Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày sau đó dưới sự chăm sóc của mẹ tai tôi cuối cùng cũng đỡ hơn, có thể nghe được vài âm thanh nho nhỏ. Sáng hôm ấy, mẹ đưa tôi đi kiểm tra lại, có lẽ do di chứng của việc phẫu thuật. Tôi đang có ác cảm hơn với các thiết bị kiểm tra. May là tai tôi đã bình phục chỉ cần chăm chỉ nhỏ thuốc là có thể nghe thấy bình thường.

Gần một tháng sau chia tay chị, tôi không ngờ lại phải trải qua nhiều sự việc khó khăn như vậy. Đang ngồi thơ thẩn suy nghĩ lung tung thì đột nhiên thấy mẹ bưng thức ăn lên cho tôi. Hình như tôi làm mẹ vất vả quá rồi. Hình ảnh khuôn mặt lo lắng với đôi mắt đỏ au như sắp khóc của mẹ lúc tôi đang phẫu thuật bỗng lướt qua trong đầu.

Trong lòng tôi đột nhiên bừng tỉnh cần gì phải vì một người mà hành hạ chính mình như vậy? Dù tôi có ốm yếu nữa chị ấy cũng chưa chắc quan tâm, ngược lại người chịu khổ đang là mẹ tôi. Sống mũi cay xè, cố gắng nín nhịn cho nước mắt không rơi. Cuối cùng trong lòng tôi âm thầm hạ quyết tâm vực lại chính mình. Đêm hôm ấy là đêm đầu tiên tôi ngủ sớm.

Sau khi tai đỡ hơn nhưng vẫn không nghe rõ ràng lắm, tôi liền xin mẹ cho đi đăng kí một khóa học võ. Là môn võ taekwondo tôi muốn xin đi học võ từ rất lâu rồi nhưng tại vì lười và cũng cần ôn thi nên từ bỏ.

Bây giờ tôi muốn đi học võ để lấy lại được sức khỏe và nâng cao sự đề kháng, bản thân mình không chăm sóc tốt thì còn muốn trông đợi ai đây? Đều nhận lại đau thương thôi. Thực ra đi học võ còn bởi vì đến phòng tập đấy nghe được tiếng đồng thanh kêu to của các anh chị, tiếng chỉ giáo của thầy tai tôi mới có chút gì đó là nghe được, mới cảm thấy có sức sống hơn như hòa mình vào đó.

Vì thế một tháng trôi qua tôi luôn học võ đều đặn, ăn cũng bắt đầu nhiều lên không dám bỏ bữa nữa, dù sao cũng nhịn ăn lâu như vậy thành dạ dày có vẻ bị thu hẹp nên sức ăn không tăng lên là bao. Nhưng tôi không ngừng cố gắng.

Nhìn tôi đang ngày càng vực dậy như vậy mẹ tôi thực sự vui mừng, có một buổi tối mẹ bắt tôi nằm im, mới đầu tôi đang khó hiểu không biết mẹ muốn làm gì. Hóa ra mẹ đắp mặt nạ cho tôi, đắp xong còn giới thiệu các loại, khiến tôi hoa mắt chóng mặt a. Tôi từ bé đến giờ chưa chăm sóc da bao giờ nha.

Mẹ nhìn tôi vui vẻ cười nói:" Con đang dần dần hồi phục ngoài chăm sóc cho cơ thể mình thì nên biết chăm sóc cả sắc đẹp nữa, mẹ không bắt con trang điểm nhưng cũng biết giữ da."

Vì thế tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ theo quy định một tuần tôi đắp mặt nạ hai lần cộng thêm dùng sữa rửa mặt da tôi thay đổi nhanh chóng nha. Mỗi đêm hai mẹ con sẽ thay phiên đắp cho nhau sau đó còn vui vẻ tạo nên một giai điệu " 1, 2 ,3 vỗ bên phải.... 1, ,2 ,3 vỗ vỗ bên trái... tương lai da đẹp không còn xa ~". Đáng yêu không? ha ha

Cứ như thế tôi không quá bận rộn nhưng cũng có việc để làm nên tâm trí cũng không còn đặt hoàn toàn vào nỗi nhớ chị. Nửa tháng lại trôi qua, đêm ấy đang ngồi lướt face một chút nhịn không được nhớ về những hôm nhắn tin với chị cho đến tối khuya. Tôi liền theo thói quen vào trang cá nhân của chị ừ thì ra chị quay lại với anh ấy rồi. Người yêu chị hơn hai năm cuối cùng vẫn là bỏ em quay lại với anh ta.

Tôi cũng không phản ứng gì nhiều âm thầm thoát ra bởi vì từ lâu tôi đã quá quen với cảm giác này đến nỗi lười phản ứng. Một lần nữa nhìn chính mình trong gương. Tuy vẫn có chút gầy nhưng sắc mặt đã hồng hào và tốt hơn. Khuôn mặt không còn bị mụn nữa thậm chí còn đang trắng lên. Nhìn sự thay đổi này tôi âm thầm cười buồn, ừ thay đổi đang tốt lên nhưng là cho ai xem đây?

Tuy cả ngày luôn ép mình bận rộn mà không suy nghĩ đến chị, nhưng đêm đến tôi vẫn không bỏ được thói quen ngồi ngây ngẩn mà nhớ đến chị.

Tất cả những sự việc chúng ta cùng trải qua, tất cả sở thích, mọi thứ liên quan đến chị đều được tôi nhớ đến. Nhưng giờ không còn khóc um sùm nữa tôi chỉ lẳng lặng nhớ rồi nhắm mắt lại tưởng tượng lại giọng nói ấm áp trong đoạn ghi âm mà chị gửi để chúc ngủ ngon tôi, rồi tự ru chính mình vào giấc ngủ. Cứ như vậy tôi trải qua mỗi đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net