Chương 18: Phi lễ chớ nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Gia Thụy ngủ không được. Vết sẹo sau lưng lại ân ẩn đau nhức, nàng trở mình, nhìn nhìn một chút chiếc điện thoại không ngừng rung lên trên chiếc tủ cạnh đầu giường. Hay là mặc kệ đi, ngày mai còn phải tới trường đâu.

Một lúc sau.

"Chủ nhân, ngươi cùng tiểu mỹ nhân đã làm lành ?"

"Ngươi đi mà làm lành với nàng"

"Ta cũng không phải là người gây sự với nàng nha"

"Ý ngươi là ta gây sự với nàng?"- Tô Gia Thụy có chút nóng nảy đánh xuống tin nhắn sau đó lập tức gửi đi

Xem ra hắn lại lỡ miệng chọc giận chủ nhân a. Nói cho cùng chủ nhân nhà hắn mới là tính tình thay đổi kì quái. Hắn có chút chậm chạp nhắn lại cho nàng

"Ta không có ý đó. Hay là như vậy, chủ nhân, có phải hay không tiểu mỹ nhân là cảm thấy xấu hổ nha"

"Có cái gì mà phải e thẹn. Không phải nàng có gì ta liền có đó hay sao?"

"Ai ya tiểu chủ nhân của ta, bây giờ thịnh hành cong cong nữ nhân lắm nha."

"Nàng cũng đã nói nàng không thích nữ nhân, ngươi như thế nào cố chấp? Không phải là có ý nghĩ biến thái nào đó đấy chứ?"

Sinh Sinh có chút đau đầu rồi, giải quyết vấn đề cảm xúc của tiểu chủ nhân hóa ra khó khăn hơn hắn tưởng. Bất quá, nàng nói đúng rồi, hắn đúng là có cái tư tưởng không trong sạch đâu. Hai nữ nhân xinh đẹp, kia, quấn quấn một chỗ không phải là đẹp mắt sao. Nghĩ tới một trong hai người là tiểu chủ nhân của hắn, làm trong lòng hắn nhịn không được có chút thẹn thùng rồi, quá nóng bỏng rồi có phải hay không.

"Nàng có thể là thẳng a. Bất quá, tiểu chủ nhân, bộ dáng ngươi đẹp như vậy, cái kia .. è hèm... dáng người không phải rất phát triển sao. Tiểu mỹ nhân chắc chắn là cảm thấy muốn xịt máu mũi rồi, liền muốn cong như con tôm luôn rồi."

Tại sao lại xịt máu mũi, Tô Gia Thụy trong lòng càng cảm thấy hiếu kì. Nhịn không được gọi điện cho tên tiểu tiện nhân Sinh Sinh kia.

- Uy, ngươi nói tại sao nàng lại muốn xịt máu mũi ?

- Ai u, tiểu chủ nhân, cái này là phản ứng tự nhiên nhaaa. Khi ngươi nhìn cái gì đó của người khác, mà ngươi cảm thấy trong người nóng ran, bất quá giải quyết không được, thì máu trong người ngươi sẽ như thế chảy ra ngoài a.

- Ý ngươi là bị thương?

- No, no, no. Nếu như chỗ tư mật lại có chút ướt át, thì là do ngươi kìm chế không được dục vọng cho nên nóng trong người. Nghe hiểu sao?

....

Tô Gia Thụy theo bản năng nhìn xuống khoảng trống giữa hai chân, kia, nàng còn chưa lần nào được ướt át đâu.

-------------------------------------

Trời vừa hửng sáng, đường phố vẫn còn vắng vẻ. Thế nhưng trong nhà chính của bang hội, không khí tuyệt nhiên rất căng thẳng. Tô Vũ biểu tình cau có thẳng lưng ngồi. Dưới chân hắn là gã trung niên hắn đã săn tìm từ lâu- Bối Thục. Chân tay đều hắn đều bị cắt hết gân, bất quá được băng bó rất cẩn thận. Hắn hai mắt trợn trừng, thái độ điên loạn gào thét, miệng không ngừng lặp lại một chữ "Qủy, quỷ, quỷ".
Triệu chứng này Tô Vũ kì thực cũng có biết, người của Bối Thục trước đây cũng là như vậy bộ dáng, tinh thần đều là không minh mẫn bình thường được, giống như là bị cái gì kinh hách đến độ phát điên.

Hắn hôm qua còn đi bàn bạc công chuyện về muộn, sáng nay vẫn còn mơ màng trên giường liền nhận được cuộc gọi của Tô ba ba. Hắn nhàn nhạt nói Tô Vũ vẫn là trở về nhà chính xem một chút, có chuyện xảy ra rồi. Hắn quần áo mặc còn không chỉnh tề, tóc tai rối bời, vội vội vàng vàng trở về nhà chính, trong lòng chỉ sợ Tô Gia Thụy xảy ra chuyện.
Chào đón hắn là khuôn mặt nhìn không ra biểu tình của Tô ba ba, hắn đảo mắt cũng không thấy Tô mẹ và Tô Gia Thụy ở đâu thì trong lòng liền thở nhẹ một hơi. Bất quá còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì hắn đã thấy Bối Thục ngồi co ro ở góc phòng, ánh mắt mông lung, miệng không ngừng chửi bới.
Tô ba nhìn hắn một lát rồi mở miệng:
- Sáng sớm liền có người tìm được hắn bị vứt ở trước cửa nhà chúng ta, mạng thì giữ được, bất quá thần trí không ổn định. Ngươi xem rồi xử lý, xem ra bang hội của hắn cũng không còn tồn tại được lâu, dọn dẹp sạch sẽ. - Nói xong đi lên lầu, bỏ lại Tô Vũ cả người vẫn còn mơ mơ hồ hồ
------------------------------
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, vô cùng kiên nhẫn lặp đi lặp lại. Dường như người gọi không có ý dừng lại, cũng không sợ nữ nhân đang vùi đầu trên giường sẽ mất hứng.
Tô Gia Thụy vùi người ở trong chăn, ánh nắng lười biếng chen vào khe cửa sổ, nhẹ nhàng chạm lên cánh tay trắng nõn đang vươn ra khỏi chăn của nàng. Cả người mềm mại vẫn giấu ở trong chăn, bởi vì bị đánh thức cho nên có chút sinh khí mà hừ nhẹ một cái, bất quá cũng không có ý tứ tỉnh giấc.

Ngược lại, tiếng chuông điện thoại lại quá mức ồn ào, vô tình đánh thức cả Dư Diệp Ân còn đang mơ màng ngủ. Dư Diệp Ân khó chịu dùng tay che đi hai tai, tất nhiên là không có hiệu quả, nàng vẫn là bị tiếng ồn kia vực dậy. Dư Diệp Ân bực bội ngồi dậy, chăn mỏng bị nàng tung xuống dưới chân, khóe mắt mông lung vừa buồn ngủ, vừa mang theo tức giận.
Bàn chân trần trắng mịn chạm lên sàn gỗ lạnh lẽo buổi sáng sớm, làm cho Dư Diệp Ân bị lạnh mà tỉnh ngủ không ít. Nàng dụi dụi đôi mắt, tóc dài hơi rối rơi trên xương quai xanh, cả người tỏa ra hương vị thanh thuần cấm dục. Dư Diệp Ân hừ lạnh một tiếng, chân dài rảo bước đi tới trước cửa phòng của Tô Gia Thụy, thâm tâm không khỏi suy nghĩ, sáng sớm như vậy đã gọi điện, lại còn như thế kiên nhẫn, thực khiến người khác có chút không hài lòng, trừ khi là có việc quan trọng.
Nàng đưa tay hơi dùng sức gõ cửa phòng, không có ai trả lời. Lại tiếp tục gõ, vẫn không có ai lên tiếng.
Dư Diệp Ân mím môi, làm một cái quyết định liền đưa tay mở ra cửa phòng. Trên giường lồi lên một cục, chứng tỏ người trên giường còn chưa tỉnh giấc, điện thoại trên bàn không ngừng rung lên liên tục phát ra tiếng chuông vô cùng lớn. Người này đi ngủ không để chế độ im lặng sao. Nàng nhấc chân bước vào trong phòng, nhịn không được đảo mắt nhìn quanh một chút. Bừa bộn. Quần quần áo áo yên tĩnh nằm khắp nơi trong phòng, Dư Diệp Ân nhíu nhíu lông mày, chậm rãi nhấc lên chiếc váy ngủ nằm trên sàn nhà, lại gọn gàng bỏ trên ghế, sau đó mới tiến lại gần giường. Nàng có chút trầm ngâm nhìn đống chăn phồng lên trước mắt, nghĩ tới có nên lật chăn ra gọi tiểu học muội dậy hay không, bất quá nhớ ra bản thân vừa nhặt lên một cái váy ngủ, tiểu học muội có phải hay không khỏa thân ngủ đâu. Vậy nên trước tiên vẫn là lễ phép lay lay thân hình trong chăn:
- Gia Thụy, ngươi mau tỉnh, có người gọi điện cho ngươi đã thật lâu. Tô Gia Thụy..

Tô Gia Thụy vốn dĩ đang mơ hồ đánh một giấc sâu, tiếng điện thoại cũng không lung lay được nàng, bất quá thời điểm cảm giác có bàn tay không mạnh không nhẹ lay nàng, nàng liền mở to con mắt, kinh hoảng ngồi bật dậy, theo bản năng dùng sức kéo cánh tay còn đặt tại trên vai nàng vặn một cái, không hề tốn sức xoay người, ánh mắt mang theo sát khí, dang hai chân ngồi tại trên bụng Dư Diệp Ân.
Dư Diệp Ân không nghĩ, muốn gọi cái tiểu học muội dậy là như vậy khó khăn. Ý thức còn chưa ổn định liền cảm giác cánh tay đau nhói một cái, vô thanh vô tức bị kéo lên giường, hai cánh tay cũng bị như vậy giữ chặt ở trên đầu. Bất quá, trong lòng vẫn mang theo ý nghĩ Tô Gia Thụy không có mặc quần áo, vì vậy dù bị kéo đến đau đớn, Dư Diệp Ân vẫn như vậy nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ hé ra con mắt lại nhìn được thứ không nên nhìn.
Mất khoảng tầm 1 phút mới khiến Tô Gia Thụy hoàn hồn, người vừa bị nàng vật lộn một cái chính là nữ nhân cùng nhà, học tỷ tiểu mỹ nhân - Dư Diệp Ân. Nàng nhìn nữ nhân nằm dưới thân một chút, có lẽ bị bóp đến sinh đau cho nên đôi môi hồng hồng mím lại, đôi mắt cũng nhắm chặt, lông mi dài nhẹ nhàng run lên. Bộ dáng yếu đuối đúng là chọc người khi dễ. Tô Gia Thụy liếm liếm đôi môi đang khô lại của bản thân, ngữ khí trầm ổn:
- Mở mắt ra.
- Ah~ - Dư Diệp Ân nhẹ nhàng lắc đầu, tiểu học muội lại muốn nàng phi lễ nhìn rồi.
- Tại sao không mở mắt. - Tô Gia Thụy có chút mất kiên nhẫn nhanh gặng hỏi
- Em ... không mặc quần áo không phải sao? Phi lễ chớ nhìn a.
Tô Gia Thụy hai tay vẫn khóa chặt cổ tay Dư Diệp Ân trên đầu, không ý thức được tư thế là như thế nào mập mờ vô hạn. Nàng có chút ngẫm nghĩ, thực sự muốn thử xem lời Sinh Sinh nói là có đúng hay không, liền dùng tay còn lại cởi ra váy ngủ trên người, không chút ngượng ngùng dán chặt hai mắt vào vòng một của Dư Diệp Ân.
Dư Diệp Ân quả thực đáng thương, bên tai nghe xột xoạt còn tưởng tiểu học muội đã mặc vào váy ngủ, lúc này mới chậm rãi hé mắt. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo của Tô Gia Thụy làm cho nàng có chút mất cảnh giác. Bất quá hành động tiếp theo của Tô Gia Thụy quả thực là chọc người tức giận. Tô Gia Thụy thế nhưng đưa tay vén áo nàng lên tận cổ, biểu tình ung dung nhìn thân thể nàng dưới lớp áo.
Con mẹ nó là bị bệnh sao. Này chính là quấy rối tình dục, nàng là bị một cái nữ sinh quấy rối tình dục. Lúc này nàng mới để ý, Tô Gia Thụy không phải là đã mặc váy ngủ, nàng thế nhưng khỏa thân ngồi trên bụng nàng, ánh mắt sáng như sao quét trên ngực nàng xuống tới bụng. Thói quen không mặc áo ngực khi ngủ quả nhiên là không tốt, bị người khác nhìn tới rồi, còn cử động không được nói gì đến chống trả. Chỉ có thể lạnh giọng cảnh cáo, vẻ mặt cũng là không vui :
- Tô học muội, mời ngươi buông tay.
- Ngươi thế nhưng không chảy máu mũi. - Tô Gia Thụy không yên rục rịch thân thể, thứ giữa hai chân nàng như có như không cọ tới cọ lui trên bụng Dư Diệp Ân, trong người khó chịu mà không có ý tứ phát hiện, chỉ một mực muốn biết Dư Diêp Ân có hay không chảy máu mũi.
Bất quá Dư Diệp Ân không có tâm trạng ngắm nhìn, nói gì đến cảm thấy bị khiêu khích đến nóng người cơ chứ. Nàng bị Tô Gia Thụy cọ đến sinh khí, rốt cuộc là làm trò gì vậy.
- Chết tiệt, ngươi là bị bệnh sao, BUÔNG.
Dường như phát hiện Dư Diệp Ân có chút không vui, Tô Gia Thụy liền chậm rãi kéo áo nàng xuống, ánh mắt mang theo khó hiểu mà nhìn nàng. Dư Diệp Ân vừa được trả tự do liền lập tức vùng dậy, dùng sức tát nữ nhân còn đang bất động ngồi trên người nàng một cái, khiến cho Tô Gia Thụy hơi lung lay thân mình, trợn trừng con mắt nhìn nàng.
Dư Diệp Ân dùng sức đẩy ra Tô Gia Thụy, ánh mắt hung ác trừng lại Tô Gia Thụy, chỉnh lý lại quần áo liền nhanh chóng rời giường, còn lạnh lùng bỏ lại một câu :
- Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa. Dù có ở cùng nhà thì cũng làm ơn không cần tỏ ra quen biết. - Sau đó liền rời đi
Cảm giác giống như bị người khác làm nhụn thực khiến Dư Diệp Ân nhịn không được muốn quay lại đánh Tô Gia Thụy thêm mấy phát. Nàng dùng sức đóng lại cửa phòng, lại không yên tâm khóa cửa lại.
Tô Gia Thụy có chút suy nghĩ, dường như hành động như thế có chút không ổn. Nàng cũng không thích bản thân lộ liễu trước mặt người khác, bất quá lộ thân thể trước mắt Dư Diệp Ân lại không cảm thấy khó khăn chút nào. Chính là có vẻ Dư Diệp Ân không thích bị đối xử như vậy, Tô Gia Thụy lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân có chút sai sai. Vì vậy muốn đuổi theo Dư Diệp Ân, bất quá điện thoại không ngừng kêu liền làm nàng mất tập trung, Tô Gia Thụy vươn tay lấy điện thoại trên bàn, nhìn người gọi là Tô Vũ khóe miệng liền chậm rãi kéo lên.
-----------------------------
Chuyện thường ngày:
Tô Gia Thụy: Hôm nay mua hoa cho chị.
Dư Diệp Ân: sao đột nhiên lại mua hoa?
Tô Gia Thụy: Không gì, đột nhiên muốn tặng thôi.
Dư Diệp Ân: Chứ không phải em làm mất chiếc nhẫn chị tặng à.
Tô Gia Thụy: Thân ái, chị nghe em nói, chiếc nhẫn rõ ràng em luôn đeo trên tay, không hiểu sao nó lại biến mất. Chị đừng giận em.
Dư Diệp Ân: Ngu ngốc.
Tô Gia Thụy: Người ta xin lỗi mà,... ah~chị tìm thấy ở đâu vậy.
Dư Diệp Ân: Ở khe giường. Hôm trước dọn nhà liền tìm được
Tô Gia Thụy: Chắc là hôm trước làm nhiều lần quá tay có chút ướt nên bị tuột a.
Dư Diệp Ân: Câm miệng.

Note: Ngồi trong lớp vừa nghe giảng vừa viết viết sửa sửa. Chương nay dài =)) Tôi quá giỏi. Các hạ mau khen trẫm =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net