Chương 29: Nhìn ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí đột nhiên đông cứng lại, cái nóng 38 độ C bên ngoài tưởng như ấm áp, kì thực lại làm cho không khí càng thêm quỷ dị. Dư Diệp Ân khóe miệng khẽ cười, nhìn không ra là vui hay tức giận, nàng nhàn nhạt mở miệng, âm thanh mềm mỏng dễ nghe liền phát ra:

-Thế nào, vì sao bọn ta không thể ở đây?

Mã Hân Hân một thân công sở đứng phía sau nàng, tựa hồ cả hai không phải là cùng đến đây, bất quá chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi.

-Ta để quên giáo án, các ngươi cứ tiếp tục. - Mã Hân Hân nói xong liền một mạch đi thẳng tới bàn dành cho giáo viên, rất nhanh liền cầm lên quyển giáo án, vẫn không quên giơ giơ lên đồ vật trong tay, biểu thị ta thật sự đến đây để lấy đồ bỏ quên. Trước khi rời đi còn bỏ lại một câu làm cho người nghe thật sự hiểu lầm :

-Kì thực cũng không nên tiếp tục a, dù sao đây cũng là trường học, hơn nữa hội viên phó kỉ luật cũng đã nhìn thấy...è hèm, vẫn là ta nên đi.

Ba con người ở lại có chút xấu hổ rồi, tiếng giày cao gót vội vã rời đi của Mã Hân Hân thật sự vang vọng vào sự yên lặng ngượng ngùng này.

Dư Diệp Ân vẫn là thở dài một tiếng, hai tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng lạnh như băng:

-Chỉ là muốn hỏi ngươi hôm nay có rảnh, mụ mụ nhà ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm... là để cảm ơn chuyện vừa rồi.

-Ân, ta ... ta hôm nay có việc rồi. - ha, vậy mà lại nói lắp, Tô Gia Thụy thật sự có chút xúc động muốn tự vả mình

-Ra vậy. Được. - Dư Diệp Ân đáy mắt loáng thoáng một tia thất vọng, nàng nâng mắt nhìn nữ nhân còn đang giống như con chim nhỏ nũng nịu nép sau lưng Tô học muội, nàng ta cũng giương mắt ngẩn người nhìn lại nàng, Dư Diệp Ân trong lòng lập tức không tự nhiên xoay đầu tránh đi. Nàng hừ lạnh một tiếng, lồng ngực cứ thế mọc ra một cái khó chịu không tên, Dư Diệp Ân lựa chọn bước nhanh khỏi đây một chút, không khí kiểu này có hơi ngột ngạt rồi.

Tô Gia Thụy bối rối nhìn theo bóng dáng Dư Diệp Ân, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, kia, tiểu học tỷ có phải là muốn gần ta một chút hay không. Còn chưa đả thông được tâm lý chênh vênh này, ở bên cạnh Vân Hi đã ngọt ngào lên tiếng:

-Ngươi cư nhiên quen biết Hội phó kỉ luật, vậy Phàn Tuấn ... kia ... kia

-Hừ, chuyện của ngươi sao, kia, Mã giáo sư chắc chắn cho rằng ngươi và ta là một đôi rồi. - Tô Gia Thụy hơi nhướn mày, ngữ khí châm chọc

-Không thể nào, không phải Dư học tỷ cũng nghĩ vậy đấy chứ... - Nói xong còn cố tình quan sát biểu tình đa dạng trên mặt Tô Gia Thụy

Tô Gia Thụy giơ chân dài, nhanh chóng tiến ra cửa lớp, bộ dáng muốn rời đi, bất quá còn quay đầu lại cao lãnh nói với Vân Hi:

-Ngươi tốt nhất là giải quyết kim chủ của ngươi đi trước khi lão bà của hắn phát hiện ra được.

Vân Hi có chút ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao quý lãnh diễm mà Tô Gia Thụy để lại cho nàng. Đôi lúc nàng có cảm giác, Tô Gia Thụy là giả vờ ngây ngô a.

---------------------------------

Tô Gia Thụy quả nhiên dùng đôi chân dài của mình mà mau mau đuổi theo Dư Diệp Ân, ngữ khí có chút vội vã:

-Dư học tỷ, khoan đã.

Dư Diệp Ân không được tự nhiên xoay người, này trong đầu nghĩ tới một màn kia liền liên tưởng những hành động gần đây của Tô Gia Thụy, xem ra tiểu học muội là thích nữ nhân a. Nhưng vì sao hết lần này lần khác thấy nàng cùng Phàn Tuấn đâu, hay là nàng đây là nam nữ đều thông ăn. Quên đi, dù sao thì đó cũng là việc cá nhân, trừ khi nó liên quan đến đời sống riêng tư của nàng, bằng không liền tùy thời ứng biến đi.

Mắt nhìn thấy Dư Diệp Ân đã đứng lại, Tô Gia Thụy lại càng vội vàng đến gần, cằm hơi hướng lên, mang theo ngạo khí hỏi:

-Kia, mấy giờ liền ăn?

-Tầm 7h đi.

-Thực ra xong việc ta liền có thể đến, không thì chị có thể đưa địa chỉ, tự ta có thể tới là được rồi.

Dư Diệp Ân hơi nhíu mày, quan sát kĩ một chút tiểu học muội trước mặt, vẫn như thế xinh đẹp chói lóa, chỉ là mang theo một chút không tự nhiên. Nàng gật đầu, từ trong cặp lấy ra một cây bút bi, sau đó duỗi tay về phía trước:

-Đưa tay đây.

-Làm gì? - Miệng hỏi nhưng tay vẫn cứ đưa cho Dư Diệp Ân

Dư Diệp Ân nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của Tô Gia Thụy, trong lòng không khỏi ghen tị một chút, kia, yêu nghiệt như vậy.

-Còn không phải để viết địa chỉ cho ngươi sao.

-Ân. - Tô Gia Thụy thực nghe lời vươn ra móng vuốt, trong lòng không ngừng cảm thán da thịt mềm mại của Dư Diệp Ân khi nàng cầm lấy tay của chính mình

Dư Diệp Ân rất nhanh đã ghi xong địa chỉ, vừa ngẩng đầu liền chạm ngay ánh mắt chuyên chú như thiêu như đốt của Tô Gia Thụy trong tức khắc liền khóa lấy nàng. Tô Gia Thụy hạ tay, chậm rãi đặt tay lên vòng eo thon gọn của Dư Diệp Ân, một mặt vẫn chăm chăm nhìn Dư Diệp Ân, mặt khác tay liền hơi dùng sức kéo Dư Diệp Ân lại gần mình. 

Hành lang không một bóng người, tiếng cây xào xạc phá vỡ sự tĩnh lặng, nơi đây chưa bao giờ đẹp như thế. Ở trong mắt Dư Diệp Ân, có lẽ Tô Gia Thụy là nữ nhân đẹp nhất nàng từng thấy, trong lòng nàng, có lẽ lúc này ánh mắt của Tô Gia Thụy thật sự dịu dàng đến mức làm cho nàng muốn thời gian lập tức dừng lại. 

Qủa thực đời không như ý muốn, Tô Gia Thụy rất biết cách phá hủy bầu không khí, nàng thế nhưng đột nhiên mở miệng :

- Chị nói xem, khát vọng lớn nhất của chị là gì?

LẠI NÓI LINH TINH !!!!

Dư Diệp Ân trong mắt tràn ngập ghét bỏ, nàng hơi lùi lại, dùng tay đẩy ra Tô Gia Thụy đang một mực dán tại trên người mình. Ngữ khí hoàn toàn mất kiên nhẫn:

- Đừng tới muộn. - Nói xong liền xoay người bỏ đi, bóng dáng vội vã như đang chạy trốn

Tô Gia Thụy một mình đứng dưới nắng, biểu tình trầm ngâm, xem ra sức mạnh của mình quả thật không có tác dụng với nữ nhân này. Bất quá vì sao lúc nãy Dư Diệp Ân cũng ngẩn người nhìn nàng đây....

----------------------------------------------

Lời tác giả: Tôi đã quay trở lại, nhưng vẫn phải dùng máy tính điện thoại với cường độ thấp. Thật ra mình dùng dt vẫn hơi nhiều. Nhưng mà chương mới đây roifiiiii, ten ten

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net