Chương 19: Tiếp cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua trong nháy mắt, kể từ ngày hôm đó Tô Gia Thụy cùng Dư Diệp Ân cũng không có chạm mặt nhau. Lí do là Tô Gia Thụy có việc gia đình cho nên trở về nhà một thời gian, Dư Diệp Ân một mình một căn nhà, dạo gần đây bận rộn cho nên cũng rất nhanh quên đi sự kiện vừa rồi.

Thoắt cái đã đến ngày lễ trung thu. Đêm nay trường đại học S sẽ tổ chức bữa tiệc lớn. Cái này không bắt buộc tham gia, học sinh năm hai trở lên liền có thể tùy tiện không cần đến, nhưng năm nhất nhất định phải có mặt. Khách ngoài trường cũng có thể tới, bất quá còn cần phải mua vé nữa. Trường đại học S nổi tiếng trai xinh gái đẹp đầy rẫy, lại thật sự là một trường học có tiền, vì vậy bữa tiệc cũng tương đối lớn. Vì vậy vé rất nhanh đã cháy sạch. Xem ra đêm nay sẽ rất náo nhiệt. 

Ban kỉ luật lại được dịp bận rộn, Dư Diệp Ân bộ dáng đứng đắn bảo thủ đứng gần sân khấu, trên tai đeo một cái tai nghe, giống như là để liên lạc. Dáng vẻ xinh đẹp của nàng khiến không biết bao nhiêu nam sinh năm nhất mất hồn, bất quá nhìn vị học tỷ này như thế lạnh nhạt, vì vậy không dám tiến tới gần.

Kì thực, Dư Diệp Ân rất ôn hòa, đối với người nàng quen biết, nhất định sẽ dùng nụ cười mà đối đãi. Nàng cũng rất ít khi tức giận, lại như vậy luôn bình tĩnh vì thế người trong hội học sinh đều đối với nàng sinh ra quý mến.

Bất quá, lần này lại khác. Học tỷ mà bọn biết biến mất hoàn toàn không thấy, ôn hòa bình tĩnh đều vứt ra sau đầu, trên mặt chỉ có tức giận, khó ẩn nhẫn biểu tình.

Chẳng là bên cạnh nàng còn có một cái nữ nhân xinh đẹp đến mức nhìn một lần liền khó quên.

Tô Gia Thụy trở về nhà ăn mặc đẹp một phen, sau đó lại trở lại trường học, rất nhanh tìm được người cần tìm. Không mất đến một phút liền dán lên người người ta, ngữ khí nũng nịu, bộ dáng giống như hoàn toàn quên mất giữa hai người đang tồn tại chiến tranh lạnh :

-Học tỷ, ngươi không ăn mặc đẹp một phen sao? Đêm nay sẽ có rất nhiều nam nhân đối với ngươi muốn ra tay nha.

Dư Diệp Ân khóe môi không khỏi giật nhẹ, nàng nói không sai. Mặc dù không phải bắt buộc, bất quá sinh viên năm 2, năm 3 vẫn như thường lệ tham gia. Biết đâu lại tìm được con cừu non nào lừa được tới tay, hoặc tìm được nửa còn lại của đời mình. Vì thế hôm nay đúng là đông như trẩy hội. Hơn nữa, còn là trường đại học có tiếng, vì thế người ngoài cũng có thể tham gia.

Tô Gia Thụy không thấy Dư Diệp Ân trả lời, nàng liền càng dán lấy, môi ở bên tai nàng mà nói :

-Học tỷ, người ta xinh đẹp như vậy, ngươi không nhìn một lát sao?

Lúc này Dư Diệp Ân mới nhớ ra bản thân còn chưa nhìn tới nữ sinh ở cùng nhà với mình, vì thế hơi xoay đầu nhìn nàng. Váy liền cách điệu bó sát, ở bên đùi còn xẻ một cái đến tận bắp chân, nhìn một cái cũng đủ chảy máu mũi. Bất quá, trời nóng như vậy, nữ nhân này lại còn mặc váy mà tay áo dài, nhìn có chút không thích hợp. Chính là, dáng người khuôn mặt đều xinh đẹp cho nên dù có là vải rách thì nhìn cũng hấp dẫn, huống hồ là bộ váy cách tân đẹp mắt này.

-Học tỷ, cái váy này là do Sinh Sinh lấy được từ nhà tạo mẫu nổi tiếng đó nha. Đẹp không ? - Nói xong còn xoay một vòng, khóe miệng không khỏi vung lên cười đến hút hồn người khác

Dư Diệp Ân thất thần trong chốc lát, đúng là hồng nhan họa thủy, xinh đẹp như vậy làm người khác không khỏi muốn nhìn nhiều. Kia, nói cái gì mà 'lấy được', nghe dễ dàng vậy sao, nữ nhân nhà ngươi rốt cuộc là ai.

Tô Gia Thụy trong lòng rất bất mãn, nữ nhân này từ lúc nhìn thấy nàng đều không nói một câu, sắc mặt lại thay đổi như trở bàn tay, rốt cuộc là trong lòng nghĩ gì, xấu lắm sao?

-Học tỷ, ngươi làm bạn nhảy của ta đi.

Dư Diệp Ân nhướn mày, giống như không thèm để tâm mà trả lời :

-Ban kỉ luật rất bận rộn.

-Kia, ta làm sao đây ? - Ánh mắt mang theo ủy khuất

-Có rất nhiều người đang nhìn ngươi, tùy ý chọn là được. - Lại lạnh nhạt trả lời

-Nhưng người ta chỉ nhìn người - Môi hồng ẩn hiện ý trêu ghẹo

-Tô học muội, chúng ta không có như vậy đủ thân thiết đâu.

-Kia, thân thiết là gì, bao nhiêu mới đủ. - Tô Gia Thụy rất nhanh nhíu mày, này con người quá khó hiểu, nàng khó khăn lắm mới vừa ý một người nhìn thân thể nàng mà không làm nàng khó chịu. Nữ nhân này còn không biết, chỉ cần một cái mị nhãn, nam nhân cùng nữ nhân trên thiên giới không một ai không quỳ xuống chân nàng

Dư Diệp Ân mang theo nghi hoặc nhìn đến học muội đang bám dính lấy nàng, không khỏi nghĩ đến nữ nhân này có phải hay không yêu thích nữ nhân. Dù sao sự kiện lần trước cũng quá là dọa người rồi. Trước mắt thấy Mạn Tứ tiến đến, liền mở miệng nói :

-Kia, nếu ngươi ưa thích nữ nhân, Mạn Tứ cũng có thể gọi là thanh tú, lại không có bạn trai, ngươi mời nàng nhảy là được rồi.

Tô Gia Thụy giống như mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ Mạn Tứ là cái nữ nhân nào. Chỉ để ý Dư Diệp Ân nói nàng ưa thích nữ nhân, nhất thời nhớ đến cuộc nói chuyện với Vân Hi. Vì thế rất nhanh đã trả lời :

-Ta không có. Nữ nhân hay nam nhân đều chưa có yêu thượng qua.

-Này không phải việc của ta. - Dư Diệp Ân trong lòng có chút buồn cười, nữ nhân này nói dối quá đà rồi, lộ liễu như vậy. Bộ dáng yêu nghiệt như vậy còn nói không có bạn trai, a, hoặc bạn gái. Nếu không vì sao đêm hôm trước về muộn như vậy đâu.

Mạn Tứ từ xa xa đã nhìn thấy Tô Gia Thụy dây dưa cùng Dư Diệp Ân, dạo này đi đâu cũng thấy vị học muội này, trong lòng có chút cảnh giác.

-Diệp Ân, mọi thứ bắt đầu rồi, ngươi vẫn đứng đây sao?

-Ân, đi ngay. - Nói xong không liếc nhìn Tô Gia Thụy lấy một cái, thong thả rời đi cùng Mạn Tứ

Tô Gia Thụy oán hận nhíu mày nhìn theo, kia, nàng không cần ta, ta cũng lại không cần dây dưa nàng. Trực tiếp đi tìm một cái nam nhân dụ dỗ một chút đi, nàng còn không có cong đâu.

Trời đã bắt đầu tối, đèn sân khấu cùng đủ loại thứ trang trí đã sáng rực, rất đẹp mắt. Tô Gia Thụy hưởng thụ, trong lòng nghĩ tới con người thực biết cách tận hưởng, không như nàng mỗi ngày đều tra tấn người ta, lấy việc đánh đập làm thú vui.

Phàn Liêu Tuấn từ xa đã nhìn được tiểu học muội xinh đẹp, nàng đứng lẫn trong đám đông, một bộ dáng cao quý xa cách, môi như có như không mỉm cười. Hắn từ từ tiếp cận mục tiêu, ở phía sau nàng, thân sĩ cười :

-Tiểu học muội, đi một mình sao?

-Ân, lại là nam nhân nhàm chán nhà ngươi. - Tô Gia Thụy hơi xoay người, nhìn tới bản mặt tươi cười của Phàn Liêu Tuấn cảm thấy có chút chán ghét

Nam nhân có tiền lại tiêu sái như hắn được rất nhiều nữ nhân ái mộ, bất quá hết lần này đến lần khác chỉ có Dư Diệp Ân cùng Tô Gia Thụy là đối với hắn lạnh nhạt. Mà này, đối với nam nhân tâm càng sinh ra chinh phục thử thách. Dư Diệp Ân dù sao cũng là bạn gái của hắn, không sớm thì muộn hắn cũng làm nàng rơi vào bể tình với hắn. Bất quá, nhìn thấy học muội xinh đẹp hấp dẫn như vậy, cả đời này nàng là người đẹp nhất hắn từng gặp, vì vậy tâm không nhịn được muốn chiếm lấy. Lại ngại Dư Diệp Ân còn đó, vì thế chỉ tính toán trong đầu làm cho vị học muội này yêu mến hắn, đối với hắn thương nhớ, về sau sẽ dễ dàng bắt tới trong tay hơn.

Lúc này Phàn Liêu Tuấn coi như không thấy ánh mắt khó chịu của nàng, vẫn nở nụ cười ôn hòa :

-Kia, ta mời học muội nhảy một bài được không? Tiểu học tỷ của ngươi đang rất bận a, ta liền không có bạn nhảy.

Tô Gia Thụy vốn dĩ định từ chối, bất quá nghĩ tới Dư Diệp Ân ban nãy vừa từ chối mình, nếu không nhầm thì giống đực trước mặt này là bạn trai của Dư Diệp Ân, vì vậy không do dự gật đầu, vươn tay đặt lên bàn tay của hắn.

Làn da trắng mềm mại, ngón tay thon dài, quả là mỹ nhân. Phàn Liêu Tuấn không khỏi vui sướng hít một ngụm khí, bàn tay lịch sự đặt lên eo Tô Gia Thụy, ân cần kéo đến.

Tô Gia Thụy không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn vì đã mặc cái váy kín đáo này, nếu không nếu như bị người này chạm đến một chút liền phải về nhà đắp chăn lột da tắm rửa một lần.

-Kia, hình như là Tô học muội cùng Phàn Liêu Tuấn nhà ngươi.

Dư Diệp Ân trong mắt không khỏi mang theo lạnh nhạt, bảo nàng tùy tiện chọn người tham gia vũ hội, vươn tay một cái liền chọn phải Phàn Liêu Tuấn. Trùng hợp sao, hay là cố ý đi. Nhìn hai người dán đến gần nhau, lông mày không nhịn được khẽ nhíu lại.

-Ta đã nói hắn không nghiêm túc với ngươi, theo đuổi 2 năm cuối cùng lại ôm trong tay một cái học muội mới nhập học. Thèm muốn của lạ sao.

-Không sao, chẳng qua ta nghĩ Tô học muội cũng không có quen biết nhiều người, chọn hắn cũng không có gì lạ.

Mạn Tứ tròn mắt nhìn người bên cạnh, này là lần đầu tiên Dư Diệp Ân mở miệng bảo vệ nam nhân kia, trước đây nàng có phàn nàn hắn ta thế nào đi nữa Dư Diệp Ân cũng chỉ cười cười bỏ qua. Đối với nam nhân nhất mực theo đuổi chiều chuộng nàng này, nàng cũng không có quá mức chán ghét hắn, chẳng qua nghĩ đáp ứng hắn, qua một quãng thời gian biết đâu có thể đối với hắn có cảm tình.

Mà bên này, Phàn Liêu Tuấn đang làm một cái giảng đạo lão sư, tiểu học muội đối với hắn hỏi rất nhiều câu hỏi ngây thơ :

-Này, thân thiết là gì?

-A, thân thiết chính là hành động của hai người muốn ở cạnh nhau. Thân thiết cũng có thể là nắm tay ... - Chậm rãi nắm lấy bàn tay của Tô Gia Thụy, sau đó tiếp tục nói:

-Cũng có thể là ôm ấp. - Một tay đặt lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng

-Cũng có thể là hôn. - Nói rồi bắt đầu hơi cúi đầu tiến tới.

Kì thực hắn nói vậy chẳng qua là muốn dụ dỗ học muội một chút, nghĩ tới nàng muốn thân thiết với hắn vì vậy mới làm ra mấy cái hành động ái muội như vậy.

Tô Gia Thụy hơi lui lại, trong mắt mang theo màu đỏ rực sáng, nụ cười mê hoặc mang trên môi :

-Ngươi nói xem ngươi khao khát nhất là gì đây ?

-A ~~ Vừa có được nàng, lại vừa có được ngươi. Thân thiết chính là nhìn thấy thân thể ngươi câu dẫn ta ... - Liêu Phàn Tuấn mơ màng nói ra những lời bì ổi, hai mắt chòng chọc nhìn nàng

Tô Gia Thụy vốn dĩ đã quen với hành động lời nói thô bỉ này, thờ ơ cười. Sau đó giống như nghĩ ra cái gì đó, nụ cười trên miệng càng thêm lưu manh. Nàng lùi lại, đối với nam nhân còn mơ màng hơi động tay một chút, sau đó tao nhã rời đi.

Phàn Liêu Tuấn lúc lấy lại tinh thần lại không biết tiểu học muội đã đi đâu, mà  ngón tay hắn cư nhiên bị gãy.

-------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net