Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thi chuyển cấp xong chúng tôi phải đợi hơn hai tuần mới biết điểm của mình, sau đó còn phải chờ thêm hai ngày mới biết điểm chuẩn trường ra mới quyết định mình có đỗ vào trường mong muốn hay không.

Bài thi đó tôi vốn không để tâm lắm, vốn cái gì nên đến thì sẽ đến nên trái lại tâm lí của tôi rất bình thường. Để thưởng cho tôi sau khi vất vả trải qua kì thi khó khăn. chị họ đã rủ tôi đi biển cùng chị. Tôi được chị đưa đến đảo Cô Tô, chúng tôi đăng ký là đi theo đoàn nơi chị tôi làm việc.

Khỏi phải nói tôi vui cỡ nào liền thông báo ngay cho đại tỷ, chị ấy chúc tôi đi vui vẻ nhớ mang quà về cho chị suy nghĩ một lúc tôi mới nhận ra điều không đúng:" Đại tỷ em đi mất 3 ngày 2 đêm làm sao giờ? Em thực sự sẽ nhớ chị hay em không đi nữa nhé?"

Cuối cùng sau một hồi vòng vo quyết định tôi vẫn là đồng ý đi đồng thời cũng phải cam đoan với Đại tỷ là không được gần gũi chị gái nào trong đoàn thậm chí đi tắm biển cũng không được nhìn lung tung. Cảm thấy đôi lúc đại tỷ lộ tính tình trẻ con như vậy tôi rất vui thậm chí còn muốn chị mãi như vậy.

Vì là ra đảo nên chúng tôi còn phải đi thêm hai lần phà mới đến nơi. Đi vào mùa hè nên trời nóng thậm chí là đi phà còn làm người ta say sóng. Tôi thì không sao nhưng chị họ với mấy chị trong đoàn mới đi được một lần phà đã đòi xuống nôn hết số thức ăn các chị mới cho vào bụng.

Tuy đã hứa với đại tỷ là không nên có những tâm tư nho nhỏ với mấy chị khác. Nhưng trong đoàn của tôi đi có một người làm tôi rất ấn tượng. Chị ấy là sinh viên đại học mới năm ba nhưng trên người chị ấy lại toát ra khí chất làm người ta cảm thấy chị là một con người từng trải, rất rất trưởng thành.

Mẫu người lí tưởng của tôi là mấy chị trưởng thành, ấm áp nên tôi liền chị lôi cuốn nhưng đừng hiểu nhầm chỉ là tôi ngưỡng mộ sự trưởng thành đó của chị. Chị ấy tên là Hà đi cùng chị là một người em kém chị 1 tuổi.

Ngày thứ nhất đến nơi tôi chỉ là đi cùng chị họ dạo biển một chút rồi đi ăn, và về phòng luôn chuẩn bị cho ngày mai một ngày đi thăm quan và bơi biển. Phòng tôi có 3 người hai giường tôi với chị họ một giường và một chị nữa ở giường kia.

Mới về đến phòng tôi liền vội vàng kiểm tra điện thoại đã thấy tin nhắn của chị:" Em đi chơi rồi định quên chị luôn à?" Tôi vui vẻ hớn hở nhắn lại đây cũng coi là lần hiếm hoi chị chủ động nhắn trước cho tôi. Nói chuyện với chị đến tối mới đi tắm tôi liền lăn ra ngủ, thực sự hôm nay đi rất mệt rồi.

Buổi đi chơi diễn ra rất vui trùng hợp ngày đi về lại là ngày biết điểm thi, trên xe tôi không ngừng lo lắng thấp thỏm không phải là tôi hồi hộp điểm của tôi mà tôi đang lo cho điểm của Đại Tỷ. Có lẽ chị họ nhận ra nên cũng an ủi tôi đôi chút.

Khi đang gần về đến nhà dừng chân tại một trạm nghỉ cho mọi người đi vệ sinh hoặc ăn sáng đột nhiên mẹ gọi cho tôi thông báo tôi đỗ rồi thậm chí còn thừa hai điểm. Đương nhiên là tôi vui sướng rồi muốn báo cho chị đầu tiên rút cuộc vẫn nhịn lại đợi về đến nhà đã.

Về đến nhà tôi lại nghe được tin đại tỷ không may mắn như tôi bài làm của chị không tốt lắm có lẽ sẽ không đủ đạt vào nguyện vọng một. Tôi không dám bày tỏ niềm vui đỗ trường của mình chỉ dám an ủi chị. Có vẻ đại tỷ cũng định sẵn kết quả chị ấy cũng không buồn quá lâu mà đã được gia đình sắp xếp hồ sơ vào một trường cao đẳng gần nhà.

Các cô bạn thân tôi thì mỗi người cũng đều đạt được nguyện vọng của mình hẹn tôi nhất định phải sắp xếp một chuyến đi ăn chúc mừng. Tôi chỉ đáp ứng cho qua điều tôi quan tâm bây giờ là đại tỷ thậm chí còn muốn dính chị ấy mỗi ngày nói gì là tách ra đi ăn mừng.

Chúng tôi cứ thế bình lặng yêu nhau đã hơn một tháng hẹn hò, dần dần tôi đã hình thành một thói quen hằng ngày bất kể đi đâu cũng ôm khư khư điện thoại đợi chị nhắn tin. Tôi trước khi ngủ sẽ nghe đoạn ghi âm giọng nói chúc ngủ ngon của chị, đôi lúc chúng tôi sẽ rủ nhau đi ăn trưa hoặc ăn sáng. Nghe có hơi đơn giản nhưng đối với tôi bình bình đạm đạm trải qua với người mình yêu như thế đã là một loại hạnh phúc.

Nhưng tin xấu không phải đến với tôi mà là đến với cặp đôi Vanh và Ánh, gia đình của Ánh quyết định cho cô bé sang Mỹ du học cụ thể không biết bao lâu nhưng đã sắp xếp rồi. Tôi vẫn nhớ như in trước khoảng thời gian Ánh đi không khí giữa Vanh và cô bé rất buồn rầu. Tôi và Đại tỷ thay phiên nhau an ủi hai người. Trong lòng tôi liền cảm thấy may mắn, may mắn hơn họ bởi vì tôi với chị vẫn là chung một thành phố.

Cuối cùng Ánh vẫn phải đi hôm ấy Vanh tiễn cô bé, Vanh tặng cô bé một con thỏ trắng và ôm một cái. Bởi vì lúc ấy là trước mặt gia đình Ánh nên không tiện. Ngay khi trở về từ sân bay Vanh được đại tỷ đưa đến nhà tôi. Tôi đã ngồi ăn ủi với cậu ấy hơn một tiếng mà vẫn không ngừng khóc.

Đại tỷ vì có việc bận nên trở Vanh về nhà tôi liền đi, tôi lấy điện thoại nhắn tin tố khổ với chị, nhờ chị nghĩ cách. Cuối cùng đến tối Vanh mới bình ổn tôi liền đưa cô ấy về nhà.

Ánh đi cũng đã được hơn tháng trước lúc đi em ấy còn trêu đùa tôi:" Em với Vanh hẹn hò sau chị với đại tỷ mà cũng đã hôn nhau,.. làm một số chuyện rồi. Nhìn chị xem bây giờ còn chưa có hôn nữa. Cẩn thận bị đại tỷ bỏ lúc ấy ngồi mà khóc."

Lúc ấy tôi chỉ cười cho qua vì tôi tin đại tỷ không phải dạng người ấy.Mọi thứ nguyên bản trở về bình thường Vanh với Ánh chính thức yêu xa. Nhưng giữa tôi với Đại Tỷ lại xảy ra một số vấn đề. Không biết là bắt đầu lỗi từ ai chỉ là dạo gần đây mỗi lần nói chuyện hay thậm chí gặp mặt nhau chúng tôi đều kết thúc trong cãi vã. Khiến cho không khí giữa hai chúng tôi đều ngột ngạt.

Chị bắt đều quên đi việc chúc ngủ ngon em mỗi đêm, quên đi việc mỗi sáng sẽ trả lời tin nhắn của em. Dường như đại tỷ đang trở nên bận rộn. Tôi bắt đầu lo sợ thậm chí tôi còn bắt đầu nghi vấn đến những bạn trai xung quanh chị nhưng tôi nín nhịn vì tôi biết rằng giữa người yêu cần có sự tin tưởng và khoảng riêng mỗi người.

Nhưng tôi thấy rằng tần suất người yêu cũ của chị người hơn chị hai tuổi đang xuất hiện nhiều trên trang cá nhân của chị. Anh ta đang bình luận nhiều hơn dưới mỗi dòng trạng thái của chị. Nỗi lo ngày càng cao dấn đến tậm trạng giữa tôi với đại tỷ không tốt lắm.

Đêm ấy quyết định gọi cho chị, đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy:"Có chuyện gì sao?" Nghe được giọng chị tôi liền thở dài một hơi nhẹ nhõm bất kể lúc nào chị cần một câu nói dù không quan tâm tôi cũng làm tôi thấy bình yên.

Môi tôi mấp may muốn nói rằng" em nhớ chị" nhưng hình như bây giờ việc đấy đối với tôi đã không còn đủ can đảm chỉ dám hỏi chị những việc thường ngày thậm chí còn cảm nhận được sự nhàm chán trong câu trả lời của chị. Đại tỷ đang dần mất kiên nhẫn với tôi. Lòng dâng lên sự chua xót tôi thực sự không biết làm thế nào, chị ấy là tình đầu tôi còn chưa hề có kinh nghiệm xử lý. Cuối cùng kết thúc cuộc gọi lại là một trận cãi vã mà tôi không biết lí do.

Chôn mình trong gối khóc nức nở vội vàng mở mục tin nhắn gửi cho chị:" Đại tỷ em xin lỗi đừng giận nữa là em không tốt." Không biết là bao nhiêu lần nhưng kết thúc trận cãi tôi vẫn không nhịn được xin lỗi chị. Tôi nghĩ chỉ cần chị vẫn bên em thì xin lỗi chị hạ mình bao nhiêu lần cũng được.

Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu tôi không nhận ra là chị đang dần chán ghét tôi, thì dù có cô gắng hàn gắn bao nhiêu lần kết thúc vẫn là chia ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net