Chương 2: Lần đầu gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại vừa kêu, Tô Gia Thụy liền nhấc máy, không biết Tô Vũ có gì lại gọi nàng khẩn cấp như vậy:

-Tỷ tỷ, nghe nói bên Bối gia bên kia bị bỏ bùa. Đám chân tay hữu dụng của hắn, 10 người đều vào viện tâm thần, còn không ngừng kêu gào thấy quỷ. - Tô Vũ buổi tối liền gọi điện cho Tô Gia Thụy, tri kỉ kể cho nàng nghe, dù sao Bối gia cũng là ba ba hắn tay phải

-Bối gia ? Ah ... ra vậy. - Tô Gia Thụy tựa người vào thành giường, nụ cười có chút quỷ mị. Xem ra, bối cảnh của nữ nhân này cũng phức tạp đi.

-Tỷ, sao vậy. Có chuyện gì sao. Bối thúc cũng qua đây nói với ba sẽ tìm ra người khiến cho chị ra nông nỗi này. - Tô Vũ lại càng thêm ngu ngốc tiếp tục nói

-Được, cứ để hắn làm. Ta buồn ngủ. - Tô Gia Thụy nói xong liền dập máy. Này điện thoại thông minh nàng cũng không biết dùng, chỉ là để nghe gọi mà thôi. Lại nghĩ tới người kia tay phải của Tô gia, vẫn là chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.


Tô Vũ sau khi nghe Tô Gia Thụy nhàn nhạt nói mấy câu liền dập máy. Hắn có chút mơ hồ, giống như chị gái của hắn sau khi tỉnh lại liền trở thành cái người khác. Không phải chỉ là mất trí nhớ thôi sao, vì sao đến thói quen cùng cách nói chuyện đều nhất mực thay đổi như thế. Trước đây Tô Gia Thụy chính là một cái đại tiểu thư ngoan độc lại thành thục, bề ngoài nhẹ nhàng, bên trong âm hiểm. Bất quá không nghĩ tới sau khi tỉnh lại liền như vậy còn có thêm một cái thói quen ghét người khác động vào thân thể, hơn nữa giống như phúc hắc cũng lộ ra bên ngoài, hoàn toàn lười che giấu. Vẫn là nàng còn sống là tốt rồi...

Tô Gia Thụy nhìn đến con số trong tấm séc đặt trên mặt bàn, trong mắt có chút hoài nghi, kia, dùng sức mạnh kiếm ra chút tiền thì sao ?

Nghĩ là làm, vẫn là dùng chút sức mạnh đi đầu tư chút vốn, không cần quá nhiều tiền, ăn ở giống thường dân mới là đạo lý dạo chơi của nàng.

---------------------------

Tô Gia Thụy có chút phẫn nộ, này nam nhân kia thế nào cứ đi theo nàng lải nhải gia nhập hội gì đó, phiền chán quá rồi. Vừa muốn đối nam nhân này đe dọa một chút, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân phát ra sau lưng :

-Thành Ly Lị. Ngươi đang làm phiền học muội rồi, nàng đã không có ý muốn vào cũng đừng bắt ép người ta.

Thành Ly Lị cùng Tô Gia Thụy hơi nghiêng người nhìn về phía nữ nhân này. Cơ bản trên mặt cũng không có gì biểu tình, hoàn toàn an tĩnh đứng đó, xung quanh giống như bị nàng cuốn hút. Thành Ly Lị vốn dĩ muốn dụ dỗ học muội bề ngoài cực phẩm này một chút, chính là hội phó hội kỷ luật của hắn cũng là một cái cực phẩm a, nghe lời đại mỹ nhân, mà còn là mỹ nhân có quyền lực mới là phải đạo đi.

Thành Ly Lị mỉm cười chào nữ nhân kia rồi chạy mất bóng dáng. Còn lại Tô Gia Thụy hơi nghiền ngẫm nhìn nữ nhân đứng cách nàng không xa. Xinh đẹp như vậy, là con người thật sao....

Bất quá Tô Gia Thụy là loại thần rất hay quên, mặc dù nữ nhân này rất bắt mắt, bất quá, không đủ ấn tượng với nàng, vì vậy sau khi quay lưng về lớp học liền hoàn toàn vứt nữ nhân kia ra sau đầu, một chút cũng không nhớ.

Vân Hi có chút thất vọng nhìn về phía cửa lớp, hôm nay mỹ nhân kia hình như không đi học, giáo sư đã vào lớp rồi mà nàng còn chưa đến. Mặc dù cũng không có gì thân thiết, bất quá, nữ nhân bề ngoài chói mắt như vậy, hơn nữa còn có chút kì lạ, dù sao cũng rất thú vị.

Vừa nhắc tới đại gia, đại gia liền đường hoàng tới. Nói tới đường hoàng, quả thực rất đường hoàng. Tô Gia Thụy hoàn toàn không coi giáo sư tóc bạc đứng trên bục giảng ra gì, thản nhiên lướt qua đám sinh viên hoảng hốt trong lớp, rất chậm rãi đi tới bên cạnh Vân Hi ngồi xuống, còn cư nhiên hỏi :

-Hôm nay môn gì vậy?

Giáo sư đứng bục giảng mặt mày trắng bệch, này nữ nhân kia vì sao mặt dày như vậy. Lạnh giọng đối với nàng nói :

-Bạn học viên kia, hôm nay xong tiết liền đi lên phòng kỉ luật.

Bất quá, Tô Gia Thụy vẫn còn chưa biết là giáo sư đang nói đến mình, bình bình thản thản nhìn xung quanh xem là ai bị hắn điểm mặt chỉ tên.

Vân Hi có chút xấu hổ cúi đầu, một tay huých huých nàng, nhỏ giọng :

-Này, là nói ngươi đó.

-Ta, ta thì làm gì mà bị kỉ luật đâu. - Nếu như nàng không có bề ngoài xinh đẹp khẳng định sẽ bị mọi người xung quanh xỉ vả một phen, bất quá chính vì là một cái đại cực phẩm cho nên xung quanh mắt nhắm mắt mở, người ta xinh đẹp, đi học muộn chắc cũng có lí do đi

Tô Gia Thụy nheo nheo mắt phượng, lông mi cong dài rung theo động tác của nàng, hơi đăm chiêu gật gật đầu :

-Được rồi, dù sao cũng nên sống theo quy luật của các ngươi.

Này là cái gì ý tứ, giáo sư cùng các bạn học đều mơ hồ nhìn nữ nhân xinh đẹp nói điều khó hiểu. Vân Hi bóp bóp thái dương, này nàng cũng gặp qua trường hợp mơ hồ như vậy từ hôm qua, nữ nhân này hành động một chút cũng không bình thường, dường như còn có cái thân phận gì đặc thù, luôn cho rằng xung quanh đều là người thấp kém hơn nàng.

----------------

Thành Ly Lị không nghĩ bản thân gặp lại mỹ nữ nhanh đến vậy. Bất quá bên cạnh mỹ nữ còn có cái giáo sư tóc bạc mang theo biểu tình khó chịu đi tới.

-Kia, bạn học này hôm nay vào lớp muộn, hơn nữa còn không hề tôn trọng ta. Giao cho các ngươi xử lí. - Nói xong phất phất cánh tay liền rời đi

Thành Ly Lị khóe miệng giật liên hồi, hóa ra là sinh viên cá biệt, sáng nay còn như nào mời nàng vào hội kỉ luật đâu. Bất quá, mỹ nữ này cũng coi như có duyên với hắn đi.

Này Trường đại học nổi danh XX đều không phải cái đại học bình thường, rõ ràng là rất có kỉ luật, vào lớp cũng phải đúng giờ, hết giờ đều điểm danh một lần. Sinh viên tốt nghiệp từ đây ra đều không lo thất việc, vì vậy không biết bao nhiêu người phấn đấu thi vào trường này, đương nhiên cha của Tô Gia Thụy cũng không để nàng chịu ủy khuất mà phải thi thố mệt mỏi, vẫn là để hắn dùng lợi thế của mình một chút. Vì vậy ngay sau khi tỉnh dậy Tô Gia Thụy có thể đi học đại học ngay rồi. 

Quay lại thời điểm lúc này, Thành Ly Lị thấy đại mỹ nhân không khỏi ngẩn người, vốn dĩ muốn giúp nàng chỉ một cái hình phạt nhẹ nhẹ, bất quá này cũng không có đến lượt hắn. Hội trưởng đã đi trao đổi học sinh sinh viên quốc tế, kia, là hội phó có quyền cao nhất. Bất quá nàng không có ở đây, vì thế Thành Ly Lị có chút bối rối lùi lại, kéo ra cái ghế, thân sĩ nghiêng người :

-Kia, học muội, ngươi ngồi chút đi, hội phó rất nhanh sẽ trở lại.

Tô Gia Thụy đứng như trời trồng, hơi nâng mắt đánh giá xung quanh. Hội kỉ luật cũng như vậy tao nhã sao, sạch sẽ không gian, sofa cùng phòng nghỉ đều có sẵn, xem ra trường này cũng có chút danh tiếng đi. Loài người thực biết hưởng thụ đây.

Thành Lỵ Lị có chút ngượng ngùng, học muội không thèm trả lời hắn, hắn lại tự cho là nàng đang lo lắng. Ngữ khí an ủi :

-Đừng lo lắng, hội phó rất dễ gần, nàng cũng là cái đại mỹ nhân nha.

Dường như không hề nghe hắn nói, Tô Gia Thụy hơi mệt mỏi ngáp dài một cái, ngữ khí mềm nhẹ :

-Kia, ta có thể đi vệ sinh một lát hay không?

-Ân, được được. Ta ở đây đợi. - Thành Ly Lị hòa nhã cười hai tiếng, chu đáo mở cửa cho nàng

Tô Gia Thụy sau khi rời khỏi liền hừ lạnh trong lòng, này một cái phòng kỉ luật làm sao giữ được nàng. Nàng đi tới góc khuất bên khuôn viên trường, nhanh như cắt đã không thấy bóng dáng.

Tô Gia Thụy đứng trước bức tường đồ sộ trước mặt, không do dự bám vào bức tượng gần đó, lấy đà một cái liền dễ dàng leo lên trên. Thời điểm chỉ cần xoay người liền thoát khỏi đây lại bị cái gì đó bám chặt lấy cổ chân nàng. Tô Gia Thụy nhăn mày một cái, này như thế nào đen đủi đây. Muốn trốn đi cũng bị bắt lại.

Lúc Tô Gia Thụy còn đang vui vẻ trèo lên, gần đó Dư Diệp Ân tình cờ có mặt. Chẳng qua vẫn yên lặng nhìn xem nữ nhân có chút quen mắt kia là ai, đến gần mới nhận ra nữ nhân này là người nàng gặp ban sáng, nhìn thế nào cũng không thấy có chút tiết tháo của nữ sinh, ban ngày ban mặt cư nhiên còn nằm ngang tường rào, mặt mày hí hửng. Không cần nghĩ nhiều, là hội phó hội kỉ luật, đương nhiên phải làm chút nhiệm vụ, ví dụ như nắm lấy cổ chân của sinh viên này, ngữ khí lành lạnh :

-Học muội, nơi này không thể tùy tiện trèo.

Tô Gia Thụy khóe mắt giật giật, nữ nhân xinh đẹp này hình như đã gặp qua, kia, khuôn mặt cấm dục a, vừa nhìn liền biết còn chưa làm chuyện này kia. Không biết cảm giác triền miên cùng nàng sẽ thế nào a. Lúc này lại có chút giận bản thân, vì sao nàng lại có chứng không thích lộ thân thể đây, đã xuống đến thế giới loài người rồi vẫn không nếm được vị ' chút gì đó', này thực khó chịu trong người mà.

Dư Diệp Ân còn không biết Tô Gia Thụy suy nghĩ bì ổi, nếu không nhất định tìm cách đuổi nữ nhân này ra khỏi trường. Bị Tô Gia Thụy chuyên chú nhìn, hơn nữa vẫn còn nằm trên tường, chịu không được hơi nhăn mày, ngữ khí mất kiên nhẫn :

-Kia, mau xuống.

Tô Gia Thụy khóe miệng trào phúng, không biết nữ nhân thoạt nhìn hoàn mỹ này có cái gì bí mật cất giấu đâu, vẫn là hỏi một câu đi. Tròng mắt đen dần dần hóa thành màu đỏ như máu, cả người nàng toát ra hơi thở mê hoặc, ngữ khí mềm nhẹ câu dẫn :

-Học tỷ, ngươi nói xem, ngươi ham muốn nhất là gì nào?

Dư Diệp Ân mơ hồ nghiêng đầu, mở miệng :

-Có muốn cái gì cũng sẽ không muốn ngươi. Ngươi là nữ nhân, không thể cứ như vậy nằm trên hàng rào được.

Tư vị chính là sét đánh ngang tai. Như thế nào có thể đây. Không chịu nổi sự thật mơ hồ này, nàng thu lại hoang mang, tròng mắt lại đỏ lên, ngữ khí mang theo giận dữ:

- Buông. 

Kia, vẫn không buông. Tại sao không buông. Nàng đã ra lệnh, vì sao không buông. Mất sức mạnh rồi ????????

Thời điểm Tô Gia Thụy nhận thức được đã bị Dư Diệp Ân mang tới văn phòng kỉ luật. 

Thành Ly Lị ở lại trong phòng đi đi lại lại, trong lòng đang vô cùng lo lắng, học muội như thế nào còn chưa trở về, có phải là lừa hắn rồi hay không. Bất quá, học tỷ trở về phía sau còn có Tô Gia Thụy cả người đều thẫn thờ, hơn nữa còn mang theo kinh ngạc nhìn chằm chằm Dư Diệp Ân.

Dư Diệp Ân không thích ánh nhìn này, mặc dù trong trường bị nhìn không ít, bất quá với tiểu nữ nhân trước mặt hình như có chút bất đồng. Cả người bị nàng nhìn đến không thoải mái, trong lúc Tô Gia Thụy còn ngẩn người. Dư Diệp Ân bởi vì tức giận mà mạnh tay phạt nàng chép phạt 50 lần bài giảng của giáo sư, hơn nữa bị phạt đến hồ bơi dọn dẹp trong vòng 1 tuần.

Thành Ly Lị trong lòng rét lạnh, học tỷ vì sao mạnh tay như vậy a, nữ nhân chân yếu tay mềm như vậy, sau giờ học còn phải ở lại dọn hồ bơi, nếu như có chuyện gì thì biết làm sao. Chính là không đến phiên hắn mở miệng cầu xin gì, Thành Ly Lị rất biết điều ghi ngày phạt rất chi tiết cho Tô Gia Thụy, còn chu đáo dặn dò nàng nếu có chuyện gì không ổn nhất định phải nói cho hắn.

Dư Diệp Ân ngồi một bên nâng cốc trà nhàn nhã uống, mặc kệ Tô Gia Thụy trong mắt là thế nào sợ hãi cùng hoang mang. 

-------------------------------------------------------------------------

Truyện thường ngày 1: 

Tô Gia Thụy: Ân Ân, có phải từ lần gặp đầu tiên chị đã phải lòng em không?

Dư Diệp Ân: Lần đầu tiên?

Tô Gia Thụy: Đúng vậy, chị còn nắm lấy chân người ta, sờ sờ nữa.

Dư Diệp Ân cười. 

Tô Gia Thụy: Vì sao cười?

Dư Diệp Ân: Đó không phải lần đầu tiên

Tô Gia Thụy: Ớ ?

Dư Diệp Ân: Lần đầu gặp em, khi đó em đang tán tỉnh hội phó kỉ luật bây giờ nha. 

Tô Gia Thụy: ???

Dư Diệp Ân: Hơn nữa, chị cũng không sờ em.


P/s: :< Truyện không hay bằng truyện trước nên k ai theo dõi à :((((((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net