Chương 26: Nhị tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay thời tiết có chút không tốt, buổi sáng Mạn Tứ tới gõ cửa bầu trời đã âm u xám xịt. Tô Gia Thụy về tới nhà tâm trạng vẫn không khá lên tí nào, bên ngoài bắt đầu gió gắt nổi lên. Nữ nhân một thân váy ngủ trắng đứng trước cửa sổ lớn, hai tay nắm chặt run rẩy. Sát khí bao quanh nàng, vết thương trên lưng bắt đầu đau rát.

-Tới rồi.

-Để em đợi lâu.

Nữ nhân mang màu tóc trắng, cả người yểu điệu dựa vào cửa kính từ lúc nào đã đứng cạnh Tô Gia Thụy. Nữ nhân hơi nhếch môi, môi hồng liền tạo nên một nụ cười mê hoặc. Nàng ta giơ tay, như có như không chạm vào vành tai Tô Gia Thụy, ngữ khí trách móc mang theo nũng nịu:

-Tiểu muội, cha đang tìm ngươi a.

-Tìm ta, làm gì ? - Tô Gia Thụy tựa hồ khó chịu mà tránh đi bàn tay kia, nhàn nhạt trả lời

-Còn làm gì, nhiệm vụ không làm lại trốn đi chơi. Nhị tỷ tìm người phát mệt a.

-Nhiệm vụ? Nực cười, đó phải là đày đọa mới đúng. - Tô Gia Thụy hai mắt dần biến thành đỏ ngầu, cả người bao quanh bởi lệ khí

-Ôi xem kìa, xem kìa. Khí chất thần tiên của ngươi ở đâu rồi. Nhị tỷ không tới để đánh nhau với ngươi, ta là tới đón ngươi về a.

Màu đỏ trong mắt rất nhanh rút đi, Tô Gia Thụy hơi lui lại đánh giá nữ nhân trước mắt, nhị tỷ - Vũ Kiếm. Vũ Kiếm sinh ra đã là người bảo vệ thiên giới, đánh nhau cùng nàng cũng gọi là ngang tay, bất quá lúc này nàng yếu đi rất nhiều, xem ra đánh nhau cũng không phải cái lợi thế gì, không khéo còn bị cười nhạo. Bất quá, nhị tỷ có một điểm yếu, đó là rất thương nàng. Vậy...

-Nghĩ tới, tỷ đằng nào cũng xuống đây, ở đây chơi một quãng thời gian rồi quay về cũng không muộn.

-Ôi không được, ngũ ca còn đang gánh vác hộ em công việc. Nên trở về thôi, hắn mà tìm được chúng ta chính là chúng ta sẽ bị hắn lải nhải cả ngày. - Vũ Kiếm phất phất cánh tay, vẻ mặt khó xử

Tô Gia Thụy hơi nhíu mày, biểu tình bắt đầu ủy khuất:

-Nhị tỷ cũng biết ta từ nhỏ liền không được người làm cha kia yêu thương, lớn lên một chút liền bị đày đọa tới nơi không có ánh mặt trời. Khó khăn lắm mới trốn xuống được đây, lại bị ngươi nhanh như vậy tìm được. Ta kì thực còn chưa thích nghi được nơi này, như thế nào lại trở về được. Chi bằng Nhị tỷ ở lại cùng thích nghi với ta, ta cũng khó mà chạy đi đâu được. Chán chê ta liền trở về. Ngũ ca bên kia còn không phải có Lăng mỹ nhân chế ngự sao. Ta còn quen biết nàng. Thế nào?

Vũ Kiếm nhíu mày, lông mi cong dài liền theo động tác mà run lên, nghi hoặc ngẩng đầu:

-Vậy ta ở đâu?

-Sinh Sinh hiện tại rất có tiền a, hắn sẽ sắp xếp cho ngươi. Như nào?

-Hừ, tên nha đầu chết tiệt đó từ nhỏ luôn đối đầu ta, ta mới không thèm nhờ vả hắn. Nếu muốn ta phất tay cũng có thể trở nên giàu có trong cái xã hội nhỏ bé này.

-Đúng đúng, vậy chi bằng nhị tỷ phất tay cái đi. - Tô Gia Thụy khóe miệng vung lên

-Không, quá tốn sức rồi. Ngươi nhờ vả hắn đi, vẫn không phải ta thì hơn.

-Được được, không phải cái gì quá khó. Nhị tỷ có thể hay không ngưng lại phân tán sức mạnh a, nhìn xem, không khí cũng thay đổi rồi. Hiện tại còn đang là cuối hạ a.

Tô Gia Thụy vừa nói vừa hướng tay chỉ ra ngoài, cả bầu trời tối om giống như sắp có bão tố xuất hiện, trên cửa số còn dính một lớp băng mỏng.

Vũ kiếm chép miệng một cái, không nhanh không chậm thu lại đôi cánh màu bạc. Nhất thời mọi thứ lại trở nên bình thường trở lại. Bầu trời cũng trở nên trong sáng hơn.

---------------------------

Ở bên này, Dư Diệp An mới nhận xong một mũi tiêm, nàng hơi thở dài nhìn qua cửa sổ, mây đen tứ phía tụ tập một chỗ sau đó lại nhanh chóng phân tán, nhìn thế nào cũng thấy kì lạ. Xem ra hiện tượng thiên nhiên càng ngày càng có nhiều điểm khác biệt so với trước đây.

Còn nữa, trước đó còn nói Mạn Tứ mình nên tránh xa nữ nhân kia một chút, lại không nghĩ tới vừa dứt câu liền nhớ ra nàng ta mặc mỗi một cái váy ngủ trắng rời đi, kia, không mang tiền thì đi về kiểu gì. Mình quả nhiên có lòng bao dung vô bờ bến rồi, vì vậy ngập ngừng nói Mạn Tứ cho nàng mượn chút tiền, Mạn Tứ không nói hai lời liền lôi ra mấy tờ hồng hồng đưa tới. Bất quá lại bị nàng đẩy lại, miễn cưỡng biểu tình nói :

-Kia, hình như tiểu học muội không có mang theo tư vật, không biết trở về kiểu gì, có lẽ vẫn còn đứng ở bên ngoài. Ngươi có thể hay không đưa nàng, ta .. trở về liền trả lại ngươi.

Mạn Tứ trợn tròn con mắt, không thể tin được mà nhìn nàng, giống như hung hăng chất vấn bằng ánh mắt, ngươi nói gì, vừa nói gì tiểu Diệp Ân. Mới nãy ngươi còn bảo tránh xa nàng....

-Mạn Tứ, ngươi nghĩ xong thì nàng cũng đi bộ về tới nhà rồi.

-Hừ, nữ nhân đúng là động vật khẩu thị tâm phi a. Ta trở lại lại nói chuyện với ngươi.

Dư Diệp Ân gật đầu, có chút xấu hổ mà đỏ mặt. Nàng mới không muốn quan tâm cái nữ nhân kia, chẳng qua để người ta đưa mình tới lại không có tiền trở về thì có hơi không đúng phong cách làm người của nàng a.

Qua không bao lâu, Mạn Tứ đã trở về, vừa bước vào cửa liền oang oang mở miệng:

-OMG, Dư Diệp Ân, tiểu học muội cùng nhà ngươi quả là cực phẩm mặt dày a. Đưa nàng tiền nàng còn nói ngươi nợ nàng một cái ân tình, không hiểu sao ta nhìn bộ dáng yêu nghiệt của nàng liền thấy nàng nói cái gì cũng đúng a. Nàng hình như vừa bỏ độc ta.

Dư Diệp Ân khóe miệng co rút, quả nhiên là mặt dày, bất quá xem ra khuê mật của nàng mặt còn dày hơn.

-Ta tự hỏi boss sau lưng nàng là ai mà nàng lại có thể khoe khoang như vậy a. Nam nhân đợt trước cùng nàng vào khách sạn cũng rất có tư thái nha, ngươi đoán phải hay không...

-Đừng nói bậy. Xem ra nam nhân đó cũng chỉ dưới quyền của nàng thôi.

-Ngươi nói vậy là sao?

Dư Diệp Ân nghĩ tới bộ mặt hung hãn của Sinh Sinh, lại nghĩ tới ngữ khí lạnh nhạt ra lệnh của tiểu học muội liền nhịn không được rùng mình, lời nói đến miệng cũng nhẹ hơn:

-Quên đi, dù sao cũng không phải việc của chúng ta không phải sao. Nhưng ta nghĩ nhất định Lâm Khánh sẽ tìm cách trả thù chúng ta. Thật không muốn dính dáng gì đến hắn a.

-Kia, không thể rồi. Ba ba của hắn có gia thế như vậy, chúng ta vẫn là đi đường vòng thôi. Lần sau lựa lúc có nhiều người xung quanh một chút mà đi. Hơn nữa ngươi nên gọi theo Phàn Tuấn đưa về đi.

Dư Diệp Ân hơi nheo mắt, nghĩ tới gia thế của Phàn Tuấn, ân, không nhỏ, hắn là Lâm Khánh sẽ kiêng nể một ít đi. 

---------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: hừ.

Dư Diệp Ân: Làm sao vậy ?

Tô Gia Thụy: Đột nhiên nhớ lại chuyện cũ thôi.

Dư Diệp Ân: chuyện cũ ?

Tô Gia Thụy: Còn không phải là về chị sao. Khi đó chị còn như vậy dựa dẫm hắn, chị không cảm thấy em khiến chị an toàn hơn sao? hmmm

Dư Diệp Ân: Kì thực tôi thấy, cứ dính dáng đến em liền thực nguy hiểm, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Tô Gia Thụy: Chị ... chị.... vậy chị đi theo hắn đi.

Dư Diệp Ân: Được rồi, vậy tôi đi nha.

Tô Gia Thụy: Đứng lại.. xem đêm nay em có khiến chị van xin em hay không, hừ.

Dư Diệp Ân: Ngu ngốc!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net