Chương 43: Thích nữ nhân thật không dễ dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 43: Thích nữ nhân thật không dễ dàng

Ở rất nhiều thời điểm, ta đã từng muốn nói với Nhược Ca.

Cảm ơn ngươi, lão sư.

Cảm ơn ngươi đã tin tưởng... yêu ta.

Nàng từng nói, ta chính là một người trưởng thành trước tuổi. Trong nụ cười phóng khoáng của ta, đã có mạnh mẽ thành thục. Hào quang của ta, không chỉ có dụ hoặc câu nhân, mà chính là loại ấm áp vững vàng.

Chính vì thế, đã khiến nàng ấn tượng thật sâu.

Chính vì thế, đã khiến nàng an tâm cùng tin tưởng.

Ta khi đó chỉ ngây ngô cười, cho rằng nàng đã quá coi trọng ta.

Sở Anh nói khi nhìn thấy ta cùng nàng sóng vai đi trên hành lang phòng học, sẽ có một loại cảm giác hòa hợp không thể tả được. Nam nhân ưu tú vây quanh nàng rất nhiều, nữ nhân xinh đẹp bên cạnh ta không thiếu, thế nhưng, chỉ có ta và nàng, mới thực xứng đôi. Ta khi đó cũng không biết, cũng chẳng màng để tâm, vì tâm của ta khi đó, đều đặt trên người nàng.

Nàng, là lão sư của ta.

Nàng, cũng chính là người ta yêu.

Ta mỗi ngày đều âm thầm quan sát nàng, nàng nói, nàng cười, tất cả đều để lại những dấu ấn tươi đẹp trong lòng ta. Thanh xuân của ta, cứ như vậy vì nàng mà trở nên rực rỡ.

Lạnh lùng của nàng, dịu dàng của nàng, tất cả đều khiến ta mê luyến thật sâu. Thậm chí từng có ảo giác rằng, nếu nàng rời đi, ta như thế nào sống nổi.

Lại không ngờ có một ngày, chính ta nói ra lời thương tổn, cũng chính ta, rời đi nàng.

Ta cố gắng đến một nơi thật xa, mong rằng lạnh lẽo khắc nghiệt của núi rừng có thể khiến cho đoạn kí ức giữa ta và nàng đông cứng lại, vùi lấp mất. Thế nhưng chính ta mỗi ngày lại mang nó ra, chùi rửa sạch sẽ, lặng lẽ khảm sâu vào tim.

Mỗi ngày nhớ nàng nhiều hơn một chút, mỗi ngày, đau nhiều hơn một chút.

Mỗi ngày, kiệt quệ hơn một chút.

Ta không hy vọng đôi mắt có thể chữa khỏi, bởi vì ta thật sự rất sợ cảm giác thất vọng, lại càng sợ tương lai sẽ không thể ngắm nhìn nàng thêm một lần nữa, không thể dứng dưới hàng liễu xanh rợp bóng kia, ngây ngẩn nghe nàng giảng bài, cũng chẳng cách nào có thể cho nàng nhìn thấy hình bóng của chính mình trong đôi mắt ta.

Cứ như thế, ta bị đau đớn giằng xé, bị nỗi sợ bào mòn.

Tựa như lúc này.

...

Choang!

Âm thanh vang lên chói tai như thể cắt vào lòng Lăng Nhược Ca một vết thật sâu. Nàng trong lòng lúc này là có bao nhiêu hối hận cùng tự trách. Nếu thời gian quay ngược trở lại, Lăng Nhược Ca cho dù phải sức cùng lực kiệt cũng phải học bằng hết các khóa sơ cứu, để lúc này không phải bất lực ôm Thẩm Giai Nghi đang đau đớn trong lòng mình.

Liếc mắt nhìn cửa kính vỡ một lỗ thật lớn, mảnh kính lớn nhỏ găm vào cánh tay Thẩm Giai Nghi, máu chảy đầm đìa. Bên ngoài âm thanh của xe phân khối lớn không ngừng gào rú. Lăng Nhược Ca không khỏi thấp thỏm lo âu, bọn người kia tay mang gậy gộc lăm lăm bước tới. Lăng Nhược Ca cho dù sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp phải những kẻ hung tợn phá hoại làm liều.

Cho dù đã từng gặp, cũng là có Thẩm Giai Nghi âm thầm ngăn trở. Thế nhưng hiện tại...

Hơi thở của Thẩm Giai Nghi trầm nặng, cả người không ngừng phập phồng lên xuống, nàng như thế nhưng lại bình tĩnh hơn Nhược Ca rất nhiều, dùng tay còn lại vỗ vỗ tay Nhược Ca, ổn trọng nói.

_Mạc Thanh... Gọi điện đến phòng cảnh sát thử xem...

Nhược Ca lấy điện thoại di động của mình, không có tín hiệu. Lại với tay túm lấy điện thoại bàn trên tủ bếp, hoảng hồn nhận ra dây nối chắc đã bị cắt, điện thoại không hề có một thanh âm.

_Không gọi được...

Lăng Nhược Ca vừa nói, vừa xé vạt áo quấn lên cánh tay Thẩm Giai Nghi để cầm máu, Thẩm Giai Nghi bình tĩnh dựa vào tủ bếp, thở không ra hơi, nhưng vẫn an ủi người bên cạnh, thì thì thào nói.

_Đừng gấp... Ngươi... xem một chút... là bọn người nào...

Lăng Nhược Ca khẽ quỳ dậy, ánh mắt nhìn ra ngoài. Quá sáng, đèn pha liên tục rọi vào cửa, tuy rằng không thể rõ ràng có bao nhiêu người, nhưng hẳn là không ít.

_Hơn mười người... trong tay cầm dao cùng gậy gộc... đi xe phân khối lớn... phỏng chừng nếu không có phản ứng, chúng sẽ phóng hỏa...

Lăng Nhược Ca nhìn mấy thùng xăng lớn bọn chúng cầm trên tay, sợ hãi nói. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, cho dù các nàng gọi cảnh sát thì họ cũng không thể lập tức kéo đến. Nhưng lửa một khi đốt, lập tức có thể thiêu rụi sơn trang này. Vương gia trang chính là dùng gỗ quý mà dựng lên, cho dù có sơn lớp bảo vệ chống cháy, nhưng theo thời gian lâu dài cũng đã bị bào mòn.

Lúc này Lăng Nhược Ca cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, Thẩm Giai Nghi mắt lại không nhìn thấy, bản thân cũng không nắm rõ tình hình bên ngoài, nếu các nàng thực sự chạy, có lẽ cũng là chạy không thoát nổi.

Đang lúc không biết nên phải đối phó thế nào với đám người kia thì bọn chúng lại cầm loa phát thanh, nghênh ngang nói lớn.

_Thẩm Giai Nghi, có nhớ bọn ta không! Trận đấu hôm ấy thật không công bằng, chúng ta muốn giao đấu lại! Khẳng định lần này ngươi không thể dễ dàng chiến thắng đi! Ha ha ha...

_Đấu?! Ngươi đấu cái gì cùng bọn người kia...

Lăng Nhược Ca mở lớn mắt, túm lấy cổ áo Thẩm Giai Nghi hoảng hốt hỏi.

_Chỉ là đua xe mà thôi. Bọn chúng thua liền không phục... xông vào đánh ta, giữa chừng Liễu Vẫn phát hiện xử lý... Không nghĩ, chỉ là một mâu thuẫn nhỏ... cũng khiến bọn chúng mãi không buông...

Thẩm Giai Nghi thều thào nói, mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên thái dương. Lăng Nhược Ca cảm thấy nàng thật không ổn, nếu còn dây dưa ở đây, sợ rằng cánh tay kia vết thương lớn như vậy sẽ để lại di chứng. Thế nhưng đám người kia cũng không phải như vậy dễ dàng bỏ đi.

_Không cần khẩn trương... ngươi đưa ta lên sân thượng...

_Sân thượng?!

...

Sân thượng tiền viện Vương gia trang thực lớn, trên có mái che bằng kính, xung quanh trồng rất nhiều cây hoa, tuyết lớn cũng không thể vùi lấp hết. Lăng Nhược Ca đến đây vài ngày, dĩ nhiên không biết Vương gia trang còn có một địa phương như vậy.

Chỉ là, đối phó với đám người kia, vì sao phải leo đến tận trên này.

_Ngươi tìm sau bồn nước... có một dây ống nhựa lớn, lắp vào đầu phun nước, gác lên lan can...

Nước?!

Nàng đã hiểu.

Lăng Nhược Ca hì hục lôi cuộn dây lớn ra, một đầu khóa vào van lớn bên thành bồn nước, một đầu gắn vào vòi phun, gác trên lan can. Từ bên trên nhìn xuống, hẳn là đám người kia đã mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị động thủ.

_Không ra?! Không ra ta sẽ đem hỏa đốt trụi sơn trang này! Liễu Vận nữ nhân khốn khiếp, cũng đã đánh gãy chân anh trai ta rồi, hôm nay ta sẽ một công tính đôi nợ! Người đâu! Châm lửa!

Ngay lúc đó, Thẩm Giai Nghi ngồi bên thành bồn cất tiếng hỏi.

_Đứng vững?

_Hoàn hảo!

Két... Két...

Ào!

Ngay sau khi Thẩm Giai Nghi vặn mở van nước, nước trong bồn dưới áp lực lớn như thủy triều phun ra, ào ào như lũ cuốn, Lăng Nhược Ca loạng chộng ôm chặt đầu vòi nước, nhắm thẳng vào đám người bên dưới, hung hăng dội nước.

Đám người bị tập kích bất ngờ, chưa kịp hoàng hồn thì nước đã xông đến trên mặt khiến bọn chúng uống một bụng đầy nước. Áp lực nước lớn, hất văng mấy chiếc xe, lại là khiến bọn chúng ngã sấp ra nền tuyết.

Ở trên, nước bắn mạnh đến nỗi thân người Lăng Nhược Ca cũng loạng choạng, đám người bên dưới sặc nước ú ớ vừa chửi rủa vừa kêu la ầm ỹ, nhưng là chưa bỏ cuộc vẫn muốn xông lên. Một đám nhiều người như vậy ỷ mạnh, làm sao có thể dễ dàng buông tha đây.

Trong lúc Lăng Nhược Ca gần như mất trọng tâm nghiêng ngả thân người, từ đằng sau bỗng một bàn tay vươn đến ôm lấy ngang lưng nàng, vững vàng làm điểm tựa, sau đó nắm chặt vòi nước đang bắn tung tóe, nhẹ nhàng nói.

_Giữ chặt. Nếu không nó có thể hất văng hai chúng ta xuống dưới.

Nước bắn xuống quá mạnh, ngay cả tuyết đóng thành lớp dày bên dưới cũng bị tẩy rửa sạch sẽ. Xe của bọn người đó đều bị đẩy ngã, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Mấy can xăng cũng đã bị hất ra xa, văng mất nắp, xăng đồ hết ra tuyết, vài giây sau đã không còn dấu vết.

Đám người kia ướt như chuột lột, cả người đẫm nước, sặc sụa nói đến hàm hồ, phỏng chừng cũng đã lạnh đến run rẩy.

Mắt thấy máy bơm cũng sắp bơm không đủ nước để phun tiếp, Lăng Nhược Ca trong lòng thấp thỏm lo sợ. May mắn, đám người kia dường như biết khó mà lui, xả nước một hồi thì trụ không nổi nữa, liền lôi kéo nhau lếch thếch rút về, trong miệng vẫn không quên chửi thật lớn, hẹn ngày gặp lại!

Thẩm Giai Nghi nghe tiếng động cơ đã chạy đi xa, cười nhạt. Thật là vớ vẩn. Sau đó nàng cảm thấy cơ thể choáng váng, bất tỉnh lúc nào không hay.

...

Khi nàng tỉnh lại, trên cánh tay đau nhức không thể nào chịu nổi. Áo trên người đã được thay, không còn ẩm ướt, thế nhưng vết thương trên tay còn chưa có xử lý, hành hạ Thẩm Giai Nghi chết đi sống lại.

Lăng Nhược Ca ngồi trước mặt Thẩm Giai Nghi, hai bàn tay run rẩy mà chết lặng. Đầu gắp vừa chạm vào mảnh kính đã giật bắn ra, máu theo đó cũng rỉ xuống. Bên tai nàng, tiếng hít thở cũng như ngừng lại.

Beng!

Lăng Nhược Ca ném bông băng cùng kẹp gắp xuống khay nhôm, đứng bật dậy quay đầu đi tránh khỏi cảnh tượng đó, họng nghẹn lại, khóe mắt đỏ hồng.

_Làm sao vậy... Mạc Thanh...

Thẩm Giai Nghi nhẹ nhàng hỏi.

_Ngươi câm miệng!

Nhược Ca nóng lòng quát lớn.

Cảm giác sợ hãi đó như muốn bức chết nàng. Không biết từ lúc nào, khi người kia đau, nàng cũng hệt như vậy cảm thấy đau đớn. Thẩm Giai Nghi đại khái có thể hiểu nàng kia sợ, tay khẽ lần mò vết thương lởm chởm kính đâm của mình. May mà mắt không nhìn được, nếu không cũng tự dọa chết mình.

_Ta sẽ không sao. Nếu ngươi không làm, vết thương nhiễm trùng, ta sẽ chết đó... phí trả cho ngươi mẹ ta cũng có thể quỵt...

Thẩm Giai Nghi cậy mạnh cười cười, đưa tay lành lặn còn lại quơ vào không trung, cuối cùng bắt được góc áo người kia, nhẹ nhàng giật mấy cái.

Lăng Nhược Ca đấu tranh một hồi, cuối cùng trấn tĩnh người, quay lại, cắn răng nhìn nụ cười của người kia, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Kẻ ngốc. Thế nhưng luôn có thể khiến người ta an tâm cùng tin tưởng.

Lăng Nhược Ca đem ra một chai rượu, rót ra ly, đặt vào trong tay Thẩm Giai Nghi, coi như là thuốc giảm đau. Nhìn Thẩm Giai Nghi chậm rãi nuốt từng ngụm rượu, rong lòng Lăng lão sư cũng bình ổn lại. Chờ nàng uống cạn mới lần nữa đem mảnh kính gắp ra.

Thời gian như lăng trì, Lăng Nhược Ca mở lớn mắt gắp ra từng mảnh một. Cứ mỗi lần rút được một mảnh kính bén nhọn, Thẩm Giai Nghi lại uống một ngụm rượu, hơi thở lại thêm nặng nề, thế nhưng Lăng Nhược Ca không thể dừng lại, vết thương của người kia không khác nào sự tra tấn đối với nàng.

1 mảnh, hai mảnh... nàng cũng không đành lòng đếm nữa.

Cuối cùng cũng gắp ra hết...

Cánh tay Thẩm Giai Nghi như thể bị băm vằn, lỗ chỗ chảy ra máu tươi. Lăng Nhược Ca cắn môi, hai bàn tay đến tận lúc đó vẫn không thể thả lỏng.

Chật vật một tiếng, bây giờ cũng đã quá nửa đêm...

Nhìn Thẩm Giai Nghi gương mặt đỏ hồng đã chìm vào giấc ngủ, Lăng Nhược Ca cẩn thận sát trùng qua vết thương vài lần, băng bó lại, rồi dìu nàng vào giường.

Trước đây nàng cũng từng cùng mình nháo, uống rượu, say đến hôn mê bất tỉnh. Ôm nàng đi ngủ như vác cả giang sơn, còn không ngừng trách nàng rảnh rỗi ăn uống nhiều rồi phát tướng, nặng như đại trư, thế nhưng hôm nay ôm nàng mới phát hiện đến xương sườn cũng đã lộ ra rồi, trong lòng lại tràn ngập chua xót.

Nằm đến trên giường, Thẩm Giai Nghi chính là dạng người ngủ cũng thật ngoan ngoãn, không đá chăn cùng không lăn lộn, đặt nàng lên giường cũng chỉ nghe nàng ậm ừ vài tiếng...

"Nhược Ca... Nhược Ca..."

Nước mắt người kia cũng không kìm được trào ra...

Nếu nhớ ta như vậy... vì cái gì cứ phải rời xa...

...

Thẩm Giai Nghi có vết thương, đêm ngủ không tốt, liên tục mê man trở mình, cho nên buổi sáng thức dậy rất không có tinh thần, cánh tay lại liên tục đau đến nhe răng trợn mắt.

Nàng bị thương, thế nhưng cũng phát hiện y tá của nàng hôm nay khác biệt. So với mọi hôm ân cần hơn, dịu dàng hơn, cũng là ít lời hơn. Nhiều lúc cảm giác nàng đang nhàn nhạt nhìn mình, trong lòng liền không khỏi ngứa ngáy.

Nhìn Thẩm Giai Nghi có chút nhợt nhạt, Lăng Nhược Ca liền đem nàng lên sân thượng tắm nắng.

_Ngươi thích đua xe sao?

Lăng Nhược Ca bất chợt hỏi.

_Không hẳn là thích. Thế nhưng lại có chút tay nghề.

_Mẹ ngươi cho phép sao.

_Dĩ nhiên không. Chẳng qua là một lần thất tình buồn chán, cho nên, tìm thú vui tiêu khiển, đơn giản giải sầu.

Thất tình? Đề tài này thật là gãi đúng chỗ ngứa của Lăng Nhược Ca.

_Ngươi thế kia, lại có thể thất tình sao.

_Ta hiện tại cũng đang thất tình.

Thẩm Giai Nghi cười. Nhìn nụ cười kia, Lăng Nhược Ca chỉ muốn cho nàng vài bạt tai. Là ngươi đá ta đấy chứ. Lăng lão sư dù trong lòng đầy một bụng tức tối, nhưng vì sự nghiệp khai thác tình sử của đương kim người yêu, nuốt hận, tiếp tục hỏi.

_Hẳn là ngươi đã làm chuyện xấu nên mới bị người ta ruồng bỏ.

Thẩm Giai Nghi cười cười, ngửa mặt đón ánh nắng, nhàn nhạt nói.

_Ta chẳng làm gì xấu cả, chẳng qua chỉ là thích một nữ nhân mà thôi.

Chỉ là thích nữ nhân mà thôi.

Câu nói này bất chợt khiến cho không khí bỗng dưng trở nên yên lặng. Thẩm Giai Nghi còn nghĩ Mạc Thanh có lẽ không tiếp thụ nổi, thế nhưng cũng không mấy bận lòng. Dù sao, nàng tin Mạc Thanh cũng không đến nỗi kì thị bỏ bê nàng.

Thích nữ nhân. Trước kia Lăng Nhược ca cùng Thẩm Giai nghi cũng đã từng nói đến. Chính là đoạn thời gian Thẩm Giai Nghi đối với nàng bám riết không buông. Có một lần chịu không nổi Thẩm Giai Nghi đùa dai, nàng đã chỉ thẳng mặt sư đồ của mình, dùng hết sức bình sinh hét lớn.

_Thế nhưng ta cùng ngươi là nữ nhân!

Lúc đó, Thẩm Giai Nghi đối với gương mặt đỏ bừng tức giận của lão sư mình, cười đến càng thích thú.

_Chính vì vậy ta mới thích ngươi. Vả lại, ta thích ngươi thì liên quan gì đến việc ngươi là nam hay nữ. Ta thích, chính là ngươi Lăng Nhược Ca. Giới tính không can hệ.

Lúc đó, Lăng Nhược Ca cũng cho nàng một khẳng định, khiến cho nàng trong lòng không khỏi bồn chồn một chút.

_Nhưng là ta không thích nữ nhân. Vả lại, ta không thích, chính là ngươi Thẩm Giai Nghi.

Lăng Nhược Ca dùng kiểu cách của Thẩm Giai Nghi để đáp trả nàng, lời nói tuyệt nhiên thẳng thắn lạnh lùng. Vốn nghĩ nàng biết khó mà lui, dù sao bám riết cũng đã một tháng trời, hy vọng nàng buồn chán bỏ cuộc, thế nhưng, chính là lời nói kia của Lăng Nhược Ca cũng chỉ khiến nàng "bồn chồn một chút" mà thôi.

Hôm sau, khi Lăng Nhược Ca cảm sốt liệt giường, người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi thức dậy lại là Thẩm Giai Nghi, người cuối cùng nhìn thấy trước khi chìm vào giấc ngủ, cũng chỉ có một mình Thẩm Giai Nghi.

Hình ảnh người kia lưng áo ướt đẫm bưng cháo đến cứng rắn đút cho mình ăn, đã khiến nàng thật sâu cảm động.

Sau đó, khi biết nàng là em gái Thẩm Kì Phong, trong lòng càng thêm giằng xé, nửa vì có cảm tình với nàng, nửa vì muốn trả thù một chút Thẩm gia, bắt đầu đùa với nàng.

Lại không biết rằng, chính mình đùa với lửa.

Ngọn lửa nhiệt tình ấy của Thẩm Giai Nghi đã thiêu cháy trái tim nàng. Cho đến khi chính Giai Nghi dập tắt nó thành một đống tro tàn, than hồng vẫn còn âm ỷ...

_Dọa ngươi rồi sao Mạc Thanh. Yên tâm, ta cũng không phải loại người bụng đói vơ quàng.

Thẩm Giai Nghi lên tiếng, trong tay cầm bông hoa nho nhỏ phe phẩy.

Ngươi đúng là không phải bụng đói vơ quàng, mà chính là quá mức chiêu phong dẫn điệp. Lăng Nhược Ca trong lòng hừ lạnh nói, thế nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha truy vấn tình sử của người kia. Nàng thật muốn biết hết, biết rõ ngọ nguồn tường tận!

_Thích nữ nhân, quả là không dễ dàng. Như vậy mối tình đầu của ngươi vì dang dở nên hẳn sẽ là khắc cốt ghi tâm đi.

_Người không dễ dàng là nàng. Ta khi đó không biết nàng có như vậy nhiều áp lực. Ta cứ nghĩ, nếu như toàn tâm yêu nàng, sẽ có thể ở bên cạnh nàng mãi mãi. Thế nhưng ngày nàng rời đi, nàng mới nói cho ta tất thảy hiện thực cuộc sống, ta chịu được, nhưng nàng thì không. Ta buông bỏ được, như nàng thì không. Cho nên, nàng đi. Ta khi đó, một lời phản bác níu kéo đều không nói ra được.

Thẩm Giai Nghi khẽ cúi đầu, ngơ ngẩn nắm bông hoa trong tay mình, lần mò ngắt từng cánh hoa nhỏ thả rơi đầy mặt đất.

_Nàng là đồng học của ngươi sao?

_Không, nàng là gia sư cao trung của ta. Nàng rất giỏi, cũng thực xinh đẹp, là loại nữ nhân dịu dàng thanh nhã điển hình

Ta cùng nàng, có rất nhiều thứ là lần đầu tiên. Lần đầu tiên cùng nàng đi chơi xa, lần đầu tiên tự tay nấu một bữa ăn thịnh soạn, lần đầu tiên lén vào trường nàng học cùng, lần đầu tiên ngắm pháo bông năm mới mà không phải một mình...

Ngày đó ta học không tốt, nàng thế nhưng đối với ta rất kiên trì cùng dịu dàng, khiến ta bị ôn nhu của nàng mê hoặc, cuối cùng trốn không thoát. Có rất nhiều nam sinh theo đuổi nàng, nhưng chỉ có ta là thành công mĩ mãn. Nhưng hạnh phúc cũng chỉ ngắn ngủi như thế mà thôi... Cho nên, lúc nàng rời đi, thế giới của ta bỗng chốc trở nên tràn ngập lạnh lẽo...

Lăng Nhược Ca phát hiện, vẻ mặt Thẩm Giai Nghi thế nhưng rất bình thản, nhưng cũng pha lẫn những hoài niệm day dứt.

_Sau đó ngươi thất tình, mới đua xe...

_Đua xe, hút thuốc, uống rượu... ta thử qua mọi thứ mà người ta cho rằng có thể dùng để giải sầu. Rất lâu sau đó, ta vẫn không thoát ra khỏi bóng tối của sự thật khắc nghiệt. Dù vào được trường đại học tốt, ta cũng chán nản không muốn học hành. Đêm đi Bar, sáng thường trễ giờ bùng tiết. Lão sư được ta coi trọng nhất, cũng lặng im mắt nhắm mắt mở nhìn ta ngủ gục trong lớp học.

Lăng Nhược Ca khoanh tay chép miệng, khinh thường nói.

_Hẳn cũng không phải lão sư nào cũng cho phép như vậy.

Thẩm Giai Nghi bật cười, lúc này gương mặt bỗng nhiên tỏa sáng.

_Dĩ nhiên nàng không cho phép. Lại là làm khó ta đủ kiểu.

Làm khó ngươi, cái này nên suy nghĩ lại đi.

_Nàng? Nàng là ai.

_Nàng?! Lão sư của ta, nữ nhân của ta, đương kim tình nhân của ta.

Thẩm Giai Nghi đưa ngón tay áp út lên, chỉ vào chiếc nhẫn dáng lóa, đồng dạng với cái người bên cạnh đang đeo trên tay, cười đến xán lạng.

_Hừ! Đến cả lão sư mà ngươi cũng muốn câu dẫn. Lá gan không nhỏ. Nhưng chẳng phải nói thất tình hay sao, còn cái gì "đương kim tình nhân".

Thẩm Giai Nghi cười, không nói. Gió ấm áp khẽ thổi vào mặt, sảng khoái vô cùng. Nhưng ánh mắt ấy vẫn nhàn nhạt ưu thương. Đó chính là chân dung của Thẩm Giai Nghi. Hào nhoáng của nàng có thể che mắt kẻ khắc, tuyệt nhiên không thể che mắt lão sư của nàng. Bên trong sự phóng khoáng nhiệt tình ấy, luôn che dấu một loại cô đơn cùng phiền muộn không thể diễn tả được.

Loại trưởng thành của Thẩm Giai Nghi khiến người ta có cảm giác âm ỷ đau nhói, một tuổi thơ bất hạnh, tình đầu tan nát. Thanh xuân của nàng, cũng tràn đầy những thử thách vượt qua mọi giới hạn.

Quan tâm, chờ đợi, rời xa...

Lăng Nhược Ca bất chợt cảm thấy bản thân mình quá tàn nhẫn. Bên nhau lâu như vậy, hơn một năm qua, Thẩm Giai Nghi đã từ từ chậm rãi thâm nhập cuộc sống của mình, không chỉ là hiện tại, nàng còn kiên trì đuổi theo quá khứ của mình, qua gia đình của mình, có được của mình thời thơ ấu. Thế nhưng, mình lại chưa từng một lần hỏi qua quá khứ của nàng.

Ngày đó, nếu không phải Sở Anh nói cho Lăng Nhược Ca biết, nàng cũng không nghĩ Thẩm Giai Nghi từng bị một tên biến thái bắt cóc, sau đó vì sang chấn tâm lý mà đến sau này luôn ám ảnh, sợ hãi khi nhìn thấy máu. Nếu không phải Hạ Linh Doanh mẹ nàng đôi lần ngẫu hứng nhắc đến, nàng cũng không vô tình biết một vài chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của Thẩm Giai Nghi.

Bất chợt Lăng Nhược Ca Nghĩ, có giây phút nào, vì vô tâm của mình mà Thẩm Giai Nghi muốn bỏ cuộc hay không...

_Hôm nay không nghĩ cùng ngươi nói nhiều như vậy.-Thẩm Giai Nghi dường như đã thoát khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net