Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạn Tứ ở một bên làm thủ tục nhanh gọn, Tô Gia Thụy trong lòng vẫn hết sức kiên nhẫn ôm lấy cả người Dư Diệp Ân, bản thân không biết trông có bao nhiêu che chở a.

Dư Diệp Ân rất nhanh lấy được số, sau một hồi khám liền đưa ra kết quả, nàng là bị cảm mạo, cộng với đầu bị vật cứng đập phải, cho nên cần ở lại viện 1,2 hôm điều dưỡng.

Dư Mẫn là mẹ của Dư Diệp Ân, hoang mang ngồi cạnh, hai bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, đôi mắt cũng mau phiếm hồng. Sau khi bác sĩ rời khỏi liền xoay người cảm ơn Mạn Tứ.

-Cảm ơn cháu, nếu không có cháu liền không biết nó bây giờ như thế nào. Từ nhỏ đã hiểu chuyện, rất hay giấu giếm dì. Cũng không biết là bị cái gì đập phải vào đầu rồi.

Mạn Tứ hơi mỉm cười trấn an bà, nàng cũng muốn trả lời Dư Mẫn, chính là nàng cũng không thể đi theo Dư Diệp Ân cả ngày, có những chuyện nàng cơ bản sẽ không biết được.

Dư Mẫn cả người mang theo mệt mỏi, tay cũng nắm chặt lấy tay trắng mềm mại của Dư Diệp Ân, trìu mến nhìn nàng mà thở dài.

-Bị đánh.

Lúc này lại có giọng nữ nhân thập phần mềm nhẹ thả vào không khí trầm mặc. Mạn Tứ đột nhiên nhớ ra tiểu học muội có đi cùng các nàng a. Theo như lời học muội nói, vậy là Dư Diệp Ân bị đánh vào đầu, nghĩ tới đống bát đĩa vỡ nát trên sàn nhà khi nàng tới, kia, có khi nào là tiểu học muội động thủ với Diệp Ân hay không.

-Ngươi đánh nàng. - Mạn Tứ có chút ngạc nhiên trợn tròn mắt, với sức lực của Tô Gia Thụy, đánh Dư Diệp Ân trọng thương chắc chắn là không khó

Dư mẹ cả người căng thẳng, bà từ khi bước vào cũng không để ý tới một cái nữ nhân đẹp đến phần không thật này lẳng lặng đứng một bên. Hiện tại nhìn thấy lại càng kinh ngạc, cả người nàng mặc một bộ váy ngủ khá là kín đáo, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy mê người mà thôi.

-Ta không nhàm chán như vậy. - Tô Gia Thụy hơi cau mày, nàng hết lần này đến lần khác cứu giúp Dư Diệp Ân cũng thôi đi, cư nhiên còn nhiều lần bị hiểu lầm như vậy. Vốn dĩ là ác quỷ chuyên đi gây rối lại không biết bao nhiêu lần phá vỡ quy tắc vì cái nữ nhân kia, ủy khuất, quá là ủy khuất rồi.

-Vậy .. vậy là ai ? - Mạn Tứ có chút không tin hơi ngập ngừng hỏi

Tô Gia Thụy lại vươn chân dài đến gần giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa mang theo lạnh lùng cùng một tia sủng nịnh. Nhàn nhạt mở miệng:

-Suy nghĩ giết hắn cũng có rồi, bất quá nàng không cho ta động thủ.

-Hả?- Mạn Tứ cùng Dư Mẫn ở một bên rùng mình một cái, cái nữ sinh này đang nói cái gì giết cơ

-Ngươi trở về đi. Cảm ơn. - Lúc này Dư Diệp Ân lại ' miễn cưỡng tỉnh lại'. Nàng là tỉnh từ lúc Tô Gia Thụy mở miệng rồi, chính là không có sức mở mắt mà thôi, lúc này nàng ta hồ ngôn loạn ngữ cái gì vẫn là cần mình tỉnh lại mà kịp thời ngăn chặn.

Tô Gia Thụy hé miệng cười nhẹ một tiếng, hắng giọng:

-Sao? Chán ghét ta.

-Không có. Học muội ngươi trở về đi, đã làm phiền ngươi rồi. - Dư Diệp Ân giọng nói khàn khàn, mang theo mệt nhọc mà nhìn Tô Gia Thụy, ánh mắt vô cùng kiên định

Mạn Tứ còn muốn mở miệng lại nghe Tô Gia Thụy trào phúng cười một tiếng, tiểu học muội cúi người, vô cùng ám muội dán tới trước mặt Dư Diệp Ân, ngữ khí để cho người nghe mềm nhũn:

-Chị nhất định sẽ cần tôi. Nếu như không cần, tôi nhất định sẽ chiếm lấy sự chú ý của chị.

Nói xong còn hừ nhẹ một cái tỏ vẻ bất mãn, sau đó kiêu ngạo xoay người rời khỏi phòng bệnh. Hoàn toàn không để ý đến hai cái con người mồm há hốc mà kinh hoàng.

Dư Mẫn vội vội vàng vàng lấy lại ý thức, lắp bắp hướng con gái:

-Nàng ... nàng là ai.. các ngươi.

-Học muội ở cùng nhà mà thôi, mẹ đừng bận tâm nàng. - Dư Diệp Ân hơi nhíu mày, mắt cũng nhắm lại

-Nhưng như thế nào nàng lại đối với con nói những lời như vậy, các ngươi .. các ngươi.

-Mẹ...không có các ngươi, nàng thi thoảng lại nói những lời khó hiểu như vậy. Với lại con cũng có bạn trai rồi.

Mạn Tứ ở một bên mơ hồ nhớ lại, hình như vị học muội này đối với Dư Diệp Ân nhà nàng hơi có cái gì đó ám muội, hơn nữa vì cái gì nàng cũng cảm thấy Dư Diệp Ân là đối với vị học muội này mà ôn nhu đâu.

-Đúng vậy, ngươi có bạn trai rồi. Được rồi, coi như mẹ nhiều chuyện, ngươi nghỉ ngơi một chút. Mẹ trở về làm chút đồ ăn cho ngươi.

-Dì đi đường cẩn thận, con ở lại trông cậu ấy cho. - Mạn Tứ khóe miệng mỉm cười, cả người ân cần tiễn đưa Dư mẹ

Sau đó mới hung hăng trở lại phòng bệnh, cao giọng chất vấn người trên giường:

-Ngươi rốt cuộc là bị làm sao, học muội kia đánh ngươi?

-Con mắt nào của ngươi thấy ta nói chuyện với nàng giống như nàng là người đánh ta. Ngược lại còn phải cảm ơn nàng ta nữa. - Dư Diệp Ân còn hơi đau đầu, nàng giơ tay lên che mắt, nghĩ tới sự tình hôm qua liền có chút rùng mình. Hiển nhiên nếu như không có Tô Gia Thụy ở đó không biết bản thân sẽ bị Lâm Khánh làm nhục như thế nào. Thời đại nào rồi mà một tên khốn như thế còn tự do tự tại được, quả nhiên gia thế rất quan trọng.

Mạn Tứ trong mắt nhìn biểu tình trầm tư của Dư Diệp Ân, nàng hơi thở dài:

-Vậy là ai đánh ngươi?

-Lâm Khánh. Hẳn là trả thù vụ lần trước hắn làm không thành với Tô Gia Thụy. Ngươi cũng nên chú ý một chút.

-Hắn dám, ta liền cho hắn tuyệt giống. - Mạn Tứ hung hăng từ trên ghế đứng lên

-Không đơn giản như ngươi nghĩ, hắn cũng sẽ không vì ngươi là nữ nhân mà nương tay với ngươi. Loại người vô sỉ như hắn, thủ đoạn nào cũng dám. Chính là ta đang nghĩ tới Tô học muội rốt cuộc là loại người thế nào. - Dư Diệp Ân hơi nhíu mày có điểm suy nghĩ về hành động cùng lời nói của nàng

-Hẳn là có bối cảnh, nếu không phải là nữ nhân của tên nhà giàu nào đó thì cũng là con gái của xã hội đen. Kìa, lần trước chuyển nhà không phải còn mang theo mấy cái nam nhân mặt mày hung tợn sao. - Mạn Tứ đặt tay dưới cằm, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa

-Ta cũng nghĩ vậy. Em trai nàng lần trước đã đối với ta làm ra chút cảnh cáo. Với nàng giết người giống như giết một con kiến vậy. Nữ nhân như vậy chúng ta nên tránh xa một chút.

-Tránh? Ngươi thế nào lại suy nghĩ đơn giản. Nàng mới nãy còn tuyên bố nói muốn ngươi chú ý nàng. Nữ nhân này cũng khó giải quyết a.

-Ta tận lực làm lơ nàng là được rồi. Chuyện này tới đây thôi, ngươi ra đường vẫn nên cẩn thận một chút.

----------------------------------------------------------------------

Tô Gia Thụy ánh mắt mang theo sát khí ôm lấy cánh tay đứng bên đường. Được rồi, nàng đang ở trần gian, không có tiền liền vô dụng rồi. Một đồng cũng không mang, còn kiêu ngạo cái gì bỏ về. Qủa nhiên cứ dính vào nữ nhân kia liền bị rút mất trí thông minh rồi, để Sinh Sinh biết được còn không phải quá đáng cười sao.

-Tô học muội.

Tô Gia Thụy cau mày xoay người, lại không nghĩ Mạn Tứ từ đằng xa hổn hển chạy tới, sau đó còn mất thời gian đứng thở, suýt khiến nàng nhịn không được mà xoay người vờ như không thấy.

-Cái này cho em, vội vàng như vậy chắc chắn tư vật cũng không mang rồi.

Tô Gia Thụy nhìn mấy tờ tiền hồng hồng trong tay Mạn Tứ, một cảm giác muốn chôn sống bản thân cũng có. Có cái ác quỷ nào để con ngươi thương hại cho chút tiền về nhà hay không. Nghĩ tới, nếu còn nguyên đôi cánh vậy chớp mắt cái là đến nhà rồi, còn cần gì bất tiện như vậy.

Mạn Tứ có chút mỏi tay rồi, tiểu học muội rốt cuộc có nhận hay không, vì vậy vô tình bỏ thêm một câu:

-Dư Diệp Ân nói em khẳng định không mang theo tiền, dù sao em cũng đưa nàng tới đây, vậy nhất định cái này em nên nhận rồi.

Tô Gia Thụy nghe tới tiền là của nữ nhân kia liền không nghĩ ngợi gì mà giơ tay cầm lấy, còn lạnh lẽo nói:

-Là nàng đuổi tôi đi, tiền này là vốn dĩ nàng phải đưa. Còn nữa, chị ta còn nợ tôi một ân tình. - Nói xong lại phi thường cao ngạo mà xoay ngươi đi tới lề đường bắt taxi

Rất nhanh liền khuất bóng rồi. Mạn Tứ có chút không bắt kịp vở kịch này. Áp lực quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net