Chương 11: Mơ hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Diệp Ân xuất thần nhìn bóng lưng Tô Gia Thụy, lại nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, này, hình như tiếp xúc quá gần rồi. Bất quá vẫn thực kiên nhẫn đi theo Tô học muội, nàng là có điều muốn hỏi nha. 

Thực hung hăng lao về phía trước như Tô Gia Thụy thật ra sức lực trên tay cũng vô cùng ôn nhu, kia, lí do cũng biết vì sao, chỉ là nghĩ bản thân không nên mạnh tay với nữ nhân này, chỉ sợ vô tình một cái liền khiến nàng xương tan thịt nát. 

Chân vừa dừng lại một cái, Dư Diệp Ân liền vô thanh vô tức tránh đi bàn tay thon dài của Tô Gia Thụy, theo bản năng lùi lại lại một bước cách xa nàng một chút :

- Tô học muội, ngươi thế nào lại một mình muốn tìm đến Lâm Khánh, hắn cũng không phải cái nam tử hán gì, sẽ không khách khí với muội. 

Tô Gia Thụy hờ hững nhìn qua nàng, qua loa mở miệng :

- Không phải học tỷ cũng tới sao?

- Còn không phải vì ngươi cầm theo điện thoại của ta sao? - Nhớ tới hành động ám muội của Tô Gia Thụy, Dư Diệp Ân có chút nóng nảy giải thích, mặt đã đỏ muốn chết

Tô Gia Thụy hơi nheo mắt, trong lòng không hiểu sao phát ra bất mãn, điện thoại trên tay cũng vươn về phía Dư Diệp Ân, ngữ khí lạnh lẽo :

- Trả lại cho chị. Không thể làm giải quyết cũng đừng cậy mạnh mà tìm tới hắn. 

Nói xong liền không nhìn nàng lấy một cái mà xoay lưng đi mất. 

Nhìn xem, nhìn xem, đúng là làm ơn mắc oán mà, coi như nàng nhiều chuyện đi. Dư Diệp Ân có chút thất thần nhìn điện thoại vẫn còn ấm nóng trong tay, siết chặt một cái sau đó cũng ngược hướng Tô Gia Thụy mà đi. 

----------------------------------

Tô Vũ không nghĩ muốn tìm đại tỷ lại dễ dàng đến vậy, vừa mới bước vào khoa của nàng liền thấy Tô Gia Thụy từ đâu đi tới. Dáng vẻ không vui, bất quá mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, tức giận cũng thật có khí chất a. 

Tô Gia Thụy muốn quay trở lại lớp học liền nhìn thấy Tô Vũ, sẵn trong lòng không vui liền bỏ qua hắn. Tô Vũ ngơ ngác chạy theo nàng, ngữ khí vội vã:

- Tỷ tỷ, dạo này trong nhà có chút chuyện, tỷ tỷ ở ngoài phải cẩn thận, em sẽ cho vài người đi theo. - Lời nói thì có vẻ là hắn quyết định, thực chất là đang hỏi thăm ý kiến của Tô Gia Thụy, một chút cũng không muốn làm phật ý nàng

Tô Gia Thụy đảo mắt liền dừng chân, đánh giá Tô Vũ từ đầu đến chân. Nhìn kĩ mới thấy, Tô Vũ bình thường sáng sủa, cao ráo tuấn lãng đã biến mất, thay vào đó thì có chút qua loa, tùy tiện. Bộ vest trên người cũng đổi thành áo phông đơn giản, trên cằm cũng lún phún toàn là râu, dưới mắt là cuồng thâm, thoạt nhìn có thể lập tức đoán được hắn là thức trắng nhiều đêm.

- Thế nào ? - Tô Gia Thụy khoanh tay trước ngực, ngữ khí lãnh đạm

Nghe ra sự uy hiếp của tỷ tỷ, Tô Vũ khóe miệng vội vàng co rút, chớp chớp mắt liền đưa tay gãi đầu:

- Kì thực không có gì quan trọng. Ba ba muốn rút khỏi vòng luẩn quẩn này, muốn em tẩy trắng một số giấy tờ quan trọng, có chút bận bịu mà thôi. Tỷ đừng lo lắng. 

Tô Gia Thụy nhướn mày, bộ dáng hờ hững:

- Ai lo lắng ngươi, còn không phải Tô Đồng hội bị người ta dùng thủ đoạn chiếm chỗ đứng đấy chứ ?

Tô Vũ trong lòng lập tức căng thẳng, như thế nào tỷ tỷ lại biết, đã tận lực giấu giếm như vậy rồi a. Hắn đảo mắt xung quanh, ánh mặt trời gắt gao lúc này làm hắn có chút nóng nực, hắn đưa tay quệt mồ hôi trên trán, thập phần thành kính báo cáo:

- Kì thực, đúng là nuôi cáo trong nhà, Bối gia bên kia cư nhiên lại quay lại cắn chúng ta một phát. Mặc dù thương tổn không quá nhiều, bất quá tra ra tỷ tỷ trước đây bị bám đuôi ám sát chính là hắn cho người đi làm. - Nói xong còn thở hồng hộc, bộ dáng hết sức bất mãn

Tổn thất không quá nhiều, vậy tại sao bộ dạng lại bê tha thành cái dạng người này. Tô Gia Thụy hơi nghiêng đầu, thoạt nhìn giống như thật sự không để tâm. Kì thực cũng có lí, nàng vốn dĩ không thuộc về thế giới này, người thuộc về thân thể này chính là đã chết rồi. Nghĩ tới đây ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, nàng khẽ cười:

-  Tổn thất?

- Cũng không nhiều lắm, ba ba có lẽ đã lường trước được, cho nên hắn chỉ cướp được 1, 2 địa bàn nhỏ mà thôi. Những địa bàn, cùng một số công ty và cơ sở lớn đều được bảo vệ, bất quá vẫn hỗn loạn một chút. 

Tô Gia Thụy hơi nhíu lại đôi lông mày, khóe miệng khẽ câu khởi, hoàn mỹ nụ cười nở rộ :

- Ngươi nói xem, nếu như Bối Thục bên kia bị giáo huấn một chút thì sao, cũng không giết người nha. 

Tô Vũ thâm tâm vui vẻ, tỷ tỷ của hắn quả nhiên là xinh đẹp, mặc dù nụ cười mang theo hơi thở nguy hiểm, giống như bông hồng có gai vậy, bất quá cũng thực khiến người khác khó thở a. 

- Kia, vậy Bối gia cũng sẽ như rắn mất đầu, chính là thế lực của hắn vừa mở rộng, cũng không dễ gì mà tiếp cận hắn. Hơn nữa, ba ba nói hắn là muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, đường hoàng là một thế gia là ổn rồi. Hắn vẫn đặt an toàn của tỷ lên trên hết a.

Tô Gia Thụy có chút trầm mặc, sau đó lại phấn khởi lên tiếng:

- Kia, ta cũng là muốn cho hắn yên tâm, hơn nữa Bối gia kia khiến ta hôn mê 2 tháng, chẳng lẽ ngươi không thấy bất bình cho ta. 

- Oa, tỷ tỷ ta đương nhiên bất bình thay cho ngươi, ta thâm chí còn muốn băm vằm hắn, tìm mọi cách tra tấn hắn sống không bằng chết a. Chính là lúc này vẫn còn quá sớm. - Tô Vũ vội vàng giải thích, biểu tình nhăn nhó đến đáng thương

Tô Gia Thụy phất phất tay, ngữ khí nhàn nhạt:

- Lúc này thế lực mới là yếu nhất, để đến lúc hắn củng cố rồi, ngươi còn nghĩ đòi được nợ cho ta sao?

Tô Vũ có chút bất đắc dĩ, hắn là muốn ra tay từ khi biết được tin tức Bối Thục là kẻ đâm sau lưng. Chính là ba ba nói Bối Thục tay chân nhiều, không khéo trong khi tìm cách tiếp cận được hắn thì hắn đã sai người một lần nữa mà đâm chết tiểu Thụy. Vì vậy cơn giận mới nhịn xuống, muốn tấn công được Bối Thục phải có cách vừa hiểm, vừa ngoan, chỉ có như vậy hắn mới không kịp trở tay mà thôi. 

- Chuyện này để ta lo. - Tô Gia Thụy đã cười đến âm hiểm, ánh mắt mang theo uy áp mà nhìn 

Tô Vũ vội vã xua tay, lo lắng mở miệng :

- Không thể, tỷ muốn làm gì liền nói với ta.

- Ngươi cho là hắn không dám nhắm vào ngươi. Một khi hắn đã muốn trừ khử Tô Đồng hội, hắn sẽ không tha cho một ai cả. Trước đây đâm ta một nhát chẳng qua là làm cho lão ba kia mất cảnh giác, lúc này lại đánh cảnh giác lên ta, chẳng phải là cho hắn cơ hội động tay động chân với người khác. Ngươi ... người này thực đơn giản a. 

Tô Vũ chọn mi, cư nhiên nghe tỷ tỷ nói thật có lý a. Hắn tốt nhất phải bảo hộ thật tốt người nhà thôi. 

- Bất quá, tỷ tỷ không nên đối mặt với hắn một mình...

- Ta không nói sẽ tự mình đi chỉnh hắn. Tóm lại 1, 2 ngày sau nghe tin ta. - Tô Gia Thụy đạt được mục đích liền vô cùng phấn khởi. Loài người làm gì cũng cần giải thích, cũng cần lí do, quả nhiên là phức tạp, bất quá lần này Sinh Sinh có chỗ dụng rồi. 

-----------------------------------

Chân dài vốn dĩ đang rảo bước về phòng kỉ luật đột nhiên dừng lại, nghĩ tới bộ dáng nghẹn tức của Tô Gia Thụy, Dư Diệp Ân không hiểu sao cảm thấy áy náy. Hơn nữa cảm giác này có khuynh hướng khuếch tán, bất quá chỉ là cái học muội không quá mức thân thiết, chính là vẫn ở cùng nhà. Nếu như sớm chiều chung đụng lại như vậy nặng nề, quả thực vẫn không thể được, vì vậy Dư Diệp Ân có chút bất đắc dĩ chuyển hướng, chính là không biết Tô Gia Thụy là ở nơi nào a. Hay là vẫn theo phương hướng lúc trước của nàng đi đi. 

Thời điểm Dư Diệp Ân nhìn thấy bóng dáng thon dài của Tô Gia Thụy, thì cũng thấy nàng đang nói chuyện cùng nam nhân hôm trước dọn nhà giúp các nàng. Nhìn biểu tình Tô Gia Thụy dường như rất đắc ý, không có vẻ gì là tức giận như ban nãy. 

Dư Diệp Ân chuyên chú nhìn một lát, trong lòng tựa hồ không vui lại bị nàng xem nhẹ. Nàng xoay người, vẫn là mơ mơ hồ hồ rời đi, kết thúc nhanh một chút tiết học, sau đó còn cùng Mạn Tứ về ăn cơm cùng mẹ. 

-------------------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Kì thực em sinh khí rất nhiều vì chị. 

Dư Diệp Ân: Hả?

Tô Gia Thụy: Người ta rõ ràng xinh đẹp hơn chị, vì sao mọi người theo đuổi chị nhiều như vậy.

Dư Diệp Ân: Lại nói bậy.

Tô Gia Thụy: Chị chọn em là đúng rồi.

Dư Diệp Ân: Lại gì nữa?

Tô Gia Thụy: Vì chỉ có người hoàn hảo như em mới xứng với chị a.....

Dư Diệp Ân : ?!!! ... Thụy nhiiiiiii, mau xuống khỏi người tôiiiii



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net