Chương 5-6: Bản lĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: Bản lĩnh.

Khi Thẩm Giai Nghi thức dậy thì Lăng Nhược Ca đã không còn ở đó, chỉ có bả vai của nàng là bị dán một miếng cao rất dày, còn tay thì đã được thay băng kĩ càng. Chu choa, không ngờ kĩ năng quấn băng của lão sư nhà nàng thuộc hàng cao thủ, nàng cao siêu như vậy, chắc là ở cổ đại khi có nguyệt sự cũng không vất vả đi.

Quấn băng thật thành thục, thật thoải mái~

Thẩm Giai Nghi thích thú bụm miệng cười.

_Lăng chủ nhiệm!

Ôi mẹ ơi giật bắn mình.

Thẩm Giai Nghi trừng mắt nhìn cái đầu ló ra khỏi cửa, thầm than. Ai nha Hạ lão sư, hà cớ gì ngươi hôm nay không buộc tóc lên. Còn là váy trắng... cô tính làm Sadako của Trung Hoa sao.

_Hử! Thẩm Du tiên sinh. Ngươi sao lại ở đây.

_Ai nha, vậy còn cô.

Hạ lão sư đẩy cửa bước vào, hất hất tóc. Cô ơi, cô không cần hất tóc thì em cũng biết là tóc cô bị cắt hỏng mà.

Đại khái là Hạ lão sư chất vấn qua loa một chút, sau đó liền biến mất mà Thẩm Giai Nghi ngửi thấy mùi náo nhiệt cũng nối gót chuồn theo.

...

Tiền sảnh trường, học sinh vây kín một đám người. Là Bạch lão gia cùng phu nhân của mình, đối diện là Lăng Nhược Ca đang rất im lặng nghe nhị vị thân sinh của Bạch công tử quát tháo.

_Lăng chủ nhiệm! Con trai của ta đã biến mất 3 tiếng đồng hồ rồi, mà lại là đi trong giờ của cô. Bây giờ cô không nhận trách nhiệm thì ai đây?! Cô là chủ nhiệm mà quản lý học sinh tệ hại vậy. Ban đầu tôi thấy nhà trường sắp xếp chủ nhiệm là người trẻ tuổi, tôi đã không yên tâm rồi. Trẻ như vậy, lấy năng lực đâu mà gánh vác...

_Lăng lão sư cô đừng im lặng nữa có được không?!-Lúc này là Vị Oanh Oanh-Bạch phu nhân bắt đầu lên tiếng, cái mỏ đỏ như máu gà không ngừng múa may.-Bạch Sở Thanh là cháu đích tôn của Bạch gia, là đương kim thiếu gia kế thừa tập đoàn Bạch Kim Long. Nếu nó có mệnh hệ gì, chúng tôi cũng sẽ không để cô và cái trường này yên đâu.

Đám sinh viên thấy lão sư của mình rõ ràng là bị bắt nạt, ngứa ngáy rất muốn tiến lên vì nàng nói và lời có ích, nhưng là người ta đã xưng danh ba chữ Bạch Kim Long, thế lực của Bạch gia không hề nhỏ. Bạch Sở Thanh vốn dĩ theo học tại Đại học Quảng Châu không mấy ai biết đến vì hắn không có mấy khi đi học.

Không lẽ vì hôm qua bị Thẩm Giai Nghi làm cho tức giận đến nỗi gây chuyện.

Bị mắng đến như vậy nhưng trái lại với tưởng tượng của mọi người, Lăng Nhược Ca cũng không chỉ nín nhịn cho qua chuyện. Nàng nhàn nhạt mỉm cười, thẳng thắn nhìn lên, khẽ nhếch môi đáp.

_Xin hỏi, người là cha của Bạch Sở Thanh?-Không đợi Bạch tài chủ trả lời, liền đưa mắt về phía người còn lại.-Còn người là mẹ của hắn? Tốt lắm. Vậy để ta nói một chút. Hai người nói nãy giờ phiên giang hải đảo, đã mệt, thỉnh ngồi mà nghe thật rõ.

Thiên a, thái độ của ngươi như sắp mắng người~ Thẩm Giai Nghi thích thú nhích lên một bước, dỏng hai tai thỏ lên lắng nghe. Xem ra Lăng sư phụ sắp xuất chiêu rồi.

_Sáng nay tức ngày Giáp Tuất, tháng Canh Dần, năm Bính thân, vào đúng 9 giờ 23 phút 06 giây, sinh viên Bạch Sở Thanh xin phép ta cho hắn ra ngoài đi vệ sinh. Tính từ lúc vào học, hắn đã uống hết 5 lon bia 330 mi li lít, cho nên ta hiểu, hắn là rất cấp bách. Ta đương nhiên đồng ý. Ta không vì lãnh ngạo của một lão sư mà nỡ để lớp học ô uế, bạn học ảnh hưởng, cũng không vì chứng tỏ nghiêm khắc mà gây ảnh hưởng đến nòi giống sau này của Bạch gia.

Thật chẳng khác nào chửi vào mặt Bạch Sở Thanh~ Lăng sư phụ, hảo!

_Đúng 16 phút 54 giây sau, giờ giải lao bắt đầu. Ta không thấy hắn trở về, cũng không lấy làm lạ. Tiết học kết thúc, ta có buổi họp liền phải đi. Ta vào họp đúng 9 giờ 30 phút, cuộc họp kéo dài 3 tiếng đồng hồ. Nghĩa là cách đây khoảng 10 phút ta mới biết được Bạch Sở Thanh-Bạch thiếu gia-Thiên kiêu chi tử nhà các vị rời đi từ lúc đó mà chưa trở lại.

Ôi, tính toán thật chính xác.

_Sau đó ta cho gọi Đông Giai và Phú Thành tra hỏi một chút mới biết được Bạch Sở Thanh, người thừa kế tập đoàn số một Quảng Châu – Bạch Kim Long đang tụ hội chè chén ở quán bar Hồng Yến của tổng tài Trầm Lượng. Hắn đã có mặt ở đó lúc 9 giờ 42 phút và chơi bời cho đến tận bây giờ chưa trở lại.

Lăng Nhược Ca nhếch môi cười, nhìn hai vị phụ mẫu bắt đầu bối rối đổ mồ hôi lạnh, rất mực hài lòng, nói tiếp.

_Xin hỏi hai vị, Bạch Sở Thanh từ khi bắt đầu học kì đến giờ đã nghỉ tổng cộng 145 tiết, thi rớt 5 môn-nghĩa là không có môn nào đậu, trong tiết học công tác xây dựng và phát triển Đảng, nội dung giáo dục thanh niên thời đại mới-Bạch thiếu gia lại ngang nhiên uống cạn 5 lon bia có độ cồn là 21, học nửa chừng lại trốn ra ngoài đi bar... xin hỏi một chút, hai vị có biết dạy con không?!

Oành oành!

Một câu này của Lăng Nhược Ca lập tức như sét đánh giữa trời quang mây tạnh. Bạch tài chủ vừa xấu hổ vừa giận run người, không ngừng liếc sang Vị Oanh Oanh, mà bà ta ngoài hớp lấy không khí cùng vi trùng thì cũng không đối lại câu nào được. Lăng Nhược Ca thừa thế xông lên, ra đòn sát thủ.

_Ta thấy rằng, đại học Quảng Châu có lẻ không đáp ứng được yêu cầu của Bạch gia, cũng không phù hợp với thời gian biểu của Bạch công tử, như vậy nếu hai vị lưu tâm, ngày mai có thể chọn ngôi trường khác phù hợp với hắn hơn.

...Đó là thứ nhất. Thứ hai, xin hỏi Bạch tài chủ, ngài đã từng ngồi qua lớp tôi dạy, hay là, ngài đã từng dự giờ lớp tôi bao giờ chưa.

Tôi năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh loại giỏi, 4 năm đi dạy năm nào tôi cũng được đánh giá là giáo viên giỏi cấp tổ quốc Trung Hoa, hiện bây giờ tôi đang là Tiến sĩ, học vị mà có lẽ những người cỡ tuổi ngài cũng chưa chắc lấy được. Là trưởng khoa bộ môn lí luận chính trị của một trong mười trường đại học hàng đầu đất nước này, tôi nhớ không lầm thì Bạch lão đầu học kì trước còn xin vào học lớp tôi vài buổi nhưng đều bị tôi từ chối vì hắn đã tuổi già sức yếu.

Học sinh lớp tôi quản lý chưa một lần nào vi phạm kỉ luật, cũng chưa có một ai rớt tốt nghiệp... Họ vừa là những người có tố chất, có đạo đức, lại vô cùng yêu nước.

Vậy xin hỏi ngài, tôi có năng lực hay không? Hay là, nếu không tận tâm, làm sao bây giờ có thể mang Bạch Sở Thanh về cho hai vị.

Lăng Nhược Ca vừa dứt lời, Đông Giai và Phú Thành đã khệ nệ ôm Bạch Sở Thanh xuyên qua đám người, trao trả cho Bạch tài chủ cùng Vị oang oang. Lúc này bọn sinh viên mới có dịp làm quá, vỗ tay ầm ầm. Lăng Nhược Ca thực rất thoả mãn, lâu rồi mới có dịp đấu khẩu như vậy. Nàng không sợ Bạch Sở Hùng dùng thế lực làm khó, nàng cũng không phải là chim gãy cánh, ngựa què chân. Muốn đấu với nàng, sợ là không dễ đi.

Thẩm Giai Nghi nhìn đám người tản đi, Lăng Nhược Ca một mình tiến vào luồng ánh sáng trước mắt, nhất thời cảm thấy thật thần kì, cũng là thật hiếu kì về con người này. Nàng là một nữ nhân không khiêm nhường, không sủng nịnh, rất có khí chất, không dễ bị đả thương. Nhưng tận sâu trong ánh mắt kiêu ngạo đó, Thẩm Giai Nghi vẫn bắt được một tia mất mát nhàn nhạt.

Trong lòng chợt sợ hãi...

Ngươi vì cái gì mà phải buồn. Ta không muốn ngươi buồn...

Lăng Nhược Ca... hay là để ta đến quấy nhiễu cuộc sống của ngươi đi...

_Lăng Nhược Ca!

Lần thứ hai gọi tên nàng, như vậy rất vội vàng. Ngay từ đầu đã không phải là lão sư, mà là Lăng-Nhược-Ca, ba chữ rất rõ ràng.

Lăng Nhược Ca quay về nơi phát ra âm thanh trong trẻo, nhíu mắt nhìn. Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá rọi xuống khiến nàng chói mắt, theo bản năng đưa một tay lên che ngang mặt. Khi bỏ tay xuống, Thẩm Giai Nghi đã nguyên vẹn đứng ngay trước mặt nàng.

_Thẩm Giai Nghi, ngươi thật không biết lễ nghĩa.

Nàng có chút giận. Nàng dù sao vẫn là lão sư...

_Ta không phiền.

_Nhưng ta phiền!

_Phải rồi, vì có con sâu trên vai ngươi a~

Thẩm Giai Nghi tít mắt cười.

A! Chết tiệt.

_Giai Nghi... ngươi a... bắt nó ra khỏi người ta được không...

Ôi chao, ngươi khóc đi, khóc đi a! Nặn ra một giọt lệ, ta sẽ cảm động muôn phần. Thẩm Giai Nghi đắc chí.

Nhìn Thẩm Giai Nghi cợt nhả cười, mặt Lăng Nhược Ca lúc xanh lúc trắng, khí thế bừng bừng ban nãy đều mất hết. Nàng hận, nàng hận vô cùng. Nhưng nàng cũng sợ vô cùng... bạn học Thẩm, ngươi phải cứu ta.

Lăng Nhược Ca túm lấy tay Thẩm Giai Nghi như bắt được cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng siết, điên cuồng kéo, nước mắt lưng tròng.

_A a... được rồi. Ta bắt nó, bắt nó.

Chỉ là một con sâu bé tí thôi mà... bằng ngón tay cái chứ bao nhiêu đâu.

Lăng Nhược Ca trợn trừng mắt nhìn con sâu lông mập ú nhung nhúc trên tay Thẩm Giai Nghi, tưởng mình sắp xỉu tới nơi. Con sâu này, chậm một chút có khi cắn nát bả vai nàng rồi. Thẩm Giai Nghi, ngươi được lắm, ngươi chơi ta!

Bộp!

Vặn~

_AAA... lão sư... lão sư... ngươi làm gì vậy?

Lăng Nhược Ca vừa đạp vào chân người đối diện, lợi dụng lúc Thẩm Giai Nghi đang co người đau đớn liền túm lấy tai nàng, vặn ngược mấy vòng.

_Để xem ngươi còn dám khi dễ ta không! Tiểu tử!

_Ô ô... -khóc đến hoa lê đái vũ- Lão sư... ngươi hèn mọn a, ngươi ăn cháo đá bát, ngươi vắt canh bỏ vỏ, ngươi phụ tình bạc nghĩa, ngươi bội nghĩa vong ơn...

_Ngươi câm miệng!

_Ngươi bỏ tay! Hu hu. Đau chết ta...

...

Âm thầm nhìn hai cái bóng quấn lấy nhau giữa sân trường, giám thị Ngô lén lút bấm bấm điện thoại... Đầu dây bên kia là một thanh âm rất dễ nghe.

_Phải... các nàng quan hệ rất tốt... thân thiết vô cùng.

"..."

_Được, ta sẽ tiếp tục theo dõi. Ngươi yên tâm.

...

Hạ Linh Doanh tắt điện thoại, gật gù cười.

Coi như là cá đã lọt lưới.

...

Nhưng mà câu được cái gì thì phải chờ xem khả năng của Thẩm Giai Nghi.

Chương 6: Delete.

_Lão sư, rốt cuộc ngươi còn lại bao nhiêu trong tài khoản!!!

Thẩm Giai Nghi rốt cuộc nhịn không được, giậm chân bứt tóc nói. Thiên a! Đã là căn hộ thứ tám rồi, nàng còn chưa vừa ý, mà những căn Thẩm Giai Nghi giới thiệu cho Lăng Nhược Ca đều thuộc hàng top mà trước đây Hạ Linh Doanh trước khi cho nàng theo học ở Quảng Châu đại học đã từng nhìn trúng. Phòng ốc rộng rãi, sạch sẽ, lại còn có nội thất cực kì trang nhã a...

_Không ngờ thể lực bạn học Thẩm kém đến vậy a. Mới đi vài vòng đã mệt muốn nhe răng trợn mắt.

Vài vòng! Phải rồi, là vài vòng Quảng Châu đó thưa cô. Thẩm Giai Nghi cũng thật bội phục Lăng Nhược Ca, một thân bụng bầu còn sung sức đến thế. Sáng dạy học, trưa cãi nhau với hội phụ huynh, xế chiều lại cùng cô đi vòng vòng thành phố, thật mệt giùm cho cái thai trong bụng nàng.

Nhưng là ai cứ kiên quyết phải đi theo nàng cho bằng được.

_Không phải là ta thiếu tiền (mà thật sự là rất thiếu) nhưng mà mấy căn trước không được vừa ý ta lắm. Ngươi nghĩ kĩ một chút, chỗ đầu tiên thì quá xa trường học, đi lại hết gần nửa tiếng. Chỗ thứ hai lại không gần siêu thị hay chợ, ta lấy gì mà ăn đây. Chỗ thứ ba lại quá mức ồn ào, không tốt cho thai phụ. Chỗ thứ tư...

_Được rồi được rồi lão sư. Cuối cùng là chỗ này ngươi có chịu hay không?

Hỏi như vậy, nghĩa là cho dù ta có không muốn ngươi cũng bằng lòng đưa ta đến nơi khác phải không. Lăng Nhược Ca tự nghĩ, sau đó sinh ra chút cảm động. Nàng biết Thẩm Giai Nghi đối với mình rất nhiệt tình, nhiệt đến nỗi hun nóng cả nàng, nhưng mà có thêm Thẩm Giai Nghi đi cùng quả là không tẻ nhạt.

Trước khi Thẩm Giai Nghi xuất hiện, cuối sống của nàng có biết bao nhiêu vắng lặng...

_Ta thấy nơi này được rồi, rất vừa ý ta. Cứ như vậy đi, ngươi mệt thì ở đây nghỉ, ta cùng lão bản làm thủ tục.

...

Cũng may nhờ có Thẩm Giai Nghi mà mọi chuyện tương đối ổn thoả. Sau khi chọn được một căn hộ phù hợp, Lăng Nhược Ca lại hứng chí lôi Thẩm Giai Nghi đi mua thêm một số đồ gia dụng. Thẩm Giai Nghi trước đây đi vào siêu thị điện máy cũng chỉ là ôm bắp rang ngồi ngắm những mỹ nữ chân dài nhảy múa sexy, cũng chưa bao giờ xem qua đồ gia dụng. Hôm nay nàng cùng Lăng Nhược Ca tham quan, quả là mở mang tầm mắt.

Cái này một chút, cái kia một chút, cuối cùng cũng hết buổi chiều.

Tối, Thẩm Giai Nghi thật uể oải dắt xe đi bên cạnh Lăng Nhược Ca.

Gió đêm hè mát rười rượi. Lăng Nhược Ca ngước nhìn những ánh đèn lấp lánh hai bên đường, trong lòng thầm cảm thán. Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới ngày nào nàng còn là một thực tập sinh, say mê trong thứ tình cảm ngây thơ thuần khiết, vậy mà bây giờ nàng đã trở thành một lão sư điêu luyện, lại sắp hạ sinh hài tử. Nàng cũng là chưa bao giờ tưởng tới tương lai như thế nào, chỉ là...

... bất chợt nhìn thấy nét mặt khoan khoái của Thẩm Giai Nghi...

_Người ngoài nhìn vào có thể cho rằng ngươi đang quấy ta, bám riết không tha... nhưng là ta biết ngươi có quan tâm, để ý đến ta. Thẩm Giai Nghi, ngươi vì sao tốt với ta như vậy?

Lăng Nhược Ca dừng lại, lúc này Thẩm Giai Nghi đã bỏ xa nàng một quãng. Bất chợt nghe lão sư hỏi, nàng mới giật mình. Phải rồi, vì sao mình phải làm những điều này. Cho dù Hạ lão quân không có dặn dò mình, mình cũng sẽ một mực bám theo Lăng Nhược Ca, làm một ít trò mà bình thường mình chẳng làm.

Thẩm Giai Nghi bối rối, chính nàng cũng không biết vì sao.

_Thẩm đại gia!!!

Thiên a, đến chết với thanh âm nhão nhoẹt này mất.

Sở Anh vui vẻ như bắt được vàng, chạy một mạch đến chỗ Tiểu Thẩm, tay còn dắt theo một tiểu mỹ nhân rất xinh đẹp. Sở Anh làm loạn một hồi mới phát hiện Lăng Nhược Ca ở phía sau đang tiến lại gần, rất nhanh nụ cười đông cứng, mặt có chút tê liệt khom mình chào lão sư.

Coi như là hôm nay lĩnh giáo, thật sự lợi hại!

_Sở Sở, ra ngoài dạo chơi sao?

_A, lão sư. Chính là tuỳ ý đi dạo. Không ngờ lại gặp được hai người. Nhan Nhan, đây là Lăng lão sư. Lão sư, bạn gái ta.

Ực! Thật thẳng thắn. Lăng Nhược Ca mỉm cười vuốt đầu cô bé trước mặt. Thẹn thùng thực đáng yêu. Không giống với ai kia, thật ương bướng ngạo mạn. Ở đây chỉ có Lăng Nhược Ca không biết, Hứa Nhan Nhan trông như vậy nhưng lại là phúc hắc công, khi chỉ có hai người nàng mới lộ ra bộ dạng lang sói. Sở Ảnh chính là thùng rỗng kêu to mà thôi, đã đến đỉnh điểm rồi thì chỉ biết quỳ khóc van xin...

Sở Anh nói đang định đi ăn lẩu nên rất lịch sự mời Thẩm Giai Nghi và Lăng Nhược Ca. Lăng Nhược Ca thật ra có chút không tự nhiên, ở chỗ bằng hữu tán gẫu mà có mặt lão sư như nàng đương nhiên không thoải mái. Nàng mỉm cười khéo léo từ chối, nhưng là Thẩm Giai Nghi ngay lúc nàng muốn một mình rơi đi lại bắt lấy vạt áo nàng, kéo kéo.

_Lão sư, cả ngày mệt mỏi, cùng đi ăn đi.

...

Xì xụp xì xụp xì xụp!

Rồn rột rồn rột rồn rột!

Ừng ực ừng ực ừng ực!

Khà~~~~

Thực sự là ăn lẩu rất ngon miệng đi.

Lăng Nhược Ca giật giật khoé môi nhìn ba cái đầu nhỏ túm tụm vào nồi lẩu, nhai hút không ngừng. Quán rất đông, vị đại thẩm lão bản cũng thực nhanh nhẹn, vừa đặt mông xuống đã mang ra bếp lửa, gọi món thì chưa đầy ba giây sau đã được ăn. Các bàn khác người thì trà đá, người thì nước ngọt, người thì bia... vì đa số toàn là sinh viên cả. Chỉ có bàn của các nàng bày ra bốn bầu rượu.

Mà người uống nhiều nhất hầu như chỉ có Thẩm Giai Nghi.

Lăng Nhược Ca nhận ra Thẩm Giai Nghi thích rượu không phải dạng tầm thường. Khi nàng lôi từ ba lô ra một can thiếc đựng rượu nữa, Lăng Nhược Ca không khỏi toát mồ hôi lạnh. A! Tửu lượng thật tốt.

_Lão sư, người yên tâm, nàng sẽ không say! – Sở Anh nhanh nhẹn nói, sau đó quay sang bóc một con tôm cho Nhan Nhan.

_Sao ngươi không ăn?!-Thẩm Giai Nghi rốt cuộc bứt mặt khỏi nồi lẩu, nhìn người bên cạnh.

_A... khi mang thai bỗng nhiên dị ứng với hải sản...-Lăng Nhược Ca cười trừ.

Thẩm Giai Nghi không nói gì, hai đũa chọt vào nồi lẩu, khuấy khuấy, đem miếng thịt gà cuối cùng trong nồi gắp và chén Lăng Nhược Ca, sau đó gọi một chén súp nhỏ, nhẹ giọng nói.

_Ngươi ăn chút gì đi, cả ngày chưa ăn gì.

Ta thấy ngươi mới là người mệt muốn chết.

Lăng Nhược Ca cười, ưu nhã ăn một mình. Thật ra nàng vẫn cảm giác được, từ khi cô bé Nhan Nhan kia xuất hiện, Thẩm Giai Nghi có chút không tự nhiên, lại có chút ưu sầu. Sẽ không phải là người yêu cũ của nàng chứ. Lăng Nhược Ca nhẹ nhàng khuấy quả trứng cút trong chén, thảy qua cho Thẩm Giai Nghi, coi như là an ủi linh hồn nhỏ bé mong manh của nàng.

Sở Anh một bên nhìn, mắt không ngừng giật giật. Sao lại có cảm giác thân thiết không bình thường thế nhỉ. Ai nha, Thẩm đại gia, ngươi có phải lại trêu hoa ghẹo nguyệt hay không...

Ăn uống no nê, Sở Anh còn ham vui rủ các nàng đi dạo phố uống nước. Nhưng mà một cái bụng đầy rượu của Thẩm Giai Nghi thật sự không chứa nổi nữa. Trước khi về, Thẩm Giai Nghi đột nhiên nán lại, hướng Hứa Nhan Nhan hỏi.

_Tiểu Nhan... Hứa Tĩnh... tỷ tỷ của ngươi, nàng... nàng vẫn tốt chứ.

Ánh mắt Hứa Nhan Nhan có chút xót xa, Sở Anh thì lại bất ngờ im lặng nhìn đi chỗ khác, chỉ có Lăng Nhược Ca cảm thấy kì lạ. A... cô bé này... thật có đôi nét giống với người trong tấm hình cùng Thẩm Giai Nghi. Lẽ nào...

_Giai Nghi tỷ, ngươi yên tâm, nàng... nàng sống rất tốt.

_Hảo... - Thẩm Giai Nghi gật gù, mắt tràn ngập hơi nước-... Tốt là hảo rồi.

Quay lưng bỏ đi một mình.

Sở Anh nhìn bóng dáng lẻ loi của Thẩm Giai Nghi, có chút không an lòng. Lăng Nhược Ca nhạy bén nhìn ra, vỗ vai nàng nói.

_Yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng.

...

Thẩm Giai Nghi lẳng lặng đưa Lăng Nhược Ca đến tận nhà, trên đường đi cũng không nói thêm gì cả, hoàn toàn trầm mặc. Lăng Nhược Ca cảm giác như Thẩm Giai Nghi lại rơi và thế giới riêng của mình, có chút lo lắng muốn đánh thức nàng, nhưng rồi lại thôi. Nàng mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ tự vượt qua được.

Nhưng khi Thẩm Giai Nghi quay người lại, nàng mới nhận ra mình đã lầm. Đôi mắt đỏ hoe còn đọng vài giọt nước, thì ra nãy giờ là nàng khóc. Những bước chân của mình không biết đã giẫm lên bao nhiêu giọt nước mắt của nàng mà không hay biết.

Hài tử này, cần gì phải đau lòng như vậy.

_Lão sư... đã muộn, ngươi nghỉ ngơi cho khoẻ, mai ta lại đến đón ngươi. Ngươi cũng đừng từ chối... Ngươi như vậy một mình đi đường, lỡ xảy ra chút chuyện thiên hạ lại nhào lên đầu ta mà chửi học trò bất nhân.

Lăng Nhược Ca nhìn Thẩm Giai Nghi nước mắt còn chưa khô mà cố chọc cho nàng cười, liền không nhịn được từ trong túi áo rút ra khăn tay của mình, lau thoáng qua mặt nàng, nhưng là cũng không có vạch trần nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp.

_Mồ hôi đầy mặt, lau sạch kẻo lại bệnh ra. Ngươi cầm lấy, mai giặt sạch rồi trả cho ta. Cả ngày mệt mỏi, nếu được thì nghỉ làm một hôm. Còn không thì ngày mai ở nhà cũng được, không cần đến trường. Ta sẽ hướng giáo sư Lục xin phép cho ngươi.

_Ai nha... Lăng lão sư thật chu đáo. Nhưng mà tiền thì ta vẫn ham, lục lão sư ta vẫn rất sợ. Vẫn là vừa học vừa làm thì hơn.-Thẩm Giai Nghi tóm lấy khăn tay của Lăng Nhược Ca, hăng hắc cười, còn nắm lấy khăn nàng đưa lên đầu vẫy vài vòng phấn chấn.

Có vẻ như là lấy lại một chút tinh thần rồi.

Lăng Nhược Ca vỗ vỗ tay Thẩm Giai Nghi, nhẹ giọng nói.

_Được rồi, mau đi kẻo muộn. Khi về nhớ thay thuốc đấy.

Nhìn Thẩm Giai Nghi rời đi, Lăng Nhược Ca mới nhẹ nhàng xoay người lại, trước căn nhà sơn trắng xinh xắn, trong lòng thẩm cảm thán.

Xem như là cuộc sống mới của nàng đã bắt đầu rồi.

...

Đêm.

Từng có rất nhiều đêm như vậy.

Thẩm Giai Nghi ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại im lìm hiện lên ba chữ.

Hứa Tĩnh Văn.

"Thẩm Giai Nghi, có ba thứ trong đời không nên hối tiếc, đó là yêu một người không nên yêu, yêu một người không yêu mình và yêu một người không thể yêu mình. Hứa Tĩnh Văn ta yêu em, chính là yêu một người không nên yêu, em yêu ta, lại chính là yêu một người không thể yêu mình.

Như vậy, đã có quá nửa không nên hối tiếc. Nên Giai Nghi, chúng ta từ bỏ thôi."

Thẩm Giai Nghi co người ôm lấy thân mình, đêm lạnh buốt, trước đây từng có một người nguyện cùng nàng bước dưới trời mưa, nguyện cùng nàng đứng trong lạnh giá, nguyện vì nàng quên đi thế sự. Vậy mà vật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net