Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại tỷ là một người rất tinh tế lại biết quan sát, tôi nghĩ có lẽ là do gia đình chị ấy nên mới tạo nên một người có khí chất băng lạnh như vậy đi??? Hình như chị nhận ra điều gì đó. Khi mà chúng tôi đang dần dần thân nhau lại, thậm chí mối quan hệ lần nữa rơi vào mập mờ mà tôi còn chưa kịp nhận ra.

Hôm đó, khi mà anh Hằng với Ngọc xuống canteen để mua đồ ăn chỉ còn có hai người chị liền nghiêm túc nhìn tôi hỏi:" Em còn thích chị sao". Không thích chị thì em chỉ bài chị làm gì? không thích chị thì hằng ngày giờ ra chơi em xuống mua đồ ăn cho chị làm gì? Mắc công em quan tâm chị làm gì? người gì đâu như tảng băng lại còn thẳng tuột không hiểu phong tình. Haha nhưng mà đấy là tôi suy nghĩ thôi chứ nếu nói ra có khi tôi chết vì đông lạnh rồi.

Thực ra con người ai cũng có lòng tham dù lúc đầu tôi nghĩ chỉ cần tiến thêm một bước trở lại như ngày xưa là đủ. Nhưng căn bản đối với tôi như vậy là không đủ. Tôi muốn nhiều hơn, thực sự muốn nhiều hơn từ chị dù chị đã có người yêu nhưng có sao chứ?

Đắn đo một lúc tôi vẫn quyết tâm theo quyết định của mình đỏ mặt gật đầu, tôi liền nhận được nụ cười ấm áp của chị có phải chị cứ thích dùng sự ấm áp đấy ban phát cho em một chút. Để đến lúc em quay lại thực sự thích chị thì chị lại bỏ đi phải không?

Thực ra sau khi không quan tâm chị một thời gian Vanh đã nói chuyện với tôi. Cô nàng nói rằng:"Thực ra đại tỷ có thích Trà, nhưng chị ấy không chờ được, sao lúc ấy không tỏ tình đi, cứ để chị ấy chờ như vậy, đương nhiên là Đại tỷ sẽ tìm người khác rồi."

Lúc ấy tôi thực sự rối cái gì đại tỷ thích mình? nhưng mà tôi liền cười khổ thích thì sao chả qua là không đợi được vẫn bỏ đi đấy sao. Tôi bỏ lỡ rồi!!!

Nhưng dù chị hỏi như vậy thì cũng làm được gì không phải bây giờ chị đã có người yêu sao. Tôi cứ đắn đo suy nghĩ không thể đưa ra lựa chọn cuối cùng chính là để mọi sự tùy duyên đi. Ngày hôm ấy mới ra một bộ phim mới "beauty and the Beast" là phim hoạt hình gắn liền với tuổi thơ của mọi người nhưng lên rạp thành phim điện ảnh là do người thật đóng. Tôi liền đi xem với bạn luôn hôm ra mắt thực sự rất hay kí ức như ùa về vậy. Hôm sau đại tỷ lại rủ tôi đi xem không ngần ngại tôi liền đáp ứng. Xem một lần thêm lần nữa có sao đâu.

Tầm chiều đến đại tỷ đi xe đến đón tôi hai chúng tôi đến rạp liền bị làm cho giật mình sao đông như vậy. Khó khăn lắm mới chen vào mua vé ai ngờ người nhân viên lại thông báo rằng vé đã hết. Tôi buồn thui dắt chị ra cửa định đi về ai ngờ lại gặp được một cô " phe vé" tuy mua đắt hơn một chút nhưng có còn hơn không chúng tôi mừng rỡ đem vé đi mua bỏng rồi định vào phòng chiếu ai ngờ cô " phe vé" vừa rồi lại đưa tôi 900.000VND nhờ chúng tôi mua hộ 6 vé bộ phim mới ra. Dù gì nhờ cô ấy nên chúng tôi mới có vé nên tôi đi mua thật. Ai ngờ mua ra đến nơi tìm cô thì không thấy.

Tôi với đại tỷ đi tìm một hồi đều không thấy ai mà giờ chiếu sắp đến đành cuống cuồng vào phòng xem. An ổn ngồi trong phòng chiếu nhìn nhau chúng tôi liền bật cười. Nhưng mà còn sáu vé kia làm sao bây giờ, tôi lo lắng quay sang hỏi chị:" Đại tỷ còn sáu vé làm sau bây giờ vả lại còn rất nhiều tiền thừa?"

Đại tỷ đưa một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, tôi liền ngoan ngoãn ngồi xem hết bộ phim. Đến lúc ra khỏi phòng chiếu cầm sáu vé trên tay mà không biết nên khóc hay nên cười. Chị ấy nhìn qua vé liền lôi khéo tôi đến một phòng chiếu khác. Tôi cứ như vậy bị chị lôi kéo vào, ngồi xuống phòng chiếu kia tôi liền nhận ra a không phải là chị ấy dùng 6 vé này vào ngồi xem phim tiếp đấy chứ.

Đang phân vân đột nhiên đại tỷ dựa vào lòng tôi :" Không phải có 6 vé sao em bao thầu được một hàng rồi, nếu cô kia không lấy thì chúng ta dùng đừng để lỡ cơ hội nha." Tâm trí tôi cũng chỉ có đặt trên người chị làm sao mà quản dùng hay không cứ như vậy ôm chị ngồi xem tiếp một bộ phim. Dù chuyện đó xảy ra đã lâu nhưng chính là kỉ niệm đáng nhớ và ngọt ngào mà tôi trân trọng

Tối hôm ấy về nhà Đại Tỷ liền nhắn cho tôi:" Lúc em dẫn chị đi mua vé xem phim,bóng lưng thật sự rất ngầu." Đọc xong tin nhắn thậm chí tôi còn nghĩ mình đang mơ chị ấy khen mình sao. Cảm giác vui vẻ đến cỡ nào lúc ấy dù cho chị bảo em uống thuốc độc em cũng sẽ vui vẻ đáp ứng. Sau đó tôi liền suy nghĩ hay là mình tỏ tình, nếu như có thể cũng chỉ cần nói ra thôi cũng được.

Nên cho đến hiện tại tôi liền có dũng cảm mà thực sự nói rằng:" em thích chị, thực sự rất rất thích chị, thích chị đã từ rất lâu." Lúc nói ra được những lời này với Đại Tỷ tôi đã không còn hối hận nữa, dù sao đã bỏ lỡ một lần nếu như bỏ lỡ nữa có phải tôi cũng không bằng con heo không? Không lâu sau đó Đại Tỷ đã chia tay với người yêu hiện tại . Người mà chị đã hẹn hò hơn hai năm để đến với tôi. Không cần nói tôi cũng hạnh phúc cỡ nào bao nhiêu đau khổ buồn tủi thất vọng đều đá bay đi mất. Chúng tôi chính thức thành một cặp rồi.

Nhưng chúng tôi không dám công khai một phần tôi sợ định kiến xã hội và một phần tôi sợ chị không nhịn được lại bỏ tôi đằng sau. Tìm một người con trai khác phù hợp với chị. Nếu như vậy tôi phải làm sao đây? Nên tôi chỉ muốn im lặng giữ cho mình một hạnh phúc nho nhỏ không cần ai biết chỉ cần có chị mọi thứ với tôi đều sẽ ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net