Chương 3: Học tỷ, học muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc Tô Gia Thụy sau một đoạn thời gian liền thốt ra một câu :

-Không phải con người. Ngươi không phải con người có phải hay không.

Dư Diệp Ân còn đang không hiểu nhìn tới nữ nhân xinh đẹp kia, lại thấy nàng không nhanh không chậm tiến về phía bên này, ngón tay thon dài nâng lên chiếc cằm tinh tế của Dư Diệp An, ngữ khí giống như là đang phi thường tức giận :

-Nói, ngươi có phải ra lão già kia phái xuống.

Thành Ly Lị có chút bất an nhìn các nàng, lại cảm thấy tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy có chút kì dị. Tiểu học muội lúc này trông rất cuốn hút, còn học tỷ như thế nào mà còn ngồi yên nhìn chằm chằm đây, có phải cũng thấy học muội xinh đẹp giống hắn nghĩ hay không.

Dư Diệp Ân trong lòng thắc mắc tràn đầy, có chút phản cảm, tiểu học muội này cũng không biết đang nói về cái gì. Ngữ khí lạnh nhạt mở miệng :

-Học muội, ngươi ở đây xàm ngôn cái gì. Nơi này không phải để người muốn khi dễ ai thì khi dễ, mời học muội buông tay.

Tô Gia Thụy nhíu nhíu lông mày thanh mảnh, ngửi thế nào cũng không thấy mùi của loài khác. Rõ ràng là con người, như thế nào lại không bị sức mạnh của nàng ảnh hưởng.

-Ta là quỷ. Hơn nữa là quỷ vương

-Cái gì ... - Dư Diệp Ân cùng Thành Ly Lị nhăn nhăn lông mày, nói cái gì đây

-Một nửa là thiên thần đi. Ngươi là ai ?

Thành Ly Lị còn muốn nhảy tới khuyên học muội đừng đùa nữa, lại nghe Dư Diệp Ân lãnh khí nói :

- Học muội, lão già kia của ngươi , ta không biết. Bất quá, hai thứ mà ngươi nói đến chẳng qua cũng chỉ là đề cập đến bản tính con người mà thôi. Học muội là chọn sống với bản chất nào, đó mới là lựa chọn cuối cùng. Đây là trường học, phiền ngươi tuân thủ luật lệ, lần sau không nên ở trên hàng rào leo trèo bậy như vậy. Mời trở về cho. - Nói xong tự xoay cằm mình đi nơi khác, cũng không thèm liếc lấy Tô Gia Thụy một cái

Tô Gia Thụy lúc này trong lòng mờ mịt, nàng là nửa này nửa nọ, sống đúng bản chất là như nào đây.

-------

Tô Gia Thụy rất nhanh về đến khách sạn, nàng lăn sàng đan một lát, không tự chủ nghĩ đến nữ nhân kia. Có lẽ nào sức mạnh có vấn đề. Nàng không một chút do dự liền nhấc máy gọi cho Tô Vũ.

-Ngươi, đến đây đi.

-Tỷ tỷ có chuyện gì sao ?- Tô Vũ ngữ khí ân cần, hắn đang trên đường đi giải quyết chút chuyện ba hắn giao, nhận được cuộc gọi của Tô Gia Thụy trong lòng không khỏi vui vẻ

-Đến đi. - Nói xong liền lập tức tắt máy

Tô Vũ lúc này đang dừng đèn đỏ, khóe miệng giương lên một chút liền xoay đầu xe chuyển hướng.

Thời điểm hắn nhìn thấy Tô Gia Thụy liền cảm thấy xung quanh nàng tản ra hơi thở không vui, hắn có chút mờ mịt mím môi, còn muốn mở miệng lại thấy tỷ tỷ của hắn vươn tay túm cổ áo sơ mi, ngữ khí thập phần khó chịu :

-Kia, ngươi nói xem điều ngươi khao khát nhất là gì ?

Tô Vũ có chút ngẩn người nhìn vào màu đỏ sáng rực trong đôi mắt của Tô Gia Thụy, trong tâm trí giống như bị một làn khói mờ mịt phủ kín, lời nói tự nhiên đến miệng :

-Ta thật muốn chị có thể an toàn, hơn nữa Tô Đồng Hội có thể giữ vững vị trí là tốt rồi.

Tô Gia Thụy trong lòng tràn ngập nghi ngờ, này vì sao Tô Vũ thiện lương như vậy, sức mạnh thật sự có vấn đề sao.

Tô Vũ nhíu mày, hắn mới nãy bị sao vậy, đột nhiên lại hồ ngôn loạn ngữ cái gì. Hắn còn đang muốn ngẩng đầu hỏi tỷ tỷ, lại thấy nàng biểu tình còn khó hiểu hơn mình.

-Kia, ta không thích ở khách sạn, ngươi tìm cho ta nơi khác đi.

-Ân, tỷ tỷ thích nhà như thế nào?

-Này, vẫn là thuê nhà đi, như vậy mới giống sinh viên chứ. Các ngươi chẳng phải sẽ sống như vậy sao. - Tô Gia Thụy có chút suy ngẫm mở miệng

-Tỷ tỷ, như vậy thật không an toàn, kia, có thể hay không ...

-Không cần, ta có thể tự lo được. Tìm chỗ nào gần trường một chút, tốt nhất là nên có bạn cùng phòng đi.

-A, được. Ta sẽ gọi cho chị vào ngày mai.

Tô Gia thụy vừa ý gật đầu, nàng quả là có em trai thần thông quảng đại, con người ngày nay phát triển cũng quá nhanh đi.

Tô Gia Thụy xoay người trở vào phòng, nàng thỏa mãn nhìn chính mình trong gương. Lại xoay xoay hai cái, ừm. Xinh đẹp, khí chất, cười một cái cũng đủ khiến chính bản thân mình quay cuồng. Bản thân đến nay xuống trần gian cũng chưa một lần thử giao hoan với giống đực khác, trong lòng cũng có chút thiếu thốn rồi. Bất quá, nàng lại không muốn con người tự tiện đụng chạm nàng, mặc dù không đến nỗi chán ghét, chính là để lộ da thịt ra ngoài, cảm giác như chính bản thân bị người trần mắt thịt thèm khát mà ngắm nhìn. Thâm tâm sản sinh ra loại tâm tình vô cùng độc ác, đó là muốn một tay bóp chết những kẻ đó. 

-------------------

- Mẹ, con đã về. 

- Diệp Ân, con về rồi hả, mau tới thử món này, hôm nay mẹ mới tự sáng tạo nha. - Dư Nhị Gia thoạt nhìn còn rất trẻ từ trong bếp lục tục đi ra, nụ cười treo ở trên môi

Dư Diệp Ân hơi hé miệng nếm thử, đầu lưỡi vừa chạm vào soup nóng liền có chút bỏng rồi, bất quá vẫn kiên nhẫn nếm một chút. Ân, có chút ngọt. Rất vừa miệng, nàng cảm thấy có hơi đói bụng rồi. 

- Rất ngon, con đi tắm qua một chút rồi sẽ giúp mẹ. 

Dư Nhị Gia gật đầu, vui vẻ nhìn theo Dư Diệp Ân bóng dáng. Trong lòng có chút thở dài. Diệp Ân từ nhỏ đã thiếu ba, lại bị gia tộc bên ba ba ghét bỏ, nàng mặc dù thương con nhưng cũng lực bất tòng tâm. Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tam không có giá trị, ngoài nhan sắc ra cái gì cũng không thể làm. Chỉ có thể dựa vào tiền bao dưỡng của kim chủ để con gái có cuộc sống tốt hơn. Dư Diệp Ân cũng nói với nàng, nếu có thể lợi dụng, liền lợi dụng cho hết. Nàng sẽ không ủy khuất, sau khi có việc làm, nàng sẽ đưa mẹ lập tức ly khai. 

- Diệp Ân, hôm nay ở trường thế nào?- Dư Nhị Gia hơi vươn người đặt rau xào vào bát của con gái

- Cũng được. Bất quá có một chuyện thú vị. 

- Thú vị ?

- Ân, con gặp một tiểu học muội rất khả ái. - Dư Diệp Ân nhàn nhã mở miệng, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt cùng dáng dấp yêu nghiệt kia

- Mau nói, mẹ ngươi rất thích những chuyện thú vị a. 

- Nàng định trèo tường trốn học. 

- Chậc, nữ nhân nhà ai lại có gan lớn như vậy, rồi sao, ngươi bắt được nàng. 

- Ân, nàng dáng dấp rất được. Rất xinh đẹp. 

- Xinh đẹp hơn ngươi sao? 

Dư Diệp Ân khóe miệng nín cười, hắng giọng một chút :

- Làm sao có thể. 

- Ân, đúng thế, không hổ là con gái của ta, hôm nào đưa nàng qua đây đi. - Dư Nhị Gia đắc ý cười, lại tiếp tục gắp đồ ăn cho Dư Diệp Ân

- Không thể nào, có vẻ như nàng cũng không ưa con gái của mẹ a. 

- Con gái ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nàng chắc chắn sẽ yêu thích ngươi. 

------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Vậy là mụ mụ chị đoán đúng rồi. * dụi dụi *

Dư Diệp Ân: Đúng ?

Tô Gia Thụy: Em đúng là yêu thích chị đến nỗi không nỡ buông tay a. 

Dư Diệp Ân: Mau buông. 

Tô Gia Thụy: Người ta ôm một chút a. Chị đúng là keo kiệt. 

Dư Diệp Ân: Tay em là đang đặt đâu?

Tô Gia Thụy: Mềm mại mềm mại, em yêu mềm mại. Không muốn buông tayyyyyy



Tác giả: Hai bạn có chứng tự luyến rồi :)))))) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net