Chương 30: Nhìn không ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Gia Thụy bẻ tay lái, chiếc xe liền chậm rãi rẽ vào khu biệt thự riêng biệt giữa thành phố đông đúc. Nàng lúc này có chút vui vẻ, tâm trạng cao hứng không thôi. Nói thế nào đi nữa Bối gia cũng là do nàng phá đám, đương nhiên sẽ có lợi cho Tô ba ba giữa lúc sóng to gió lớn này rồi.

Thời điểm nàng được đàn em dẫn tới văn phòng bí mật của Tô ba ba, thì Tô Vũ đã sẵn có mặt ở đó. Hắn nghiêm mặt lặng lẽ ngồi ở một bên, thoạt nhìn khí chất lúc này có chút khác, không giống như chú cún nhỏ luôn đòi hỏi yêu thương từ Tô Gia Thụy nữa. Tô ba ba trên tay còn giữ một điếu cigar cháy dở, vẻ mặt có vẻ phức tạp. Bất quá vừa nhìn thấy nàng thì cả hai liền bày ra nét mặt vui mừng, Tô Vũ còn khoa trương đứng lên, vươn ra một tay ân cần đỡ lấy bàn tay trắng nõn của Tô Gia Thụy, cẩn thận đưa nàng ngồi xuống ghế của hắn, còn hắn ngoan ngoãn thẳng người đứng một bên.

Tô ba ba gật đầu, biểu tình rất hài lòng, hắn hơi ngẩng đầu, hướng Tô Gia Thụy nói:

-Không biết tiểu Vũ đã nói với con hay chưa?

Tô Gia Thụy lắc đầu, trong lòng nhảy nhót không thôi, làm sao nàng không biết, nàng còn biết đến tường tận rõ ràng a.

Tô ba ba hơi mím môi, hắn đưa tay rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả khói, trầm ngâm nói

-Bối thúc, hắn ... thế nhưng mấy hôm trước bị vứt trước cửa nhà chúng ta, gân tay chân đều bị cắt hết, ánh mắt đờ đẫn, hỏi gì cũng không nói. Chỉ chằm chằm nhìn ảnh con. - Nói xong còn hơi nghiêng đầu nhìn về phía ảnh Tô Gia Thụy mặc một bộ sườn xám được phóng to treo trên tường. Theo trí nhớ nàng có được của nữ nhân này, thì đây là bức ảnh lúc Tô Gia Thụy vừa tròn 18 tuổi, xinh đẹp, sắc xảo, bất quá khí chất vẫn chưa có gì, hoàn toàn là lạnh nhạt thanh tao.

-Tại sao ? - Xem ra tên nam nhân này quên không được khuôn mặt nàng, cũng tốt, lần này nàng sẽ dọa cho hắn mất mật

Tô Vũ hơi nhíu mày, hắn hất cằm về phía mấy gã áo đen đứng ở cửa. Một khắc sau liền thấy Bối Thục mặt mày tái xanh được mấy gã áo đen lôi vào, hắn bị ném trên sàn nhà, người không một sức lực mà cử động.

Tô Gia Thụy trong lòng chán nản, nàng hẳn nghĩ Bối Thục sẽ trông thảm hại hơn, xem ra, Tô ba ba vẫn còn nương tay với hắn.

-Thục, ngươi nhìn nàng, có gì muốn nói sao?

Bối Thục lúc này mới chậm chạp nâng đầu, ánh mắt hoang mang tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã chạm phải ánh mắt sắc như dao của Tô Gia Thụy. Xinh đẹp là thế, thế nhưng trong mắt hắn, nàng chính là thần chết, hắn run lên bần bật, miệng bắt đầu đảo điên:

-Qủy, quỷ.

-Lại nói linh tinh. - Tô Vũ cầm lòng không được muốn xông lên đánh hắn lại bị Tô Gia Thụy đưa tay cản lại.

Nàng mỉm cười, nụ cười tựa hồ gió xuân, nhẹ nhàng lại mơn man lòng người, ngữ khí cũng theo vậy dịu dàng:

-Để tỷ nói chuyện với hắn một chút, khéo đây lại là lần cuối hắn còn tỉnh táo a.

Bối Thục nằm nhoài trên mặt đất, cố sức vùng vẫy bất quá dịch chuyển không được bao nhiêu, ngược lại còn làm cho vết thương nứt ra, những vệt máu bắt đầu loang lổ trên sàn gỗ, Tô Gia Thụy bất giác nhíu lại đôi mày thanh tú, ngữ khí mất kiên nhẫn:

-Dừng lại đi, đây không phải những gì ngươi nên nhận được sao ... Bối thúc?

Nam nhân từng ngạo nghễ giờ đây nằm sõng soài, bộ dáng nửa sống nửa chết, hắn mấp máy đôi môi, ánh mắt mang theo hoảng sợ mà mở to.

-Ngươi đừng lại đây, ngươi không phải nàng, không ... phải...

Tô ba ba rốt cuộc nghe không nổi, không nói một tiếng đứng phắt dậy, mạnh mẽ nện bước về phía hắn, rút ra cây súng ở bên hông đàn em đứng gần đó, không tiếng động hướng đầu gối Bối Thục mà nã đạn. Bối Thúc rít lên một tiếng đầy đau đớn, thều thào không nên hơi:

-Đại ca, nàng ... không phải ...

-Câm miệng. Còn dám gọi ta là đại ca, chính mày suýt nữa lấy mạng nàng, còn ở đây lải nhải chuyện khác, tốt nhất là mở cái miệng chó của mày, nói xem là ai đưa mày tới đây, nếu không thể nói thì đừng hòng có một cái chết thoải mái.

Tô Gia Thụy khoanh tay đứng một bên, trong lòng đánh giá ánh mắt hung ác của Tô ba ba, thâm tâm cũng hơi tán thưởng hắn một chút, xem ra uy lực cũng không nhỏ đi.

Bối Thục lén nhìn Tô Gia Thụy, sợ hãi tràn ngập trong lồng ngực, hắn hoang mang lắp bắp hướng Tô ba ba nói :

-Đại ca, là nàng ... chính là nàng.

Tô Vũ nhíu mày, hai bước tiến đến liền đứng cạnh Tô ba ba, đối với Bối Thục lãnh đạm giọng nói:

-Giết, vợ con không chừa một người.

Tô ba ba hừ một tiếng, không lạnh không nhạt xoay người, đối mặt với Tô Gia Thụy mặt không biểu tình ở phía sau, ngữ khí lại thành nhẹ nhàng, còn mang theo chút quan tâm:

-Hôm nay ở lại ăn cơm sao?

-Hôm nay có việc rồi. - Tô Gia Thụy hơi mân môi, chậm rãi trả lời, mắt nhìn theo Bối Thục bị kéo ra khỏi phòng, hắn một từ cũng không nói nữa, chỉ có ánh mắt căm hận nhìn về phía nàng.

Mọi chuyện không đơn giản như vậy, nàng biết. Vì cái gì hắn lại quay lưng phải bội Tô Đồng hội, vì cái gì lại nhắm đến nàng, chỉ sợ là không có như vậy thuần túy là nhằm vào Tô ba ba.

Tô Vũ tỏ ý muốn đưa Tô Gia Thụy về, Tô ba ba gật đầu đồng ý, trước khi nàng rời đi, còn ân cần căn dặn một chút, nói cuối tuần Tô mẹ cũng mong nàng trở về ăn một bữa cơm. Nàng coi như đáp ứng, sau đó cùng Tô Vũ chậm rãi rời khỏi nhà tổ.

Tô Vũ theo địa chỉ nhà mà tỷ tỷ đưa cho hắn, bản thân hắn cảm giác có chút quen thuộc, bất quá cũng sẽ không mở miệng hỏi nhà hắn tỷ tỷ. Hắn thật biết điều ngoan ngoãn mà đưa nàng tới trước cửa nhà Dư Diệp Ân.

Theo ấn tượng của Tô Gia Thụy, căn nhà được sơn màu trắng, bất quá nhìn qua vẫn là cực kì ấm áp, xem là Dư mẹ là người tính tình cũng nhẹ nhàng đi. Đột nhiên lại đi nghĩ cái gì, phỏng đoán tính cách người khác sao, dạo này nàng có cảm giác bản thân càng giống một con người tầm thường rồi.

-Ngươi về đi.

-Tỷ, tí ngươi thế nào trở về đây, hay tỷ cứ gọi ta một tiếng, ta lập tức tới ngay a. - Tô Vũ có chút lo lắng nói

-Ta không phải trẻ con, chẳng lẽ không biết gọi một chiếc taxi, huống chi đây còn là nhà của bằng hữu ta, nàng cũng có thể đưa ta về. - Tô Gia Thụy có chút mệt mỏi nhướn mày

-Dư tiểu thư sao, theo ta biết nàng còn không có phương tiện riêng a.

-Ngươi theo dõi nàng ? - Tô Gia Thụy cau mày, biểu tình không vui

Tô Vũ cúi đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân mình làm không đúng rồi.

-Tỷ, sẽ không có lần sau.

Tô Gia Thụy không nhìn hắn lấy một cái, tùy tiện phất tay, sau đó xoay người tiến vào trong sân nhà. 

------------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Tô Vũ ngu ngốc suýt nữa phá hỏng chuyện tốt của ta.

Tô Vũ: Tỷ tỷ, người ta là không biết ngươi muốn ngủ với nữ nhân kia a.

Tô Gia Thụy: Ngươi thì biết cái gì,nàng như thế câu người, ta từ khi mới gặp đã muốn ăn nàng tận xương a.

Tô Vũ: Tỷ, ta quen rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, ngươi muốn là được rồi. 

Tô Gia Thụy: Còn không mau mang các nàng đến cho bổn cung. 

Dư Diệp Ân: Nương nương phiền người tới chỗ các nàng luôn đi, cảm ơn. 

Tô Gia Thụy: Mang các nàng biến khỏi cuộc đời bổn cung, tốt nhất là ngươi cũng nên biến cùng các nàng .... Tô Vũ chết tiệt ngươi đừng hòng tới nhà ta ly gián. Qúy phi, nàng đừng khóa cửa aaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net