Chương 13: Bối gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Dư Diệp Ân trong mắt mang theo kinh ngạc nhìn tiểu học muội ăn đến quên mất bộ dáng. Nàng chẳng qua là lịch sự mời khách, tất nhiên không nghĩ cái này Tô Gia Thuỵ là quỷ đói đầu thai. Vẫn là mở miệng nhắc nhở nàng một chút:
- Ăn từ từ kẻo nghẹn, ta ăn không nhiều lắm, cho nên sẽ không ai cướp của ngươi.
Tô Gia Thuỵ hơi nâng khoé mắt, tốc độ chậm lại một chút, ngữ khí cũng giận dỗi nói:
- Ta đợi cửa ngươi lâu như vậy, đồ ăn tiêu thụ lúc tối cũng đã mau tiêu hoá, chính là cái này ngươi mua ở đâu, ngon như vậy a.
Dư Diệp Ân nhìn bộ dáng manh manh ngốc ngốc không phù hợp với đôi mắt quyến rũ hơn người của Tô Gia Thuỵ mà có chút ngẩn người. Nữ nhân này không mở miệng thì đúng là cái tuyệt đại giai nhân, xinh đẹp như vậy thực khiến nữ nhân như nàng có chút ghen tị đâu. Nàng hơi vươn tay, dùng giấy ăn ở trên khoé miệng tiểu học muội mà chà lau một chút, không quên nhắc nhở:
- Ta là học tỷ của ngươi, đừng như vậy loạn xưng hô. Này thức ăn là mụ mụ của ta làm cho, nếu ưa thích lần sau ta dẫn ngươi về nhà ta. - Kia, nói như vậy là lịch sự lịch sự mà thôi.
Bất quá Tô Gia Thuỵ cũng không phải nhân loại có khả năng hiểu biết lịch sự hay không, liên tục gật đầu, câu lên một nụ cười tinh xảo, híp híp mắt nói:
- Được, kia, vậy thì tốt quá.
Tận cho đến lúc Dư Diệp Ân thân thể đã đổi một bộ sạch sẽ mà nằm trên giường cũng không hết kinh ngạc. Tiểu học muội ăn hết đồ ăn nàng mang về, lần sau cũng có phải như vậy ăn hết một bàn ăn ở nhà mụ mụ hay không???

Tô Gia Thụy ở phòng bên kia mang theo bộ dáng thỏa mãn mà nằm lên giường, tóc tai mềm mại tán ra trên gối đầu, môi mọng đỏ bóng khẽ vươn cái lưỡi ra liếm một cái, con mắt lóe lên một tia hứng thú. 

----------------

Nói đến Bối Thục, hắn là một cái đại nam nhân cũng có thực lực, bất quá sinh ra trong nhà đình nghèo khó, ba bệnh nặng, mẹ lại già yếu, hai đứa em trai lại còn nhỏ. Hắn một cái đại nam nhân bằng cấp cũng không có, làm việc cũng chỉ là những việc chân tay lao động nặng nhọc mà thôi, tiền lương cũng không có bao nhiêu. So với cái thành phố đang trên đà phát triển đột phá này, hắn cùng một cái đại gia đình ở trong khu ổ chuột cũng đã đủ làm mặt mũi hắn ngẩng cũng không được nói gì đến tìm được một công việc tử tế. 

Giá cả theo ngày tháng ngày một leo thang, trước mắt hai đứa em trai bắt đầu học cấp 3, hắn trong lòng càng cấp tốc kiếm đủ tiền cho bọn hắn. Chính là đúng thời điểm mấu chốt mẹ già của hắn lại đột ngột gặp tai nạn xe. Người đâm chết mẹ hắn cư nhiên là chủ một cái nhà hàng Âu Mỹ không nhỏ trong thành phố, hắn lại không có tiền kiện cáo, vụ việc cứ thế bị đè ép xuống, chẳng mấy ngày thì không ai nhớ tới sự việc này nữa. Hắn trong lòng phẫn hận vô cùng, xã hội cuối cùng vì cái đồng tiền liền coi rẻ mạng người, một cái người đang yên đang lành còn sống, bị đâm chết còn không được tên nam nhân có tiền hướng phần mộ đã lạnh lẽo mà xin lỗi một tiếng. Nam nhân kia chỉ vung tiền cho hắn, còn đe dọa một câu:

- Nếu không biết câm cái miệng chó của ngươi lại, thì đến một phân tiền ta cũng đòi về

Bối Thục khi đó là một người hiền lành có ý chí, chính là sau một đêm liền trở thành một người khác. Hắn trong lòng tự thề với bản thân, đời này phải khiến bản thân là một người có tiền, không cần biết là bằng cách nào, chỉ cần bản thân không còn bị coi thường nữa hắn sẽ liều mạng làm. Số tiền kia nói nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít, chỉ đủ cho gia đìnhBối Thục sống thoải mái 2 năm mà thôi. Hắn cầm trong tay hai xấp tiền dày cộm, khóe miệng trào phúng cười lên. Hắn đêm một nửa phân tiền cho hai em trai học phí 3 năm cấp 3. Phần còn lại hắn chia ra làm 3 phần, 1 phần để trị bệnh cho ba hắn, 1 phần để trả phí sinh hoạt, phần còn lại hắn không tiếc tay vung ra nhờ người kiếm cho hắn một công việc mà có thể cho hắn một chỗ đứng. 

Lúc này hắn gặp ba của Tô Gia Thụy, cũng chính là Tô Chính, mệnh danh là Hắc Mã của Tô Đồng Hội. Tô Chính khi đó một phương danh tiếng vang dội, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng rất háo thắng. Thẳng cho đến lúc gặp được Bối Thục khi đó còn là một quản lí trong quán bar mà hắn thường lui tới, hắn liền rất thưởng thức cách làm người của Bối Thục. Vì vậy cũng có ý định thu Bối Thục làm tay chân, mở rộng lãnh địa. Bối Thục thủ đoạn mới mẻ, rất được lòng người, tiến lùi đúng cách, chẳng mấy chốc leo lên địa vị cao, người kính nể hắn cũng rất nhiều. Thời điểm này ba hắn vì bệnh nặng mà qua đời, Bối Thục giống như bị đả kích nặng nề, liền nghĩ tới mẹ hắn cũng không lâu về trước bị người ta đâm chết trong oan ức. Bất quá khi đó cũng không dám ở trước mặt Tô Chính mà mượn tay chỉnh người, vì vậy vẫn thành thật đối với Tô Chính kể một phen. Tô Chính ở đời ghét nhất là vô trách nhiệm, nam nhân kia cậy có tiền, có địa vị liền chèn ép Bối Thục, vì vậy không hai lời liền cho Bối Thục dùng người của Tô Đồng Hội đi giải quyết chuyện cá nhân.

Sau đó nam nhân kia bị xã hội đen đập phá nhà hàng, lụi bại chuyện làm ăn của hắn, hắn muốn nhờ người giải quyết thì bị lảng tránh, chỉ nhắc nhở hắn động vào giới hắc đạo thì phải tự giải quyết. Nam nhân kia đến lúc chết vẫn không biết là bản thân đắc tội với người nào trong Tô Đồng Hội.

Từ đó Bối Thục trở thành cánh tay phải của Tô Chính. Nháy mắt đã trôi qua 12 năm, Bối Thục tách khỏi Tô Đồng Hội, nói với Tô Chính là muốn mở rộng việc làm ăn cho Tô Đồng Hội. Bất quá nửa năm trước bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lục đục với Tô Đồng Hội, Tô Chính lảng tránh chuyện này, hoàn toàn hi vọng Tô Gia Thụy và Tô Vũ bắt đầu nghĩ đến chuyện tiếp quản chuyện của hắc đạo. Chính Tô Gia Thụy từ bé tới khi trưởng thành đều là một hài tử dịu dàng ngoan ngoãn, mặc dù đôi khi có chút thâm trầm, bất quá cũng không có khí khái khiến người khác phải sợ hãi, Tô Vũ thì ngược lại, đối với gia đình thì giống một tiểu thiếu niên không muốn trưởng thành, đối với người ngoài lại vừa khôn vặt vừa thủ đoạn tính toán. Tô Chính vẫn là nghĩ Tô Vũ mau mau tiếp quản mới phải, Tô Gia Thụy muốn làm gì đều có bọn hắn che chở là được rồi.

Chính là không ngờ Bối Thục lòng tham quả nhiên là không đáy, cánh tay vươn ra quá dài, lại đối với con gái rượu của hắn mà động thủ, nếu không phải Tô Chính hắn đích thân mang người tới cứu nàng, còn không phải con gái hắn liền mất mạng sao. Bất quá chuyện này vẫn là hắn biết được sau khi mà Tô Gia Thụy tỉnh lại, bên cạnh đó, Tô Vũ cũng vì tỷ tỷ của hắn mà sau một đêm liền trở nên có trách nhiệm. Hắn vẫn là nghĩ lợi dụng lúc này lui ra sau màn, để cho Tô Vũ vì tỷ tỷ mà ra mặt đòi cái công đạo đi. 

  Nói đến hiện tại, Sinh Sinh ngày hôm sau liền không ngăn nổi hưng phấn mà dậy sớm, nhàn nhã chọn một bộ âu phục xanh đen cùng đôi giày tối màu cùng tông. Hắn đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương liền hài lòng cười một cái. Đôi mắt đào hoa trong chốc lát liền đầy sát khí. Đã từ lâu nếm không được vị máu làm cho thâm tâm có chút nhộn nhạo. Sinh Sinh xuất thần nhìn lòng bàn tay vì phấn khích mà thấm ướt mồ hôi của hắn, không hề vội vàng mà lái chiếc mustang 1967 của hắn rời khỏi căn hộ riêng, thẳng tiến tới địa chỉ mà Tô Gia Thụy đưa cho hắn. 

Bối Thục hôm nay có vụ làm ăn lớn với một bang phái khác, từ sớm đã hẹn cùng người bên kia ở chân cầu ngoài ngoại ô. Hắn cùng mười nam nhân bề ngoài thoạt nhìn rất hung dữ dàn hàng thẳng thớm chờ đợi người đưa hàng tới. Mắt nhìn thấy chiếc xe bán tải đen chở hàng nóng tới gần, Bối Thục trong lòng càng chờ mong, ánh mắt hấp háy, khóe miệng vui vẻ kéo lên. Vụ làm ăn này nếu như xong liền không thiếu gì vũ khí mà dọn dẹp Tô Đồng Hội bên kia. 

Ánh mặt trời chói chang làm hắn nheo nheo con mắt lại, chiếc xe bán tải đột nhiên vẽ theo một hình vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, trong không khí trong lành ở ngoại ô liền ngay lập tức phát ra một tiếng nổ lớn. Tiếng xe va chạm với mặt đường làm cho Bối Thục trong lòng âm thầm đau nhức, trong đầu liền hiện lên cái tên " Tô Chính ". 

Chiếc xe chở hàng giữa đường phát nổ, những xe đi sau hộ tống đều thuộc người làm ăn cùng Bối Thục liền xoay đầu bỏ chạy, một chút cũng không còn sót lại cái bóng dáng gì. 

Bối Thục trong lòng đã nhanh nhanh khẩn trương, hắn vội vội vàng vàng dẫn theo 10 người khác trong tay đều là súng ngắn từ từ tiếp cận chiếc xe chở hàng. Thời điểm hắn nhìn rõ, liền thấy một cái nam nhân trẻ tuổi khí thế hơn người nhàn nhã đứng trong làn khói đen trắng trộn lẫn, hắn trên mặt một điểm sợ hãi cũng không có, khóe miệng đều vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Bối Thục đứng cách đó không xa. 

---------------------------------------

Tô Gia Thụy buổi sáng không có lớp, lại bởi vì hôm qua ăn quá no mà thân thể có chút mệt mỏi, cả một buổi sáng chỉ ở trên giường lăn qua lăn lại, hoàn toàn không có ý đứng dậy. Thời điểm quá buổi trưa một chút liền nhận được điện thoại của Tô Vũ, hắn nói muốn cho một vài người đi theo bảo vệ nàng. Bất quá qua vài ba câu liền bị nàng từ chối, hắn ngữ khí mang theo buồn bã, sau đó lại rất nhanh thay đổi tâm trạng, hưng phấn mời nàng đi ăn. Tô Gia Thụy suy nghĩ một lúc liền đồng ý. 

Nàng thay ra chiếc váy ngủ, mặc vào chiếc áo sơ mi kẻ đỏ, quần jean, ống tay áo hờ hững gấp lên hai gấp, lộ ra xương cổ tay đầy hấp dẫn cùng làn da trắng nõn xinh đẹp. Cả người toát ra hơi thở thanh xuân vô cùng. 

Tô Gia Thụy vừa mới rời khỏi tòa nhà liền bắt gặp Dư Diệp Ân từ trên xe một nam nhân khác bước xuống. Biểu tình của nàng có chút khó chịu, lông mày tinh xảo cũng nhanh nhíu chặt lại. Phàn Tuấn ở ghế lái vội vàng bước xuống xe, chạy chạy hai bước liền nắm lấy cổ tay Dư Diệp Ân, ngữ khí mang theo khẩn cầu:

- Diệp Ân, anh biết em không thích, bất quá chúng ta là tình nhân, mỗi lần muốn hôn em anh đều phải hỏi trước, như vậy không kì quái sao? 

Dư Diệp Ân trong mắt càng phát ra phẫn nộ, giữa đường giữa phố hắn còn không biết liêm sỉ mà đem chuyện này ra nói sao. Này bạn trai thực khiến nàng muốn nghĩ lại. 

- Buông. Phàn Tuấn, nếu biết em không thích tại sao còn ép buộc. Nếu anh chịu không được thì chia tay đi. 

Phàn Tuấn hơi dùng sức giữ lại cánh tay nàng, hạ giọng dỗ dành:

- Là anh sai, là anh sai. Kia, lần sau anh sẽ hỏi em trước. 

Dư Diệp Ân cũng không muốn cùng hắn dây dưa gì lâu vấn đề nhạy cảm đầy xấu hổ này, cũng không muốn nhìn mặt hắn một thời gian. Nàng dùng sức vung ra cánh tay, bộ dáng muốn rời đi. Vừa ngẩng đầu lại thấy tiểu học muội đứng đó không quá xa, ánh mắt tựa hồ rất mù mịt, bộ dáng sinh viên đại học manh manh thực khiến người khác yêu thích. Tâm tình không mấy vui vẻ liền vơi đi một chút. 

- Tại sao lại đứng ở đây, trời rất nóng a. - Dư Diệp Ân rất nhanh đi đến trước mặt Tô Gia Thụy, ngữ khí ôn hòa

Tô Gia Thụy hơi nghiêng người đánh giá nam nhân phía sau lưng Dư Diệp Ân, lại nghĩ tới lời Sinh Sinh đã nói. Này có phải cái người dính dính gần gũi lăn lộn trên giường của Dư Diệp Ân hay không. Nhịn không được liền ngơ ngác hỏi, ngữ khí lại không mấy dễ chịu:

- Kia, là bạn trai ngươi?

Dư Diệp Ân hơi mím môi, trầm mặc không trả lời, nhìn theo Phàn Tuấn đã đánh xe đi xa xa. 

Tô Gia Thụy nhíu mày, dùng biểu tình vô cùng bình tĩnh nói lời lưu manh :

- Ngươi làm chuyện thân mật với hắn rồi sao?

Dư Diệp Ân trong đầu nổ oanh tạc một tiếng, tiểu học muội thật biết chọc người a. Mặt mày bởi vì xấu hổ mà rất nhanh đỏ ửng lên, vội vã thanh minh:

- Không có, đừng nói bậy. Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi đâu?

- Ân. Tô Vũ tới đón đi ăn. Muốn đi sao ?- Tô Gia Thụy rất nhanh không để ý tới sự việc vừa rồi, ánh mắt long lanh hướng Dư Diệp Ân đặt câu hỏi. Bất quá bộ dáng rất giống sủng vật trưng cầu ý kiến.

Dư Diệp Ân trái tim rung động một chút, kia, tiểu học muội đúng là thiên biến vạn hóa. Lúc thì quyến rũ mị hoặc, khi thì ngốc ngốc đáng yêu. Thực muốn đối với nàng xoa đầu một cái a.

------------------------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: Tiểu Thụy, em từ khi nào thì ... thì yêu tôi?

Tô Gia Thụy: Ah, từ lần đầu tiên nha. Người ta là đối với ngươi là nhất kiến chung tình. 

Dư Diệp Ân: Nói bậy, mau thành thật. 

Tô Gia Thụy: Ân, nói xong ngươi không được nổi giận.

Dư Diệp Ân: Còn phải xem câu trả lời thế nào nha. 

Tô Gia Thụy: Ngươi là người xấu sao?

Dư Diệp Ân: Thôi được, mau nói. 

Tô Gia Thụy: Kia, từ khi nhìn thấy ngươi không mặc gì liền muốn ngươi là của ta. 

Dư Diệp Ân: Lúc ... nào ?

Tô Gia Thụy: Đây là spoil sao, spoil sao. Ta không nóiiiiiii, bất quá người ta ngay từ đầu đều là đối với ngươi đặc biệt quan tâm a. 

Dư Diệp Ân: Cái đồ bại hoại nhà ngươi !!!!


Lời của mình: Đáng lẽ phải post sớm mà Wattpad có vấn đề, sau đó bài tập nhiều vô kể :( Đền bù cho một cái chương dài dài nè. Post xong còn đi ngủ nữaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net