Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói rằng chia tay cũng đã hơn một tháng rồi, nhưng tất cả mọi thứ đối với tôi vẫn mới như ngày hôm qua. Được lên cấp ba mẹ tôi liền mua cho tôi một chiếc xe đạp điện loại thể thao, nhìn xe tôi tự nhủ có xe rồi thì sao đây dù sao chị cũng đã đi mình có xe để làm gì chứ?

Nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ, đôi lúc tôi sẽ lấy xe đi vẩn vơ hóng mát một chút cốt để giải tỏa tâm trạng. Nhưng chính là không nhịn được tôi lại lái xe đến gần khu nhà chị, dựng xe ở gần siêu thị nơi mà cách đây mấy tháng tôi với chị đang vui vẻ lôi kéo nhau đi mua một đống đồ ăn vặt mà giờ đây cảnh còn người mất.

Đại tỷ cũng đã chuyển nhà không còn ở khu này, tôi chỉ là không nhịn được vẫn đi loanh quanh khu này thầm ao ước một lần tình cờ gặp chị. Nhưng ao ước vẫn là ao ước nó vẫn không thể xảy ra.

Mỗi ngày cứ như vậy mà trải qua không muốn rủ ai đi chơi chỉ đi một mình nhưng sẽ vô tình đi qua quãng đường mà tôi với chị từng đi cùng nhau. Bồi hồi dừng lại ở quán trà sữa quen thuộc, nơi mà tôi với chị bí mật hẹn hò.

Tôi là một con người cứng nhắc đi đến đâu nếu nhận định món này ngon thì tôi nhất định chỉ đến đấy để ăn duy nhất món đó. Không muốn thay đổi hay nói đúng hơn là tôi lười. Nhưng đột nhiên khi đang định gọi vị trà sữa tôi lại không nhịn được bỏ đi vị mình yêu thích gọi vị mà chị hay uống.

Cầm cốc trà sữa lên tầng hai ngồi lại đúng chỗ mà tôi với đại tỷ hay ngồi. Nhìn qua cửa sổ thấy dòng người đang tấp nập đi tới đi lui cũng không ít có cặp đôi yêu đương bỗng thẫn thờ nếu như em với chị vẫn còn yêu nhau có phải cũng hạnh phúc như họ không?

Quay lại liếc nhìn chiếc ghế đối diện bóng hình chị cũng không còn nữa giờ chỉ còn mình em ở nơi này với cốc trà sữa vị chị thích. Ngồi nhấm thử ngụm trà sữa, tôi bỗng nhận thấy vị trà sữa này khác quá, hình như không giống vị của trước đấy lúc tôi uống trộm của chị.

À hình như tôi nhận ra điều gì rồi, dù tôi có cố gắng như thế nào cũng không thể tìm lại vị trà sữa mà lúc ấy tranh uống với chị nữa. Mọi thứ đều đã thay đổi rồi sao tôi vẫn cố chấp bám trụ như thế này? Có lẽ tại vì trong lòng tôi vẫn còn hi vọng nho nhỏ đợi một ngày chị quay về nói rằng mình bắt đầu lại. Những tháng ngày ấy cũng sẽ quay về. Nhưng tất cả có lẽ đều là mộng ảo.

Cuối cùng sau một tháng được nghỉ hè tôi cũng nhận được thông báo chính thức phải đi học rồi. Trong lòng tôi có chút hồi hộp bởi vì phải làm quen lại từ đầu môi trường mới, thầy cô mới , bạn mới khiến tôi thấy ngại. Tôi chỉ muốn những gì đã cũ nhưng quen thuộc với mình nhưng căn bản không có gì bên mình mãi mãi phải không?

Đêm trước ngày đi học, tôi chuẩn bị mọi thứ từng li từng tí từ quần áo, sách vở còn không ngừng nhìn mình trong gương âm thầm cổ vũ. Đột nhiên được bạn gửi cho một bộ phim " cô gái năm ấy chúng ta từng theo đuổi". Nghe nó nói rằng bộ phim rất hay với ý nghĩa xem để chuẩn bị tinh thần tiến vào quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp ở cấp ba.

Đêm ấy sau khi xem xong phim tôi xúc động một hồi trong phim nữ chính ngồi sau nam chính thật giống chị lúc đó. Kết phim khiến tôi thật hụt hẫng rõ ràng cả hai đều thích nhau cớ sao kết thúc vẫn là chia lìa chỉ vì những bồng bột tuổi trẻ? hay tại vì họ còn quá non nớt không bảo vệ được tình cảm này.Suy nghĩ một lúc tôi thầm thở dài thực ra cuộc đời nên trải qua một đoạn tình cảm như vậy, từng bốc đồng, quan tâm cố gắng vì một người để rồi về sau chính là một kỉ niệm để đời.

Tắt máy tính đi ngủ, nằm trên giường tôi thầm tự nhủ đại tỷ nếu như chúng ta đã kết thúc như vậy thì em cũng không dám trách, chỉ là mong chị trải qua một thời thanh xuân tươi đẹp. Thật tiếc vì không thể cùng chị đi tiếp qua thanh xuân, nhưng bây giờ có lẽ em nên viết tiếp câu chuyện thanh xuân cho chính mình rồi. Tạm biệt Đại tỷ!!!!

 Tớ ước gì bây giờ được ngủ một giấc, mở mắt ra thấy mình vẫn ở lớp học cấp hai ngày ấy.

Thấy mình vẫn nằm dài trên chiếc bàn gỗ ép bóng loáng, trước mặt có quyển sách ngữ văn mở đến trang nào cũng không biết.
Vẫn nghe tiếng quạt trần kêu đều đều, lúc rảnh rỗi trong giờ học vẫn hay ngửa cổ lên thử tính xác suất xem cái quạt đó có rơi xuống không, mà có rơi thì có thiệt hại tính mạng hay chấn thương thân thể hay không, tính xong rồi quay ra nhìn nhau cười ha hả.
Nhìn xung quanh vẫn là các bạn, vẫn là chỗ ngồi đó, mọi người đều 15 tuổi. Vẫn thấy cậu bạn bàn đầu trong giờ lén lút vẽ bậy lên bàn, vẫn thấy đứa bạn nhân lúc cô giáo viết bảng cho vội miếng bánh mì vào miệng,vẫn thấy cậu bạn bàn cuối ngủ gật trong tiết, vẫn thấy các bạn đùa nghịch vui vẻ hay lúc thi gian nan...
Ngoảnh đi ngoảnh lại các bạn vẫn luôn ở đây, đầy đủ không thiếu một ai, thanh xuân vẫn còn ở đó. Tớ buồn, tớ vui vẫn luôn có các cậu, chúng ta đều có nhau.
Hồn nhiên của tớ, vội vã chạy qua bốn năm trung học.
Hóa ra thanh xuân là nuối tiếc,không gì là nhất thời !  

                                      "Nguyện làm một con mèo nhỏ trốn đằng sau bóng lưng người"

                                                                                                   VCA

                                                                                     - Chính văn hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net