi tháo băng xuống rồi, ta mới hoảng sợ nhận ra...

Cho dù đôi mắt có mở lớn, ta cũng không thể thấy gì ngoài một màu đen vô tận.

Không nhìn thấy, ta có chút hụt hẫng khi bước xuống những bậc thang dài rộng, nó gian nan như thể vượt qua rất nhiều thác gềnh. Tiền viện Vương gia tuy không quá rộng rãi, thế nhưng với ta nó như một khoảng không vô tận.

Có lúc ta cảm thấy trước mặt chính là một bức tường ngăn cách cao lớn, thế nhưng có lúc lại cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Cho nên, ta hiểu. Bản thân mình phải tập quen trong bóng tối, một mình.

Kì thật trước đây khi còn là một nữ hài, ta đã phải tự thân vận động. Bụng đói thì tự tìm đồ ăn, trời lạnh phải tự lấy áo mặc, đau ốm phải nhanh chân đi mua thuốc, bời vì ngày hôm sau ta còn phải cùng mẫu thân đại nhân ra chợ lấy cá ươi về bán.

Hạ Linh Doanh yêu thương ta, nhưng nàng không bao giờ cưng nựng ta như những người mẹ khác. Nàng tập cho ta gian khổ, nàng dạy cho ta hiểu bất công là lẽ hiển nhiên, nàng nói cho ta biết, trên đời này, nếu không tự phấn đấu, bản thân mình sẽ chẳng có gì cả.

Nàng vất vả nuôi ta khôn lớn, nhẫn nhịn ăn không ít khổ. Ta cũng như vậy khôn lớn, tập một mình thành quen.

Cho nên, ta hiểu cảm giác phải một mình.

Cho nên, ta hiểu cảm giác của nàng lúc đó.

Cho nên, ta không thể bỏ mặc nàng.

Cho dù con người có tự tạo cho mình một vỏ bọc cứng cáp thế nào, sắt đá ra sao thì trong lòng họ vẫn luôn có một chỗ yếu mềm nhất. Ta muốn chạm vào chỗ yếu mềm nhất trong lòng nàng, nắm lấy tâm nàng.

Cho dù ta cảm thấy đôi khi cách thức của mình thật trẻ con trơ trẽn, nhưng ta hiểu, nàng sẽ mềm lòng. Bởi vì trong ánh mắt nàng có ta.

Lăng Nhược Ca...

...

Ta nhớ ngươi đến phát điên lên được.

...

Lăng Nhược Ca nhìn Thẩm Giai Nghi vụng về đem nhẫn đeo lại vào tay, động tác có chút khó khăn, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc chua xót. Ngay cả khi đứng trước mặt nàng gần như vậy, Thẩm Giai Nghi vẫn không hề nhận ra mình. Muốn trách nàng ngu ngốc tự chịu đau đớn, nhưng những lời kia đều không thốt lên được.

Thẩm Giai Nghi đứng thẳng người, sau đó mò lấy cây dò đường trong túi áo, rút ra phóng dài, đem rà dưới mặt đất, sau đó mới nói.

_Ngươi có phải là Mạc Thanh, y tá của Takeshi không?!

_Phải, là ta!

Lăng Nhược Ca dùng âm giọng trầm thấp đặc chất địa phương đáp, trong lòng tận lực đè nén cảm xúc, cảm giác không nóng không lạnh, đối mắt chăm chú nhìn Thẩm Giai Nghi.

_Đến từ Phúc Kiến sao? Trước đây ta cũng từng ở đó một thời gian... vào nhà thôi, ngoài này gió thật lớn.

Thẩm Giai Nghi xoay người, đi vượt qua Lăng Nhược Ca, thầm nghĩ hương chanh trên người nữ nhân kia sao lại đậm như vậy, nhưng cũng thật thật sảng khoái, cũng có chút cảm giác thân thuộc. Đi được vài bước, thẩm Giai Nghi bỗng dừng lại, không quay đầu hỏi.

_Mạc Thanh, người từng đến Quảng Châu sao?

_Chưa từng.

...

Vừa vào tiền viện thì Liễu Vận đã xuất hiện. Ánh mắt như khói, trên tay nàng còn cầm một rổ lá thuốc mới hái trên núi về, theo sau còn có lão Vương. Một già một trẻ nhận thấy khách nhân đã tới, đặc biệt là lão Vương liền vui vẻ cởi mở cười.

_Mạc Thanh đã tới sao, ngồi đi.

Lăng Nhược Ca phối hợp với lão Vương, đẩy vali đến một góc, an nhàn ngồi xuống. Thẩm Giai Nghi mò mẫm nửa ngày, cũng tự mình ngồi trên ghế, tai và mũi đều đã sớm đỏ. Liễu Vận không nói gì, đưa nàng một li trà bơ, Lăng Nhược Ca làm như không thấy, hướng lão Vương cười nhẹ đón lấy tách trà nóng hổi.

_Ta đã xếp cho ngươi phòng đối diện với Giai Nghi, mắt nàng mới phẫu thuật, cần tỉ mỉ tĩnh dưỡng vài ngày. Ban đầu còn chưa có thấy đường, thế nhưng phỏng chừng vài tuần sau làm thêm một cái phẫu thuật nữa, liền sẽ tiến triển tốt hơn. Cho nên từ đây đến lúc đó, cần ngươi để mắt chăm sóc tốt nàng. Vốn dĩ nhiều ngày nay đều do cháu gái ta lo liệu, thế nhưng nàng còn công việc của điền trang, cửa hàng ở thị trấn cũng đang tu sửa, bận rộn vô kể, nên mời ngươi đến giúp Giai Nghi một phen.

_Ta muốn ở cùng phòng với nàng.

Lăng Nhược Ca không nhanh không chậm đáp.

_...

_...

_...

_Hơn nữa, thù lao cũng phải tăng gấp đôi.

Lăng Nhược Ca thấy Thẩm Giai Nghi vẻ mặt bối rối, lão Vương lại đối với mình không ngừng nháy mắt thì nhàn nhạt giải thích.

_Thứ nhất, mắt nàng không nhìn thấy, ở trong phòng riêng một mình không an toàn. Hơn nữa, ta là một người sợ ma, giữa nơi núi rùng hoa vu này vắng vẻ dọa chết ta, ta không đủ can đảm một mình một phòng. Thứ hai, nơi này quá mức hẻo lánh, các tiện nghi như thức ăn nhanh hay chuyển phát nhanh đều muốn nhanh không nổi. Ta lại là nữ nhân thích hưởng thụ, không chịu nổi cô tịch, chậm chạp xu hướng thời đại, cho nên mua sắm hay ăn uống vãn là muốn giao tận nơi. Nơi này xa, hẳn phí sẽ cao, thù lao của ta nhất định cũng phải trả thật tốt.

Liễu Vận nghe nàng nói một hơi, cuối cùng lại tiếp tục tao nhã nấu cháo. Mà lão Vương sớm đã không còn lời nào để phản kháng, dù sao, đương kim tình nhân của Thẩm Giai Nghi ở đây đặt ra yêu cầu, lão nhân như hắn cũng không có quyền cự tuyệt.

Chỉ có Thẩm Giai Nghi có chút không yên lòng, nói.

_Thứ lỗi, ta cảm thấy ta ở một mình cũng không thành vấn đề. Phòng kia của ngươi so với ta cũng chỉ cách một cái sân nhỏ, nếu có việc gì ngươi lập tức có thể qua đến. Hơn nữa, nơi đây cũng đặc biệt an toàn, chuyện ma quỷ gì đó...

_Ta cũng không cùng ngươi ngủ chung giường, dù có là chung giường, cũng không đến nỗi khiến ngươi phả to bụng, ngươi vì cái gì còn phải sợ. Có sự việc cách một khoảng sân sẽ qua kịp?! Thứ lỗi, nếu như ngươi đụng đầu hay trượt chân té ngã, đến khi ta chạy qua máu đã chảy thành sông, ngươi chết rồi có phải họ sẽ đổ trách nhiệm cho ta không. Xin lỗi gánh không nổi.

Nữ y tá là ta, có tư cách nói an toàn hay không, hẳn cũng là ta, cho nên, phòng của bệnh nhân này ở đâu, phiền Liễu cô nương đưa ta đi một phen.

...

_Ngươi có lời muốn nói với ta.

Liễu Vận mở của phòng của Giai Nghi, không nhanh không chậm ngồi xuống ghế nói. Lăng Nhược Ca không trả lời ngay, cũng thanh nhã ngồi xuống phía đối diện, nhìn một vòng quanh phòng đánh giá. Điều kiện không tệ, lại bố trí rất tỉ mỉ. Mọi vật sắc nhọn đều được mài mòn đến không còn góc cạnh. Sáng sủa sạch sẽ, nhưng lại quá mức đơn giản nên có chút trống trải.

_Liễu tiểu thư, ngươi thích nàng.

Liễu Vận không nghĩ vấn đề Lăng Nhược Ca lại nói vấn đề này, lại còn là trực tiếp như vậy. Nàng là nữ nhân thông minh, thế nhưng lúc này đối diện người kia lại không thể nhìn thấu con người nàng. Quả nhiên là nữ nhân Thẩm Giai Nghi yêu thích. Không những có tư sắc, thần thái cũng hoàn hảo.

_Nàng là nữ nhân có thể chạm vào tâm của người khác.

Lăng Nhược Ca mỉm cười trước lời tán dương mà Liễu Vận dành cho Thẩm Giai Nghi. Phải. Kẻ kia thực là tài hoa phong nhã, nhưng giỏi nhất vẫn là chiếm được tâm của người khác. Không những dùng chiêu thức của nàng bẻ cong Lăng Nhược Ca, còn nài nỉ được các lão nhân cổ hủ nhà nàng, thậm chí ngay cả con gái nàng cũng quấn quýt không nỡ rời xa, so với mẹ đẻ còn muốn dính lấy hơn.

Thẩm Giai Nghi không chỉ tồn tại trong cuộc sống của nàng, mà là tiến vào tham dự mọi thứ, từng chút một hòa vào hơi thở của nàng, khiến cho nàng an tâm, khiến cho nàng quen thuộc, khiến cho nàng, không nỡ rời xa.

_Ta nghĩ, nếu ta không một lần nữa bước vào nhân sinh của nàng, cũng có thể yên tâm, để nàng ở cạnh ngươi. Đáng tiếc, ta không bỏ được nàng, tâm ta cũng thực hẹp hòi nhỏ mọn.

Lăng Nhược Ca nhấp chén trà nóng, trong lòng cảm thán. Sơn dã trà dược, luôn sảng khoái như vậy. Người trước mặt, khí tức cũng thanh sạch như vậy, khiến mình có chút ghen tuông cũng không phát tác được. Con người Liễu Vận, chính là dùng hai từ hoàn hảo để hình dung.

Nhưng cũng chính vì quá hoàn hảo, cho nên khiến cho người khác có cảm giác không chân thật, khó có thể nắm bắt.

Mà Thẩm Giai Nghi yêu thích, chính là người thật đầy khuyết điểm như Lăng Nhược Ca. Miệng cứng lòng mềm, dễ dàng xiêu lòng, thờ ơ lạnh lùng nhưng cũng là quan tâm chiếu cố. Một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng thật hấp dẫn.

Đừng chế diễu cái gì "người tình trong mắt hóa Tây Thi". Kì thực sức mạnh của tình yêu luôn có thể làm đến mọi thứ mà người ta không tưởng. Lăng Nhược Ca cúi đầu cười, trước ánh mắt của Liễu Vận thản nhiên như nước, trong lòng nàng cũng không khỏi khởi động. Nữ nhân khi ghen rất đáng sợ, Lăng Nhược Ca, cũng chính là không muốn bất kì ai lấy đi người trân quý nhất của mình.

_Lăng lão sư, ta không phải không tranh lại ngươi, con người không phải thánh nhân, không ai đảm bảo cả đời sẽ không thay đổi. Thế nhưng ta biết, nếu có một ngày Thẩm Giai Nghi đối với ta động tâm, ta cũng không thể chiếm hết lòng nàng. Ngươi là thanh xuân của nàng, ngươi có được của nàng tươi đẹp nhất, kì thật, cũng đã có được vị trí quan trọng nhất. Ta chẳng qua chỉ là một tri kỉ mà thôi. Cho nên, ta thích nàng, nhưng ta sẽ không bao giờ đoạt lấy thứ gì mà vốn không phải của mình. Lăng lão sư, ta đối với ngươi có chút ghen tỵ. Nếu ta gặp nàng sớm hơn, hẳn là nàng sẽ không bỏ qua ta.

...

Thẩm Giai Nghi bất giác tự phác họa người vừa xông vào cuộc sống của nàng. Có lẽ sẽ giúp cho nàng giảm bớt thời gian nhàn nhã khi làm một người mù, kì thực người kia cũng không để nàng rảnh rỗi lắm.

Mạc Thanh.

Nàng có vẻ là một y tá không có tính nhẫn nại, vừa hay cằn nhằn lại lười đi giúp đỡ người khác. May mắn, nàng nói cũng không nhiều lắm. Mỗi khi ở bên cạnh nàng ta đều cảm thấy có cảm giác quen thuộc kì lạ nhưng không rõ được là quen thuộc chỗ nào và kì lạ chỗ nào.

Mắt Thẩm Giai Nghi sau phẫu thuật không tốt lắm, nhưng Takeshi nói đó cũng không phải là dấu hiệu xấu. Thế nhưng nàng có chút không thích ứng được với những con đau bất chợt ập đến, khi đó nàng đau đến mức ngất xỉu, lúc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy có người bên cạnh, không biết đã cũng nàng bao lâu, nhưng những lần sau ngất đi nàng đều cảm giác được mình sẽ không một mình.

Liễu Vận vì mở rộng hoạt động kinh doanh nông sản nên sẽ rời Vương gia trang một thời gian, lão Vương vì bận rộn nghiên cứu thuốc cho nàng ở viện điều dược dưới chân núi Tu Di nên cũng thường xuyên vắng nhà.

Mẫu hậu kính yêu của nàng lại càng không cần nói đến, cho dù nàng có bại liệt thì bà ấy vẫn không thể không vận động thân thể mà đi kiếm tiền. Hiện tại, con gái dấu yêu vẫn cần được bà bao nuôi.

Cho nên, Vương gia trang rộng lớn này chỉ có hai người.

Mà người kia đối với Thẩm Giai Nghi lại hoàn toàn xa lạ.

Không nhìn thấy, cho nên khái niệm về thời gian đối với nàng cũng nhạt nhòa dần. Giờ ăn, ngủ đều là do chiếc đồng hồ thông minh trên tay nhắc nhở. Thẩm Giai Nghi bây giờ tựa hồ cả ngày cũng chẳng đói, cả đêm cũng không muốn ngủ, chỉ là cứ như vậy, không biết nàng đang nghĩ gì.

Đêm đầu tiên...

Sau bữa tối, Lăng Nhược Ca để Thẩm Giai Nghi tự về phòng, một mình trong bếp thu dọn, đồng thời dạo quanh Vương gia trang một vòng làm quen với nơi này. Quả thực rộng lớn hoa lệ. Người không biết nhìn qua chỉ nghĩ là một gia trang tầm thường, nhưng với đôi mắt tinh tường của Lăng Nhược Ca, một tay Lăng Quân bồi dưỡng, như thế nào lại không nhận ra những đồ vật đắt giá đặt trong căn nhà rộng lớn này cơ chứ.

Ngay cả sàn gỗ đều dùng chất liệu quý như vậy, màu đông không lạnh, màu hè không nóng, nhẵn nhụi lại không trơn trượt. Nhìn những thứ hoành tráng trong căn nhà này, Lăng Nhược Ca không khỏi trầm trồ trước những mối quan hệ không thể nào cao cấp hơn của Hạ Linh Doanh, mẹ chồng đáng kính.

Nữ nhân như bà, đứng vững nơi thương trường, quan hệ không ít không có gì lạ. Từ khi còn quen Thẩm Kì Phong, Lăng Nhược Ca cũng gặp không ít những người tai to mặt lớn, có thể nói bọn họ dù không tạo cho Thẩm gia thế, cũng chí là lực. Còn phải nhắc đến cha Thẩm Giai Nghi ngày xưa chính là trùm lớn, cho dù đã cắt đứt từ lâu, hương khói dĩ nhien vẫn còn.

Cho nên, sau này khi Hạ Linh Doanh đã làm lại cuộc đòi, chính là đã cho Thẩm Giai Nghi một cuộc sống vật chất thật tốt, trở thành nữ sinh sáng giá nhất Đại học Quảng Châu.Thẩm Giai Nghi tuy là sinh viên không có quy củ nhất, đối với giáo viên nữ trẻ tuổi lại thích bỡn cợt đùa giai, thế nhưng không ai có thể phủ nhận sự thông minh tài giỏi của nàng.

Đối với đề án cải cách phương pháp học tập tại trường đại học của Thẩm Giai Nghi vẫn rất khởi sắc. Hiện tại dù nàng không còn ở trường trực tiếp vận hành, thế nhưng Triều Vỹ cùng Tiểu Hổ dưới sự chỉ đạo từ xa của Thẩm Giai Nghi vẫn tiếp tục hoạt động tốt.

Người nàng ưu tú như vậy, một tiểu thư được yêu chiều như vậy...

Thế nhưng nàng đã từng vì mình ăn không ít khổ. Lăng Nhược Ca biết, thậm chí, nàng còn biết có rất nhiều điều Thẩm Giai Nghi vì mình mà làm nhưng đều giấu diếm.

Chính là bây giờ nàng lại tiều tụy như vậy.

Im lặng nhìn Thẩm Giai Nghi đã nhắm mắt nằm trên giường, Lăng Nhược Ca nhẹ nhàng tiến đến, cách một lớp không khí vuốt ve những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nàng.

Ngày xưa còn hận không thể đem nàng cách xa vạn dặm. Cảm thấy nàng ồn ào phiền phức.

Chính là không ngờ, nàng lại là người khiến mình dám vứt bỏ tất thảy, chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này, đóng một màn kịch chỉ để có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng bình an.

Có rất nhiều thứu đã thay đổi ban đầu, không còn gọi là cái ban đầu nữa...

...

"Giai Nghi, chúng ta là quan hệ lão sư sinh đồ, ta với ngươi lại cùng là nữ nhân. Cho dù ta chấp nhận, ngươi chấp nhận, nhưng thế gian này có được bao nhiêu người bỏ qua khinh thường cùng dị nghị.

Ngươi còn trẻ, ngươi còn những tháng ngày rong ruổi vui chơi, ngươi chính là một người tự do. Nhưng ta thì không. Cả nhà trên dưới chỉ có thể trông cậy vào ta, mà bản thân ta không thể một mình lo tất cả, ta cần một đấng trượng phu có thể thay ta gánh vác, không cần một tiểu hài đồng suốt ngày ham chơi..."

_Tĩnh Văn...

Bóng dáng ngươi kia xa dần, khung cảnh trường cao trung biến mất, sau đó là đại học Quảng Châu, nơi nàng đã từng có rất nhiều ước mơ cùng hoài bão, cũng là điên cuồng theo đuổi.

"Cậu lại theo Lăng lão sư về tận nhà sao. Không chừng nàng lại nghĩ cậu là kẻ gian, có ngày đánh cuộc gọi cho cảnh trưởng thúc thúc đấy. Giai Nghi, đây là Quảng Châu, khu nàng ở cũng do chính chúng ta khảo sát lựa chọn, dọc đường luôn có quán ăn đêm đông đúc, nàng sẽ không sao đâu."

_Cũng không phải chỉ là lo lắng, thật sự, chỉ muốn nhìn nàng lâu hơn một lúc mà thôi.

"Giai Nghi, cậu quá cố chấp. Phải biết rằng nàng chính là trực nhân, lại là có thai rồi, nàng là một lão sư, hơn nữa, nàng là nữ nhân! Đừng nói là nàng không chấp nhận, ngay cả gia đình nàng gia giáo truyền thống như vậy, cậu có thể vượt qua sao. Giai Nghi, vì sao cứ phải chọc vào những người không thể chọc như vậy"

_Sở Anh, cái đó chính là tình yêu. Đừng hỏi vì sao, đừng hỏi ai, nếu đã đến, dù có là thiên quân vạn mã cũng ngăn không nổi.

"Thì như thế nào, nếu nàng thật sự cứng rắn, ngươi có chịu đựng dược cả đời này chỉ có thể đứng trong bóng tối ngắm nhìn nàng hay không. Để nàng cùng một người đàn ông khác, tay trong tay hạnh phúc. Nên nhớ một đứa trẻ cần nhất là một gia đình trọn vẹn, ngươi có thể cho nàng tình yêu, nhưng cả đời này nàng không thể có được cảm giác an toàn vững vàng, nàng phải cùng ngươi chống lại cả thế giới khắc nghiệt này, bảo hộ con nàng, gia đình nàng, thậm chí bảo hộ ngươi. Ngươi đành lòng để nàng cực khổ như vậy sao."

Lời chất vấn của Lâm Như Nguyệt như một tia sét đánh thẳng ngực Thẩm Giai Nghi.

Phải, bản thân mình không còn đủ tư cách để bảo hộ nàng nữa.

"Cho nên, ngươi nên buông tay thôi."

Lăng Quân nắm lấy tay nữ nhân kia, kéo đi. Thẩm Giai Nghi sợ hãi vươn tay bắt lấy nàng, nhưng tất cả có được chỉ là sương khói, mà hình ảnh nàng mỗi lúc lại thêm xa dần.

Nhược Ca, chính ngươi nói cho ta biết, ngươi không cần ta nữa...

_Kết thúc đi Giai Nghi... cuộc sống này không có ngươi đã đủ khắc nghiệt rồi. Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, không phải thánh thần, ta không thể cứ như vậy cả đời sống trong sự khinh thường của thế nhân. Ta không thể rời bỏ gia đình mình... ta không thể để, con gái mình, bị sự sai lầm của chúng ta ám ảnh cả đời...

Không phải như vậy...

_Nhược Ca!!!

Thẩm Giai Nghi ngồi bật dậy, hai mắt mở bừng. Nhưng cho dù có mở lớn thế nào, tuyệt nhiên cũng không thể nhìn thấy thân ảnh kia nữa, bóng tối, vĩnh viễn cũng chỉ là một màu đen vô tận.

Toàn thân ướt đẫm, Thẩm Giai Nghi đưa tay xoa trán, lòng bàn tay ẩm ướt lạnh ngắt. Nàng thở dài, trong lòng không ngừng tự an ủi.

Tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Thẩm Giai Nghi mò mẫm xung quanh, bước xuống giường. Căn phòng khiến nàng cảm thấy ngột ngạt không thở nổi, cổ lại có chút khô rát, Thẩm Giai Nghi lần mò ra khỏi phòng, tiến về phía bếp.

Thẩm Giai Nghi trước đây chưa từng nghĩ việc mất đi thị giác lại khiến mọi thứ trở nên bất tiện đến như vậy. Tất cả đều là phỏng đoán. Bao nhiêu bước chân nữa thì tới cửa, bên trái là bàn, bên phải chính là tủ. Những chỗ nào đi qua phải khom người xuống, chỗ nào có bặc thang, chỗ nào là góc bàn cạnh ghế.

Chỉ một vài bước chân lại khiến nàng mất nhiều thời gian như vậy.

Một người vốn yêu tự do phóng khoáng dĩ nhiên đối với nàng rơi vào tình cảnh như vậy quả thực là dày vò tù túng.

Trên bàn thường có một bình nước bằng gỗ, nhẹ và trơn bóng, lúc nào nửa bình cũng có nước, không quá nặng, là Liễu Vận thay nàng chuẩn bị. Thế nhưng hôm nay sờ tới sờ lui vẫn không tìm thấy.

Như thế nào lại trốn mất...

_Tìm cái gì?

Thẩm Giai Nghi giật nảy.

Phía bên phải vang lên giọng nói kia. Ban đầu còn xa lạ, sau vài giây Thẩm Giai Nghi liền nhớ ra, nàng là Mạc Thanh, y tá khó chịu kia, đánh thức nàng ta rồi sao.

_Ta... khát nước...

_Sao không gọi ta.

Giọng nói có chút lạnh lùng không kiên nhẫn. Lẽ nào nàng trách mình đã phá hỏng giấc ngủ của nàng. Thẩm Giai Nghi thầm nghĩ, từ nãy đến giờ mình cũng chưa gây ra âm thanh gì...

_Không nghĩ... làm phiền đến ngươi... dù sao hôm nay mới tới, cũng cần... cần nghỉ ngơi nhiều một chút.

Thẩm Giai Nghi có chút không yên, nắm nắm góc áo. Vì cái gì khi đối diện người kia đều cảm thấy bản thân mình bị áp bách như vậy.

Mạc Thanh có vẻ đã đi đến sau lưng nàng, lấy một cái li thủy tinh, sau đó từ bình giữ nhiệt rót ra một ly nước ấm, thản nhiên nói.

_Ngươi có tìm đến mai cũng không thấy, ta đã dẹp đi rồi.

Tay Thẩm Giai Nghi bị nhét vào một ly nước, nàng cẩn cần dực dực cúi đầu uống từng ngụm nhỏ.

_Trời mùa hè đựng nước trong ấm gỗ, duy trì thanh mát thủy, mùa thu cũng có thể dùng. Nhưng mùa đông thì thực dọa người. Ấm nước để ngoài trời, hiện tại lạnh lẽo như vậy, ngươi uống vô không chết cóng cũng là lạnh bại liệt.

Quả thực, có chút đúng... nhưng cũng không đến nỗi thê thảm như ngươi nói chứ.

Thẩm Giai Nghi vừa gật gù vừa uống nước, đến khi kịp nhận ra thì ly nước đầy kia đã cạn sạch thế nhưng hơi ấm vẫn quanh quẩn trên lòng bàn tay. Mạc Thanh sau đó hỏi nàng có muốn đi vệ sinh luôn không, Thẩm Giai Nghi liền biết nàng muốn trêu chọc mình. Làm gì có người nào bài tiết nhanh được đến thế, liền lẳng lặng lắc đầu.

_Nắm lấy.

_Nắm... nắm cái gì...

Mạc Thanh bất chợt nói khiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net