Chương 20: Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phàn Liêu Tuấn khiếp sợ nhìn ngón tay sưng tấy của mình, rõ ràng là bị gãy xương. Còn đang muốn chạy tới phòng y tế lại nghe ngữ khí mềm nhẹ sau lưng :

-Ngươi làm sao vậy?

Hắn xoay người, Dư Diệp Ân hơi nghiêng đầu nhìn tới, trong mắt có nghi hoặc.

Thời điểm hắn hoàn hồn đã thấy bản thân mình ngồi trong phòng nghỉ của ban kỉ luật, mà bạn gái hắn Dư Diệp Ân đang chuyên chú dùng bông trắng thấm thuốc trong lọ nhỏ, sau đó nhẹ nhàng lau quanh hai ngón tay của hắn. Sau đó chậm rãi băng gạc cố định lại.

-Cái này là tạm thời, ngươi nên lập tức tới phòng y tế đi, nếu không thì đi bệnh viện, để như vậy có thể sẽ phải phế đi. Ngươi làm gì mà lại ra nông nỗi này. - Dù sao cũng là bạn gái hiện thời, nàng cũng nên thể hiện một chút quan tâm

Phàn Liêu Tuấn hơi ngẩn người, hắn kì thực cũng không biết tại vì sao, mắt thấy bóng dáng học muội rời đi xa xa, lại thấy tay từ khi nào đã bị gãy. Cố nghĩ lại cũng không tưởng tượng bản thân có chỗ nào không cẩn thận.

Dư Diệp Ân không thấy Phàn Liêu Tuấn trả lời, hơn nữa hắn vẫn ngẩn người, nàng hơi lạnh nhạt cười :

-Làm sao, nghĩ tới tiểu học muội ?

-A, không có. Ngươi ghen tị sao?

-Làm sao ghen tị, bất quá, có một người nhờ ta phải trông coi học muội mà thôi. - Dư Diệp Ân trong lòng có chút hốt hoảng, không hiểu vì sao lại nghĩ tới nam nhân đi cùng Tô Gia Thụy vào khách sạn ngày đó, cũng vi diệu mở miệng lấy lí do. này là nàng ghen tị sao

Phàn Liêu Tuấn thâm tâm vui vẻ, hắn hưng phấn đứng lên. Nhân lúc Dư Diệp Ân còn đang xoay lưng cất đồ, hắn từ phía sau nàng ôn nhu kéo nàng vào lòng. Hoàn toàn không để ý người trong lòng cứng nhắc, rõ ràng là không tự nhiên giãy giụa, mày cũng nhăn lại một chỗ.

-Buông ra, ngươi có biết đây là đâu?

-Ân, chỉ một chút, Diệp Ân.

Dư Diệp Ân trong lòng không thoải mái, như thế nào cũng cảm thấy có chút ghê tởm. Nàng không ngừng giãy giụa.

Thời điểm Phàn Liêu Tuấn còn muốn cứng rắn hôn người trong lòng một cái, cánh cửa lại đột ngột bị người hung hăng mở.

Mà Mạn Tứ khóe mắt mang theo vội vã, nhìn thấy hai người còn đang dây dưa liền có chút ngượng ngùng muốn đóng cửa lại. Hội trưởng vội vã tìm Dư Diệp Ân, nàng cũng giúp đỡ một chút, lại không nghĩ Dư Diệp Ân có thể chơi trò kích tình như vậy với nam nhân đào hoa này. Qủa thực thích hắn sao?

-Học tỷ đâu ?

Mắt thấy Mạn Tứ rất nhanh sắp đóng cửa, Dư Diệp Ân vừa muốn lên tiếng gọi lại nghe giọng nói nhẹ nhàng tựa mây trôi của Tô Gia Thụy, lời nói đến miệng lại thành nhỏ giọng kêu gọi :

-Gia Thụy.

Tô Gia Thụy vốn dĩ cũng muốn đi gặp Dư Diệp Ân trêu đùa khoe khoang nàng về nam nhân kia một chút, lại không nghĩ bắt gặp nữ nhân quen mắt Mạn Tứ còn đang ngẩn người ở trước cửa phòng học nhỏ. Vì thế không nhanh không chậm, nàng mới mở miệng hỏi một chút. Lại không nghĩ bản thân mơ hồ nghe tiếng gọi tên nàng.

Mạn Tứ hơi cau mày, học muội này đột nhiên thô lỗ đẩy nàng một cái suýt nữa ngã ngửa, sau đó còn hung hăng đem cửa nàng vừa mới đóng xúc động đẩy ra. Không khí huyên náo nhất thời an tĩnh lại. Mạn Tứ còn muốn trách mắng nàng một phen, lại không nghĩ học muội gầy yếu xinh đẹp này lại tiếp tục nện bước vào phòng, sau đó một tay nắm lấy cổ áo Phàn Liêu Tuấn nhẹ nhàng gạt qua một bên. Nam nhân kia giống bị 10 nam nhân đẩy ngã, nháy mắt đã bị bay đến góc phòng.

Lúc này Dư Diệp Ân có chút hốt hoảng nhìn nàng, sau đó lại nhìn đến Phàn Liêu Tuấn mềm yếu nằm dưới đất. Hơi cau mày một chút liền chạy đến bên cạnh Phàn Liêu Tuấn, đặc biệt chăm sóc quan tâm. Nhìn hắn thoi thóp hé mắt nhìn nàng, Dư Diệp Ân đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, mồ hôi sau lưng chậm rãi rịn ra. Nàng vẫn là không tin tưởng được vào mắt mình, này, tiểu học muội như thế nào lại có thể...?

Mạn Tứ theo lời Dư Diệp Ân gọi xe cứu thương, sau đó cũng bắt chước Tô Gia Thụy vẻ mặt hối lỗi ngồi ở góc phòng, thập phần an tĩnh nhìn nhìn Dư Diệp Ân quan tâm Phàn Liêu Tuấn.

Kì thực, Tô Gia Thụy có chút hối hận, hình như nàng dùng lực hơi quá đà. Sinh Sinh từng nói, con người đả thương nhau rất nhẹ nhàng, bất quá nhìn biểu hiện của Dư Diệp Ân, dường như nàng hành động không được nhẹ nhàng cho lắm. Còn Mạn Tứ mím môi yên lặng, nàng chẳng qua là cảm thấy có lỗi bởi vì xen ngang chuyện tốt của người ta a.

-------------------

Thời điểm xe cứu thương rời đi, lúc này Dư Diệp Ân mới chậm rãi quay lại phòng nghỉ. Lại không nghĩ tới hai nữ nhân kia vẫn còn tại phòng, hơn nữa còn thập phần trầm mặc nhìn nàng.

Dư Diệp Ân trong lòng cảm thấy buồn cười. Vốn dĩ muốn hỏi Tô Gia Thụy lấy đâu ra sức khỏe kinh người như vậy, bất quá cũng nghĩ tới có thể là Phàn Liêu Tuấn diễn trò. Mà nếu người ta khỏe thật như vậy thì cũng không phải việc của nàng, nếu như gặng hỏi thì không tốt cho lắm. Lời nói đến miệng lại bị nàng nuốt vào trong, chỉ hơi bất đắc dĩ nhìn Tô Gia Thụy còn giương mắt, bộ dáng chờ mình trách mắng nàng.

-Ta ... è hèm, kì thực hội trưởng vừa tìm ngươi, ta không có ý chen ngang. Học muội cũng là tự mình tới đây. - Mạn Tứ lắp bắp giải thích

Dư Diệp Ân gật nhẹ đầu, cầm lên điện thoại trên mặt bàn, một bộ dáng muốn rời đi. Tô Gia Thụy vội vàng nắm lại cổ tay nàng, theo động tác thuận thế đứng lên, ngữ khí mang theo khó chịu :

-Dư Diệp Ân ngươi thật sự quan tâm tên giống đực kia. Hắn vốn dĩ là tên loài người dơ bẩn nhất ta từng gặp.

Dư Diệp Ân không hiểu tiểu học muội đột nhiên phát điên cái gì, đã đả thương người khác còn ra vẻ mình đúng, hơn nữa còn ác mồm ác miệng nói lời đả kích như vậy. Nàng mở miệng, ngữ khí lạnh lùng đến tận xương :

-Tô học muội, mời em tôn trọng người khác. Tôi không biết em là sinh ra vào gia đình thế nào, thế lực thế nào. Nhưng như thế không nghĩa là em có thể coi thường người khác. Dơ bẩn thế nào thì hắn vốn dĩ vẫn đang là bạn trai của tôi. Em ... - Nói tới đây nhịn không được nghĩ tới ánh mắt đầy lo lắng của Tô Gia Thụy lúc mới đẩy cửa phòng, trong lòng không tự nhiên co rút một cái. Vẫn là nhẹ nhàng nói :

-Cũng không phải việc của em.

-Là ngươi gọi tên ta...Là ngươi muốn được giải thoát- Tô Gia Thụy hơi lui người, lông mày xinh đẹp cũng nheo lại, rõ ràng khi đó ánh mắt Dư Diệp Ân là một mực muốn thoát ra, cho nên nàng mới như thế động thủ

Tô Gia Thụy bị nói lời đả kích, thâm tâm đột nhiên lạnh lẽo. Vốn dĩ nàng là kẻ tội đồ, vì cái gì đột nhiên muốn trở lại làm vị thần tốt bụng. Nàng có chút chán ghét việc mình vừa làm, ánh mắt mang theo kiêu ngạo mà cười hờ hững :

-Vô tâm vô tình như các người, quả thực là thứ tùy tiện tạo ra cũng y như đúc bản tính của ông ta.

Mạn Tứ trong lòng có chút sợ hãi, không hiểu vì sao tiểu học muội lại tản mát ra áp lực đè nén như vậy, Đứng gần cũng làm nàng hít thở không thông, đầu óc tê dại, giống như bị thu hút vào đôi mắt sâu thẳm của nàng.

Bên cạnh Mạn Tứ, Dư Diệp Ân vẫn thẳng lưng đứng chống lại cái nhìn mãnh liệt của Tô Gia Thụy, khí thế nữ vương không dễ dàng bị đè ép, bất quá ánh mắt cũng đã bắt đầu mông lung.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên, tiếp theo đó là tiếng mở cửa, khuôn mặt tuấn lãng của Sinh Sinh ló ra. Nụ cười lịch sự điển trai của hắn từ từ xuất hiện trên mặt, trong mắt còn có sủng nịnh cùng kính sợ, ngữ khí vui vẻ :

-Tiểu thư, linh thể khí vì sao lại mạnh mẽ như vậy a. Còn không phải nói đã bị lấy mất hơn một nữa linh thể rồi sao?

Dư Diệp Ân mắt rõ ràng thấy nam nhân kia hướng các nàng mấp máy nói gì đó, bất quá bản thân lại không nghe thấy hắn rõ ràng nói gì. Khỏi phải nói Mạn Tứ giống như trở thành kẻ câm điếc, hoàn hoàn không nói, không nghe thấy gì, chỉ chăm chú nhìn vào Tô Gia Thụy.

Tô Gia Thụy chớp mắt hai cái, áp lực trong phòng giảm xuống không ít. Dư Diệp Ân hai chân cảm thấy mềm nhũn, nàng bám lấy cạnh bàn bên cạnh, trong đầu cố lý giải vì sao trong một khoảng thời gian ngắn nàng đột nhiên cảm thấy tựa hồ bị ai đó bắt mất lý trí của mình, hoàn toàn trống rỗng trong chốc lát.

Trước mắt thấy Tô Gia Thụy trong mắt vẫn còn tản ra tức giận bị Sinh Sinh cầm nắm lôi đi mất. Trong lòng giống như bỏ xuống một tảng đá, bất quá cũng cảm thấy rất áy náy. Rõ ràng là nàng gọi tiểu học muội, rõ ràng là muốn học muội cứu mình khỏi tình cảnh lúc đó, lại không hiểu vì sao bản thân có chút bất mãn.

----------------------

Thời điểm Dư Diệp Ân về đến căn hộ cho thuê cũng không thấy Tô Gia Thụy. Nàng cho rằng nam nhân kia có lẽ đã mang Tô Gia Thụy đi giải khuây rồi, trong lòng không khỏi trầm xuống. Vẫn là đi tắm rửa một phen, một người ưa thích sạch sẽ như nàng không thể tùy tiện cho phép bản thân một thân quần áo từ ngoài đường trở về leo lên giường được. Tuy rằng bản thân rất mệt mỏi, bất quá vẫn cố lê lết đi tới phòng tắm lớn.

Chính là không nghĩ tới vừa mới đẩy cửa thì thấy nữ nhân mình vừa nghĩ tới đang khỏa thân nằm trong bồn tắm.

Dư Diệp Ân vốn dĩ bị dọa rồi, muốn hét lên lại thấy hình như nữ nhân trong bồn có gì đó không ổn. Nàng từ từ tiến lại gần, lại không nghĩ tiểu học muội một thân không quần áo, đường cong đầy đủ phơi bày nằm trong bồn, nước đã tràn ngập mặt.

Tình huống này, giống như tiểu học muội không còn thở, đến môi cũng trắng như vậy.

...

Tô Gia Thụy trong mắt tỏa ra sát khí, hằn học bị Sinh Sinh nắm đi. Vừa mới rời khỏi cổng trường thì bị nam nhân này dùng hai bàn tay ôm mặt nàng, ngữ khí vui vẻ :

-Chủ nhân, đây là sao ? Tại sao đột nhiên lại mạnh như vậy, ta thiếu chút nữa thì lộ ra thân phận rồi.

Bị nàng nhìn một hồi làm hắn có chút rùng mình, rụt rè thả tay xuống, ủy khuất bĩu môi. Trong lòng nhịn không được rục rịch, thực thể của hắn suýt nữa vì ảnh hưởng của Tô Gia Thụy mà lộ ra.

Lại nghe tiểu chủ nhân bất mãn lên tiếng :

-Này nữ nhân kia rất ghét bỏ ta. Bộ dáng ta xinh đẹp như vậy, nàng không mảy may nhìn ta một cái. Đã không ảnh hưởng đến tra khẩu của ta, tại sao đến mị hoặc cũng bị nàng làm ngơ. Còn cái gì chưa đủ thân thiết, nàng có biết nàng là con người duy nhất ta quanh quẩn bám lấy hay không. Hừ...

Sinh Sinh hơi nheo mắt nhìn lại, hừm. Nữ nhân này không ảnh hưởng đến tra khẩu của chủ nhân, lại còn bức nàng đến sinh khí, quá lợi hại rồi. Phải biết tiểu chủ nhân trên thiên giới bị tất cả những người khác xa lánh, thứ 1 là vì nàng mang dòng máu của quỷ, lí do thứ 2 là vì nàng quá mạnh. Bất quá tại sao chủ nhân lại có được linh thể đâu, thứ này vốn dĩ phải mất rồi mới đúng. Hắn hơi nghiêng đầu, lại dùng linh thể của bản thân cảm nhận một chút.

Hắn ngây người quan sát nàng một lát, lại cảm giác dường như linh thể bị nhạt dần, rõ ràng không còn mạnh như trước.

Sau khi nói cho Sinh Sinh chuyện vết sẹo của đôi cánh dạo gần đây có chút đau, lại nghe hắn nói trở về thả viên thuốc màu trắng trước đây hắn đưa cho nàng vào nước, sau đó ngâm mình trong đó. Tạm thời sẽ giảm đau một thời gian ngắn, hơn nữa cũng có thể che mắt người thường có thể thấy vết sẹo lớn kinh người như vậy.

Dư Diệp Ân tốn thật nhiều sức lực cùng thời gian mới có thể mang học muội ra khỏi phòng tắm.Bị thân thể trắng nõn mềm mại nhiều lần va chạm, có là nữ nhân thì cũng có chút ngại ngùng. Đúng vậy, Dư Diệp Ân vành tai đã đỏ muốn chết, lặng người đứng trước giường của tiểu học muội, thất thần nhìn người thở yếu ớt trước mặt. Trong lòng áy náy càng sâu, trước đó vài giờ còn hung hăng mình mẩy trước mặt, đột nhiên lúc này lại nằm đây bất động.

Nàng có chút sợ hãi hơi cúi người, ở trên người Tô Gia Thụy lay lay vài cái, lại không thấy nữ sinh kia tỉnh dậy, cũng không phản ứng, người càng ngày càng lạnh. Trong đầu ngẫm nghĩ có nên đưa nàng tới bệnh viện hay không.

Dư Diệp Ân nhanh chóng tìm được bộ quần áo ngủ của Tô Gia Thụy. Lại một lần nữa mất sức mặc đồ cho nàng, chính là không nghĩ tới lại nhìn thấy hai vết sẹo lớn nằm sau lưng của nàng. Vết sẹo sưng tấy đỏ ngầu, giống như đang chảy máu, bất quá sờ vào lại không thấy gì, chỉ đơn giản là một vết sẹo thôi. Chính là, vì sao một cái nữ nhân thoạt nhìn được nuông chiều như vậy lại có vết sẹo lớn và ghê người như thế này. Sau này làm sao gả ra ngoài a.

Đúng lúc này Tô Gia Thụy chậm rãi mở mắt, trước mặt là ánh mắt thập phần lo lắng cùng sợ hãi của Dư Diệp Ân. Trong lòng liền có chút chấn động. Đối mặt với Dư Diệp Ân mặt lạnh chán ghét mình mỗi ngày, Tô Gia Thụy vốn dĩ nghĩ tới nàng ta là đối với ai cũng như vậy, rất khó để nhìn được thất thố của nàng. Chính là không nghĩ tới cuối cùng Dư Diệp Ân nhìn mình cũng có chút giống người bình thường.

-Học muội, ngươi vì sao lại ngất trong phòng tắm? Ngươi có sao không ? Hiện tại có mệt hay không? Có muốn ăn gì hay không?

-Ngươi nói thật nhiều. - Tô Gia Thụy hơi nheo mắt, nàng chính là không phát hiện nữ nhân trước mặt lại có thể nói nhiều như vậy. Rốt cuộc trước đây vì sao ít lời với mình như vậy đâu.

Dư Diệp Ân nhìn biểu tình Tô Gia Thụy biến hóa kì diệu, đột nhiên cảm thấy học muội kì lạ này thật ra cũng có chút khả ái. Rõ ràng là còn đang giận cho nên mới làm mình làm mẩy như vậy, Dư Diệp Ân nhìn Tô Gia Thụy tự tay cài lại cúc áo, ánh mắt còn mang theo oán hận mà trừng trừng nhìn nàng. Bộ dáng mặc người khi dễ muốn chết a... 

------------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: Tiểu Thụy, hôm nay Tô ba ba nói sẽ qua nhà ăn tất niên. 

Tô Gia Thụy: Không thể nào, chị đã nói đêm nay sẽ nghe theo em. 

Dư Diệp Ân: Bại hoại, em đang nghĩ đi đâu vậy. Đây là nói nghiêm túc. 

Tô Gia Thụy: Em cũng là đang nói nghiêm túc nha. Cả tuần nay người hành hạ em là chị a.

Dư Diệp Ân: ....Im miệng. 

Tô Gia Thụy: Không được, em phải nói ba em ở nhà thôi. Tư thế mới còn chưa thử đâu, thực quá phí thời gian.

Dư Diệp Ân: Chị nghĩ em nên về nhà bố mẹ đẻ của em luôn đi. Tối nay đừng vào phòng.

Tô Gia Thụy: Ân Ân, chị nuốt lờiiiiiii



Tác giả: Dạo này mị thấy mị làm việc quá năng suất :)))))) sắp tới cuối kì rồi lại không có thời gian, giờ tranh thủ up <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net