Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải phải lúc ấy trong lòng tôi liền lộp bộp trời ạ đỏ mặt chết mất ôm gì chứ,nhưng mà lồng ngực của chị lại rất ấm khi mà mùi hương của Đại Tỷ vẫn đang quẩn quanh thì tôi liền nghe được chị ấy cất tiếng trên đỉnh đầu: " Trà chị buồn quá, tuy là do chị chia tay anh ấy nhưng chị vẫn buồn quá". Tại sao lại phải nói với em? Tại sao lại nói trong hoàn cảnh này?? Rốt cuộc về sau khi mà chuyện đã hết chị có hiểu nỗi đau của em không?? Tôi chỉ biết đưa ôm lại vỗ về coi như an ủi. Và tôi nghĩ nên dập tắt ngay tình cảm chớm nở này, bởi vì chị ấy như vậy tôi đáng sao?

Nhưng mà dù có cố tránh như nào tôi cũng không thể tránh chữ duyên. Từ sau khi Đại Tỷ chia tay tôi với chị liền thân nhau hơn kì thực bảo là chị ấy lấy tôi thay thế cũng được. Ai chả có lúc làm vậy??. Từ lúc thân nhau hơn chúng tôi liền đi về với nhau phải nói là bám bám bám nhau. Đi học gặp nhau liền chuyển chỗ lúc nào cũng ngồi với chị ấy mới chịu, giờ ra chơi liền đi dạo sân trường, về thì tôi là người hộ tống chị ấy về. Lúc đó tôi có một chiếc xe đạp màu vàng luôn nha, có vẻ hơi chói?? Và cuộc sống mà ai nghĩ được những chuyện bất ngờ, nếu nói trước đấy chỉ là cảm nắng thì chỉ vì sự việc này tôi liền hoàn toàn đổ gục.

Hôm ấy như bao ngày tôi đèo Đại Tỷ về truyện cũng sẽ chả có gì nếu như xe tôi không bị tuột xích a . Chả hiểu nổi tự dưng tuột xích lúc tôi xuống xem liền không biết làm như nào, nhưng trong lòng cảm thấy may mắn vì đã đưa chị ấy về đến nhà. Ngộ nhỡ tuột giữa đường thì sao đây tôi thà đưa Đại Tỷ về đến được nhà còn hơn là để chị phải dừng giữa đường đi bộ về với tôi, cái chính là không nỡ. Sau đó tôi liền bảo với Đại Tỷ :" Chị về trước đi, em sửa xong thì em về". Lúc ấy tôi cứ nghĩ chị sẽ lạnh lùng bỏ đi không quan tâm tôi một tiếng như bao lần. Nhưng không chính là tôi đã nhầm khi mà còn đang vật lộn với dây xích đột nhiên chị ấy quay lại mỉm cười nhìn tôi. Sau đó ngồi xuống chỉnh sửa cho tôi , không biết tôi vô dụng hay chị tài giỏi mà chị chỉ vừa chỉnh xe tôi liền đi được.

Lúc ấy, đúng chính khoảnh khắc ấy chị đứng ngược nắng, nhìn tôi mỉm cười rồi nói:"Chị sao bỏ em được" Không biết là do nắng quá ấm hay do chị quá rực rỡ, thậm chí tôi còn cảm thấy câu nói của chị ấm áp hơn cả ánh mặt trời sưởi ấm trái tim tôi. Trái tim nhỏ của tôi vì vậy liền bị chị manh manh cướp đi rồi làm sao đây? Ừ đúng rồi lúc ấy tôi chỉ biết ngẩn người thầm kêu trong lòng :"Em thích chị mất rồi... làm sao đây Đại Tỷ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net