Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Mạn Tứ gọi điện cho Dư Diệp Ân mãi không thấy nàng nhấc máy, bản thân có chút lo lắng. Vì vậy liền tìm lên đến nhà Dư Diệp Ân, mở cửa cho nàng không phải là người nàng đang gọi điện, mà là tiểu học muội a.

Tiểu học muội quả là yêu nghiệt. Dáng người thướt tha đầy gợi cảm không chút nào che giấu lộ ra dưới váy ngủ mỏng manh, bất quá vì sao mặc váy ngủ dài tay vậy, không khó chịu hay sao.

Tô Gia Thụy một tay giữ cửa, tay còn lại dụi dụi con mắt, nữ nhân nào sáng sớm đã làm phiền rồi, nhìn có chút quen mắt a.

-Học muội, Diệp Ân đâu rồi, nàng chưa dậy sao, đáng nhẽ ra phải dậy rồi chứ? - Nói xong còn ngó nghiêng, nói gì thì nói tiểu học muội là cao hơn nàng những nửa cái đầu a.

-Ngươi là ai? - Tô Gia Thụy hơi nhíu mày, ánh nhìn mang theo mê muội

Mạn Tứ trong lòng phòng tuyến đều mau vỡ nát, học muội có phải hay không vừa phóng mị nhãn với nàng. Mạn Tứ đưa tay véo lấy bên má Tô Gia Thụy, ngữ khí trêu đùa:

-Tiểu học muội thực đáng yêu, còn buồn ngủ sao. Ta là học tỷ của ngươi, đồng học của Dư Diệp Ân a.

Tô Gia Thụy có chút mơ màng. Kia, hình như hơi nhớ ra rồi :

-Ngươi có phải hay không là nữ nhân có xe ô tô đẹp.

-Ah~, học muội còn biết nịnh người. Xe ta cũng không đáng bao tiền a. Nhưng ngươi đã nói vậy, thân là học tỷ đành nhận lời khen này. Kia, Diệp Ân đâu rồi.

Tô Gia Thụy hơi nghiêng người nhường đường cho Mạn Tứ vào nhà, ngái ngủ chỉ chỉ về phía phòng ngủ của Dư Diệp Ân.

Không phải là nàng cố ý a, thế nhưng vừa bước vào nhà đập vào mắt đã thấy đống bát đĩa đổ vỡ. Mạn Tứ thâm tâm ngạc nhiên một cái, tối qua có đánh nhau ở đây sao? Học muội bị đánh, Dư Diệp Ân bị đánh, hay là cả hai người các nàng đánh nhau.

Tô Gia Thụy nhìn theo ánh mắt tò mò của Mạn Tứ, ngữ khí nhàn nhạt trả lời:

-Là Tô học tỷ đánh rơi, nếu không có ta ôm lại chắc hẳn nàng đã bị thương rồi.

-Ôm ? Ngươi ôm nàng? - Mạn Tứ con mắt trợn trắng. Ôm, ôm như nào, tư thế nào. Dư Diệp Ân thối tha, nữ nhân đáng chết nhà ngươi. Lúc nào cũng ra vẻ không cùng người thân cận, cư nhiên để cho con nhóc này ôm ấp, phải tra hỏi nàng mới được.

A, đây không phải trọng điểm có được không. Bất quá, Tô Gia Thụy thấy lời nói của mình cũng không có gì bất thường, Mạn Tứ lại càng cảm thấy bản thân bắt được đúng trọng tâm rồi.

-Diệp Ân, mau mở cửa, nếu không cũng nhanh muộn học. - Mạn Tứ dùng sức gõ cửa phòng Dư Diệp Ân. Đợi một hồi lại không có ai ra mở cửa, trong lòng càng thêm lo lắng.

-Dư Diệp Ân, ngươi mở cửa, có chuyện gì vậy, DƯ DIỆP ÂN...

-Chuyện gì ? - Đây không phải là Dư Diệp Ân mở cửa mà nói, người hỏi là tiểu học muội cùng nhà a.

Tô Gia Thụy đầu nhỏ ngó ra khỏi cửa phòng, hơi hơi nhíu mày, lóe ra hơi thở nguy hiểm. Nữ nhân kì lạ kia sáng sớm tới nhà liền làm ồn. Nàng hôm nay không có lớp, muốn nghỉ ngơi có được hay không, như vậy thì tối mới có sức đi gặp Tô Vũ.

Mạn Tứ giống như thấy được cứu tinh, nhanh nhanh hỏi :

-Học muội, ngươi ở cùng nhà với nàng, có chìa khóa dự phòng hay không ?

-Ta cầm chìa khóa phòng nàng làm gì ?

-Nàng khóa trong, ta gọi mãi không mở. Có phải hay không có chuyện gì, chúng ta nên gọi bảo vệ lên phá cửa a.

Tô Gia Thụy hơi nheo mắt suy nghĩ, hừm. Nói gì thì nàng ta cũng là con người, hôm qua bị đánh hai cái có phải phát ngốc bên trong rồi không. Bất quá nghĩ đến khí thế tối qua của Dư Diệp Ân lại thấy không đúng, chắc cũng không có việc gì. Vì vậy liền lạnh nhạt nói :

-Bảo vệ nơi này cũng không làm việc lỗ mãng như vậy. Ngươi đợi đến tối nàng sẽ ra thôi.

-Không thể. Chắc chắn là bị làm sao. Diệp Ân bình thường bị bệnh cũng không nghỉ học, nàng là con ong chăm chỉ a. Ngươi là chủ nhà, mau liên lạc với bảo vệ đi. - Mạn Tứ chân tay luống cuống, bắt đầu chạy qua bám víu lấy váy ngủ mỏng manh trên ngươi Tô Gia Thụy

Tô Gia Thụy trong lòng rét lạnh, sát ý phát ra 4 phía. Thực muốn một phát giật đứt đôi tay của nữ nhân kia. Nàng không tiếng động tránh thoát, sau đó sải đôi chân dài đi tới trước cửa phòng Dư Diệp Ân. Áp sát tai lên cửa nghe tiếng động bên trong...ân, tĩnh lặng.

Tô Gia Thụy đột nhiên xoay đầu nhìn Mạn Tứ đứng phía sau nàng, nói:

-Ta mở cửa.

-Bằng cách nào, nàng khóa trong a.

-Ngươi lui ra một chút đi. - Nói xong xua xua cánh tay để cho Mạn Tứ lùi lại

Nàng đưa tay nắm lấy tay cửa, hơi bóp chặt một chút, sau đó dùng lực đẩy xuống.

Cạch!

Ân, gãy rồi. Cái chốt cùng với tay cửa, vậy mà gãy rồi.

Mạn Tứ biểu tình bất khả tư nghị một lát, sau đó chuyển thành kinh hoảng thốt lên :

-Học muội, ngươi trước đây là trộm sao, hay đã từng được huấn luyện quân đội.

Tô Gia Thụy mặt lạnh nhìn nàng, ngữ khí lạnh nhạt :

-Ngươi có vào hay không?

-Vào, vào. - Mạn Tứ nhanh miệng đáp, trong lòng vẫn không hiểu sao một nữ nhân trông bề ngoài gầy yếu lại có thể bẻ gãy chốt cửa nhẹ nhàng như vậy a.

Mạn Tứ trong lòng vội vã chạy vào, đập vào mắt là đống chăn gối bùi nhùi chất đống. Nàng há miệng, người ... người đâu?? Án mạng trong phòng kín???

Tô Gia Thụy vốn dĩ muốn xoay người trở về phòng, không nghĩ tới bằng hữu của chủ nhân căn phòng này lại mau loạn tưởng cái gì. Cả người cứng đờ, ngẩn ngơ như trời trồng, miệng mồm cũng không khép lại được.

Tô Gia Thụy sải chân dài bước vào trong, mùi hương nhàn nhạt lập tức xông vào mũi nàng làm cả người tự nhiên thả lỏng. Chần chừ một lúc liền vương tay, lật lên tấm chăn trên giường, ngữ khí có chút ghét bỏ:

-Nàng không chết được.

Một câu nói này dường như đánh tan mộng tưởng không thực tế của Mạn Tứ. Nàng đưa mắt nhìn nữ nhân nằm ngổn ngang trên giường. Gương mặt mang theo trắng bệch tái xanh, trán cũng lấm tấm mồ hôi, lông mày cũng nhanh nhíu lại, bất quá mắt vẫn là không mở ra.

Mạn Tứ khoa trương lao tới, vội vàng lau lung tung lên mặt Dư Diệp Ân, thất thanh giọng nói :

-Dư Diệp Ân, ngươi đừng bỏ ta. Mau nói chuyện với ta đi, Diệp Ân. - Vừa nói còn không ngừng nắm tay nắm chân, cố gắng sưởi ấm cho người ở trên giường

Tô Gia Thụy nhìn không nổi cảnh tượng này, móng vuốt lại giơ cắt ngang khung cảnh. Ngữ khí mang theo nồng đậm lạnh nhạt:

-Không có cách nào hay hơn sao?

Mạn Tứ ánh mắt hoang mang nhìn lên, động não một chút liền hốt hoảng la lên:

-Đưa nàng tới bệnh viện.

-Bệnh viện? - Hai từ này vốn dĩ đối với Tô Gia Thụy là quen thuộc, nàng vốn dĩ tỉnh dậy liền thấy bản thân ở nơi được coi là bệnh viện rồi. Bất quá rất chán ghét nơi này, vừa ồn ào lại có những y tá hay quát tháo bệnh nhân, đặc biệt là quát nàng. Trong lòng cực bất mãn, chân mày cũng nhanh nhăn lại một chỗ, bộ dáng không muốn đi.

Mạn Tứ vội vã đứng dậy trước, thân hình nhỏ bé cố gắng nâng lên nữ nhân đã hoàn toàn bất tỉnh ở trên giường. Vật vã 5 phút đồng hồ cũng hoàn toàn bất lực, vì thế ánh mắt cầu xin nhìn nhìn Tô Gia Thụy đứng yên bên cạnh:

-Học muội, giúp ta một tay đi, để nàng như vậy nhất định sẽ chết a.

-Chỉ có bệnh viện mới cứu được nàng sao? - Tô Gia Thụy biểu tình vặn vẹo

-Đương nhiên. Mau mau. - Mạn Tứ kéo kéo tay áo Tô Gia Thụy, nhanh chóng thúc giục.

Tô Gia Thụy nhăn nhó tiến lên 1 bước đồng thời cũng vô thanh vô thức tránh đi bàn tay của Mạn Tứ. Nàng hơi khom người, không do dự bế lên nữ nhân cao xấp xỉ nàng. Mạn Tứ ở một bên há mồm. Kia, nếu như tiểu học muội là nam nhân, nàng nhất định là có thai rồi, nhìn thôi cũng tự nguyện mang thai a. Bất quá, nữ nhân cũng không sao, nhìn càng thuận mắt a, ôn nhu như vậy rốt cuộc là nàng có nên xem lại giới tính của bản thân mình không ???

Dư Diệp Ân trên đường hoàn toàn mê man dựa vào lòng Tô Gia Thụy, Mạn Tứ ở một bên chăm chú quan sát, tay không quên gọi cho mẹ của Dư Diệp Ân.

Tô Gia Thụy trong lòng căng thẳng, kì thực nữ nhân khó ưa này cũng mềm mại, cũng thơm thơm. Bản thân không có bài xích nàng, rốt cuộc là chuyện tốt hay không đây. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net