Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng trải qua trong cãi vã và sợ hãi dần dần ngay cả chính bản thân tôi cũng đang sợ mối quan hệ này, nói đúng hơn là tôi sợ Đại tỷ. Mỗi lần gặp mặt thậm chí là nhắn tin với nhau tôi cũng sẽ dễ dàng khóc hết nước mắt. Bởi vì chị đang dần lạnh lùng với tôi không còn những câu quan tâm ân cần thay vào đó là những lời cộc lốc thể hiện sự mất kiên nhẫn ở chị.

Hai tháng yêu nhau trôi qua nỗi sợ ngày một lớn dần, tôi đang sợ cả chính tình cảm mà tôi dành cho chị. Tôi sợ chị, sợ mỗi lần nhắn tin lại bỏ đi đó thật lâu không trả lời. Tôi sợ chị mỗi lần gặp mặt liền kết thúc trong cái nhíu mày và bóng lưng lãnh khốc ấy. Dần dần tôi sợ chính cả bản thân mình làm gì mà phải yêu một con người đến như vậy. Mỗi ngày là một tổn thương chồng chất. Để rồi mối tình đầu này lại chính là nỗi sợ lớn nhất trong lòng tôi khiến tôi trải qua một khoảng thời gian bị áp lực lớn đến mãi sau này mới phai màu.

Có một hôm tôi tỉnh lại lúc hai giờ sáng soi mình trước gương tôi chợt nhận ra sao tôi tiều tụy thế này, nhưng không phải là gầy đi mà tôi đang béo lên có lẽ do đợt thi chuyển cấp chỉ có ăn và lao đầu vào học nên tôi đang gần 60kg. Nhìn mình trong gương đang phát phì mà khuôn mặt tái nhợt, môi khô nứt tóc xơ xác tôi bỗng nhớ về lời nói của chị cách đây mấy hôm mới gặp nhau:" Nghe nói em tăng cân chị không tin, không ngờ bụng em nhiều mỡ như vậy."

Tôi liền thở dốc, nuốt ngụm nước cho cổ họng thông suốt tôi bỗng nhận ra rồi, là do chính tôi phải không vì mải ôn thi mà tôi đang dần xuống sắc có phải là lí do đại tỷ chán ghét không??

Ngay hôm sau tôi liền điên cuồng giảm cân một ngày tôi chỉ ăn hai bát cơm. Thậm chí có khi nhịn luôn đôi lúc ăn lung tung rồi sẽ bỏ bữa giữa chừng. Tôi không ngại dùng cách cực đoạn để giảm cân chỉ cần Đại tỷ nhìn tôi lại với ánh mắt ấm áp năm ấy thì tất cả đều xứng đáng.

Đã hơn hai tháng hẹn hò đại tỷ có lúc đã ngỏ lời muốn thân mật hơn với tôi ví dụ như hôn. Không phải do chị ấy ham muốn mà tôi biết Đại tỷ đã từng hẹn hò với rất nhiều người hầu hết toàn là trai luôn sẽ có hành động thân mật này. Nhưng tôi liền tránh né không phải tôi chê chị mà là do nỗi sợ của tôi. Tôi sợ gặp chị, thậm chí chỉ là nhắn tin với chị tôi cũng sợ.

Tôi sợ rằng chị lại vô tình hay cố ý làm tôi tổn thương, con tim bị bóp nghẹn đến khó thở để rồi sáng mai tỉnh dậy lại vui vẻ nói chuyện với chị nói với chị rằng chuyện tối qua không phải do chị là do em. Chính nỗi sợ này dẫn đến sự bài xích tôi không muốn gần gũi với đại tỷ nói đúng hơn là tôi trốn tránh.

Tôi cứ trốn tránh như vậy tôi cầu xin chị cho tôi thời gian tôi cần dẹp bỏ nỗi sợ của mình. Tôi không muốn làm chị khó chịu nên hằng ngày tôi đang ép bản thân mình ngưng lo sợ mà tiếp nhận chị . Thế rồi một ngày chị nhắn tin với tôi và nói:" Nếu tính thì chị đã nhịn hôn 7 tháng rồi đấy, Vanh với Ánh hẹn hò sau chúng ta mà còn hôn thậm chí là làm hơn rồi. Chị nghĩ em nên xem lại chính mình đi".

Nỗi sợ của tôi lại một lần bùng phát lần này không dám cầu xin chị tôi liền biến mất, tắt hết chức năng để liên lạc được với chị. Tôi trốn trong góc phòng cả một ngày không ăn để suy nghĩ. Trong đầu tôi chỉ đúng một ý niệm em cần chị em không trốn nữa bây giờ chị muốn gì cũng được miễn đừng biến mất.

Ngay sáng hôm sau mở mục tin nhắn muốn hẹn chị đi chơi thuận tiện gần gũi thì đập vào mắt tôi là tin nhắn gửi cách đây một tiếng:"Mình chia tay đi". Tôi há miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể thở dốc. Lấy tay xoa xoa màn hình muốn nhìn rõ hơn nhưng tại sao màn hình lại mờ như này? Tại sao xóa mãi lại không hết. Nhẹ nhàng nhắn một chữ "Ừ" trả lời chị.

Đối với sự thờ ơ lạnh lùng của chị em cũng đành bó tay, những hành động của chị đã nói lên tết cả. Nếu chị vẫn cứ giả vờ yêu em chỉ bởi vì cảm thấy có lỗi với em thì chỉ càng làm em thêm tổn thương. Nếu như vậy kết thúc như này cũng tốt, em sẽ không níu kéo em và chị chỉ đến đây thôi.

Vứt điện thoại lên giường tôi cười cho chính bản thân mình tự nhủ khóc cái gì chứ, mày lại một lần nữa mất chị ấy rồi. Tôi còn tự tát mình nói mình xứng đáng bị như vậy. Sao ngu ngốc như vậy trốn tránh để đại tỷ chán ghét mà bỏ đi. Thế rồi cả ngày hôm ấy tôi cứ như người mất hồn tôi chỉ biết ngồi ra một chỗ nhìn ngắm lung tung suy nghĩ.

Tôi hẹn cô bạn thân đi chơi chỉ là cô ấy đèo tôi ngồi sau không ai nói gì, cả ngày cứ như vậy mà trải qua đến khi tôi khi nằm trên giường với mẹ. Đột nhiên mẹ quay sang nhìn tôi, là một ánh mắt sáng ngời cảm tưởng như mẹ đã hiểu mọi chuyện mẹ nhẹ nhàng ôm tôi, khẽ xoa lưng tôi và nói:" Về sau nếu con muốn lấy chồng hãy chọn người yêu mình thay người mình yêu có được không? Bởi vì lấy người yêu mình mới có thể an nhàn vui sướng cả một đời còn lấy người mình yêu có khi chính con mới bị tổn thương."

Nghe mẹ nói xong bao nhiêu nín nhịn bao nhiêu đau thương bấy lâu nay bỗng tuôn ra. Tôi vùi sâu vào lòng mẹ khóc nức nở rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Thực ra lúc chị nói chia tay, em không hề buồn đâu... chỉ là thế giới của em như chết lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net