Chương 12: Manh vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sinh Sinh đang cảm thấy dạo này hắn có vẻ giống như một con người thực sự. Cách sinh hoạt cũng như vậy luật lệ, giờ giấc ăn chơi cũng không khác bao nhiêu. Thật ra một nam nhân vẻ ngoài tuấn tú như hắn, nghề nghiệp lại thực làm người khác thèm khát thì hắn cũng sẽ không ủy khuất bản thân như Tô Gia Thụy. Kìm nén dục vọng không phải là bản tính của ác quỷ a. Vì vậy vẻ ngoài sạch sẽ của hắn cũng che giấu rất tốt sự thối nát bên trong. Bất quá, cũng chỉ là trêu chọc nữ nhân mà thôi, đã lâu lắm rồi hắn chưa động thủ với ai, so với sức mạnh của hắn, loài người không có khả năng phản kháng được a. 

Chính là chủ nhân đêm nay lại mang cho hắn một cái kinh hỉ thật lớn. Nàng nói cần hắn đi giải quyết một ông lớn hắc đạo, có thể tùy tiện hắn, miễn cho người đàn ông kia không chết là được. Sau khi xong việc thì có thể gọi nàng đến. 

Sinh Sinh cả đêm hưng phấn đến không ngủ được, tay chân buồn bực nhộn nhạo cả lên, hắn không nhịn được vẫn là gọi cho chủ nhân một cái.

Tô Gia Thụy ở bên này còn đang dị thường bất an, trong lòng không hiểu sao có một cỗ lo lắng từ từ nuốt trọn tư thái bình tĩnh hằng ngày của nàng. Cái nữ nhân họ Dư kia cư nhiên vẫn chưa về nhà. 

Nhớ tới thời điểm tan học còn gặp nàng ở cổng trường, Dư Diệp Ân ánh mắt thập phần lạnh nhạt hướng nàng giả vờ không nhìn tới, nàng trong lòng càng khinh thường cấp cho Dư Diệp Ân mặt mũi. Chẳng qua trước khi rời đi lại nhìn thấy nam nhân tên Lâm Khánh biểu tình bì ổi, ánh mắt trằn trọc nhìn theo bóng lưng của Dư Diệp Ân. 

Vốn dĩ Tô Gia Thụy cũng không để tâm cho lắm, thời điểm đang ngâm bồn tắm, nàng chợt phát hiện một trọng điểm. Nàng như vậy đối với Lâm Khánh đe dọa, độc chiếm sự sở hữu với Dư Diệp Ân. Nếu như nữ nhân kia có điểm bị thương gì chẳng phải đối với nàng một cái tát không nhẹ sao. 

Nghĩ xong lại xúc động khỏa thân từ trong nước đứng lên, vội vàng khoác lên chiếc khăn tắm, sau khi thẳng lưng ngồi đợi ở phòng khách 2 tiếng đồng hồ, liền cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc. Vì vậy vẫn là mặc vào váy ngủ, sau đó thản nhiên ra phòng khách ngồi, chuyên chú nhìn bản tin bất động sản đang tăng giá mà trong lòng phân tâm. 

- Chủ nhân?

- Ân, nói đi. - Tô Gia Thụy ánh mắt vẫn dán vào TV, ngữ khí mềm mại như gió

Sinh Sinh ở đầu bên kia không hiểu sao cảm giác như chủ nhân là đang sinh khí a. Vì vậy giọng điệu vui vẻ của hắn cũng thu liễm một chút, ân cần hỏi thăm trước:

- Kia, chủ nhân có chuyện gì khó chịu sao?

- Tại sao ta lại khó chịu, có chuyện gì xảy ra với nàng là tự nàng phải chịu trách nhiệm. Chiều nay còn không nhìn ta một cái, ta vì sao phải vì nàng mà khó chịu. 

Cái này có gọi là không đánh tự khai không, hắn nắm chặt điện thoại một chút, cẩn cẩn dực dực nhẹ giọng hỏi:

- Kia, người đang nói tới là mỹ nữ họ Dư sao?

- Sao? Ngươi có hứng thú với nàng rồi? - Tô Gia Thụy còn chưa phản ứng được giọng mình là cỡ nào lạnh nhạt, chỉ đơn giản là hỏi một chút mà thôi

Sinh Sinh dạ dày quặn đau một chút, hắn đột nhiên hối hận khi gọi điện cho chủ nhân a. 

- Không có, nàng vẫn như vậy không phản ứng với sức mạnh của chủ nhân sao?

- Nói đến chuyện này không phải rất kì lạ sao, ta đã kiểm chứng lại, chỉ có mỗi nàng không phản ứng lại. - Tô Gia Thụy lông mày bất chợt nhíu lại, ngữ điệu cũng nâng cao lên một chút

Sinh Sinh có chút trầm mặc suy nghĩ, đúng là điều này có chút không ổn a, bất quá mới được một đoạn thời gian ngắn, cũng không có nhanh như vậy tìm được lí do là vì sao a. Vì vậy hắn quyết định lảng sang chuyện khác :

- Kia, Dư mỹ nhân có bạn trai chưa?

- Bạn trai?

- Ân, là một cái nam nhân cùng nàng thân thân thiết thiết, thường xuyên lui tới cùng nàng đó. - Sinh Sinh trong lòng cười đến tắt thở, tiểu chủ nhân của hắn cư nhiên không biết cái gì là bạn trai bạn gái, trong đầu chỉ có cái gọi là tình nhân mà thôi. 

- Ý ngươi là tình nhân của nàng. Ta chỉ thấy nàng hay đi cùng một nữ nhân. 

- Ân, đồng tính ?

- Đồng tính... không phải đi. Hẳn là đồng tính cũng sẽ như vậy làm chuyện yêu yêu đúng không?

Sinh Sinh có một chút cảm thán, chủ nhân này là được ai khai sáng. Bất quá hắn vẫn thành thật đồng tình:

- Đúng vậy, cũng không khác có bạn trai là bao.

- Vậy chắc không phải. vì ta cũng chưa thấy các nàng làm chuyện yêu yêu. 

OMG, tiểu chủ nhân, người ta làm chuyện tư mật kia cũng không nhất thiết phải cho ngươi xem a, nếu như ngươi có hỏi ta, ta nhất định sẽ cho ngươi xem một chút, dù sao kĩ thuật của ta cũng làm ngươi sáng mắt a. Chính là điều này hắn chỉ âm thầm giữ trong lòng mà thôi. 

- Vậy đó là bằng hữu của nàng rồi. Được rồi, này, ta gọi điện là muốn hỏi chủ nhân bao giờ muốn gặp nam nhân kia. 

- Kia, đêm ngày kia ta rảnh. - Tô Gia Thụy suy ngẫm một lát, ánh mắt vừa nhìn TV vừa hướng ra cửa mà để ý

- Ngươi bận sao?

- Một thời gian trước đầu tư bất động sản một chút, dạo này có chút lợi tức, vẫn là nên đi xem xét một chút. Kia, bắt người đừng để xao động là tốt rồi. 

- Tiểu chủ nhân của ta, ngươi đang hành xử giống con người đó hahaha, bất quá ta sẽ biêt chừng mực, chờ tin tốt của ta. - Nói xong Sinh Sinh liền tắt máy

Tô Gia Thụy nhìn màn hình điện thoại đã tối, trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng cười man rợ của Sinh Sinh làm trong lòng nàng cũng rục rịch sống dậy dục vọng. 

Điều chỉnh tâm tình cho tốt một chút, Tô Gia Thụy thời điểm muốn tắt TV trở về phòng ngủ liền nghe tiếng ổ khóa cửa chính lách cách một cái. Dư Diệp Ân hai tay xách hai cái túi nilon lớn, khuôn mặt khả ái có chút đỏ hồng, hơi thở cũng hỗn loạn. Tóc dài được nàng búi gọn lên, không biết bởi vì lí do nào đó mà một vài sợi tóc mềm mại vương bên thái dương của nàng, cả người đột nhiên toát ra hơi thở nữ nhân thành thục, nhìn qua cũng không nhất định nghĩ nàng mới chỉ năm 2 đại học a. 

Tô Gia Thụy đứng đó sừng sững, không có có dự định mở miệng, hai mắt chăm chú nhìn người vừa bước vào cửa. 

Dư Diệp Ân co chút sửng sốt, không nghĩ tới Tô Gia Thụy lại đang ở phòng khách a. Nàng hơi liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường một chút, cũng gần 12h đêm, nàng không đi ngủ sao. Vì vậy mở miệng nhẹ giọng quan tâm hỏi một câu:

- Kia, chưa ngủ sao?

Nhận lại là ánh mắt ủy khuất vô cùng của tiểu học muội, đột nhiên thấy nàng giống như tiểu sủng vật vì bị chủ nhân bỏ rơi nên ném ánh mắt oán hận về nàng. 

- Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?

- Về muộn. 

Ân, đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi. 

Dư Diệp Ân thong thả đặt túi nilon lên bàn, không nghĩ ngợi nhiều liền trả lời:

- Ừ, đi ăn cùng mụ mụ một chút, sau đó cùng Mạn Tứ đi sinh nhật bằng hữu. 

- Ngươi là đồng tính nữ ?

- Ta là có bạn trai. Thẳng đến không thể thẳng hơn. - Dư Diệp Ân giống như đang làm quen với tiểu học muội với cái miệng thi thoảng nói điều quái dị, vì thé qua loa trả lời

Tô Gia Thụy cái mũi thính hít hít mấy cái, ngữ khí mềm mại :

- Thức ăn?

- Chưa ăn sao, vậy lại đây ăn một chút cùng ta đi.  - Dư Diệp Ân hơi giơ cánh tay, bàn tay làm một cái động tác ngoắc ngoắc. 

Mắt thấy tiểu học muội manh manh dễ thương ngoan ngoãn ngồi vào bàn, ánh mắt to tròn không hợp lệ với bộ dáng mê người dụ hoặc kia mà hướng nàng chờ mong. Dư Diệp Ân vẫn là trong lòng vội vàng cảm thán, hóa ra bản thân không có sức chống cự với manh vật. Mới ban ngày còn đối tiểu học muội này sinh khí một chút, hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của nàng liền dễ dàng tan biến. 

Tâm lí dạo này hình như có chút yếu đuối rồi. . .

------------------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Thân ái, người ta lại đói. 

Dư Diệp Ân: Điểm tâm mụ mụ làm ngươi cũng đã một người ăn hết, như thế nào còn đói đâu.

Tô Gia Thụy: Người ta chính là thích ăn cả đồ ăn ngươi nấu a. 

Dư Diệp Ân: Tý còn phải đi dự tiệc cưới người ta, ngươi muốn ăn gì ở đó đều có thể. 

Tô Gia Thụy: Vậy còn đồ ăn ngươi nấu. 

Dư Diệp Ân: Để ngày mai ta làm cho ngươi. 

Tô Gia Thụy: Vậy đêm nay ... ta...

Dư Diệp Ân: Không thể.

Tô Gia Thụy: như thế nào không thể, người ta vừa rồi cũng rất ngoan, vừa giỏi kiếm tiền, đồ án môn nghành cũng đã làm xong. Ngươi ... thế nào lại .... không công bằng a. 

Dư Diệp Ân: Ngươi bĩu môi cái gì, mỗi lần ngươi đều làm ta đau thắt lưng. Đừng giả vờ đáng yêu trước mắt ta. 

Sáng hôm sau...

Dư Diệp Ân: Tiểu Thụy, ngươi chui ra đây cho taaaaaaaaaaaa, mau làm biến mất mấy cái dấu chết tiệt này 

Tô Gia Thụy: Nương nương, người ta phục vụ người hết mình thôi mà, đừng sinh khí!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net