Chương 10: Họ Dư là được sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Khánh còn không biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì, bộ dáng vẫn thong dong bình thản, vây quanh hắn là một đám nam nhân thái độ nịnh bợ rõ ràng. 

Tô Gia Thụy sau khi nắm được một tiền bối nữa liền biết được lớp học của Lâm Khánh ở đâu, chân dài không nhanh không chậm sải bước. Dư Diệp Ân đại khái đoán được Tô học muội là muốn tìm Lâm Khánh tính sổ, nhưng mà một nữ nhân yếu đuối yểu điệu như nàng thì làm được cái gì đám nam nhân kia đây, vì vậy trong lòng mang theo lo lắng mà đuổi theo. 

Cửa phòng học thoáng cái bị một lực đẩy mạnh mẽ đánh bật ra, sinh viên trong lớp ánh mắt có chút hoang mang cùng một tia khó chịu nhìn về phía cửa. Kia, là mỹ nhân thì chút sinh khí của nàng cũng sẽ không quá ảnh hưởng đến tâm tình những người khác. Đúng thế a, đi đâu cũng vậy, chỉ cần là mỹ nữ ngươi liền được phủng lên trời, kia, không phải thì đừng nhắc đến a. 

- Tiểu học muội, nhanh như vậy đã tìm đến ta rồi. Có phải hay không đổi ý, muốn cùng học huynh làm chút chuyện gì đó. Kia, đảm bảo muội sẽ tận hứng. - Lâm Khánh ánh mắt sáng lên, khóe miệng cũng cười đến bì ổi, ngữ khí mười phần châm chọc

Tô Gia Thụy liếc mắt cũng tìm được hắn, nghe đến ngữ khí vô sỉ của nam nhân này nhịn không được muốn động thủ. Bất quá vẫn bất động đứng yên một chỗ, không nhanh không chậm rút ra điện thoại của Dư Diệp Ân:

- Dư học tỷ có video của ngươi. 

Lâm Khánh nghe tới mặt liền tái mét, không phải đã nói lão hiệu trưởng kia xử lí việc này rồi, như thế nào lại vẫn còn ở đây. Hắn cười hai tiếng, cũng chậm rãi đứng trước mặt Tô Gia Thụy, nói:

- Thế nào, tiểu học muội muốn đe dọa ta, hay vẫn là mang tới để giao nộp đây. Phải nói, nếu ngươi tình nguyện đưa nó cho ta, ta đảm bảo Dư Diệp Ân cùng tiểu học muội xinh đẹp đây sẽ được bỏ qua. Bằng không ... - Hắn lấp lửng bỏ dở lời nói, ánh mắt chế giễu nhìn Tô Gia Thụy một cái, lại nhịn không được tránh đi. Qủa nhiên tiểu học muội xinh đẹp đến khó thở a. 

Biết được hắn muốn đe dọa nàng, Tô Gia Thụy trong lòng khinh bỉ một trăm vạn lần, nàng nâng tay, chuẩn xác bắt được cằm của Lâm Khánh, nhẹ nhàng siết nhẹ một cái, tựa tiếu phi tiếu nói:

- Kia, ngươi dám sao?

Đau! Cảm giác này thoáng cái chiếm lấy thân thế Lâm Khánh. Này, tiểu nữ nhân dùng sức quá nhiều rồi, bằng không sao cằm hắn lại đau như vậy, đau như sắp vỡ nát ra. Bất quá không thể mất mặt được, đành cố sức nhịn lại, dùng sức lui người một cái :

- Vậy ngươi rốt cuộc mang nó đến đây là có ý gì?

- Cảnh cáo. - Chậm rãi nói

Đám tay chân của Lâm Khánh rốt cuộc cảm thấy hắn có chút kì lạ, vì vậy cùng nhau tiến đến vây quanh Tô Gia Thụy, ánh mắt như sói đói mà soi mói tiểu học muội xinh đẹp không góc chết này. 

Dư Diệp Ân có chút hổn hển lấy sức, vì trời nóng nên trên trán đã lấm tấm một chút mồ hôi, mặt không nhịn được cũng đỏ ửng lên. Tiểu học muội chết tiệt, sao lại có thể đi nhanh như vậy a. 

Trong mắt nhìn thấy Tô Gia Thụy bị vây hãm bởi một đám nam nhân, không biết do trời nóng nên nàng có chút hoa mắt hay là chạy một quãng dài cho nên tinh thần còn chưa ổn định mà nàng lại thấy bóng lưng Tô học muội có chút cô độc lại đơn bạc, thực làm người ta muốn ôm nàng vào lòng mà che chở. 

Không một chút suy nghĩ, Dư Diệp Ân đã không yên lòng mà đứng chắn trước mặt Tô Gia Thụy, thân hình so với Tô Gia Thụy cũng không khác bao nhiêu, bất quá dáng vẻ có chút cứng rắn thay vì mang theo cợt nhả như Tô Gia Thụy:

- Mấy người định làm gì?

Lâm Khánh trong lòng thật muốn bóp chết nữ nhân này, hết lần này đến lần khác đều chen vào việc của hắn thì thôi đi, cư nhiên còn bám dai như đỉa vậy. Hắn cũng không phải lần đầu trêu chọc nữ sinh trong trường, chính là hắn là nể họ Dư này là bạn gái của Phàn Tuấn nên coi như nước sông không phạm nước giếng đi. Bất quá, lần này quả thật nữ nhân này đúng là chọc giận hắn rồi.

- Dư học muội, ngươi đừng cậy là hội phó kỉ luật liền hết lần này lần khác kiếm chuyện với ta. Bọn ta còn chưa làm gì đâu, ngược lại, là Tô học muội tự mình đến đây. 

Dư Diệp Ân khóe mắt nhìn quanh một lượt, lòng bàn tay vì căng thẳng mà cũng toát mồ hôi. 

- Học trưởng, ngươi cùng mấy học huynh này bao vây Tô học muội, nhìn qua thôi cũng không phải chuyện gì tốt đẹp. Chuyện video ta sẽ xóa, bất quá chỉ mong Lâm học trưởng bỏ qua cho Tô Gia Thụy. 

Có thể dễ dàng như thế sao, đương nhiên không. Lâm Khánh khóe miệng trào phúng cười, bàn tay không an phận leo lên trên má Dư Diệp Ân, nói:

- Kia, nếu tiểu mỹ nhân đây thay thế cho Tô học muội thì cũng được...

Hắn còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng cười rộ của Tô Gia Thụy, cười đến rạng rỡ. Bất quá chỉ trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt mị hoặc mang theo mười phần sắc lạnh mà nhìn hắn. Lâm Khánh có chút vội vàng buông tay, bất quá vì sĩ diện cũng không lui xuống một bước, hắn chỉ đứng đó,chau mày, cứng rắn nhìn Tô Gia Thụy. 

- Vì sao?

- Hả? - Mọi người có chút bất ngờ nhìn nàng

- Vì sao nàng phải thay thế ta, trong khi ta với nàng đều như vậy ghét ngươi đâu. A...hay là nói, ngươi là nam nhân không ai muốn đây. - Tô Gia Thụy vòng tay nhỏ nhắn từ từ mò mẫm lên vòng eo của Dư Diệp Ân phía trước. Mặc dù Dư Diệp Ân lao đến chắn trước mặt nàng là điều mà Tô Gia Thụy không đoán trước được, bất quá trong lòng cũng vô thanh vô tức mà thỏa mãn. Nhìn bóng lưng quật cường của nữ nhân này mà nhịn không được kéo nàng vào lòng. 

Trong mắt những sinh viên có mặt trong lớp đều hoàn toàn hóa đá. Vài người đi qua cũng không chịu được đả kích mà xôn xao cả lên. Kia, hai cái mỹ nữ cuốn lấy một chỗ thì cũng thôi đi, cư nhiên còn ... còn làm ra động tác ám muội như vậy. 

Tô Gia Thụy vốn dĩ không muốn thế, chỉ là sau khi ôm Dư Diệp Ân vào người liền ngửi được mùi hương dịu nhẹ của nàng, hơn nữa còn thấy vành tai mềm mại của Dư Diệp Ân cứ như vậy đỏ ửng lên. Khả ái vô cùng, vì thế mới hơi cúi người mềm nhẹ, giống như vô tình mà ôn nhu hôn lên vành tai khéo léo của Dư Diệp Ân. 

Một màn này quả là khiến người khác chảy máu mũi. Lâm Khánh nhịn không được rùng mình một cái, hắn đương nhiên là có chút giật mình, bất quá ánh mắt đầy sát ý của Tô Gia Thụy càng làm hắn động đậy cũng không được, hoàn toàn xem nhẹ tình cảnh ám muội trước mắt. 

Dư Diệp Ân thâm tâm nhảy lên một cái, không hiểu tiểu học muội vì cái gì lại ôm lấy mình, còn chưa thân thiết đến mức ấy a. Còn chưa kịp định thần liền bị chậm rãi hôn một cái, dù cùng là nữ nhân cũng không tránh khỏi hoảng thần. Nàng vội vàng tránh qua một bên, biểu tình kinh hoảng lại nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tô Gia Thụy. Bất quá chỉ nhìn thấy gò má tinh xảo của nàng, ánh mắt tràn đầy tự tin cùng ngữ khí hết sức kiêu ngạo:

- Nam nhân này, để ta nhắc cho ngươi nhớ, nếu muốn xóa video thì tìm đến ta, Dư học tỷ còn không đến lượt ngươi động vào nàng. 

Nói xong lại nghiêng mặt nhìn Dư Diệp Ân biểu tình không hiểu gì, trên mặt còn mang theo một rặng mây đỏ chưa có tan đi hết. Tô Gia Thụy trong lòng âm ỉ vui vẻ, vươn móng vuốt nắm lấy bàn tay Dư Diệp Ân hoa hoa lệ lệ mà rời đi, chỉ để lại bóng lưng phúc hắc cho đám nam nhân đứng sau, hoàn toàn xem nhẹ vui vẻ vừa mới xuất hiện. 

-----------------------------------------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Ân Ân, người ta thực mệt.

Dư Diệp Ân: Vậy tiếp tục nằm nghỉ.

Tô Gia Thụy: Ý của người ta là đêm qua người làm nhân gia thực mệt a. 

Dư Diệp Ân: Không cần phải nói ra như vậy.

Tô Gia Thụy: Ta muốn trả thù, mau qua đây.

Dư Diệp Ân: Ngươi lại muốn cắn tai ta. 

Tô Gia Thụy: Người ta là thích nhìn Ân Ân động tình mà...


Tác giả: đang nghĩ xem có nên viết hết xong up sau không ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net