Chương 31: Kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả ngày này, Dư mẹ bộ dáng rất có vẻ tất bật, bởi vì tối nay Dư Diệp Ân mời một cái mỹ nữ đã cứu nàng lần trước trở về nhà, lại thêm Dư ba ba một mực muốn qua ăn tối để nhìn chút bằng hữu của con gái, kết quả Dư mẹ không khỏi vui vẻ. Nàng là đối với Dư ba ba giống như một cái lão bằng hữu, mặc dù biết Dư ba ba đã có gia đình, nàng cũng không có đi cùng hắn so đo, còn không biết cái này nam nhân đa tình ở ngoài còn muốn bao dưỡng bao nhiêu cái tình nhân đâu.

Dư Diệp Ân sáng sớm đã rời nhà cùng Dư mẹ đi chợ, các món ngon đều không cần nghĩ đã quyết định mua, nàng cũng không có cái gì tốt mà ngăn cản. Nghe nói Dư ba ba cũng sẽ tới nhà nàng ăn tối, nàng đối với nam nhân này chính là không quá chán ghét, bất quá cũng không quá thân cận. Nam nhân này đối với nàng vẫn là rất sủng, so với mẹ nàng tiền tiêu vặt còn muốn thoáng hơn một chút. Chỉ là không hiểu sao hắn lại như vậy.

Buổi tối Dư Lâu vẫn là trịnh trọng đến sớm. Hắn vốn dĩ là cái nam nhân ngoài 50, bất quá bề ngoài nhìn cũng không giống. Dư Lâu mặc một cái áo phông rộng rãi, quần jean tối màu, nhìn qua vừa thoải mái nhưng vẫn lịch sự. Hắn nhìn Triệu Mẫn vì hắn mở cửa, còn hướng hắn đưa cho đôi dép đi trong nhà, làm cho lòng hắn có chút thoải mái. Trong tất cả các tình nhân từ trước tới giờ, vẫn là Triệu Mẫn đối với hắn thể thiếp, cho nên hắn đối với mẹ con nàng vẫn là hào phóng vung tay.

-Tiểu Ân đâu rồi ?

-Còn đang ở trong bếp a. - Triệu Mẫn ngữ khí nhẹ nhàng đáp lại, đối với hắn mỉm cười một cái

Dư Lâu gật gật đầu, đưa tới trong lòng Triệu Mẫn một túi quà, sau đó không nhanh không chậm đi vào nhà, thật tự nhiên ngó vào trong bếp.

-Tiểu Ân, ba về.

-Ân, đã biết. - Dư Diệp Ân còn đang bận rộn xào xào nấu nấu, khóe mắt cũng không nhìn thấy hắn, bất quá miệng vẫn ứng một cái

Dư Lâu thâm tâm có chút đổ vỡ, hắn đối với Dư Diệp Ân sủng ái có thừa cũng chính là bởi vì nàng là một cái tiểu nữ nhân duy nhất của hắn. Trong nhà vợ cả, hay những cái khác tình nhân đều đẻ cho hắn toàn là nam tử, hắn nhịn không được càng cầu này con gái Dư Diệp Ân đối với hắn đáng yêu nũng nịu đâu.

-Này là túi xách mới cho con, thích sao?

Dư Diệp Ân xoay đầu, nhìn tới Dư Lâu hướng tới nàng một cái túi xách mới cứng xinh đẹp, bất quá nàng cũng là không ham thích mấy thứ tầm thường này, vì thế cũng chỉ gật đầu một cái, nói hắn cứ để trong phòng khách, tự nàng sẽ mang về phòng. Dư Lâu thật sự cảm giác mình làm cha có chút thất bại rồi, kì thực hắn nhiều như vậy con cái, làm ba vốn dĩ đã không có tư cách, bất quá đối với Dư Diệp Ân hắn vẫn là thực ưa thích. Hắn ủ rũ cầm theo túi xách trở lại phòng khách, Triệu Mẫn nhìn biểu tình của hắn liền nhận ra ngay, có chút dịu dàng an ủi hắn:

-Kia, tiểu Ân chắc chắn là thích, nàng chẳng qua là không thể hiện ra ngoài mà thôi. Hôm nay bằng hữu của tiểu Ân đến, ngươi chuẩn bị một chút.

-Được, kia không phải là Phàm Tuấn xú tiểu tử chứ. - Dư Lâu trong mắt mang theo cảnh giác nhìn nhìn Triệu Mẫn

-Không phải a, là nữ bằng hữu. Bất quá ngươi đừng nói vậy, Phàm Tuấn kia vẫn là hiện tại bạn trai của tiểu Ân, ngươi nói vậy nàng nghe được chắc chắn sẽ buồn.

-Dư Lâu mặt mày nhăn lại một chỗ, hừ lạnh một tiếng. Là một nam nhân như hắn, trải qua không biết bao nhiêu thủ đoạn nắm bắt nhân tâm nữ nhân, hắn thừa sức nhìn ra được tiểu tử họ Phàm kia cũng không tính là tử tế gì loại người, chẳng qua là tham lam sắc đẹp con gái mình, nhịn không được ghét bỏ.

-------------

Qua không bao lâu, chuông cửa không một tiếng động reo lên, làm cho ba con người còn đang trầm mặc ngồi ở phòng khách có chút khẩn trương. Triệu Mẫn rất nhanh đứng lên, bộ dáng muốn đi mở cửa lại bị Dư Diệp Ân ngăn lại:

-Mẹ, để con đi.

Triệu Mẫn gật đầu, lại trở người ngồi xuống, dáng vẻ bình thản khẽ liếc mắt nhìn Dư Lâu ưỡn ngực thẳng người ngồi bên cạnh.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, Tô Gia Thụy bộ dáng vô cùng yêu nghiệt xuất hiện trước mặt, Dư Diệp Ân lặng người một chút, sau đó mới hắng giọng, nghiêng người:

-Vào đi.

-Ta đến muộn sao? - Tô Gia Thụy nhìn một chút biểu tình lãnh đạm của Dư Diệp Ân, không hiểu vì sao học tỷ lại có chút xa cách rồi, nhịn không được hỏi một câu

-Không có, vừa lúc đồ ăn cũng xong. - Dư Diệp Ân nhè nhẹ lắc đầu, lại nhìn một chút cổ áo sơ mi buông ra đến hai cúc vô cùng hở hang kia. Nàng hơi nhăn mi, này, tiểu học muội không phải là bị bệnh kín đáo sao, sao đột nhiên lại như vậy phóng đãng.

Qủa thực Tô Gia Thụy đến trước cửa nhà của Dư Diệp Ân mới nghĩ tới chuyện này, nghĩ nghĩ đêm nay nhất định phải ở lại, dính dính một chút Dư Diệp Ân, trong lòng không khỏi phấn khởi một ít. 

Dư Diệp Ân trong lòng thoáng nghĩ liền thực sự đi làm, nàng đưa tay, ở trước cổ áo của Tô Gia Thụy che lại cảnh xuân. Tô Gia Thụy đúng là thu được kinh hỉ ngoài ý muốn, nháy mắt tâm tình càng muốn bay lên, nhịn không được giơ chân một bước, cả người liền dính lấy Dư Diệp Ân một chỗ. Nàng hơi nghiêng người, môi kề lại bên tai Dư Diệp Ân, hơi thở nhẹ như lan, mập mờ động tác nói:

-Chị làm gì vậy, không phải nhìn thấy sắc đẹp của tôi nhịn không được vội vàng đấy chứ?

Dư Diệp Ân bên tai rất nhanh liền ửng đỏ, này tiểu học muội cư nhiên lại nói linh tinh, nhìn hành động của nàng mới là giống thèm thuồng mình mà trở nên tấp nập đây. Đúng là suy bụng ta ra bụng người a. Dư Diệp Ân giơ tay, ở trên vai Tô Gia Thụy muốn đẩy một cái, chính là đẩy không ra, dùng nhiều sức hơn vẫn là đẩy không ra nữ nhân thoạt nhìn mềm yếu này.

-Học muội, ngươi mau lui ra. Của ta mụ mụ cùng ba vẫn là đợi ngươi đâu.

Học tỷ vẫn là như thế né tránh, Tô Gia Thụy chu môi, lui người lại, không quên ngửi hương khí đặc trưng trên người Dư Diệp Ân. Nàng hướng Dư Diệp Ân nở nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng:

-Kia, đi thôi.

Dư Diệp Ân có chút ngoài ý muốn nhìn tới tiểu học muội, nàng trở mặt còn nhanh hơn lật bàn tay đi, nhanh như vậy đã muốn thôi mị hoặc, lại chuyển sang có chút thanh tao nữ nhân. Đôi tai của nàng nóng đến lợi hại, Du Diệp Ân gật gật đầu, tay không tự chủ đưa lên nắn nắn vo nhẹ vành tai, còn muốn cho nó nhanh chút lạnh xuống, nếu không sẽ trông thật kì quặc a.

Tô Gia Thụy nhẹ bước chân đi theo Dư Diệp Ân, nhìn bóng lưng mang theo ngạo kiều của Dư Diệp Ân, trong lòng nàng càng vui vẻ, thật muốn phóng tới ôm cái eo kia một chút, eo nhỏ như vậy, có phải dùng sức một chút liền lìa ra hay không. Chẹp, vẫn là nhẹ tay đi. Tô Gia Thụy mang trong đầu cái kì lạ ý nghĩ về Dư Diệp Ân, hoàn toàn nhận không ra cảm xúc này là gì, biểu tình vẫn là hưng phấn theo học tỷ của nàng gặp gia trưởng. 

------------

Au: Không có chuyện thường ngày, vì mai sẽ cố gắng post thêm cái chương nữa, hoặc là cuối tuần <3 Đã có ai quên mình chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net