Chương 16: Là nữ nhân mới có thể giải quyết được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Diệp Ân mặt lúc xanh lúc trắng, biểu tình cùng vặn vẹo một chỗ, bộ dáng không hề thoải mái. Lời nói đến môi lại thoát không ra, hoàn toàn nghẹn cứng ở cổ họng. Này, một cái cái nữ nhân thân hình nóng bỏng ở trước mặt nàng như vậy sung mãn, bảo nàng làm sao có thể nhìn thẳng. Mặc dù là một cái cực kì thẳng nữ nhân, bất quá cũng không có kì vọng hoàn cảnh này xảy ra a.

Tiếng đồng hồ tích tích tắc tắc rõ ràng va đập trong không khí, Tô Gia Thụy dường như là sinh khí, vẻ mặt cũng không dễ chịu cho lắm. Nhặt cũng không nhặt khăn tắm đã nằm yên lặng trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi mất. Nàng đối với cửa phòng trút giận một cái, nhịn không được mở miệng mắng :

- Ta lại muốn chạm ngươi sao... ta mới là không cần. 

Dư Diệp Ân ở bên ngoài rõ ràng nghe từng chữ, suýt chút nữa bật cười lại bị định lực phi thường mạnh mẽ của nàng gằn xuống. Nàng nhẹ lắc đầu một cái, nghĩ tới cũng là bản thân sai trước cho nên vẫn là cúi xuống nhặt lên chiếc khăn lông mềm mại trên mặt đất. Thời điểm cầm lên khăn tắm lại làm nàng nhịn không được nghĩ đến thân hình trắng trắng mềm mại của tiểu học muội, hơi nóng từ từ lan lên mặt, này một chút cũng không nên a.

Tô Gia Thụy bỏ ra nửa giờ thay một bộ quần áo mới. Áo hai dây màu trắng bằng tơ lụa dán sát đường cong cơ thể nàng, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi phá cách cổ trễ kết hợp với quần jean ống đứng. Vừa nhìn liền không rời mắt được, một cái nữ nhân như thế xinh đẹp, hơi thở mềm mại cũng trở nên đặc biệt quyến rũ, quần áo thoạt nhìn kín đáo lộ vẻ nữ sinh lại che giấu không được sự sắc sảo mập mờ toát ra. Thời điểm Tô Gia Thụy đứng trước cửa lựa chọn giày cao gót thì nhìn thấy Dư Diệp Ân mặc một bộ áo ngủ tơ tằm, hơi nghiêng đầu, hai tay đưa lên dùng khăn bông chậm rãi lau khô tóc, nàng mở miệng :

- Em là đi đâu ? -Nói xong lại thấy bản thân quá để ý chuyện này, vì thế nói thêm một câu:

- Chỉ là cũng không còn sớm nữa a. - Tại sao vẫn cảm thấy có hơi quan tâm đâu

Tô Gia Thụy lông mày hơi nhíu lại, ngữ khí có chút trào phúng:

- Không phải chúng ta chỉ thuê cùng một nhà thôi sao? Chẳng lẽ ăn với nhau 2 bữa chị đã nghĩ chúng ta thân quen rồi. 

Dư Diệp Ân không nghĩ tiểu học muội lại như thế tức giận, tức giận thì cũng thôi đi, lại còn nói lời độc ác. Nàng sở dĩ không muốn quá thân cận với Tô Gia Thụy, chính là nghĩ cùng ở chung một nhà nếu như có thể dĩ hòa vi quý vẫn là tốt hơn. 

Không khí ấm áp trong nhà đột ngột hạ thấp, Dư Diệp Ân khóe mắt không nhìn ra cảm xúc, nàng môi mỏng khẽ nhếch một cái, xoay lưng lại bỏ vào phòng, lặng lẽ bỏ một câu :

- Tùy ý. 

Tô Gia Thụy trong lòng như bị kiến cắn, ánh mắt không tự chủ được đục ngầu lại. 

Rừ Rừ

Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ Sinh Sinh, Tô Gia Thụy bình tĩnh không được, vừa ấn nút nghe vừa rống:

- Còn không mau đến đón ta, ta đêm nay liền KHÔNG VỀ. 

Sinh Sinh không nghĩ câu mở đầu của tiểu chủ nhân lại như vậy mạnh mẽ, hắn hai chân bất giác run rẩy, kia hắn là định gọi để báo nàng biết là hắn đã ở dưới đợi được hơn 20 phút hay sao. Chính là dường như đây không phải lúc:

- Kia, chủ... chủ nhân ta đã ở dưới rồi a. - Nhắc nhở gì kia không nên nói vẫn hơn

Tô Gia Thụy nghe cũng không nghe liền tắt máy, mệt cho cái tên nhạt nhẽo kia còn có bệnh nói lắp. Nàng nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng im lìm của Dư Diệp Ân, trong lòng có ngọn lửa không tên âm thầm bùng cháy. 

Tiếng đóng cửa đầy oán hận dứt khoát vang lên. Dư Diệp Ân ở phía bên trong căn phòng cũng hơi nhăn mày. Từ khi đi ăn về, nàng phải chấp nhận bản thân hôm nay có điểm không thoải mái, Tiểu học muội xem ra cũng còn quá bốc đồng, này là một cái bài học, quan tâm người lạ kì thực cũng không tốt đẹp gì. 

Lúc này tiểu học muội chắc hẳn còn muốn hôn hôn thân thân với cái kia bạn trai ở trên xe, ở trong nhà, kia, còn có thể là trên giường người ta nữa. Này, kể cả tiểu học muội có là cái phụ nữ có chồng đi nữa thì xem ra cũng không liền quan gì tới nàng a. 

Ôi còn không phải nên làm chút lãng mạn sao, đêm còn dài, cả đêm không về, xem ra là có nhiều thời gian rồi. Chắc hẳn là còn phải đi dạo một chút nữa đi. Kia, đi dạo bằng ô tô nha. 

....

Càng nghĩ càng thái quá. Dư Diệp Ân lông mày càng gắt gao nhíu lại, kia kể từ lúc Tô Gia Thụy cái nữ nhân hư hỏng kia rời đi cư nhiên đã được 30 phút, này, nàng cũng đã đứng một chỗ được 30 phút rồi a. Qủa nhiên cứ dính đến nữ nhân kia, thì quá lãng phí thời gian của nàng, nàng còn có một đống bài tập chưa giải quyết nha.

---------------------------------------------

Tô Gia Thụy có chút giận dữ đóng cửa xe, không nhìn qua Sinh Sinh ở bên ghế tài xế có chút chăm chăm nhìn nàng. Nàng khoanh tay trước ngực, khóe mắt ân ẩn tàn nhẫn

Sinh Sinh là biết, tiểu chủ nhân mất đi đôi cánh không nghĩa là nàng mất sức mạnh, so với người thường thì tất nhiên là mạnh hơn rất nhiều, khả năng súng đạn đều không làm gì được nàng. Bất quá so với khi ở trên thiên giới thì đúng là một trời một vực. Dù là ở đâu đi nữa, việc kiểm soát sức mạnh vốn dĩ là điểm mạnh nhất của tiểu chủ nhân, lần này như thế nào còn tức giận không nhỏ, đến sức mạnh cũng có chút chuyển động rồi. Nếu như bị người của thiên giới phát hiện aaa?? Tiểu chủ nhân mau tỉnh táo lại đi. 

Cả đoạn đường Sinh Sinh một cái đại nam nhân vô cùng tuấn tú lại lãnh khốc kia, bỗng trở nên vô cùng dịu ngoan. Thường ngày giống như một quả bom đi đi lại trên phố, lúc này lại giống như cục đá yên tĩnh mặc người chà đạp. 

- Hắn còn sống?

-Người còn sống. Hắn chỉ là không động đậy được, kia, như thế có thể chứ.

Tô Gia Thụy hơi hơi gật đầu, khóe miệng khẽ giật :

- Hắn còn sống trở về cũng sẽ trở thành phế thải mà thôi. Mau lên một chút đi, hôm nay tâm trạng quả thực không xong rồi. 

Tâm trạng không xong đều đã viết cả lên mặt, Sinh Sinh cũng không có ngu dốt mà đi đâm đầu vào rọ, chỉ len lén liếc mắt nhìn Tô Gia Thụy một chút, nhịn không được giật giật khóe miệng:

- Kia, có chuyện gì sao, nếu có thể giải quyết ta liền làm cho người. 

Tô Gia Thụy hơi chuyển đầu, nhìn hắn từ trên xuống dưới, thất thần một lát mới mở miệng:

- Ngươi lại không phải nữ nhân, như thế nào giải quyết được. 

Đêm trăng thanh gió mát, chủ nhân nói cái gì có chút khó hiểu, hắn đương nhiên lại không phải nữ nhân, kia, là nữ nhân thì quan trọng vậy sao. Còn muốn mở miệng hỏi lại nghe thấy Tô Gia Thụy lẩm bẩm một bên:

- Cái kia Dư mỹ nữ mới ban đầu còn tốt đẹp, ta nắm tay nàng một chút nàng liền hung bạo đẩy ta ra. Cái này ngươi giải thích được sao? - Tô Gia Thụy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ vẫn như vậy chật chội chen chúc, sáng rực cả lòng đường. Kì thực, nhân gian cũng đẹp mắt. 

Theo kĩ năng tán gái phong phú mã Sinh Sinh có, nữ nhân kia là đang tức giận. Được rồi, rõ ràng là người ta tức giận nên mới đẩy tay chủ nhân ra ok. Vậy thì nguyên do là gì??? Hỏi một chút liệu có chọc tức chủ nhân hay không a... Hắn lại tiếp tục lén nhìn một bên mặt của Tô Gia Thụy, oa, oa, có lẽ bị ảnh hưởng bởi ánh đèn đường, tiểu chủ nhân của hắn bình thường hung dữ kiêu ngạo lúc này lại có phần trầm tĩnh, nhìn cũng thực đẹp mắt a. 

- Còn nhìn ta như thế, thì ta trực tiếp móc mắt ngươi. - Tô Gia Thụy nhàn nhạt lên tiếng

Ân, mở miệng ra liền không hề có một phần ôn nhu thục nữ nào cả. Hắn cười một tiếng làm lành, hai tay gõ gõ lên vô lăng, ngữ khí trầm đục nói :

- Này, tiểu chủ nhân tình cảnh lúc đó là gì a. Người nói vậy, ta đến cùng cũng không biết nguyên nhân. 

Tô Gia Thụy suy ngẫm một lúc, lông mày nhíu nhíu lại một chỗ, có chút khí nói :

- Ta cùng nàng đi ăn về, trên đường về còn rất đỗi bình thường a. Sau khi tắm xong, tâm tình không sai lắm liền ngó nàng một chút, nàng ngồi ở phòng khách thất thần. Ta nghĩ con người sẽ phải có chút quan tâm nhau, liền hỏi nàng một chút, nàng tránh né đã đành, còn nói muốn ta tránh xa nàng. Mặt mày đỏ hồng coi ta như dịch bệnh, thấy nàng đáng yêu như vậy muốn chọc ghẹo thêm một chút, ai ngờ nàng hất tay ta ra. 

Sinh Sinh có chút ngồi không yên, càng nghe máu nóng càng dồn lên não. Hắn hấp tấp vồn vã hỏi:

- Kia, sau chuyện gì xảy ra?

- Còn có chuyện gì, nàng hất mạnh như vậy, khăn tắm của ta liền rớt xuống, nàng không quan tâm ta cảm thấy gì, còn đứng đó trơ mắt ra không trả lời câu hỏi của ta. Hừ...- Tô Gia Thụy hờn giận tiếp tục nói, càng nói càng cảm thấy khó chịu

Tiểu chủ nhân quả nhiên không phải người bình thường, được rồi, bọn hắn kì thực cũng không phải người. Nhưng cách tư duy hành động của tiểu chủ nhân quả thực làm người ta dở khóc dở cười. May mắn nàng là ác quỷ, dù có đứng trước mặt hàng chục kẻ xấu cũng không động được ngón tay vào nàng, bất quá, nếu là một nữ nhân yểu điệu bình thường, dáng vẻ yếu đuối thư sinh này, quả thực nữ nhân không có tí sức mạnh nào như Dư Diệp Ân cũng có thể đẩy ngã nàng. 

Tô Gia Thụy liếc mắt liền có thể thấy nụ cười đầy bì ổi của hắn. Nàng hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Không biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, cũng đừng để ta biết đến, nếu không trở về thiên giới ta sẽ đầy đọa ngươi một khoảng thời gian đây. 

Ấy, sao lại như thế. Hắn bất quá cũng chỉ nghĩ tới tiểu chủ nhân xxyy cùng mỹ nữ họ Dư mà thôi a. Sinh Sinh vội vã gật đầu, hắn đánh tay lái, xe liền rẽ vào hầm gửi xe của một biệt thự sang trọng ở một khu phố sầm uất. Trước không vội nói về vấn đề Dư mỹ nữ kia, vẫn là để cho tiểu chủ nhân gặp được tên nam nhân kia đã. 

-----------------------------------

Chuyện thường ngày:                   

Dư Diệp Ân: Ngày mai tôi đi công tác.

Tô Gia Thụy: Vì sao chị không nói với em? Đi bao lâu, người ta muốn đi cùng chị.

Dư Diệp Ân: Đừng nói bậy, tôi đi 10 ngày là về. 

Tô Gia Thụy: Hỗn đản, chị ở bên ngoài có người khác phải không? Nếu không vì sao không cho tôi đi cùng.

Dư Diệp Ân: .... Không phải.

Tô Gia Thụy: Vậy thì tôi phải đi cùng. 

---

Tô Gia Thụy: Thế này thì còn gì là bất ngờ nữa, chị muốn tổ chức đám cưới cho chúng ta thì cũng phải làm cho thật kín đáo chứ.

Dư Diệp Ân: Còn không phải em nghi ngờ tôi nên muốn đi theo bằng được sao?

Tô Gia Thụy: Vậy thì chị phải cố ngăn người ta cho bằng được chứ.

Dư Diệp Ân: Vậy không cưới nữa, tôi cũng không định gả cho một người không nói lý như em.

Tô Gia Thụy: Chị không gả? Vậy thì em gả cho chị, không phải đều giống nhau sao...Váy, váy cưới của em đâu?

Dư Diệp Ân: Còn chưa lấy được. Chỉ có nhẫn thôi.

Tô Gia Thụy: Người gì mà chẳng lãng mạn gì hết, chị không thể đưa em lên giường sau đó mới đưa nhẫn cho em không được sao. 

Dư Diệp Ân: .....


Au: Chuyện chậm nhiệt và H cũng có vừa vừa .... tôi không có kinh nghiệm viết H, cần trao đổi :)))) Mình chỉ thích chậm nhiệt mà ra chương mới cũng chậm, ahuhu                                                       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net