Chương 22: Giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Khánh hơi nhíu mày, nhìn từ xa nam nhân điển trai đứng cạnh tiểu học muội xinh đẹp, đối với nàng tư thái có chút hạ thấp. Bất quá vừa mới đến gần liền phát hiện, điểm kia chẳng qua là chỉ dành cho học muội, nam nhân này đối với hắn còn muốn cao hơn vài phân. Áp lực vô hình tản mát khắp không gian, làm hắn muốn mở miệng đe dọa học muội một chút cũng không thể mở miệng, chỉ có thể khó chịu trong lòng quay sang Dư Diệp Ân mà phát tiết :

-Nhìn xem, học muội ngươi cứu cũng là đi theo đại gia, ngươi cho rằng nàng là loại nữ nhân tử tế sao! Hôm nay đừng hòng thoát khỏi ta. - nói xong còn hơi khuynh người, đưa mặt lại gần cổ Dư Diệp Ân mà dùng sức ngửi một cái

-Lâm Khánh, ngươi điên rồi.- Dư Diệp Ân hoảng sợ lùi lại, ánh mắt không tự chủ nhìn đến Tô Gia Thụy đứng cách đó không xa.

-Ta đây còn sợ họ Dư nhà ngươi, chẳng qua là một đứa con hoang.

Chát !

Âm thanh chát chúa vang lên cả hầm xe, Tô Gia Thụy ở một bên có chút giật mình, bất quá rất nhanh rút lại vẻ vô thố này, còn hơi chột dạ nhìn qua Sinh Sinh một chút. Lại thấy Sinh Sinh cũng không khác mình bao nhiêu, biểu hiện rõ ràng còn làm quá hơn nàng, miệng hắn không tự chủ còn thốt lên :

-Woah, mau đánh chết hắn.

Dư Diệp Ân đánh xong cũng không vì câu nói của Sinh Sinh mà phản ứng. Nàng đứng đó, tay trái vẫn bị Lâm Khánh bóp chặt, mặt mày đỏ ửng vì tức giận, đôi môi xinh đẹp cũng khó chịu mà mím lại, lông mày lá liễu theo đó mà nhíu lại một chỗ. Một cỗ tức giận này cũng không làm nàng bớt đi vẻ mềm mại, ngược lại càng làm cho người thương tiếc. Khả ái như vậy a.

Tô Gia Thụy cảm thán trong lòng một chút. Lại nghe Lâm Khánh cười gằn, hắn ngẩng đầu. Trên mặt rõ ràng 1 bàn tay, nụ cười càng thêm chướng mắt :

-Khốn nạn. Vẫn là để một con đàn bà đánh à.

Nói xong còn giơ tay lên muốn đánh lại Dư Diệp Ân một cái. Dư Diệp Ân cúi đầu, cả người cố né tránh cái tát này. Bất quá vẫn không thoát khỏi tay một gã đàn ông đang hung dữ. Kết quả đánh không tới mặt nàng nhưng lại dùng sức đánh lên đầu nàng 2 cái. Làm nàng choáng váng đầu óc, lảo đảo muốn ngã. Ngược lại không ngã xuống được, bởi vì cơ bản đã bị học muội cùng nhà nãy giờ còn lạnh nhạt đứng yên xem chuyện vui lại tiến đến ôm nàng vào lòng. Vẻ mặt còn cư nhiên dịu dàng cười với nàng, nhẹ giọng hỏi :

-Kia, có sao không ?

Dư Diệp Ân hơi nhíu mày, nàng thế nhưng hoa hoa lệ lệ dựa dẫm vào trong lòng Tô Gia Thụy, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng ỷ lại. Nàng cố lấy lại cân bằng, bất quá bị nam nhân kia đánh cho hai cái, cho nên vẫn còn hoa mắt chóng mặt. Nhìn đến nụ cười quá phận câu dẫn của tiểu học muội lại càng muốn đau đầu, thật muốn lấy cái giày cao gót đập lên mặt nữ nhân này.

Khẳng định tiểu học muội muốn trả thù. Đúng là lòng dạ phụ nữ, cư nhiên còn giận chuyện lần trước mà không ra tay cứu nàng sớm một chút. Đã vậy còn nở nụ cười xinh đẹp như vậy trêu ngươi nàng. Thật chướng mắt a.

-Buông ... buông ... đau.

Dư Diệp Ân hơi xoay đầu, trong mắt mờ nhạt nhìn thấy nam nhân lúc nãy còn hung hăng đánh nàng đã bị Sinh Sinh đi cùng tiểu học muội kéo sang một bên. Không những vậy còn độc ác bóp lấy cổ hắn, cư nhiên coi như không trọng lượng mà nâng lên. Lâm Khánh hai chân giãy giụa sợ hãi, hắn đương nhiên là thở không nổi nói gì đến chống cự. Nam nhân này lấy đâu ra lắm khí lực vậy, hắn cũng không phải đồ chơi mà dễ dàng nhấc lên như thế a.

-Muốn giết hắn sao ? - Tiểu học muội vẫn là dùng vẻ mặt tất nhiên hỏi nàng

Dư Diệp Ân trong lòng cảm thán, học muội này luôn dùng vẻ mặt bình tĩnh nói lời độc ác a. Nàng mặc dù căm hận Lâm Khánh vì câu nói kia, bất quá làm sao có thể nói là muốn giết hắn đây. Đây là xúi giục giết người a.

Tô Gia Thụy nhìn nữ nhân trong lòng lắc lắc đầu, thâm tâm khó hiểu bùng lên. Vì sao không giết. Hắn xỉ nhục ngươi, vì sao không giết ?

Dư Diệp Ân vẫn là nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của tiểu học muội. Nghĩ tới ngày chuyển vào nhà liền thấy Tô Gia Thụy đi cùng mấy cái nam nhân tựa hồ xã hội đen. Vẫn là hoàn cảnh sống tạo nên thói quen giết chóc linh tinh đi. Vì vậy rất nhanh giải thích :

-Không thể giết người.

-Sinh Sinh ... - Tô Gia Thụy hơi mở miệng

Sinh Sinh giống như có cảm ứng, tàn nhẫn ném Lâm Khánh xuống đất, ánh mắt lạnh lùng quay sang nhìn chủ nhân của hắn.

Tô Gia Thụy nhàn nhạt nhìn đến Lâm Khánh từ dưới đất còn chật vật bò dậy, vẻ mặt vô cùn hoảng sợ, bộ dáng muốn chạy trốn còn không quên lầm bầm " các người sẽ phải hối hận".Nàng hừ lạnh, bất quá không giết thì không giết. Nàng nhẹ giọng hướng Sinh Sinh lên tiếng:

-Không giết.

-Ân. Được. Vậy về thôi. Hẳn là vị tiểu thư này cũng cần đi khám một chút đi. - Sinh Sinh gật đầu, rất nhanh đi tới cạnh các nàng rồi. Bộ dáng hết sức thân sĩ cúi người nhìn Dư Diệp Ân, bất quá trong mắt vẫn là quan sát sắc mặt của Tô Gia Thụy

Làm như không có chuyện gì. Hai người này cư nhiên coi như không có chuyện gì. Không phải vừa định giết người sao. Trở mặt còn nhanh hơn lật sách rồi.

Dư Diệp Ân vẫn là từ trong lòng tiểu học muội đứng thẳng dậy, không tự nguyện gạt tay :

-Không đi. Kia, về nằm nghỉ chút là được rồi.

-Muốn ta đưa ngươi về sao ? - Tô Gia Thụy ánh mắt sáng ngời, kia, xe nàng đã được tận dụng chưa

Dư Diệp Ân nhìn vẻ nhiệt tình của tiểu học muội. Vẫn là nàng ta cứu nàng, không có lí do từ chối đi.

-kia, phiền ngươi.

-Không phiền, không phiền haha. - Nói xong còn haha cười, rất tự nhiên nắm lấy cổ tay đang sưng đỏ của Dư Diệp Ân mà nhẹ nhàng lôi đi.

Dư Diệp Ân có chút lảo đảo đi theo nàng, bất quá nam nhân kia thì sao. Đây là cái tình huống gì. Tiểu học muội cư nhiên còn không nhìn đến nam nhân đi cùng nàng một cái đã đi rồi. Này là tình nhân hay cái gì phức tạp quan hệ nàng cũng không rõ. Bất quá không phải nên chào hỏi một cái sao. Cứ như vậy bỏ đi rồi, hắn còn đang nhìn theo bọn họ kìa.

Sinh Sinh tất nhiên không có bất mãn, chủ nhân của hắn cách sống chính là như vậy, có cái gì lạ đâu. Bất quá, ban nãy Dư Diệp Ân bị đánh, chính hắn cảm giác ngực bị đau một cái. Này rõ ràng là chủ nhân bị ảnh hưởng tâm tình cho nên hắn mới bị vạ lây. Sau đó chủ nhân còn ha ha cười cái gì đi mất cùng nữ nhân nhà người ta, đương nhiên làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Bởi vì hắn cảm nhận được chủ nhân là ưa thích nữ nhân kia a.

----------------------------------------

Tô Gia Thụy hưng phấn gõ đều đặn lên vô lăng, mặt mày tươi sáng cười đến khuynh đảo thiên hạ rồi. Bất quá, nữ nhân bên cạnh nàng cũng không có tâm trạng mà để ý. Mặc dù không bị đánh đến hủy dung, nhưng chính là bị đánh đến choáng váng đầu óc a.

Xe dừng lại trong hầm để xe, Tô Gia Thụy vẫn giữ bộ mặt tươi cười. Ngược lại Dư Diệp Ân lại một hồi chật vật từ trong xe bước ra, một tay ôm đầu, khuôn mặt thanh tú đã nhanh cau lại.

Tô Gia Thụy hướng đến Dư Diệp Ân lại gần, dùng hai tay ôm lấy mặt nàng nâng lên, chăm chú chăm chú mà nhìn, ngữ khí không hiểu là quan tâm hay đùa giỡn :

-Đau sao, vậy vì sao không giết hắn?

Ah~ - Dư Diệp Ân có chút bất đắc dĩ nhíu mày, học muội này làm sao lại dán gần như vậy. Sau đó lại hơi dùng sức quay đầu tránh đi bàn tay lạnh ngắt của Tô Gia Thụy

Tô Gia Thụy cũng không để ý đến việc Dư Diệp Ân có trả lời hay không. Chỉ chuyên chú dùng sức buộc học tỷ phải ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng bất giác cảm thấy thành tựu.

Dư Diệp Ân thâm tâm rất nhanh lạnh xuống. Nàng ngay từ đầu đã không vừa mắt tiểu học muội này cho lắm, hiện tại càng cảm thấy nàng vô nguyên tắc, đối với tiền bối cũng không biết lễ phép. Qủa thực bức nàng phát tiết rồi.

Tô Gia Thụy có chút rùng mình, này là cảm giác kì quái gì. Ánh mắt lạnh như băng của Dư Diệp Ân chằm chằm nhìn khiến nàng có chút khẩn trương a. Trong lúc thất thần đã thấy Dư Diệp Ân tránh thoát khỏi bàn tay nàng, ân, còn đi nhanh như vậy làm gì.

Lúc hai người một trước một sau đi tới trước cửa nhà lại thấy một nam nhân đưa lưng về các nàng. Dáng người cao ráo ưa nhìn, mặc một bộ tây trang lịch sự, không ngừng nâng tay xem đồng hồ.

-Chị ! - Tô Vũ quả nhiên là có chứng nghiện chị gái. Mỗi tuần đều phải đến thăm Tô Gia Thụy một lần, không những thế còn thường xuyên nhắn cái tin hỏi thăm tình hình sức khỏe của nàng. Mặc dù không nhận được tin nhắn của chị gái, hắn vẫn không ngừng kiên nhẫn hỏi han.

-Ngươi sao lại ở đây ? - Tô Gia Thụy có chút ngoài ý muốn hỏi, hơi nghiêng đầu nhìn Dư Diệp Ân đang lạch cạch mở cửa

Cả 3 bước vào nhà, đèn điện vừa bật sáng đã thấy Tô Vũ cảnh giác nhìn quanh. Bất quá là thói quen mà thôi. Hắn cấp 3 cũng không hoàn thành, trực tiếp ở lại tổ chức của cha mà làm mấy việc lặt vặt quản lí. Đối với cuộc sống nguy hiểm hắn lại càng thích thú, chính là vẫn không hiểu vì sao chị gái hắn lại muốn đi học đại học. Nhưng không sao, hắn bảo vệ tốt nàng là được.

Dư Diệp Ân thở dài nhìn một cái nam nhân đi đi lại lại trong nhà, bộ dáng tìm tòi giống như có người thật sự nấp trong nhà nàng. Chính là không có a, cho nên làm ơn không cần như vậy có được hay không.

Nam nhân họ Tô này biểu hiện vui vẻ ngồi xuống sofa, ánh mắt trông chờ nhìn Tô Gia Thụy. Tô Gia Thụy cũng không nhìn hắn lấy một cái, chỉ đến gần Dư Diệp Ân, ngữ khí nhàn nhạt :

-Kia, đầu người giờ phải làm sao?

-Không sao, nằm nghỉ một chút là được rồi. Ngươi ngồi tiếp chuyện em trai đi. - Nói xong không khách khí mà đem cửa đóng lại

Tô Gia Thụy nhăn nhăn lông mày xinh đẹp, hừ. Con người quả là sinh vật phức tạp, nàng ban cho nàng ta ít quan tâm, còn không biết ý mà nhận lấy, ngạo kiều ngạo kiều cái gì.

Tô Vũ ngữ khí quan tâm hỏi :

-Chị, sức khỏe không tốt sao ? - Dù sao chị hắn cũng vừa mới tỉnh lại, sức khỏe không được tốt cũng là chuyện bình thường.

-Vì sao hỏi vậy?

-Nhìn chị có chút nhợt nhạt a. Nên giữ sức khỏe một chút, thời tiết lúc nắng lúc mưa, chị cũng biết .... - Ân, lại bắt đầu lảm nhảm rồi, một cái nam nhân mà lại có thể nói nhiều như vậy, thật dằn vặt người

-Ta đói. - Tô Gia Thụy ngẩng đầu nhìn nam nhân cao hơn nàng nửa cái đầu. Từ khi tới đây nàng nhận ra Tô Vũ nam nhân này còn biết nấu ăn, nấu cũng rất ngon, rất vừa ý nàng a.

Tô Vũ hai mắt sáng ngời, hăng hái cười :

-Ân, để em nấu một bữa thịnh soạn cho chị. Mau mau đi tắm rửa qua, rất nhanh bữa tối sẽ có a.

-Được. Ta đi tắm. - Nói xong không quay đầu nhìn hắn, trực tiếp vào phòng đóng cửa

Nam nhân nhìn theo Tô Gia Thụy, ánh mắt mang theo nuông chiều. Hắn rất nhanh đi vào bếp, tủ lạnh cũng đầy đủ mọi thứ, xem ra chị hắn đã thích nghi ở đây. Bất quá hắn hoàn toàn không biết đồ ăn chất đầy trong tủ lạnh là do Dư Diệp Ân mua về. Cư nhiên còn dùng hết nguyên liệu mà nấu một bữa thật lớn.

Thời điểm Dư Diệp Ân cùng Tô Gia Thụy bởi vì mùi thơm mà thò mặt ra khỏi phòng cũng là lúc bữa tối đã sẵn sàng. Trên bàn ăn là 4 món mặn, 2 món rau và 2 món canh khác nhau. Một cái bàn ăn này cũng đủ 5,6 người ăn. Dư Diệp Ân thấy bụng mình có chút đói rồi, bất quá nhìn theo bóng dáng tiểu học muội kia ngồi xuống bàn ăn trong lòng liền khó chịu. Vẫn là nàng tự làm tự ăn đi.

Dư Diệp Ân trong lòng cười lạnh, tủ lạnh thế nhưng trống rỗng rồi. Hai chị em nhà này quả nhiên mặt dày không ai sánh nổi. Chị gái hắn không biết điều đã không nói làm gì, em trai nàng còn một câu không hỏi đã coi đây là nhà hắn rồi. Đồ ăn của nàng mua trong 2 tuần cũng bị hắn mang ra chế biến hết.

-Đồ ăn này, là ngươi lấy đồ trong tủ lạnh làm sao ? - hỏi xong lại thấy mình có chút ngớ ngẩn, không phải đáp án quá rõ ràng sao.

Ân, nhiều như vậy làm nhiều một chút, để lâu sẽ hỏng a. - Tô Vũ híp mắt cười trả lời

Tô Gia Thụy hơi nhướn mày nhìn Dư Diệp Ân cau có đứng đó, ngữ khí ban ơn :

-Kia, ngươi có thể ngồi ăn cùng chúng ta, chắc là sẽ đủ thôi.

Vớ vẩn. Là các ngươi ăn với ta có được không. Đồ ăn cũng là ta mua, bất quá đồ ăn không phải ta nấu mà thôi. Cùng lắm là ta cùng nam nhân  biết nấu ăn kia ngồi đây, kia, tiểu học muội vì sao mặt dày ngồi đây vậy.- Nàng chẳng qua là trong lòng nghĩ vậy, giáo dưỡng tốt cũng không thể vì một phút mất bình tĩnh mà trở nên nhỏ nhen được.

---------------------

Chuyện ngày thường:

Dư Diệp Ân:  tiểu Thụy, lại đây.

Tô Gia Thụy: Em mệt mỏi, chị qua đây đi.

Dư Diệp Ân: Vậy quên đi.

Tô Gia Thụy: Nương nương, chờ nô tì.

Dư Diệp Ân: Em lại xem phim ?!

Tô Gia Thụy: Nương nương sáng suốt. Đêm qua nương nương đùa giỡn nô tì có chút lâu cho nên hôm nay người ta thật sự mệt mỏi a~~~

Dư Diệp Ân: !!! 

Tô Gia Thụy: Để đêm nay nô tì đi theo giúp nương nương trợ ngủ nha.

Dư Diệp Ân: Quên đi, bổn cung hôm nay không tiện, nhà ngươi cứ tùy tiện ở bên ngoài tẩm cung mà ngủ. 

Tô Gia Thụy: Nương nươnggggg

Dư Diệp Ân: Đồ ngốc, lại khả ái như vậy..

---------------------------

Tác giả: Mạng mẽo giật đùng đùng vậy đó. Sửa mãi mới xong, lâu lắm không post rồi ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net